Nương Nương Lại Tìm Đường Chết

Chương 45: Một vài thủ đoạn




Editor: Sunn & Mứt Chanh
Kỳ lão cửu là người đầu tiên lên tiếng, kinh ngạc chỉ vào Lữ Ngạn: "Từ từ, đệ không phải......"
Hắn còn chưa nói xong thì quận chúa Vân An đã cướp lời mở miệng: "Có lẽ đã hiểu lầm rồi, trước tiên về lều trại đi rồi hẵng nói, sắc trời quá tối, lại có gió, Tô cô nương còn chưa kịp bình phục, chúng ta......"
Quận chúa Vân An nôn nóng muốn đổi chủ đề, có thể nói là đã làm hết mình, ấy vậy mà vào lúc này......
Lữ Ngạn giơ tay lên, ngăn lại lời quận chúa Vân An, thản nhiên nói: "Nên biết các vị cũng đã biết, hà tất phải giấu giếm như thế làm gì?"
Hắn nói xong thì nhìn thoáng qua quận chúa Vân An, quận chúa Vân An nôn nóng không thôi, xé rách tay áo mình, liên tục nháy mắt ra hiệu cho Lữ Ngạn.
Lữ Ngạn lại vô cùng thản nhiên nói: "Không cần giấu giếm."
Hắn nói xong thì nhìn về phía mọi người, ánh mắt quét qua một vòng, cuối cùng chăm chú nhìn Phùng Bắc còn đang phẫn nộ, vẻ mặt vẫn vô cùng thản nhiên đối diện với Phùng Bắc, sau đó giới thiệu: "Đây là em gái của ta."
Hắn vừa nói xong, Phùng Bắc mở to hai mắt, giật mình kinh ngạc nhìn Lữ Ngạn, ngay sau đó lại nhìn về phía quận chúa Vân An với vẻ mặt không dám tin tưởng.
Kỳ lão cửu lại càng thêm khoa trương, suýt nữa nhảy dựng lên, hét to: "Cái gì?! Vậy đệ chẳng phải là......"
Hắn còn chưa nói xong thì Tô Hoài Cẩn đã nói: "Cửu gia, để ý tai vách mạch rừng. Nếu có lời gì thì chúng ta vẫn nên về lại lều trại rồi hẵng nói."
Lúc này Kỳ lão cửu mới phản ứng lại, vội vàng che miệng mình, trừng mắt nhìn Lữ Ngạn cả buổi, sau đó gật đầu.
Mọi người định vẫn nên về lều trại trước, dù sao thì vấn đề mà bọn họ muốn thảo luận đã không phải là một vấn đề nhỏ nữa rồi.
Mọi người nhanh chóng đi về vào lều trại của Tiết Trường Du, Tiết Trường Du đích thân kéo rèm xuống, bảo đảm không ai nhìn thấy, lúc này mới đi qua đỡ Tô Hoài Cẩn ngồi xuống, hỏi han ân cần: "Cẩn Nhi, thế nào rồi? Lạnh không, muốn đem chậu than đến đây sưởi một chút hay không? Hoặc khát? Muốn uống một ly trà không? Hay là mệt......"
Hắn liên tiếp rất nhiều câu, Tô Hoài Cẩn đã đau đầu không thôi, liến thoắng đáp lời: "Không sao, không sao...... Đa tạ Vương gia quan tâm."
Lúc này Tiết Trường Du mới ho khan một tiếng, cười gượng, nhìn những người khác nói: "Đều ngồi hết đi."
Mọi người ngồi xuống, Phùng Bắc cũng không ngồi xuống mà chỉ đứng phía sau Tiết Trường Du. Tiết Trường Du quay đầu nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ nói: "Phùng Bắc, ngươi bây giờ là quan tứ phẩm thủ lĩnh cửa thành, tuy rằng không tính là quan to nhưng cũng không nhỏ, không cần phải đứng như thế đâu."
Phùng Bắc gật đầu, lúc này mới ngồi xuống, nhưng vẫn cứ vô cùng quy củ biết bổn phận.
Mọi người đều ngồi xuống, quận chúa Vân An nhìn miệng vết thương của Lữ Ngạn, bởi vì ngọn đèn dầu tương đối sáng nên nhìn thấy rất rõ ràng. Khóe miệng Lữ Ngạn bị rách ra, hơi rướm máu, nhưng cũng không phải quá nghiêm trọng.
Lúc Lữ Ngạn bị đả thương, thật ra hàm răng đã cọ tới đầu lưỡi rồi, bởi vậy thoạt nhìn chảy không có bao nhiêu máu nhưng không phải máu ở khóe miệng mà là máu ở đầu lưỡi. Vết thương ở trong khoang miệng cũng sẽ dễ dàng khép lại, cũng không cần phải lo lắng gì cả.
Nhưng khóe miệng của Lữ Ngạn lúc này đã sưng tấy, dáng vẻ lại là người trí thức bởi vậy trông vô cùng đáng thương.
Quận chúa Vân An hơi sốt ruột, Lữ Ngạn giơ tay nói: "Không sao, đừng lo lắng."
Hắn nói xong, Tô Hoài Cẩn đã cười tủm tỉm nói: "Lữ tiên sinh, có thể thẳng thắn thì sẽ được khoan hồng đấy?"
Lữ Ngạn cười một tiếng: "Phải."
Kỳ lão cửu kinh ngạc: "Các người thật sự là anh em?! Không phải đệ nói em gái đệ đã chết rồi sao......"
Đã chết sao?
Kỳ lão cửu nói tới đây thì vội vàng ngậm miệng, dù sao nguyền rủa quận chúa Vân An cũng không tốt cho lắm.
Lữ Ngạn đứng lên, trước tiên hành lễ: "Lữ mỗ không phải cố ý lừa gạt Cửu gia, chỉ là lúc ấy tình thế bắt buộc, quận chúa Vân An thật sự là em gái của ta."
Kỳ lão cửu càng kinh ngạc: "Vậy đệ...... chẳng phải đệ là người nước Hình hay sao? Hay là hoàng thất?!"
Tiết Trường Du thản nhiên nói: "Không chỉ như vậy, nếu bổn vương đoán không sai, Lữ tiên sinh e là phế hoàng trưởng tôn năm đó, có phải thế không?"
Lữ Ngạn im lặng một lát, ngay sau đó thở dài, gật đầu nói: "Đúng vậy."
Lữ Ngạn dứt lời, nhìn về phía mọi người, cười cười rồi nói: "Nói vậy Vương gia và Tô cô nương đã sớm biết được nhưng vẫn luôn thay Lữ Ngạn giấu giếm. Hiện giờ Tô cô nương không những không so đo hiềm khích trước đây mà còn liều mình cứu giúp em gái ta. Em gái đã là thân nhân duy nhất của Lữ Ngạn, Lữ Ngạn vô cùng cảm kích, sao có thể tiếp tục giấu giếm nữa đây?"
Phùng Bắc giật mình không thôi, nhìn thoáng qua quận chúa Vân An, lại nhìn qua Lữ Ngạn, trong lòng hối hận không thôi.
Mới vừa rồi ở trên kia, Phùng Bắc thấy quận chúa Vân An khóc thút thít, còn thấy Lữ Ngạn ôm nàng ấy thì cho rằng Lữ Ngạn bắt nạt quận chúa Vân An, lỗ mãng hấp tấp đấm Lữ Ngạn một quyền. Hành động này hết sức liều lĩnh cho nên. Phùng Bắc lập tức hối hận không thôi, lại vô cùng đau đầu.
Lữ Ngạn không nghĩ sẽ tiếp tục giấu giếm nữa nên nói thẳng chuyện năm đó, giảng giải cho mọi người cùng nghe.
Nhiều năm trước, nước Hình và Đại Tiết thật ra cùng thuộc một quốc gia. Hình Công chính là anh em của hoàng đế Đại Tiết, sắc phong ở nước Hình, mà Hình Công được gọi là Tiết Hình.
Sau khi Hình Công thoát ly khỏi nước Tiết thì tự lập là hoàng, quý tộc nước Hình lấy chữ Hình là họ, bởi cứ như vậy, gốc gác của Lữ Ngạn hẳn là Hình Ngạn mới đúng.
Cha Lữ Ngạn là Thái tử trước đây của nước Hình, luôn được tiên hoàng yêu thích, hơn nữa chiến tích lại nhiều, vẫn luôn là người thừa kế tiếp theo.
Chẳng qua sau khi tiên hoàng bệnh nặng, ngày đêm sớm tối, Thái Tử có hiếu tâm, vẫn luôn hầu hạ bên cạnh tiên hoàng. Nào biết đó hoàn toàn là sơ hở cho giặc.
Hiện giờ Hoàng Đế nước Hình, cũng chính là cha của Đại hoàng tử thừa dịp Thái Tử ở trong cung hầu hạ nên mượn một ít binh mã, vây công tẩm cung hoàng đế, trực tiếp giết chết Thái Tử, bức tử tiên hoàng.
Còn tuyên bố với bên ngoài rằng Thái Tử mưu đồ tạo phản, binh vây tẩm cung, bị mình truy sát, trong lúc nhất thời lật ngược phải trái trắng đen.
Không chỉ như vậy, tân hoàng nhanh chóng đăng cơ, sau đó bắt đầu tàn sát rồi nhổ cỏ tận gốc đối với người một nhà Thái Tử.
Nói tới đây, quận chúa Vân An đã hơi bất an, dường như rất sợ hãi, xé rách cổ tay áo, dáng vẻ run lên bần bật.
Lữ Ngạn vỗ lưng trấn an quận chúa Vân An, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, tất cả đều đã qua."
Tuy quận chúa Vân An gật đầu nhưng vẫn cứ vô cùng bất an, cơ thể lại hơi run bần bật lên.
Tô Hoài Cẩn vừa thấy thế vội vàng nháy mắt ra dấu cho Phùng Bắc. Tuy Phùng Bắc xem trong mắt, nhưng thật ra quá chất phác, cũng không biết lấy lòng con gái như thế nào. Vẫn luôn đi theo Yến Thân Vương, làm sao mà trên phương diện này cũng không thấy tiến bộ ấy nhỉ?
Tô Hoài Cẩn nháy mắt ra dấu không có kết quả nên đổ một chén trà nóng, sau đó đưa cho Phùng Bắc, lại tiếp tục nháy mắt ra dấu cho Phùng Bắc.
Lúc này Phùng Bắc mới hiểu ra, vội vàng đưa trà nóng cho quận chúa Vân An: "Có......lạnh không? Uống ly trà nóng nhé."
Quận chúa Vân An nhìn thoáng qua Phùng Bắc, nhận lấy, nói: "Đa tạ."
Phùng Bắc lắc đầu, không nói gì.
Tô Hoài Cẩn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thiếu chút nữa trợn trắng mắt. Phùng Bắc quá chất phác, ngay cả một câu dễ nghe cũng không biết nói.
Lữ Ngạn tiếp tục thản nhiên nói: "Khi đó cũng không biết là may hay rủi, lúc đó ta cũng không ở trong nhà, trên người có công vụ, ở xa tha hương......"
Lữ Ngạn nghe nói tin tức từ phương xa, trong lòng vô cùng sốt ruột, suốt đêm gấp gáp trở về. Chờ hắn trở về, vừa lúc thấy được phủ Thái Tử bị tàn sát thảm hại.
Tân hoàng lệnh người bí mật động thủ, ban đêm tàn sát phủ Thái Tử......
Lữ Ngạn chứng kiến toàn bộ, một đám binh lính tay cầm trường đao, lưỡi dao chảy đầy máu, theo thanh đao nhanh chóng chảy xuôi.
Lữ Ngạn nghe thấy bốn phía đều là tiếng kêu thảm thiết, từng tiếng kêu thấu tận trời xanh, không phải từ người khác mà là người thân của hắn, những người thân đó thậm chí còn là anh chị em của hắn......
Hắn tránh ở trong bóng tối, nhìn thấy binh lính quét một vòng phủ Thái Tử, rống giận bắt bọn họ nói tung tích cháu của Hoàng đế ở đâu, chỉ là mọi người trong nhà lại không một ai mở miệng, không tiếc bị tàn sát cũng muốn bảo vệ Lữ Ngạn an toàn.
Lữ Ngạn nhớ lại chuyện đó thì cơ trên mặt hơi nhảy lên, giọng nói trở nên không lưu loát, không còn là nhân sĩ hào hoa phong nhã, cách xa người ngàn dặm nữa. Ánh mắt hắn tràn đầy lửa giận mù mịt, khàn giọng nói: "Ta núp trong bóng tối nhìn suốt một đêm, phủ Thái Tử nhiều người như vậy, ngay cả đứa nhỏ cũng không buông tha. Toàn bộ phủ đệ đều là mùi máu tươi, khắp nơi đều là thi thể, từng người chết không nhắm mắt......"
Nói tới đây, quận chúa Vân An đã run bần bật, chôn vùi mặt vào lòng bàn tay, tựa như không muốn nghe thêm một lần nữa.
Tô Hoài Cẩn lại nháy mắt ra dấu cho Phùng Bắc, Phùng Bắc hơi "hoảng loạn", Tiết Trường Du đều nhìn thấy cả, dùng khuỷu tay huých Phùng Bắc một cái.
Lúc này Phùng Bắc mới tay không bắt cướp, đi qua đi lại vài lần, động tác vô cùng cứng đờ, từ từ ôm quận chúa Vân An vào lòng.
Quận chúa Vân An sửng sốt, nhưng cũng không phản kháng, thuận theo rúc vào đầu vai của Phùng Bắc.
Phùng Bắc cảm giác được nàng ấy đang run rẩy, tựa như đang khóc thì trong lòng đột nhiên quặn thắt, không chỉ vì cảm xúc mà còn cảm thấy vô vàn thương tiếc, không muốn khiến quận chúa Vân An lại đau lòng khổ sở.
Chờ đến khi những binh lính đó rời đi, Lữ Ngạn mới dám đi ra, đối mặt đã không phải là những người thân ngày xưa nữa mà là tình cảnh thây chất đầy đồng khắp nơi.
Lữ Ngạn thấy những binh lính đó sau khi tàn sát thì nghênh ngang rời đi, lại không có cách nào ngăn lại, bởi vì hắn hiện tại đã là phản tặc của nước Hình.
Lữ Ngạn thề, hắn tuyệt đối sẽ báo thù......
"Chỉ là......"
Lữ Ngạn tự giễu cười lạnh: "Chỉ là cho tới bây giờ, ta cũng không thể báo thù, ta cũng chỉ là một tên tàn phế, có năng lực gì để báo thù?"
Lữ Ngạn tuy tránh được một kiếp nhưng đã biến thành tội phạm bị truy nã của nước Hình, khắp nơi tha hương, bị bắt chạy ra khỏi nước Hình đến quốc gia khác tị nạn.
Ở thời điểm trốn đi, Lữ Ngạn chạy trốn tới một nước nhỏ trực thuộc nước Hình. Lúc ấy hoàng đế của nước này vô cùng thân thiết với cha Lữ Ngạn, bởi vậy Lữ Ngạn muốn mượn binh để nổi dậy.
Chỉ là mọi chuyện đã không xảy ra như dự định. Lữ Ngạn tới quốc gia kia, quốc quân đã sớm hàng phục tân hoàng, hơn nữa còn trấn an lấy lòng Lữ Ngạn, cuối cùng chuốc say Lữ Ngạn, đánh gãy gân tay và gân chân hắn hiến cho tân hoàng nước Hình.
Kỳ lão cửu giật mình không thôi: "Đệ......"
Lữ Ngạn gật gật đầu, cười nói: "Nước Hình cũng là quốc gia trên lưng ngựa, thân là hoàng trưởng tôn, sao ta có thể không biết võ công? Chỉ tiếc, Lữ Ngạn hiện giờ chỉ là kẻ tàn phế, cũng không làm được gì......"
Hắn thậm chí không muốn nhớ lại, đoạn thời gian kia đặc biệt khốn khổ, hắn bị bắt trở về nước Hình. Nếu không phải quận chúa Vân An và Thái Hậu hết sức cứu giúp thì Lữ Ngạn đã sớm bị tân hoàng nước Hình cũng chính là chú của hắn băm thành thịt nát.
Sau đó, Lữ Ngạn lại một lần nữa trốn ra ngoài, hắn không tin bất luận kẻ nào, không thể tin tưởng mọi người, vai không gánh nổi tay không xách nổi, lại muốn kiếm cơm ăn trên phố phường. Thậm chí đường đường là hoàng trưởng tôn còn phải bị ăn mày bắt nạt, vẫn luôn trôi dạt khắp nơi. Vì lý do an toàn, Lữ Ngạn miễn cưỡng móc "Ngọa long" ngay ngực mình, nhân nhượng vì lợi ích toàn cục......
Thống khổ nhất cũng không phải lúc này mà là hắn không thể báo thù.
"Những món nợ máu đó......" Giọng Lữ Ngạn khàn khàn: "Không biết khi nào mới có thể kết thúc."
Tiết Trường Du nghe đến đó thì đột nhiên dữ tợn cười lạnh một tiếng: "Ngươi yên tâm, bổn vương nhất định sẽ khiến nước Hình...... Nợ máu phải trả bằng máu."
Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tiết Trường Du. Lúc này Tiết Trường Du lại đắm chìm bên trong phẫn nộ vô bờ nên không phát hiện ra ánh mắt của Tô Hoài Cẩn.
Theo lý mà nói, hiện giờ Tiết Trường Du và nước Hình cũng không có nợ máu gì cả, thậm chí cũng không thù hận gì. Tô Hoài Cẩn hơi khó hiểu, vì sao Tiết Trường Du tức giận như thế, hơn nữa ánh mắt kia là âm u mà Tô Hoài Cẩn chưa thấy qua, u ám không tiếc hết thảy......
Mắt Tô Hoài Cẩn xoay vòng, nàng rất muốn biết giờ này khắc này Tiết Trường Du suy nghĩ cái gì, vì thế nhanh chóng mở tâm hồn ra, chuẩn bị đọc tâm.
"Đinh ——"
Âm nhắc nhở của hệ thống vang lên, Tô Hoài Cẩn phấn khích, kết quả......
Hệ thống: Thuộc tính tâm hồn đã tiêu hao quá mức, không thể mở ra tâm hồn, mời nhanh chóng thăng cấp thuộc tính tâm hồn
Hệ thống: Thuộc tính tâm hồn đổi mới vào giờ Tý mỗi ngày
Tô Hoài Cẩn: "......"
Quả nhiên thuộc tính nghịch thiên như vậy, chỉ có cấp hai là không đủ......
Tô Hoài Cẩn cảm thấy trong lòng mình như có con thỏ lông, ngứa ngáy không chịu được. Nàng thật sự rất muốn biết Tiết Trường Du suy nghĩ cái gì, kết quả là không nhìn được, tâm hồn ở ngay lúc này lại dùng hết rồi!
Dùng hết rồi......
Tô Hoài Cẩn hơi bất đắc dĩ nhưng chỉ có thể từ bỏ, nghĩ thầm, lần sau đều thăng tâm hồn lên tất cả, như vậy sẽ không tiêu hao quá mức.
Lữ Ngạn đã nói xong thân phận của bản thân, lại nói: "Lữ mỗ đã không giấu giếm. Về phần quận chúa Vân An, thật sự là em gái của ta."
Hắn nói tới đây thì nhìn về phía Phùng Bắc: "Cho nên, ta muốn hỏi Phùng đại nhân......"
Quận chúa Vân An kinh ngạc, nhanh chóng ngăn Lữ Ngạn nói: "Huynh trưởng!"
Nàng ấy gọi xong thì dùng sức lắc lắc đầu.
Lữ Ngạn lại khăng khăng muốn nói, tiếp tục nói với Phùng Bắc: "Ta muốn hỏi Phùng đại nhân, ngài có biết ở trên gò cao vì sao quận chúa Vân An lại khóc không?"
Lần này lại hỏi Phùng Bắc.
Trước đó Phùng Bắc nghĩ Lữ Ngạn ức hiếp quận chúa Vân An cho nên xông lên đánh Lữ Ngạn một đấm, nhưng bây giờ xem ra hẳn là không phải Lữ Ngạn bắt nạt quận chúa Vân An. Bọn họ dù sao cũng là anh em, hơn nữa đã nhiều năm không gặp, lưng đều đeo huyết hải thâm thù. Anh trai yêu thương em gái còn không kịp, sao có thể bắt nạt quận chúa Vân An?
Phùng Bắc là người thành thật nên trả lời: "Không biết......"
Lữ Ngạn cười cười, đi thẳng vào vấn đề: "Bởi vì trong lòng em gái ta có ngài, ngày mai một khi trở lại kinh thành, sứ đoàn nước Hình sẽ phải rời kinh, bởi vậy trong lòng em gái ta vô cùng không muốn, không khỏi khóc thút thít."
Phùng Bắc lắp bắp kinh hãi, lập tức đứng lên, nhìn về phía quận chúa Vân An.
Quận chúa Vân An cũng hoảng sợ, không nghĩ tới Lữ Ngạn lại nói chuyện trực tiếp như vậy, ánh mắt đều không biết đặt ở nơi nào mới phải.
Lữ Ngạn lại nói: "Còn có một điều, chính là trong lòng em gái ta vô cùng hối hận, hối hận lừa gạt trước đây."
Đúng rồi, Lữ Ngạn đang nói đến chuyện quận chúa Vân An lên kế hoạch Phùng Bắc say rượu vũ nhục, Phùng Bắc vẫn luôn tưởng bản thân ngu xuẩn, mặc kệ là bị người tính kế hay là thật sự rượu say thất đức. Nhưng hắn nào biết, người lên kế hoạch này chính là quận chúa Vân An.
Phùng Bắc nhìn về phía quận chúa Vân An, quận chúa Vân An cúi đầu, vẫn luôn không nói gì, tựa như gánh không được ánh mắt của Phùng Bắc mới mở miệng nói: "Vân An lừa gạt trước đây thật sự khiến người khác không thể tin tưởng, nhưng Vân An vẫn cứ muốn nhận lỗi với Phùng đại nhân, mặc kệ Phùng đại nhân tiếp thu hay không."
Quận chúa Vân An nói xong lại định quỳ xuống, Phùng Bắc kinh ngạc, vội vàng đi đỡ lấy, nâng cánh tay quận chúa Vân An: "Quận chúa......"
Lữ Ngạn lại nói: "Phùng đại nhân, trước đây em gái ta thật sự lừa gạt, không thể tha thứ, nhưng ta muốn nói cho Phùng đại nhân rằng trước khi lừa gạt thì trái tim em gái ta đã thuộc về Phùng đại nhân."
Lữ Ngạn lại nói một lần chuyện Phùng Bắc đi theo Tiết Trường Du đi sứ.
Phùng Bắc càng giật mình, hắn đã không nhớ rõ chuyện ngay lúc đó, hơn nữa hắn lờ mờ nhớ ra khi đó bản thân đã cứu hẳn là cung nữ linh tinh hạ nhân nhỏ bé nào đó, không nghĩ tới thì ra lại là quận chúa Vân An!
Quận chúa Vân An mến mộ Phùng Bắc, hơn nữa nàng ấy vẫn luôn ở nước Hình chịu ngược đãi, lại không muốn gả vào hoàng cung, bởi vậy mới nghĩ tới biện pháp này thiết kế Phùng Bắc.
Phùng Bắc lại là người thành thật, quả nhiên trúng kế. Quận chúa Vân An vốn muốn lừa gạt như vậy, nhưng nào biết Tô Hoài Cẩn lại chắn đao cho bản thân nên trong lòng quận chúa Vân An đang giãy giụa, cũng thể giấu giếm nữa. Nếu giấu giếm nữa, chẳng phải là lấy oán trả ơn sao?
Lữ Ngạn nói: "Chuyện ngọn nguồn đều đã nói rõ ràng tất cả, từ hôn hay không đều do Phùng đại nhân làm chủ. Lữ mỗ cũng sẽ không có bất luận một câu oán hận nào, đều là muội ấy gieo gió gặt bão thôi."
Phùng Bắc nhìn về phía quận chúa Vân An, ánh mắt quận chúa Vân An lại né tránh, cúi đầu, mặc không lên tiếng.
Kỳ lão cửu thấy bầu không khí giằng co thì vội vàng hoà giải nói: "Phùng lão đệ, nếu đệ thật sự thích quận chúa Vân An, cứ việc nói thẳng đi."
Phùng Bắc trong lúc nhất thời không có ngôn ngữ, trong lòng hắn mến mộ quận chúa Vân An, chỉ sợ Kỳ lão cửu thẳng tính cũng đã nhìn ra. Nhưng Phùng Bắc lại là tên đầu óc bảo thủ, hắn đã bị quận chúa Vân An tính kế một lần nên không muốn lại lần nữa trúng kế.
Tiết Trường Du thì thở dài, thản nhiên nói: "Phùng Bắc, quyết định thế nào cũng đừng khiến bản thân hối hận, cảm giác ân hận cả đời, ta đã trải qua."
"Vương gia......"
Phùng Bắc ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du cười cười, vỗ lên bả vai của Phùng Bắc, không nói gì nữa, tựa như đã đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Tô Hoài Cẩn cũng kinh ngạc, cảm giác ân hận cả đời gì hả?
Giống Yến Thân Vương như vậy Thân Vương cao cao tại thượng, tuy rằng còn chưa tới ngôi vị Thái Tử nhưng đã muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, còn có cảm giác ân hận cả đời gì đây?
Tô Hoài Cẩn thật sự tò mò nhưng tâm hồn vẫn cứ nhắc nhở đã tiêu hao quá mức, phải tới giờ Tý mới có thể đổi mới.
Trong lòng Tô Hoài Cẩn gấp gáp nhưng cũng không còn bất luận cách nào nữa.
Trong lều hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều không nói gì, quận chúa Vân An cúi đầu, từ từ bình tĩnh lại tựa như đã chết tâm.
Nàng ấy sớm biết rằng dựa theo bản tính của Phùng Bắc, nếu bị người lừa gạt nhất định sẽ không tha thứ gì cả.
Mà bản thân, tất cả đều là gieo gió gặt bão thôi, cũng không đáng được thông cảm.
Quận chúa Vân An tự giễu cười một tiếng, hành lễ: "Trời muộn rồi, Vân An cáo lui trước."
Nàng ấy nói xong, đôi mắt cực kỳ khó chịu, gần như khóc ngay lập tức nên vội vàng xoay người muốn rời đi.
Trong nháy mắt, quận chúa Vân An cảm thấy cánh tay của mình đang bị người ta túm chặt, "ầm!!" một tiếng, lập tức đâm vào một cái ôm ấp vững chắc.
Phùng Bắc đột ngột bước tới ôm quận chúa Vân An vào lòng, giọng khàn khàn nói: "Ti chức nghĩ kỹ rồi, ti chức muốn thành hôn với quận chúa......"
Hắn nói tới đây, quận chúa Vân An kinh ngạc không thôi. Nàng ấy ngẩng đầu lên kinh ngạc hỏi: "Phùng đại nhân? Nhưng...... Nhưng Vân An thực sự lừa gạt Phùng đại nhân, ngài......"
Nàng ấy còn chưa nói xong, Phùng Bắc đã cười nhẹ một tiếng, sau đó cúi người xuống một chút, dán lên lỗ tai quận chúa Vân An nhẹ giọng nói: "Ti chức biết, cho nên...... Ngày sau ti chức chắc chắn sẽ đòi lại."
Quận chúa Vân An càng lấy làm kinh hãi, không biết cảm thấy thế nào, vừa muốn cười, vừa muốn khóc, cuối cùng thì rơi lệ.
Phùng Bắc này thành thật chọc quận chúa khóc, lập tức lại hơi luống cuống tay chân, không biết nên dỗ như thế nào.
Mọi người vừa thấy thì lập tức đều nở nụ cười, Kỳ lão cửu càng không cho mặt mũi ha ha "cười to", vỗ tay nói: "Ôi, tốt rồi, mọi người đều vui vẻ!"
Hắn nói xong lại nói với Lữ Ngạn: "Thằng nhóc này, không thành thật chút nào, mệt ta còn coi đệ như anh em. Đệ có người em gái xinh đẹp như vậy lại không giới thiệu cho ta đầu tiên."
Tiết Trường Du cười một tiếng, nói: "Như vậy cũng tốt, may mắn bổn vương còn chưa bẩm báo chuyện từ hôn với Hoàng Thượng, vậy trở về kinh, chờ đầu xuân thành hôn thôi."
Tô Hoài Cẩn cũng cười cười, nói: "Được rồi, đã khuya, giải tán thôi."
Sáng hôm sau, đội ngũ lại bắt đầu về kinh, lúc này mọi chuyện đều ổn thỏa. Phùng Bắc cũng không còn bi thảm thảm như vậy, quận chúa Vân An cũng không còn buồn bực không vui như vậy.
Quan trọng nhất chính là, Tô Hoài Cẩn thật sự mua được một "Ngọa long".
Giữa trưa nghỉ ngơi, Lữ Ngạn tự mình lại đây cảm ơm Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Cẩn cười cười rồi nói: "Lữ tiên sinh không cần cảm ơn ta, dù sao Hoài Cẩn cũng dùng một vài thủ đoạn, khoé môi của Lữ tiên sinh bây giờ còn xanh kìa."
Lữ Ngạn cười cười, hắn cười, khóe miệng "sh......", Phùng Bắc là người biết võ, lực tay không nhỏ, một cú này không gãy răng đã là may rồi.
Lữ Ngạn nói: "Ít nhiều cũng nhờ Tô cô nương thành toàn cho em gái của tại hạ, còn về thủ đoạn thì không ảnh hưởng đến toàn cục."
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Ừ, Lữ tiên sinh là người thẳng thắn, nếu như vậy, xin Lữ tiên sinh rõ ràng, rành mạch nhớ kỹ Hoài Cẩn tốt, tốt nhất nhớ cả đời."
Lữ Ngạn bật cười: "Tô cô nương cũng là người thẳng thắn."
Tô Hoài Cẩn nói: "Đúng rồi, người sáng mắt trước mặt không nói tiếng lóng."
Tiết Trường Du ở bên kia nhìn thấy Tô Hoài Cẩn và Lữ Ngạn bên nhau, nhất thời chuông cảnh báo trong lòng lại báo động. Tuy rằng chuyện của Phùng Bắc đã được giải quyết nhưng Tô Hoài Cẩn luôn nhắc tới Lữ Ngạn, Tiết Trường Du vẫn ghen nên lập tức nhanh chóng chạy tới, muốn quấy rối.
Nào biết vừa đếngần đã nghe thấy cái gì mà "Cả đời" vân vân, Tiết Trường Du ghen tuông không kềm chế được nhưng lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể ngầm nhớ một bút lên Lữ Ngạn......
Sau khi hồi kinh, Đại hoàng tử nước Hình bị giam, sứ đoàn nước Hình lập tức quay về nước Hình, chuẩn bị bẩm báo chuyện của Đại hoàng tử nước Hình.
Ngoại trừ cái này ra thì chính là hôn sự giữa quận chúa Vân An và Phùng Bắc, Tiết Trường Du tự mình chủ trì, đã lệnh người đi thu mua.
Hiện tại quan trọng nhất chính là mua cho Phùng Bắc một tòa nhà, bằng không sau đầu xuân, Phùng Bắc đều không có nơi làm tiệc cưới.
Mọi người đều bận rộn lu bù lên, trừ cái này ra, thật ra còn có một chuyện rất quan trọng khác đó chính là khai chiến với nước Thương Dương.
Khai chiến đã là chuyện ván đã đóng thuyền, sớm hơn kiếp trước năm sáu năm. Hiện giờ nước Thương Dương còn chưa nghỉ ngơi dưỡng sức, ở trước mặt nước Tiết hình như cũng không đáng nhắc tới.
Cho dù không đáng nhắc tới cũng không phải là một chuyện tầm thường, cho nên triều đình vẫn bận bịu túi bụi.
Giống đời trước, chuyện này Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc tự động chờ lệnh, Hoàng Thượng cũng định giao cho Thái Tử tới hoàn thành, bởi vậy người khác đều rất bận rộn còn Tiết Trường Du lại vô cùng nhàn rỗi, chỉ cần quản hôn sự của Phùng Bắc, còn lại đều chẳng quan tâm.
Gần khai chiến với nước Thương Dương, tuy rằng chuyện này không liên quan tới Tô Hoài Cẩn nhưng trong lòng Tô Hoài Cẩn vẫn còn băn khoăn.
Đó tất nhiên là......
Tô Cẩm Nhi!
Tô Cẩm Nhi còn bị nhốt ở trong ngục cùng với Nhị vương tử công chúa nhỏ nước Thương Dương, bởi vì không chịu nhận tội cho nên còn đang bị nhốt.
Tô Hoài Cẩn ngẫm nghĩ, tuyệt đối phải đến ngục đi một vòng mới được.
Tô Hoài Cẩn đã tới ngục được hai lần trước đó cho nên nhóm quản ngục vô cùng có mắt nhìn, vừa thấy Tô Hoài Cẩn tới thì hận không thể quỳ xuống đất nghênh đón, cười nói: "Tô cô nương, mời, mời!"
Cai ngục dẫn Tô Hoài Cẩn vào ngục của Tô Cẩm Nhi, một mùi ẩm mốc khó chịu và mùi máu tanh hôi thối xộc lên mặt.
Đãi ngộ của Tô Cẩm Nhi ở trong ngục cũng không tốt, đã gầy như que củi, hơi biến tướng, không chỉ như vậy còn rất sa sút.
Nhưng vừa thấy Tô Hoài Cẩn thì ánh mắt lập tức điên cuồng lên, hét to: "Tô Hoài Cẩn!! Con tiện nhân này!!"
Ả mới vừa kêu xong thì cai ngục bên cạnh đã lập tức đi qua vả miệng, một tiếng "chát!!", Tô Cẩm Nhi "A " kêu thảm thiết.
Cai ngục quát: "Lớn gan! Sao nói chuyện thế với Tô cô nương!"
Tô Hoài Cẩn cười cười, nâng tay lên ngăn cai ngục lại rồi cười nói: "Không ngại chuyện này, ta đây...... Hôm nay là tới thực hiện với Cẩm Nhi muội muội."
Nàng nói xong thì ngừng lại rồi mới nói tiếp: "Tới đưa Cẩm Nhi muội muội đoạn đường cuối cùng, dù sao chúng ta cũng đã từng là chị em."
"Ngươi nói cái gì!?"
Tô Cẩm Nhi rống to: "Ngươi nói cái gì?! Ngươi đừng nghĩ đe dọa ta! Ta sẽ không nhận tội! Con tiện nhân này!! Tô Hoài Cẩn."
Tô Hoài Cẩn không dao động, vẫn cứ là dáng vẻ mây trôi nước chảy, lộ ra một chút kinh ngạc không thành ý, nói: "Ta nói cái gì? Cẩm Nhi muội muội chẳng lẽ không biết? Đại Tiết muốn khai chiến với Thương Dương......"
Tô Hoài Cẩn nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Ngày lành của Cẩm Nhi muội muội e rằng sắp kết thúc rồi."
"Khai chiến?!"
Tô Cẩm Nhi hét to một tiếng, ngay sau đó dùng sức lắc đầu: "Không không! Cho dù khai chiến, cũng không liên quan đến ta! Ta bị hãm hại! Bị hãm hại! Chẳng liên quan tới ta!"
Tô Hoài Cẩn hơi mỉm cười, nói: "Ngươi cho rằng đi vào nơi này, còn có thể tồn tại đi ra ngoài sao?"
Tô Cẩm Nhi rùng mình một cái, trừng mắt nhìn chằm chằm Tô Hoài Cẩn, gào rống lên: "Tô Hoài Cẩn!! Ngươi không chết tử tế được!! Ngươi cho rằng ta chết là ngươi có thể bá chiếm Tứ hoàng tử sao?!"
Tô Hoài Cẩn nhún vai, tỏ vẻ thờ ơ.
Tô Cẩm Nhi dùng sức giãy giụa xiềng xích "Leng keng leng keng", xiềng xích phát ra một tiếng "cạch!!!", ngay sau đó "bang!!" kéo căng, tay chân và trên cổ Tô Cẩm Nhi đều là xiềng xích, căn bản không thể di chuyển đến trước mặt Tô Hoài Cẩn, còn một nửa khoảng cách đã bị căng ra, siết tròng mắt ả hận không thể lồi ra.
Tô Cẩm Nhi dùng sức giãy giụa về trước, vươn hai tay, giương nanh múa vuốt, cổ ngửa ra sau mất tự nhiên nhưng vẫn dùng sức đẩy về phía trước rồi gào rống: "Tô Hoài Cẩn! Ngươi cho rằng bản thân có thể độc chiếm cưng chiều của Tứ hoàng tử sao?! Ngươi xem còn chưa tường tận à?! Tứ hoàng tử là vì thế lực của phủ Thừa tướng!!! Là vì thế lực của nhà họ Tô!"
Tô Hoài Cẩn nghe vào tai, đột nhiên đứng dậy, cũng chẳng dao động chút nào, mí mắt cũng chả thèm chớp mà thản nhiên nói: "Ồ, vậy sao?"
Tô Cẩm Nhi tức giận rống to: "Đừng mộng tưởng hão huyền nữa! Cho dù ngươi diệt trừ ta, thì còn làm được gì! Ngươi con tiện nhân ác độc này!"
Tô Hoài Cẩn cười "ha hả", vậy mà tức cười, nhịn không được ôm cánh tay dựa qua một bên, tựa như muốn tán gẫu với Tô Cẩm Nh.
"Ta ác độc? So với Cẩm Nhi muội muội thật là khác nhau một trời một vực, có phải hay không?"
Tô Cẩm Nhi tiếp tục rống to, căn bản không nghe Tô Hoài Cẩn nói chuyện mà dùng sức giãy giụa: "Ngươi tiện nhân này!! Ngươi thả ta! Thả ta! Các ngươi căn bản không có chứng cứ! Thả ta! Không liên quan đến ta!! Tô Hoài Cẩn! Ngươi nằm mơ! Ngươi nằm mơ!! Ta nhất định từ nơi đây đi ra ngoài! Ngươi đừng nghĩ một mình độc chiếm Tứ hoàng tử! Tứ hoàng tử là của ta! Là của ta! Ta cũng là thiên kim tiểu thư nhà họ Tô! Dựa vào cái gì mà một mình Tô Hoài Cẩn ngươi độc chiếm!!"
Tô Cẩm Nhi không ngừng gào thét lớn, tựa như đã điên cuồng, xiềng xích phát ra tiếng "Leng keng leng keng", ngay sau đó nghe thấy một tiếng "cách!".
Quản ngục bên cạnh còn chưa kịp phản ứng lại thì một âm thanh giòn giã, xiềng xích của Tô Cẩm Nhi lại bị đứt. Trong nháy mắt, Tô Cẩm Nhi như phát điên mà nhằm về phía Tô Hoài Cẩn.
Quản ngục lắp bắp kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng đã thấy một bóng đen bỗng nhiên từ bên ngoài xông vào ôm chặt eo Tô Hoài Cẩn lùi người ra sau rồi bảo vệ người ở phía sau.
Tô Hoài Cẩn cũng sửng sốt, bình tĩnh nhìn mới thấy là Tiết Trường Du!
Tiết Trường Du hôm nay mặc một bộ hoa bào màu đen, thoạt nhìn cao lớn lạnh lùng, trên mặt lộ vẻ uy nghiêm đáng sợ.
Tô Cẩm Nhi tránh khỏi xiềng xích, muốn nhào qua đi liều mạng với Tô Hoài Cẩn, chỉ là không nghĩ tới Tứ hoàng tử Tiết Trường Du đột nhiên xông ra, lại còn bảo vệ Tô Hoài Cẩn ở sau người.
Tô Cẩm Nhi ngẩn ra trống rỗng, cai ngục bên cạnh đã vội vàng nhảy qua hợp lực vặn Tô Cẩm Nhi lại, nhanh chóng cột xiềng xích lên.
Tiết Trường Du lạnh lùng nhìn thoáng qua Tô Cẩm Nhi, lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tô Hoài Cẩn, sắc mặt thay đổi lập tức chuyển thành vẻ mặt quan tâm lo lắng, nôn nóng hỏi: "Có bị thương hay không? Thương thế của nàng còn chưa khỏe, sao lại chạy đến nơi đây?"
Tô Hoài Cẩn bình tĩnh nhìn Tiết Trường Du, trong lòng "thình thịch" nảy lên hai lần, không vì cái gì khác, chỉ là bởi vì Tiết Trường Du lao tới quá kịp thời.
Tiết Trường Du là cái người biết võ, nếu dựa theo thời gian lao vào để tình, chỉ sợ Tô Cẩm Nhi nói gì thì Tiết Trường Du đã nghe thấy.
Tiết Trường Du thấy Tô Hoài Cẩn nhất thời không nói chuyện, còn tưởng rằng miệng vết thương của nàng đang đau, nói liên tục: "Có phải miệng vết thương đau hay không? Vết kiếm sau lưng bị nứt rồi ư? Mau trở về, ta đi kêu ngự y tới."
Tô Hoài Cẩn nghe đến đó thì nhanh chóng ngăn Tiết Trường Du lại: "Đa tạ Vương gia quan tâm, Hoài Cẩn không có việc gì."
Tiết Trường Du lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn Tô Cẩm Nhi bị trói gô nghe thấy, Tứ hoàng tử Tiết Trường Du lại hỏi han ân cần Tô Hoài Cẩn, khẩn trương muốn chết thì nhất thời kêu to: "Vương gia!! Vương gia! Tô Hoài Cẩn chính là ả tiện nhân ngoài lạnh trong nóng! Vương gia! Tô Hoài Cẩn vì tranh thủ đồng tình của ngài, được ngài cưng chiều nên dùng ra rất nhiều thủ đoạn hạ lưu! Vương gia, Cẩm Nhi bị oan uổng! Vương gia mau cứu Cẩm Nhi!"
Ả nói tới đây thì Tiết Trường Du đột nhiên ngẩng đầu lên, cuối cùng dời ánh mắt từ trên người Tô Hoài Cẩn qua. Tô Cẩm Nhi còn tưởng rằng Tiết Trường Du thương xót cho bản thân.
Nào biết ánh mắt của Tiết Trường Du vô cùng u ám, trong đôi mắt u ám kia dường như có pha chút băng lạnh, lạnh thấu xương.
Tô Cẩm Nhi rùng mình không rõ lý do.
Tiết Trường Du đã nói với một giọng trầm và lạnh nhạt: "Không phải Cẩn Nhi muốn tranh thủ cưng chiều của bổn vương, ngươi hãy nghe cho kỹ...... Cho tới nay, là bổn vương nghĩ mọi cách muốn đạt được cưng chiều của Cẩn Nhi."
Tiết Trường Du vừa dứt lời thì bốn phía lập tức im ắng, Tô Cẩm Nhi há hốc mồm, vẻ mặt sững sờ, cả đám cai ngục có thể nhét vừa một quả trứng vịt vào mồm, mà Tô Hoài Cẩn thì mở to hai mắt, mí mắt nhảy loạn nhìn Tiết Trường Du.
Công phu lời ngon tiếng ngọt của Yến Vương điện hạ tựa như đã thạo rồi nhỉ?
Hơn nữa nói ra, bản thân cũng không thấy xấu hổ hả?
Tô Hoài Cẩn chớp mắt, vừa lúc hôm nay còn chưa sử dụng thuộc tính tâm hồn nên lập tức mở tâm hồn ra.
"Đinh ——"
Hệ thống: Tâm hồn cấp hai, có hiệu lực
Tô Hoài Cẩn muốn nhìn xem đến cùng lời Tiết Trường Du nói là lời ngon tiếng ngọt hay là lời nói nghiêm chỉnh trong lòng.
Chỉ là vừa mở thuộc tính tâm hồn ra, lập tức che trời lấp đất, sóng sau đè sóng trước, từng đợt lại thêm từng đợt vỗ lại đây, tất cả đều là mến mộ giống như cơn lũ, quả thực chính là mãnh hổ dã thú dọa người ta sợ cực!
Tô Hoài Cẩn không hề phòng bị chút nào nên suýt nữa bị lòng yêu mến của Tiết Trường Du nhấn chìm.
Bây giờ nàng mới hiểu được thì ra những lời ngon tiếng ngọt mà Tiết Trường Du nói lại chỉ là một phần nổi của cả tảng băng......
Tô Hoài Cẩn nhanh chóng thu hồi thuộc tính tâm hồn lại, hít sâu hai hơi, lúc này mới bình tĩnh lại một chút, cảm giác có thể chân thật thở.
Tô Cẩm Nhi sửng sốt một thời gian dài, ngay sau đó gào thét: "Không có khả năng!! Không có khả năng. Gạt ta!! Các ngươi đều gạt ta!!"
Vẻ mặt Tiết Trường Du không kiên nhẫn, quan trọng nhất chính là hắn sợ Tô Hoài Cẩn sẽ hiểu lầm điều gì đó.
Đời trước Tiết Trường Du từ đầu đến cuối đều không thích Tô Cẩm Nhi, đều là do mẹ Tiết Trường Du là Thục Quý Phi yêu mến Tô Cẩm Nhi, vẫn luôn muốn nạp Tô Cẩm Nhi vào hậu cung cho Tiết Trường Du. Tô Cẩm Nhi cảm thấy Cẩn Nhi chính là một cái gai giữa hắn và ả.
Bây giờ Tiết Trường Du không muốn khiến bản thân hối hận thêm nữa, đương nhiên sẽ không bận tâm đến Tô Cẩm Nhi. Hơn nữa, Tô Cẩm Nhi cho tới nay luôn nhiều mặt đối nghịch với Tô Hoài Cẩn, suýt nữa hại đến tánh mạng của Tô Hoài Cẩn. Tiết Trường Du hiển nhiên càng coi ả ta là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
Tiết Trường Du không kiên nhẫn vẫy tay: "Dẫn đi, Đại Lý Tự muốn thẩm vấn phạm nhân."
Cai ngục vội vàng lên tiếng, nói: "Dạ dạ!"
Ngay sau đó vài cai ngục tiến lại đây, vặn Tô Cẩm Nhi đưa ra bên ngoài.
Tô Cẩm Nhi vẫn tiếp tục rống to không ngừng: "Tứ hoàng tử! Tứ hoàng tử! Trường Du ca ca! Không không! Ta vô tội! Ta bị vu hãm!"
Tiết Trường Du vốn đang rất bực mình, lạnh giọng nói: "Bịt miệng nàng ta lại."
"Dạ! Vương gia!"
"Mau mau, bịt kín miệng! Bịt kín miệng!"
Tiết Trường Du thấy Tô Cẩm Nhi bị mang đi thì thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tô Hoài Cẩn cười cười rồi nói: "Cẩn Nhi, trở về thôi, hơi ẩm trong ngục quá nặng, không tốt với sức khỏe của nàng."
Tô Hoài Cẩn gật đầu, nói: "Đa tạ Vương gia quan tâm."
Nàng nói xong thì quay đầu đi ra ngoài, bên ngoài đã có xe ngựa đậu sẵn.
Tiết Trường Du đi ra đã thấy Phùng Bắc chờ sẵn bên ngoài nên vẫy vẫy tay với Phùng Bắc.
Phùng Bắc vội vàng chạy qua, nói: "Vương gia, có cái gì căn dặn?"
Tiết Trường Du hạ giọng, giơ tay ý bảo nói nhỏ thôi, tựa như không muốn cho Tô Hoài Cẩn nghe thấy.
Lục Y lập tức vén màn, Tô Hoài Cẩn đã nhìn thấy hai người đang mưu đồ bí mật gì đó, giọng nói rất nhỏ, không biết đang nói cái gì.
Màn được kéo xuống một tiếng "cạch", mặc dù Tô Hoài Cẩn không nhìn thấy tình cảnh bên ngoài nhưng cái này cũng không làm khó được nàng, vì dù sao nàng ngoại trừ thuộc tính tâm hồn, còn có tai thính và mắt sáng.
Thuộc tính tai thính và mắt sáng đã lên tới cấp năm, có thể còn mạnh hơn tâm hồn nhiều.
Tô Hoài Cẩn hơi mỉm cười, đoan trang ngồi xuống, lập tức mở tai thính và mắt sáng ra.
Hệ thống: Tai thính cấp năm, có hiệu lực
Hệ thống: Mắt sáng cấp năm, có hiệu lực
Chỉ thấy bên ngoài xe ngựa, Tiết Trường Du nhỏ giọng nói với Phùng Bắc: "Đại Lý Tự thẩm vấn Tô Cẩm Nhi, ngươi đi đốc thúc cho bổn vương, nhìn xem Tô Chính có nhúng tay hay không."
Phùng Bắc gật đầu: "Dạ vâng, Vương gia."
Tiết Trường Du trầm ngâm một hồi mới nói tiếp: "Chuyện của nước Thương Dương, Tô Cẩm Nhi mạnh miệng không nhận tội, thời gian đã lâu như vậy, lập tức lại sắp khai chiến, bổn vương không nghĩ lại khéo đến thế, ngươi hiểu ý tứ của bổn vương không."
Phùng Bắc nhìn thoáng qua Tiết Trường Du, ngay sau đó gật đầu nói: "Dạ, ti chức hiểu."
Tiết Trường Du nheo mắt, giọng hơi khàn khàn nói: "Tối hôm nay Đại Lý Tự thả Tô Cẩm Nhi rra chắc chắn phải tìm cách động thủ, bổn vương mặc kệ nàng ta sợ tội tự sát hay là gánh không được mà bệnh nặng, chỉ cần nhanh nhẹn một chút là được."
Phùng Bắc lại gật đầu, nói: "Dạ, Vương gia yên tâm."
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc, Tiết Trường Du vậy mà bảo Phùng Bắc đi giết Tô Cẩm Nhi ư?
Tô Cẩm Nhi không phải thanh mai trúc mã của Tiết Trường Du hay sao? Đời trước Tô Cẩm Nhi dịu dàng duyên dáng, không phải khiến Tiết Trường Du thương xót ư?
Đời này sao Tiết Trường Du lại có thái độ khác thường như thế?
Tô Hoài Cẩn nghi ngờ, bĩu môi, vội vàng lại mở tâm hồn ra, tựa như là muốn tìm tòi thực hư.
Chỉ là......
Hệ thống: Mục tiêu không ở trong phạm vi, tâm hồn cấp hai không có hiệu lực
Tô Hoài Cẩn vội vàng xốc màn xe lên, lúc này có thể nhìn thấy Tiết Trường Du.
Trong nháy mắt, Tô Hoài Cẩn đọc ra được một loại tàn nhẫn ở trên người Tiết Trương Du, càng đi sâu vào sự tàn nhẫn thì suýt nữa dọa Tô Hoài Cẩn nhảy dựng.
Tiết Trường Du mới vừa dặn dò xong, Tô Hoài Cẩn đột nhiên xốc màn xe lên, Tiết Trường Du vội vàng thu lại âm u và vẻ mặt lạnh nhạt trên mặt, có thể nói là biến sắc còn nhanh hơn cả thay đổi thời tiết.
Tiết Trường Du lập tức nở nụ cười, đi qua đi, gợi lên trăm ngàn ân cần, dịu dàng như nước nói: "Cẩn Nhi, lúc này trở về phủ hả? Ta đưa nàng đi, vừa lúc hôm nay ta được nghỉ, cũng không có chuyện gì để làm."
Tô Hoài Cẩn: "......" Tâm hồn nhất thời bị thu hồi, thiếu chút nữa lại chết chìm trong dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.