3.
Tại sao ta lại bị Tà Thần ngu ngốc này bám theo? Kể ra thì cũng phải nhờ công của Văn Ninh.
Lúc đó ta chỉ mới 5 tuổi, còn sống ở ngoài cung, vẫn đang là một tiểu cô nương hoạt bát vui vẻ.
Mẫu thân sẽ bí mật đưa ta ra ngoài ăn vặt, còn phụ thân sẽ làm ngựa cho ta cưỡi.
Mãi cho đến khi Doãn hoàng hậu và Văn Ninh xuất hiện, ta mới biết, phụ thân không phải là phu quân của một mình của nương, cũng không phải là phụ thân của một mình ta.
Phụ thân ta là chủ nhân của thiên hạ này, là trượng phu danh chính ngôn thuận của Doãn hoàng hậu, cũng là phụ hoàng của Văn Ninh.
Từ bé, Úy Văn Ninh đã rất hận ta.
Nàng ta lớn hơn ta một tháng. Nhưng khi ta còn chưa sinh ra thì đã cướp đi phụ hoàng của nàng ta rồi.
Doãn hoàng hậu đưa bọn ta về cung.
Thời thơ ấu vô tư của ta đã kết thúc từ khoảnh khắc cánh cửa đỏ thắm kia khép lại.
Năm đó, ta đã trải qua quá nhiều chuyện khủng khiếp, cho nên lúc ta bị Úy Văn Ninh đẩy vào lãnh cung, ta cũng không hề sợ hãi. Ta của lúc ấy chỉ biết ôm đầu gối, rồi mở to mắt nhìn chằm chằm vào bức tường.
Thị nữ của Úy Văn Ninh đứng ở bên ngoài cửa cung kể lại những câu chuyện về những phi tần đã phải chết thảm ở nơi này cho ta nghe.
Từng trận gió thổi qua, âm thanh của cung nữ kia càng ngày càng căng thẳng, dường như còn mang theo sự run rẩy, thỉnh thoảng còn dừng lại đôi chút.
Ta không sợ chút nào.
Ta đã từng chứng kiến điều còn kinh khủng hơn cả ma quỷ.
Đó là lúc hắn đến.
Tất nhiên, theo lời hắn nói thì lúc đó phải gọi là ‘giáng lâm’.
Xúc tu của hắn bịt lấy miệng cung nữ kia rồi xoắn lại, tiếng cổ bị đứt gãy vang lên.
Hắn cao ngạo nói với ta rằng: “Phàm nhân, ta đã thu được tế phẩm của ngươi. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tín đồ của ta.”
Vẫn còn đang đắm chìm trong sự đau khổ, cùng với tấm lòng đều là thuyết vô thần, ta kiểu:?
Ta hỏi: “Ngươi là?”
“Ta là thần minh!” Hắn đắc ý vung vẩy xúc tu: “Có cần ta cung cấp dịch vụ vứt xác cho ngươi không? Chỉ cần ngươi hiến tế cho ta, thì cái gì ta cũng có thể giúp ngươi!”
Ta cực kỳ chân thành hỏi hắn: “Không phải ngươi chủ động g.i.ế.t người à?”
Tà Thần trầm mặc, hắn suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Ngươi nói có lý.”
Ta kiểu: …
Ta chọc phải tai họa rồi, sầu quá đi thôi.
Nhưng tin tốt là hình như hắn không thông minh cho lắm.
4.
Tà Thần không giết ta.
Hắn nói, trong tương lai, ta sẽ trở thành một người vô cùng lợi hại.
Hắn còn nói, Tạ công tử nổi danh khắp thiên hạ, tương lai sẽ là hôn phu của ta. Hắn ta sẽ là thần tử trung thành dưới váy ta, sẽ vì ta mà lên núi đao xuống biển lửa.
Chỉ là… trong mười năm nay, ta vẫn đang phải sống ở chốn lãnh cung này, so ra thì ta còn không bằng cung nữ nhỏ bé.
Người được gọi là Tạ đại công tử, cho tới bây giờ, ta cũng chưa từng gặp mặt.
Ta mới chỉ nghe nói rằng, hoàng tỷ của ta là thanh mai trúc mã và có tình ý với hắn ta.
Loại nam nhân như thế này cũng sẽ chỉ trở thành phiền toái của ta mà thôi.
Tiếc là Tà Thần không hề bỏ cuộc, hắn luôn đem đến cho ta những thứ rất kỳ quái.
Bánh hoa quế Tạ Kính ăn thừa, ly trà Tạ Kính thích nhất, cùng vô số đồ vật khác của Tạ Kính.
…
Ta:!!!
Lúc hắn đem đồ đến bên mép giường ta, ta chỉ muốn bảo vệ nền hòa bình thế giới, tiêu diệt cái ác cũng chính là tiêu diệt tên Tà Thần không biết xấu hổ này.
Ta hét lên, bảo hắn cút: “Ngươi đi tìm tín đồ khác đi, ta sẽ không trở thành người trong ảo tưởng của ngươi đâu.”
Xúc tu tức giận vung vẩy khắp nơi: “Ngươi thật to gan!”
“Chỉ có tín đồ lợi hại nhất thiên hạ mới xứng với thần minh như ta!” Xúc tu của hắn vì đắc ý mà biến thành màu hồng nhạt.
Buồn cười quá.
“Tín đồ đó chắc chắn là ngươi!” Giọng nói của hắn vô cùng kiên định.
Ta không hiểu, sao hắn lại tự tin bảo đó là ta cơ chứ?
Ta cảnh cáo hắn không nên gây rắc rối nữa.
Ta nói: “Ta chỉ muốn bình an sống tới lễ cập kê, sau đó xuất cung gả cho một nam nhân bình thường mà thôi.”
Gả cho một công tử ăn chơi trác táng cũng được, thậm chí là đi hòa thân cũng không sao. Chỉ cần có thể rời khỏi cung cấm này, ta đều hài lòng.
Lần nào ta cũng nói như vậy.
Bất kể là ai hỏi ta.
Bùn lầy chốn lãnh cung không đỡ được tường cao, cũng không nhìn thấy ánh mặt trời bên cánh hạc.