Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 112: Nhớ tư vị của nàng




“ Không biết xấu hổ, ai là nương tử của chàng vậy ? ”
Trừng mắt, Diệp Mộ Liễu giận dỗi  nói.
“ Nàng đấy, nàng là Hoàng hậu mà Trẫm đã thông cáo thiên hạ ! Không lẽ nàng muốn quỵt nợ sao ? ”
Cúi đầu cắn cắn chop mũi của nàng, Lý Ngọc oán hận nói.
“ Nàng dám quỵt nợ, xem Trẫm thu thập nàng như thế nào. ”
“ Ta quỵt nhợ, nhìn xem chàng làm sao bây giờ ! ”
Vừa dứt lời, Diệp Mộ Liễu thừa dịp Lý Ngọc chưa chuẩn bị, cười nói chạy xa.
“ Chàng tới, chàng tới bắt ta đi. ”
Anh mắt Lý Ngọc dần dần biến đổi, nheo mắt nhíu mày nhìn về phía nàng.
“ Nàng xác định ? ”
Diệp Mộ Liễu cách sau làn khói lượn lờ từ lư hương lưu ly nhìn nam tử cao lớn phía đối diện, nhạy cảm nhìn tahays ánh mắt nguy hiểm trong đáy mắt của hắn.
Thầm nghĩ trong lòng không ổn rồi, nàng lắc đầu cười cười lui về phía sau, ý định tránh thoát phạm vi ánh mắt hắn có thể nhìn tới.
Ai ngờ ma cao một thước, đạo cao một trượng, rốt cuộc Diệp Mộ Liễu không thể nào thoát khỏi ma trảo của Lý Ngọc.
Nhìn gương mặt càng lúc càng gần, trái tim Diệp Mộ Liễu đập thình thịch không ngừng.
“ Lý Ngọc… đột nhiên ta nhớ tới vết thương trên vai chàng còn chưa băng bó… Vừa rồi ta cắn có dùng sức… ”
Chưa đợi nàng nói xong, môi đỏ của Diệp Mộ Liễu đã bị Lý Ngọc hung hăng  chặn lại.
Nụ hôn này tới nhanh chóng, như mang theo sự nhớ nhung thời gian qua và sự ẩn nhẫn, bá đạo mà cường thế.
Dầu lưỡi không một chút chần chờ mà tiến sâu vào. Lý Ngọc ra sức quấy động chiếc lưỡi của Diệp Mộ Liễu, hút vào… Không cho nàng cơ hội lùi bước.
Tiếng hít thở dần nặng nề, thân thể Diệp Mộ Liễu dưới sự cường thế của hắn, dần dần hóa thành vũng nước mùa xuân, mềm mại đáng yêu như không xương…
“ Liễu Nhi… ”
Nàng bị đầu lưỡi của hắn của hắn làm cho rung động đến tâm can.
“ Ừm… ”
Tiếng ưm của nàng kiều mị, làm cho bụng dưới của hắn nóng như nham thạch càng chày càng mạnh, càng đốt càng nóng…
“ Nàng biết không ? Mấy ngày hôm nay, ta nhớ tư vị của nàng đều muốn điên rồi… ”
“Lý Ngọc ta cũng muốn chàng.”
Cho dù là ngăn cách ngàn núi vạn sông, giữa hai người họ đều nhớ đến đối phương. Tình cảm như vậy không phải rất đán quý hay sao ?
Hắn vì nàng làm rất nhiều việc, mà nàng có phải cũng nên vì hắn mà trả giá một chút không ?
Lý Ngọc nghe vậy, ánh mắt càng sâu hơn, sáng quắc nhìn nàng, ánh mắt của hắn như ngọn lửa thiêu đốt, nóng đến dọa người.
Khoảnh khắc nhìn nhau, hắn cúi đầu hôn sâu hơn…
Môi mỏng của hắn di chuyển trên gương mặt của nàng, dọc theo bờ môi tinh tế của nàng. Dần dần hắn không thỏa mãn chỉ đơn thuần là hôn môi. Từ môi lại dọc xuống chiếc cằm trơn bóng trắng nõn, trượt đến cổ nàng…
Dùng răng cắn cắn vạt áo chỗ cổ nàng, lộ ra mảng da thịt trắng nõn như ngọc.
Hô hấp Lý Ngọc dần dần nhanh hơn.
Ngay cả tiếng rên rỉ ngẫu nhiên phát ra cũng bị vỡ vụn mà khàn khàn.
“ Liễu Nhi… ”
Âm thanh mang theo tình dục, trầm thấp, hấp dẫn, mê ly, làm cho lòng Diệp Mộ Liễu trầm xuống...
“ Cho ta được không ? ”
“ Ừm… ”
Bên trong đại diện yên tĩnh không có một chút âm thanh, ngoại trừ tiếng đồng hồ cát chảy thì chỉ còn tiếng ưm như muỗi kêu của Diệp Mộ Liễu…
Ánh mắt Lý Ngọc sáng lên, khóe môi không tự chủ mà cong lên. Trong phút chốc ánh mắt sáng rực rỡ lên.
Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ẩn ẩn bên trong tiếng khuyên can của Trương Phúc.
(Ai đây, đáng đánh, đáng đánh, ko biết 1 khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng à ???Bà con đoán xem ai hé ^_^)
“Hoàng quý phi nương nương, người không thể đi vào... Hoàng thượng ở bên trong có việc, phân phó không cho phép  không ai được đi vào quấy rầy. Ôi ôi ôi Hoàng quý phi nương nương, người thật sự không được đi vào… ”
“ Chuyện cười, Cần Chính điện này lúc nào thì Bản cung không được vào. ”
Một âm thanh kiều mỵ mang theo mấy phần kiêu căng ở ngoài điện truyền đến, phát ra khí thế.
“Không lẽ trong điện ẩn dấu chuyện gì không cho người biết, không thể cho bản cung xem sao ? ”
Nghe vậy, bước chân của Lý Ngọc ngừng lại.
Mi tâm của hắn nhíu lại, làn môi nhỏ bé gắt gao nhíu thành một đường, cằm cũng bị kéo căng. Ánh sáng trong mắt sắc bén như lưỡi dao, nhìn hết sức đáng sợ.
Thấy vậy, Diệp Mộ Liễu thở dài một hơi, đưa tay vuốt lên nếp nhăn trên trán Lý Ngọc, cười nói:
" Hoàng thượng, bộ dạng ngươi nhíu mày thật sự không đẹp trai chút nào ! "
" Liễu Nhi, đến bây giờ nàng cón có tâm tư nói đùa… "
Cúi đầu nhìn Diệp Mộ Liễu, Lý Ngọc bất đắc dĩ cười, đáy mắt có mấy phần cưng chiều như ẩn như hiện…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.