Nương Nương Lại Tìm Đường Chết

Chương 26: Nhất định phải thoải mái




Editor: Mứt Chanh
Tô Hoài Cẩn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiết Trường Du thì trong lòng có chút hoài nghi, tựa như đang ở trong đám mây mù vốn dĩ không phân biệt rõ ràng lắm cuối cùng trước mắt nàng nhìn thấy là cái gì......
Theo lý mà nói, nếu Tứ hoàng tử Tiết Trường Du vốn muốn mượn sức nhà họ Tô mà lấy lòng Tô Hoài Cẩn thì lấy lòng như thế cũng thôi đi, vậy vì sao ở chỗ Tô Hoài Cẩn vốn nhìn không thấy, cũng "lấy lòng" như vậy?
Ngày xưa bản tính Tiết Trường Du kia chuyên quyền độc đoán, thậm chí có chút bảo thủ lại táo bạo dễ giận, bây giờ lại như là đổi tính vậy.
Không, cũng không phải là là đổi tính, dù sao Tiết Trường Du đối đãi với người khác vẫn cứ dễ giận như vậy, duy tại thời điểm đối đãi với Tô Hoài Cẩn, trên đỉnh đầu chỉ hận không thể hiện ra hai lỗ tai chó mà thôi!
Tiết Trường Du mới vừa dứt lời thì cảm giác phía sau có người, xoay người lại thế nhưng là Tô Hoài Cẩn đã trở lại!
Tiết Trường Du không ngờ như thế, còn tưởng rằng Cẩn Nhi phải mất một thời gian mới có thể trở về, mình nói chuyện cùng Tô Cẩm Nhi không biết Cẩn Nhi có hiểu lầm không nữa.
Tiết Trường Du nghĩ tới đây lại đau đầu, vội vàng bước qua, vẻ giận dữ và uy nghiêm trên khuôn mặt biến thành một nụ cười dịu dàng, hận không thể mang khuôn mặt kia cười ra nếp gấp: "Cẩn Nhi, nàng đã trở lại? Ra ngoài có lẽ là mệt mỏi rồi, mau vào sảnh nghỉ tạm một lát."
Hắn nói xong mới xoay người nói với Tô Thần Tô Ngọ: "Mau mau, châm trà cho tiểu thư các ngươi đi."
Tô Thần cùng Tô Ngọ vội vàng nghe lời, từ từ đi ra ngoài bưng trà.
Tô Hoài Cẩn có chút bất đắc dĩ, xem ra Tứ hoàng tử Tiết Trường Du đã thành công đánh vào "địch doanh", rõ ràng đây là nhà họ Tô, Tô Thần Tô Ngọ rõ ràng là tâm phúc của mình làm sao lại nghe lời của Tứ hoàng tử. Hoá ra đây là nhà của hắn cùng vẻ mặt chủ nhà, ngược lại chính mình mới là khách.
Tô Hoài Cẩn có chút bất đắc dĩ, vẫy tay ý bảo Lục Y rồi đi vào bên trong.
Còn Tô Cẩm Nhi bị mắng muốn ngã quỵ, tuy rằng Tiết Trường Du cũng chưa nói gì quá nhiều nhưng Tô Cẩm Nhi nghe thấy là tay chân lạnh lẽo. Có thể nói là Tứ hoàng tử nghiêm túc cự tuyệt ả ta.
Hơn nữa không nể mặt mũi chút nào.
Tô Cẩm Nhi nghiến răng nghiến lợi nắm chặt khăn tay của mình, cắn chặt răng, thở hổn hển nhưng trong lòng ả ta còn tức giận. Một nha hoàn chạy tới, nói: "Nhị tiểu thư, đại tiểu thư gọi nha hoàn cùng bà tử bên cạnh người qua đó rồi."
Tô Cẩm Nhi vừa nghe thấy, hoảng sợ mới nói: "Gọi tôi tớ của Cẩm Nhi qua làm cái gì?"
Nha hoàn cùng bà tử vừa nghe xong đã lập tức sợ tới mức chân mềm ra, "rầm" một tiếng quỳ trên mặt đất, ôm lấy chân Tô Cẩm Nhi, nói: "Tiểu thư! Nhị tiểu thư! Cứu cứu chúng tôi! Cứu cứu chúng tôi!"
Tô Hoài Cẩn ngồi ở sảnh chính, nhàn nhã uống trà thì nghe thấy bên ngoài quỷ khóc sói gào một trận, ngay sau đó Tô Cẩm Nhi cùng nha hoàn bà tử của ả ta đi đến.
Vừa tiến đến, Tô Cẩm Nhi muốn đi trước làm khó dễ, khóc thút thít: "Đại tỷ tỷ, Cẩm Nhi......"
Ả ta còn chưa dứt lời, Tô Hoài Cẩn đã giơ tay lên cắt đứt câu chuyện của ả ta, thản nhiên nói: "Ta biết, ngươi quản giáo không nghiêm cũng có tội nên không cần tự mình thừa nhận. Ngươi đứng ở một bên trước đi, chờ ta xé rách miệng nha hoàn cùng bà tử không hiểu chuyện này rồi tranh luận với ngươi."
Tô Cẩm Nhi hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn sang Tứ hoàng tử Tiết Trường Du ngồi bên cạnh. Ả ta không nghĩ rằng Tiết Trường Du ở đây mà Tô Hoài Cẩn có thể không cho ả ta mặt mũi như vậy.
Mà Tiết Trường Du thì sao?
Lúc này Tiết Trường Du còn đang mang vẻ mặt "say đắm", hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Tô Hoài Cẩn, trong lòng nghĩ, lúc Cẩn Nhi nhà hắn tức giận cũng tươi đẹp động lòng người như thế, đặc biệt dáng vẻ mày liễu nhướng lên tức giận, trông thật khiến người ta thương yêu.
Lời nói của Tô Cẩm Nhi bị chặn lại, hai nha hoàn cùng bà tử kia vội vàng quỳ xuống khóc lóc xin tha.
"Đại tiểu thư! Đại tiểu thư tha mạng! Tha mạng!"
"Nô tỳ cũng không dám nữa!"
"Đại tiểu thư tha cho bọn nô tỳ!"
"Bọn nô tỳ cũng là, cũng là phụng mệnh hành...... A!"
Nha hoàn còn chưa nói xong đã bị Tô Cẩm Nhi đạp một phát, Tô Cẩm Nhi lúc này cũng chẳng quản gì nữa, một chân đá vào eo chủa nha hoàn kia. Nha hoàn không kịp phòng bị nên nhất thời ngã lăn quay, câu chuyện cũng ngừng lại.
Tô Cẩm Nhi khóc lóc oan ức: "Nha hoàn này, nói năng thô tục gì đấy, ngày thường Cẩm Nhi đối xử với ngươi như thân tỉ muội, hiện giờ ngươi lại đổ sai lầm lên trên người chủ tử, lời như vậy sao có thể nói?"
Tô Hoài Cẩn nhìn Tô Cẩm Nhi làm bộ làm tịch, còn lcười cười: "Không cần phải nói, Vương gia tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe ra, nhà họ Tô ta không có cái loại mất mặt thể thống đều ném đi thế này, người đâu, kéo đi, xử trí theo gia pháp."
Nha hoàn cùng bà tử kia nghe xong nhất thời sợ tới mức cả người không có xương cốt, lập tức xụi lơ trên mặt đất, trên mặt mồ hôi lạnh liên tục, một câu xin tha cũng chẳng nói ra được.
Tô Cẩm Nhi chớp mắt, nới với giọng đau khổ: "Đại tỷ tỷ, Cẩm Nhi......"
Ả ta như cũ chưa nói xong thì lại bị Tô Hoài Cẩn ngắt ngang, chỉ nghe Tô Hoài Cẩn cười nói: "Ngươi cũng không cần nhiều lời, thân là chủ tử, quản không được miệng của nha hoàn bà tử, người đâu, mang nhị tiểu thư quỳ từ đường, chép tổ huấn."
Mắt Tô Cẩm Nhi đột nhiên trợn lên, tức đến độ cả người liên tục phát run, lại ngại Tứ hoàng tử ở bên cạnh không thể tức giận được, lắp bắp một trận mới ậm ừ nói: "Vâng......"
Tô Cẩm Nhi cùng nha hoàn bà tử rất nhanh đã được mang xuống, nên dùng gia pháp thì gia pháp, nên quỳ từ đường thì quỳ từ đường.
Tiết Trường Du nhìn thấy người dư thừa đều đã đi rồi, lúc này mới cười nói: "Ta mang theo một ít điểm tâm tới, không biết có ngon miệng hay không."
Hắn nói xong thì bảo thị vệ Phùng Bắc mang điểm tâm tới. Thật ra tuy Tiết Trường Du nói như vậy nhưng hắn ta biết, đều là do Tô Hoài Cẩn thích điểm tâm, chỉ là vì khiến Tô Hoài Cẩn vui mà thôi.
Tô Hoài Cẩn cực kỳ cung kính: "Đa tạ Vương gia, thật sự quan tâm Hoài Cẩn."
Tiết Trường Du cười nói: "Không cần cảm ơn, nếu ngon miệng, ngày khác ta lại mang một ít lại đây."
Tiết Trường Du nói như vậy, lại quanh co lòng vòng: "Cẩn Nhi hôm nay lại ra ngoài à?"
Tô Hoài Cẩn không biết hắn đang ghen mình cùng Thủy Tu Bạch qua lại, cho nên nàng nói thật, dù sao chuyện này cũng không phải bí mật gì.
Tiết Trường Du nghe thấy, quả nhiên là như Phùng Bắc nói, Tô Hoài Cẩn đi tìm Thủy Tu Bạch thương lượng chuyện mạch ngọc này.
Tiết Trường Du vội vàng cười ân cần: "Cẩn Nhi đang tìm nhà buôn sao? Vừa lúc, tiểu vương tuy rằng bất tài nhưng là ở kinh thành cũng quen biết mấy người buôn ngọc. Nếu như Cẩn Nhi không chê, tiểu vương liền đi liên lạc, đến lúc đó Cẩn Nhi so sánh đối chiếu, nhìn xem nhà ai tốt hơn nhé?"
Nhân mạch của Tứ hoàng tử tất nhiên nhiều hơn Thủy Tu Bạch rồi. Nếu thật sự có thể nhiều tìm thêm mấy nhà buôn nữa, so sánh đối chiếu xong thì tất nhiên càng tốt, như vậy sản xuất ngọc cũng sẽ không lỗ.
Chỉ là......
Tô Hoài Cẩn không nghĩ ra được Tiết Trường Du làm như vậy có chỗ tốt nào.
Chẳng lẽ là vì muốn lấy một phần trung gian sao?
Tô Hoài Cẩn nghĩ như vậy thì lập tức sáng tỏ, tuy rằng Tứ hoàng tử Tiết Trường Du có bổng lộc, hơn nữa lại là hoàng tử, càng không lo ăn không lo mặc nhưng củng cố địa vị bản thân cũng cần tiền tài. Hơn nữa, Tứ hoàng tử chính là người có dã tâm, tất nhiên yêu cầu càng nhiều tiền tài để lung lạc nhân tâm.
Khấu trừ một phần ở mạch ngọc đã không tính là số nhỏ, có lẽ Tiết Trường Du đang vội vã muốn dùng này kia.
Tô Hoài Cẩn cười cười, chuyện này dù sao mình cũng không có hại, khấu trừ cho ai cũng được. Nếu có thể bán được giá tốt, chính mình cũng có lợi, là cùng có lợi.
Tô Hoài Cẩn nói: "Vậy làm phiền Vương gia lo lắng, nếu đến lúc đó thành công, Hoài Cẩn chắc chắn cho người mang một phần đến trong phủ của Vương."
Tiết Trường Du nghe xong, thiếu chút nữa đứt ruột đứt gan. Hoá ra Cẩn Nhi hiểu lầm, hắn sao có thể vì phần chiết khấu mà ân cần như thế?
Hắn hoàn toàn là vì lấy lòng Tô Hoài Cẩn, vì giành được nụ cười của người đẹp......
Tiết Trường Du vội vàng nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, sao có thể để Cẩn Nhi mở miệng được?"
Hắn nói như thế, Tô Hoài Cẩn càng hiểu lầm hơn. Trong lòng nghĩ, thằng cha này, Tứ hoàng tử sợ là cảm thấy một phần quá ít?
Tiết Trường Du thấy sắc mặt Tô Hoài Cẩn có biến, lập tức hiểu, chẳng lẽ là vẻ mặt mình không thành khẩn, thoạt nhìn rất ham tiền sao?
Tiết Trường Du lập tức dở khóc dở cười, liên tục nói: "Cực kỳ chính xác, tiểu vương một phần cũng không muốn, làm như vậy chỉ là muốn...... khiến Cẩn Nhi vui thôi."
Tô Hoài Cẩn có chút giật mình, nhưng khi nghe xong, trái tim nàng lại đập hai lần không rõ lý do.
Tô Hoài Cẩn không dấu vết đè nén cảm giác tim đập nhanh như lúc này, nghĩ thầm chuyện này không thể nào. Tiết Trường Du tuy rằng có một gương mặt lạnh nhưng lại hay lời ngon tiếng ngọt, không có cách nào tiếp tục được.
Tiết Trường Du cũng không biết như thế nào, vừa rồi còn nói chuyện bình thường, trong nháy mắt thái độ của Tô Hoài Cẩn lại lạnh nhạt, nói cái gì cũng đều cung cung kính kính, tuy rằng lễ nghĩa chu toàn nhưng cực kỳ xa cách.
Thấy không còn sớm nữa, Tiết Trường Du ở lại cũng có bất tiện nên đứng dậy cáo từ.
Tô Hoài Cẩn chờ Tiết Trường Du đi rồi, lúc này mới hơi chút thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng vẻ của Tiết Trường Du thì nheo mắt lại......
Sáng sớm tinh mơ ngày thứ hai, Tô Hoài Cẩn vừa mới rửa mặt xong thì bên ngoài có chút ồn ào, Tô Hoài Cẩn nhăn mày hỏi: "Phu nhân lại gây chuyện xấu gì? Hay là nhị tiểu thư chép xong tổ huấn rồi?"
Lục Y cười cười, nói: "Khả năng là gây chuyện rồi, tổ huấn sao, ba ngày cũng chép không xong, Lục Y đi nhìn một cái!"
Tô Hoài Cẩn gật gật đầu, Lục Y rất nhanh đã nhảy nhót đi ra ngoài, tâm tình dáng vẻ dường như rất tốt.
Những chủ ý nhỏ của Lục Y, Tô Hoài Cẩn có thể không biết sao? Lục Y vui, đơn giản là vì Tô Cẩm Nhi bị nhốt ở trong từ đường, quỳ chép tổ huấn. Tô Hoài Cẩn nói tổng cộng chép mười bảng, không chép cong thì đừng mơ mà bước ra khỏi từ đường.
Cửa từ đường còn có Tô Thần cùng Tô Ngọ bắt tay, quyết định sẽ không để Tô Cẩm Nhi rời khỏi.
Bởi vì điều này, Lục Y gọi là giải hận, từ tối hôm qua đến sáng hôm nay cũng không ngừng đắc ý, cười đến si ngốc.
Tô Hoài Cẩn lo tự chải đầu, cố định trâm lại thì Lục Y lại đã trở lại, kinh ngạc nói: "Tiểu thư, công chúa nước Thương Dương kia lại tới nữa!"
Tô Hoài Cẩn nhíu mày nói: "Nàng ta lại tới làm cái gì?"
Lục Y nói: "Không phải tới tìm tiểu thư, nói là tới bái kiến Thừa tướng phu nhân! Phu nhân đã ở phía tiền sảnh chiêu đãi công chúa nước Thương Dương, không biết đang nói cái gì, không gọi Lục Y qua, mới vừa đến gần là bị đuổi đi."
Tô Hoài Cẩn hoài nghi suy nghĩ một chút, công chúa nước Thương Dương tới tìm Tô phu nhân, không biết là chuyện gì nhưng nhất định không phải chuyện gì tốt.
Công chúa nước Thương Dương lúc trước buông lời tàn nhẫn, nói muốn mạch ngọc, hiện giờ lại đây tìm Tô phu nhân sợ là cũng có liên quan với mạch ngọc.
Tô Hoài Cẩn còn đang thấy kỳ quái, thình lình nghe "Đinh ——" một tiếng, thế nhưng hệ thống lại vang lên.
【 hệ thống: Công chúa nước Thương Dương cùng phu nhân Thừa tướng có ý đồ hợp mưu ám sát, chiếm đoạt mạch ngọc 】
Tô Hoài Cẩn đang suy nghĩ có cần đến tiền sảnh nghe lén hay không thì hệ thống cho nàng một đáp án rõ ràng.
Công chúa nước Thương Dương quả nhiên là vì mạch ngọc mà đến, lại còn cùng Tô phu nhân chuẩn bị hợp mưu ám sát chính mình?
Tô Hoài Cẩn lắc lắc đầu, cười một tiếng: "Lại là ám sát, cũng không có trò nào mới mẻ?"
Lục Y có chút mê mang, thấy tiểu thư đột nhiên lầm bầm lầu bầu, cũng nghe không rõ ràng lắm, liền hỏi: "Tiểu thư? Cái trò gì mới mẻ ạ? Tiểu thư muốn ra ngoài sao?"
【 hệ thống: Mời phối hợp ám sát, hoàn thành việc hệ trọng thứ năm 】
Tô Hoài Cẩn cười cười, phối hợp ư, tất nhiên là phải phối hợp rồi. Dù sao cmình cũng không có tổn thất gì, lúc này không phải thay người khác chắn đao chắn kiếm, độ khó nên bớt một chút, tìm đường chết cũng dễ dàng hơn một chút chứ nhỉ?
Người nước Thương Dương đầu tiên là đập bờ bao xả lũ, gây lũ lụt cho bá tánh trong trấn, làm hại bá tánh trôi dạt khắp nơi, vợ chồng tử tán; sau đó lại ám sát đặc sứ nước Tiết là Tiết Trường Du, một đao này là do Tô Hoài Cẩn cứng rắn chắn, tuy rằng không đau không ngứa nhưng oán hận xem như thêm một bút; sau đó lại nhảy nhót lung tung tay không bắt cướp muốn cướp lấy mạch ngọc nhà họ Tô.
Chuyện tới bây giờ còn nghĩ ra thủ đoạn hạ lưu ám sát này.
Tô Hoài Cẩn cảm thấy thù mới hận cũ thêm lên cũng đủ để mình chơi một hồi, hơn nữa lúc này......
Nhất thiết phải thoải mái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.