Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi

Chương 184: Hôm ấy ngày đại hôn (8)




Hai người bàn chuyện Trữ vương, Bạch công tử ngồi cùng ở trong xe ngựa cúi đầu, tâm sự nặng nề.
Nhất là vừa rồi nghe được Gia Cát Mộ Quy nhắc tới Bạch tôn, trong lòng hắn càng thêm rầu rĩ.
Ngày đại hôn gây ra một việc như vậy, rõ ràng là trước đó Bạch tôn đã lên kế hoạch, muốn cản trở bọn họ thành thân.
Bọn họ đã đáp ứng trong một năm này bảo hộ cho an toàn của đại ca, cho nên lần này rời cung, tất nhiên là cũng mang theo hắn, giờ thì đại ca đang ở trong chiếc xe ngựa ngay phía sau kia.
Xem chuyện hôm nay đại ca gây ra..........
một năm này, thật sự là khiến cho người ta không thể an tâm.
Trong lòng càng rầu rĩ thêm, Bạch công tử lại không muốn để lộ cảm xúc ra. “Phịch” ánh sáng trắng chợt lóe, lập tức biến thành bộ dáng con mèo nhỏ.
”Ủa? không phải khi mọc cánh thì không thể biến thân sao?”
”Qua cái giai đoạn ban đầu kia là có thể thay đổi.”
Bạch công tử ghé vào trên đệm mềm của xe ngựa, yên tâm tiếp tục mạnh dạn buồn bực.
Dù sao thì cảm xúc trên mặt mèo không phân biệt rõ được như vậy!
Lúc trước có nói qua, Bạch tôn là người coi trọng sự phô trương, mua tòa nhà ở kinh thành rất là cầu kỳ.
Xuống xe, đi vào cửa, lần đầu tiên đến nơi đây Hạ Noãn Ngôn có chút líu lưỡi.
”Quá xa hoa, cũng khoa trương như hoàng cung vậy“.
”Bạch gia càng khoa trương hơn“.
Bạch công tử buồn bã bay lên giữa không trung, “Ta đi chọn phòng“.
”Ta cũng đi, Tiểu Vương Gia cùng bé con đều ngủ rồi“.
Mấy người coi như không thấy chủ nhân là Bạch tôn nơi này, tự mình đi chọn phòng ở.
Đều thu xếp xong xuôi, Gia Cát Mộ Quy ra khỏi cửa phòng, cũng không ngoài ý muốn nhìn thấy Bạch tôn đã đứng ngay ở bên ngoài.
”Ngươi là cố ý.”
Tiếng nói của Bạch tôn lạnh như băng, ánh mắt tối sầm.
”Có thể có người phát hiện Hạ Noãn Ngôn dùng qua pháp thuật hay không, ngươi có thể kêu Tiểu Bạch tới hỏi ta, nhưng ngươi cố ý tự mình đến hỏi, còn cố ý ở trước mặt ta nhắc tới chuyện các ngươi muốn đại hôn, ngươi đoán ta sẽ cản trở cho nên mới làm như vậy.”
Hôm nay nhìn thấy phản ứng của hắn, Bạch tôn liền đoán được chính mình bị trúng kế rồi.
Gia Cát Mộ Quy không hề phủ nhận, vẻ mặt thản nhiên gật đầu.
Tương kế tựu kế mà thôi.
”Ngươi bỏ ra một phen công phu như vậy, vì để cho hình tượng của ta thấp kém ở trong lòng Noãn Ngôn, miễn cho ta thắng được ngươi phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.