Cứ như vậy, thường cách bốn năm, trí nhớ của Bạch công tử đều đã bị gãy cả một ngày, tình huống này vẫn liên tục đến khi Hạ Noãn Ngôn sinh ra
sau hơn một trăm năm ………
Thật sự là thời kỳ kinh khủng, may là dung mạo của nàng dừng lại ở bộ dáng mười sáu tuổi.
“Người trong lòng ngươi là hai mươi chín tháng hai?”
“………….. Có ý gì?” Hạ Noãn Ngôn không hiểu lời Bạch công tử nói.
“Hai mươi chín tháng hai chỉ năm nhuận xuất hiện, thường bốn năm mới có
một năm nhuận, cho nên hắn bình thường cũng không thể tới tìm ngươi”.
“......”
Bình tĩnh!
Nàng không thể chịu đả kích theo người ta quá rõ ràng!
Vẫn tiếp tục nhớ lại, nhưng phía sau hồi ức, sẽ không có quy luật giống như trước.
Có đôi khi, trí nhớ của Bạch công tử lại liên tục bị gãy vài ngày thậm
chí mấy tháng, nhưng cũng có liên tục một năm thậm chí hai năm, trí nhớ
của hắn đều nguyên vẹn.
Bạch công tử nghi ngờ nhìn Hạ Noãn Ngôn nói, “Ngươi rốt cục đã quên hai
mươi chín tháng hai, thích người khác, nhưng lại đổi tới đổi lui hay
sao?”
“...... Có lẽ từ đầu đến cuối đều là một người.”
“Ta đã nhớ lại đến khi ngươi 300 tuổi, trong hơn ba trăm năm thích hơn 180 người cũng không sao cả ~”
Bạch công tử liếc nàng một cái, “Tục ngữ nói người ta có vui buồn hợp tan, chút bạn bè tô điểm cho cuộc sống thôi”.
“......”
”Ai nói! Ai nói cuộc sống của ta được chút bạn bè tô điểm!”
Bạch công tử lại nghe được trong lòng Hạ Noãn Ngôn đang nghĩ gì, vì thế hoàn toàn phát cáu lên.
Hắn vỗ mạnh cái bàn, “Ngươi đem Gia Cát Mộ Quy cho ta mượn!”
“...... Ngươi muốn gì chứ?”
”Ta nhất định phải đem nam nhân làm hại mối tình đầu của ta thất bại kia tìm ra, mặc kệ hắn chuyển thế mấy lần ta cũng phải tìm cho được hắn!”
”Sau đó thì sao......”
”Sau đó ta chờ hắn đầu thai, đợi trước khi hắn bắt đầu có mối tình đầu,
ta đem Gia Cát Mộ Quy đưa đến trước mặt hắn! Ta muốn dùng cách của người đó trị người đó! Ta muốn báo thù!”
Hạ Noãn Ngôn hơi run rẩy, “Ta không cho ngươi mượn ……”
“Ngươi trước kia có thể thích qua rất nhiều người, thùng dấm chua của
nhà ngươi sắp phát tán rồi, ngươi cần ta nói tốt giúp đó!” Bạch công tử
phát cáu uy hiếp nàng.
”Còn có một khả năng”. Gia Cát Mộ Quy vẫn bình tĩnh ngồi ở một bên đã mở miệng.
“Khả năng gì?”
”Nàng chỉ từng thíchmột người”, Gia Cát Mộ Quy bình tĩnh tuyên bố, “Hơn nữa ta biết hắn là ai rồi”.
————————————————————
Kết thúc công việc, tốp thôi, ngủ ngon nào, ngày mai gặp