Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi

Chương 224: Không cởi quần áo làm sao thấy? (5)




Được rồi, chuyện chính quan trọng hơn.
Tình huống hiện tại, cũng thật sự chỉ có thể xin Bạch Tôn giúp đỡ.
Bạch công tử kiên trì đi tìm đại ca đem đến, đem tình huống cùng hắn nói rõ hết thảy.
Không khí trong phòng lập tức trở nên vô cùng kỳ lạ.
Bạch Tôn cúi đầu không nói lời nào, sắc mặt Hạ Noãn Ngôn cùng Gia Cát Mộ Quy đều có vẻ kỳ dị.
Bị kẹp ở giữa nên Bạch công tử rất muốn đem chính mình ném văng ra khỏi cửa sổ, thoát ly bầu không khí quỷ dị này, nhưng lại phải đứng tại chỗ.
Đề phòng nhỡ ra bọn họ đánh nhau, hắn còn có thể ngăn cản đúng lúc.
Vừa im lặng nửa ngày, Bạch Tôn đột nhiên đứng lên không báo trước.
Cất bước vòng đến sau lưng Hạ Noãn Ngôn một cái, cách quần áo, đem lệnh bài gia chủ Bạch gia trong tay dán ở trên lưng nàng.
Tuy rằng không có dùng khinh công, nhưng động tác của hắn cực nhanh, động tác liên tục liền mạch lưu loát, ngay cả những người khác đều không có thời gian ngăn cản.
“………”
Bạch công tử yên lặng thu lại tay đã muốn vươn ra một nửa, trái tim lơ lửng cũng thả xuống.
Vừa rồi động tác của đại ca rất dũng mãnh, hắn còn tưởng rằng đại ca muốn làm cái gì ………
Hạ Noãn Ngôn cũng bị Bạch Tôn làm hoảng sợ, không biết hắn đang làm gì.
Trong chốc lát căn phòng lại im lặng, Bạch Tôn thu về lệnh bài gia chủ, hai mắt nhìn nhìn.
Ở trong mắt mọi người, lệnh bài gia chủ kia vẫn là giống như bình thường.
Nhưng cũng không biết là hắn nhìn ra cái gì, Bạch Tôn nhăn mày, “Có người đã động tay, che đi hơi thở Linh tộc của nàng.
”Không chỉ là ta cảm ứng không được sao?”
Bạch công tử sửng sốt, có chút nóng vội giải thích với bọn họ, “Thời điểm ta tìm được Noãn Ngôn, liền phát hiện trên người nàng có một phần hơi thở bị che đi, nhưng ta tưởng đây chẳng qua là ngăn cản người Bạch gia tìm thấy nàng.”
Bạch Tôn lắc đầu, “Hiện tại người Linh tộc bình thường cũng không tìm thấy nàng“.
Gia Cát Mộ Quy đột nhiên mở miệng, “Sư huynh, huynh nói huynh ở bên ngoài nhặt được một người Linh tộc, người ấy có từng bị động tay không?
”Không có.”
“Nói cách khác ta là đặc biệt sao?”
Hạ Noãn Ngôn kinh ngạc chỉ vào mũi của mình, “Trước kia ta ở Linh tộc có thân phận đặc biệt gì không?”
”Không có, chỉ là người Linh tộc bình thường”.
“Nhưng vì sao có người lại chỉ ra tay với ta thôi?”
Dù sao vẫn có chút nguyên nhân, mới có thể “hưởng thụ” được loại đãi ngộ đặc biệt này đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.