Cái gì mới gọi là sập bẫy bị lừa? Cái này!
Tướng công không chỉ không thích nàng hơn, quay ngược lại còn kéo lỗ tai nàng, la mắng nàng một hồi thật dữ dội!
Ngày tháng sau đó, Mộ Dung Hổ trôi qua thật không dễ dàng, “quân sự” tiểu Vương gia cô nàng đương nhiên cũng không có ngày lành.
“Ngươi nhìn xem đây là kế sách ngu xuẩn gì! Nếu như tướng công không tha thứ cho ta, thì cuộc đời này ta cũng không nhìn mặt ngươi nữa!”
Hạ Hầu Quý Diệp gãi gãi cổ, có chút lúng túng không biết phải làm sao, “Thực ra thì ngươi không thể nói như vậy được, làm sao mà ta biết được tửu lượng của Tiết Cẩm Vân lại kém đến như vậy, nếu như hắn không say mèm như thế, thì nói không chừng bây giờ ngươi và hắn cũng đã sớm gạo nấu thành cơm rồi!”
Mộ Dung Hổ hừ hừ một tiếng, nói: “Ta mặc kệ, dù sao thì bây giờ mọi thứ cũng đã hỏng hết cả rồi, ta vừa có lão gia lại giết phu nhân, tất cả đều tại ngươi!”
“Khụ, mạo muội nhắc nhở ngươi một chút, là vừa mất phu nhân lại thiệt quân.” Hạ Hầu Quý Diệp che miệng cười trộm.
“A a a a!!” Mộ Dung Hổ thẹn quá thành giận, túm lấy cổ áo hắn rung rung như sàng gạo: “ Rốt cuộc là ngươi có giúp ta hay không?!!”
“Giúp giúp giúp, đương nhiên là giúp!” Hạ Hầu Quý Diệp cố sức thoát khỏi gông cùm xiềng xích của nàng, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, sau đó tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: “Lần này chúng ta phải trực tiếp một chút, đánh thẳng vào trọng tâm! Ngươi như vậy, hắn như vậy, ngươi lại như vậy…”