Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 152: Lý Ngọc dùng mĩ nam kế




Ánh trăng như nước, nhàn nhạt chiếu lên đình viện Thính Vũ hiên.
Ánh trăng mông lùng chiếu lên đôi bích nhân trong hoa viên càng nổi bật giống như thần tiên.
“Hoàng thượng, đến nếm thử món cá Lư hấp. Ta cố ý phân phó ngự trù làm, nhìn xem mùi vị như thế nào? “
Dưới ánh trăng, nữ tử mặc váy dài màu hồng phấn, rực rỡ như hoa mùa xuân, trong sáng như mùa thu, đôi mắt như làn thu thủy, răng trắng môi đỏ, làm cho người ta vừa thấy lại không nhịn được mà sinh lòng thương tiếc.
Nhất là mỗi cái nhăn mày, nụ cười lộ ra phong tình rung động lòng người, phàm là nam tử đều phải lòng không ngớt.
“ Được, cảm ơn ái phi. “
Nam tử ngồi đối diện với nàng, toàn thân màu trắng, mày kiếm mắt sáng, ôn nhuận như ngọc, lại có bộ dáng ngọc thụ lâm phòng, tuẫn mỹ vô cùng.
Nhưng cẩn thận nhìn kĩ sẽ phát hiện trên gương mặt đó có một chút cảm giác không yên lòng.
“ Như thế nào, mùi vị cá Lư hấp không ngon sao? Hay là Hoàng thượng có tâm sự gì? “
Nhìn Lý Ngọc như mất hồn, ánh mắt Bắc Thiên Tuyeetx xoay chuyển, nhếch môi cười yếu ớt.
“ Trẫm thật sự không có khẩu vị. “
Buông đôi đũa, Lý Ngọc đứng dậy thở dài một hơi.
“ Mặc dù ái pho làm sơn hào hải vị cho Trẫm nhưng Trẫm ăn cũng không vào. “
“ Hay có chuyện gì nô tì có thể cống hiến cho Hoàng thượng? “
Trong mắt hiện lên một chút hiểu rõ, Bắc Thiên Tuyết bước đến phía sau Lý Ngọc, hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn, dựa đầu vào lưng hắn, ôn nhu hỏi.
“ Chỉ cần có khả năng giúp cho Hoàng thượng, dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, nô tì đều không chối từ. “
“ Lời này là thật sao? “
Trong mắt Lý Ngọc sáng lên, hào quang trong phút chốc như lóe ra hàng ngàn tia sáng nhỏ.
“ Chẳng lẽ Hoàng thượng một chút cũng không tin tưởng nô tì sao? “
Nghe vậy, Bắc Thiên Tuyết dẩu môi, giọng nói mang chút ủy khuất.
“ Làm sao Trẫm không tin ái phi chứ, Trẫm chỉ sở làm ái phi khó xử mà thôi. “
Lý Ngọc xoay người nắm chặt bàn tay Bắc Thiên Tuyết, ánh mắt ôn nhu như nước, nhưng ý cười một chút cũng không đạt tới đáy mắt.
“ Ái phi cũng biết. giang sơn này của Trẫm, ngôi vị Hoàng đế của Trẫm chỉ sợ không kéo dài được bao lâu nữa… Lúc trước cưới người làm phi vốn tưởng có thể cho người hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng lúc này mới biết là đã hại ái phi… “
“ Được, được rồi, sao Hoàng thượng lại nói lời không may mắn như vậy? “
Dưới ánh trăng, Bắc Thiên Tuyết rũ mắt, biểu tình có mấy phần mông lung. Âm thanh hết sức kinh sợ.
“Không phải Trẫm muốn nói lời xúi quẩy như vậy mà đó là thực tế. “
Hai tay để ở sau lưng, bóng dáng cao ngất của Lý Ngọc trong màn đêm hết sức cô đơn.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời hiện lên mấy chấm nhỏ sáng, vẻ mặt hắn ngưng trọng mà yên tĩnh.
“ Qúy phi cũng biết đây, Tây Việt đã khi dễ đến đầu Đông Thương quốc chúng ta. Lấy thực lực hiện tại của Đông Thương quốc ta chỉ sợ không thể chống lại thiết kị của Tây Việt… “
“ Thì ra là việc này, ta còn tưởng gì ghê gớm. “
Con ngươi đen bóng như nước nhanh chóng lóe sáng, Bắc Thiên Tuyết không có là đúng, cười nói:
“ Hoàng thượng yên tâm, nô tì chỉ cần cầu xin Phụ hoàng xuất quân, Tây Việt này dễ như trở bàn tay rồi. “
“ Lời ái phi nói là thật sao? “
Khóe môi nhếch lên, ánh mắt Lý Ngọc nhìn chằm chằm vào Bắc Thiên Tuyết.
“ Nhưng lỡ như Phụ hoàng ngươi không cho phép… “
“ Hoàng thượng yên tâm, Phụ hoàng luôn thương yêu ta. Chỉ cần ta cầu xin lão nhân gia người, người sẽ không từ chối. “
“ Vậy là tốt rồi. “
Gật đầu, Lý Ngọc đưa tay ôm Bắc Thiên Tuyết vào lòng.
“ Việc này không nên chậm trễ, ái phi có thể viết giúp Trẫm một lá thư, Trẫm phái người đưa cho Phụ hoàng của ngươi. “
“ Tất nhiên không thành vấn đề. “
Khóe môi quét xuống vòng cung như có như không, Bắc Thiên Tuyết gật đầu đi vào phòng, thời gian khoảng một ly trà, cầm một bức thư đưa cho Lý Ngọc:
“ Hoàng thượng nhìn xem đã được chưa? “
Lý Ngọc mở thư ra, nhanh chóng nhìn qua một đợt, gương mặt nở nụ cười hài lòng.
“ Thật sự vất vả cho ái phi rồi… “
“Vậy tối nay Hoàng thượng ở lại có được không?”
Bắc Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn Lý Ngọc, ánh mắt không chớp một lần, hết sức phức tạp.
Sau giây phút chờ đợi, Lý Ngọc không chút do dự đồng ý:
“ Tất nhiên, ái phi lập công lớn như vậy, làm sao Trẫm không thưởng cho ái phi chứ? “
Dứt lời đến mép bàn cầm bầu rượu rót một chén đưa đến bên môi Bắc Thiên Tuyết, cười nói:
“ Đến đây, ái phi. Để cho Trẫm kính ngươi một ly rượu, thay dân chúng Đông Thương quốc ta cám ơn ái phi. “
Bắc Thiên Tuyết nâng mắt nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc, một lúc sau mới nhếch môi cười cười, nhưng một chút cũng không đạt tới đáy mắt.
Từ trên tay Lý Ngọc nhận ly rượu, nàng không nóng vội uống luôn mà chỉ nhíu mày cười hỏi:
“ Hoàng thượng rất hy vọng nô tì uống ly rượu này sao? “
“ Chén rượu này là Trẫm thật lòng kính ái phi. “
Lý Ngọc rũ mắt, che giấu ánh sáng lóe ra trong mắt, thản nhiên nói.
“ Ta biết… “
Gật đầu, khóe môi Bắc Thiên Tuyết càng cười rực rỡ.
“ Hoàng thượng nói nhiều như vậy chỉ có ly rượu này mới thật lòng có phải không? “
“ Lời này của ái phi là ý gì? Trẫm nghe không hiểu được. “
Thân thể khẽ run lên, Lý Ngọc nâng mắt kinh ngạc nhìn Bắc Thiên Tuyết, có chút hiểu rõ.
Xem ra, là hắn xem nhẹ Bắc Thiên Tuyết rồi.
(Haha, mỹ nam tuấn mỹ vô cùng mà dùng mỹ nam kế không xong. Haiz haiz, vỏ quýt dày có móng tai nhọn a, các chị em phải học theo Bắc Minh công chúa nha ^_^)
“ Hoàng thượng không rõ hay vẫn giả bộ hồ đồ mà thôi? “
Bắc Thiên Tuyết dơ tay, ly rượu ngọn từ từ đổ xuống, biến mất trong bùn đất…
“ Uống hết ly rượu này, nô tỳ chỉ sợ đêm nay sẽ ngủ đến sáng có phải không? “
Thỏa mãn nhìn ánh mắt Lý Ngọc lóe lên sự kinh ngạc, Bắc Thiên Tuyết nhếch môi cười châm chọc.
“ Như mấy ngày nay, mỗi lần ta uống xong ly rượu Hoàng thượng đưa cho ta, ta đều ngủ đến sáng mai, không phải như vậy sao? “
Ném ly rượu xuống đất, Bắc Thiên Tuyết cao giọng, như đang kêu gọi mấy chấm nhỏ trên bầu trời, trong nháy mắt rung động đến tinh thần của Lý Ngọc.
“ Thì ra ái phi đều biết… Hành động vừa rồi của ái phi, bất quá chỉ là diễn kịch với Trẫm thôi sao? “
Cúi người nhặt ly rượu dưới đất lên, Lý Ngọc thản nhiên cười nói:
“ Chén rượu này là ngọc thượng đẳng làm thành, ném đi thì quá đáng tiếc. Ái phi sao có thể lãng phí như vậy được. “
“ Vâng, thật không phải. “
Lắc đầu, Bắc Thiên Tuyết nhếch môi cười, đáy mắt lóe lên sự kiêu ngạo. Trong giây phút này, Lý Ngọc mới phát hiện, trong lòng nàng hết sức ngang ngược và kiêu ngạo, so sánh với bề ngoài mềm mại của nàng thật không phù hợp chút nào.
“ Thật ra nô tì cũng không yêu cầu gì nhiều, nô tỳ có thể nỗ lực cho Hoàng thượng bao nhiêu thì phải xem Hoàng thượng đối với nô tỳ có mấy phần thật lòng? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.