Bạch Huyên điềm đạm cười, “Ta có cách giúp hắn giải độc”.
“Cách gì?” Ánh mắt Hạ Noãn Ngôn sáng lên.
Bất kể nàng ta có cái mục đích gì, trước giải độc đã rồi nói!
“Hạ cô nương có từng nghe nói Long Tiên Quả chưa?”
”Không có.”
“Long Tiên quả là một loại linh dược trong truyền thuyết, nghe nói có thể giải trăm độc, trong Tứ quốc cũng quả thật chính xác có ghi lại, năm đó có người thân mang kỳ độc, đều dựa vào Long Tiên Quả để bảo vệ mạng sống”.
Trong lòng chợt có hy vọng, Hạ Noãn Ngôn vội vã hỏi nàng, “Ở đâu tìm được Long Tiên Quả?”
“Hạ cô nương đừng nóng vội, ta chính là muốn cùng cô thương lượng việc này”.
Bạch Huyên giọng nói vẫn không nhanh không chậm, “Long Tiên Quả hiện thế cực hiếm, những người này trước đó, cũng đều là trùng hợp có duyên mới có thể tìm được Long Tiên Quả”.
Nàng ta dừng một chút, “Nhưng mọi người đều biết, Long Tiên Quả sinh trưởng ở trong Phong Cốc”.
“Phong Cốc?”
Là cái nơi nguy hiểm gì?
Nếu không vì sao mọi người biết rõ trong đó có linh dược có thể giải trăm độc, cũng không có ai xông vào chứ?
“Đúng vậy, Phong Cốc trong truyền thuyết là chỗ thần tiên ở, mà các thần tiên cũng không thích bị người quấy rầy, cho nên đem cửa vào Phong Cốc ẩn lấp đi, qua nhiều năm như vậy, tất cả mọi người rốt cuộc tìm không thấy nó ở đâu”.
Nàng ta nói xong lại ngừng chút nũa, cũng không biết có phải cố ý đánh vào lòng ham muốn của Hạ Noãn Ngôn hay không.
Nàng ta dương dương tự đắc cầm trong tay bức thư vừa mới nhận được, “Vừa vặn có người nói cho ta biết, hắn tình cờ tìm được cửa vào Phong Cốc rồi”.
Đó là lý do sao?
Trong lòng vui mừng, nhưng Hạ Noãn Ngôn cũng có chút phòng bị, nàng ta sẽ trực tiếp nói cho nàng biết Phong Cốc ở vị trí nào chứ?
Có thể sắc mặt của nàng hơi thay đổi, Gia Cát Mộ Quy đứng dậy, đi đến bên cạnh nàng, “Làm sao vậy?”
Hạ Noãn Ngôn quay đầu nhìn hắn, “Chúng ta đang nói Phong Cốc, bên trong Phong Cốc có Long Tiên Quả”.
Phong Cốc?
Gia Cát Mộ Quy nhăn mày lại, “Láng máng có ấn tượng”.
Ngay cả Bạch tôn cũng bị địa danh này khiến cho nói, “Rất lâu không có nghe ai nhắc tới Phong Cốc rồi”.
Bạch công tử cũng gật đầu, “Trong ghi chép của gia tộc đã đề cập qua Phong Cốc, chẳng qua không có từng đi cũng không có từng thấy thôi”.
Thẩm Hoài Nhiên cười nói, “Long Tiên Quả khoảng một trăm năm đã không có hiện thế, mọi người nhanh chóng quên Phong Cốc rồi”.
Xem mấy người bọn họ đều nghe qua Phong Cốc cùng Long Tiên Quả, Hạ Noãn Ngôn hơi thở phào nhẹ nhõm.