Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi

Chương 243: Kẻ đuổi theo thần bí xuất hiện (9)




Giữa quan hệ của hai người bọn họ, Bạch Huyên hoàn toàn không là cái gì, không có gì để mà để y.
Sau khi cười xong, hắn lại nghiêm nghị nhắc nhở, “Ta cảm thấy Bạch Huyên hơi kỳ quái”.
Không phải nàng ta đối Gia Cát Mộ Quy có tâm tư kỳ quái, mà là Bạch Huyên đối với Gia Cát Mộ Quy có tình yêu nam nữ, cái này hắn đã sớm nhìn ra.
Hắn nói kỳ quái, chính là Bạch Huyên kiên trì.
Hắn cảm giác Bạch Huyên thích Gia Cát Mộ Quy đã đến mức cuồng nhiệt, nhưng ngoài mặt che dấu rất tốt.
“Ừ”.
Gia Cát Mộ Quy chỉ đáp một tiếng, cũng không biết là có nghe vào trong không.
Thẩm Hoài Nhiên ít nhiều rõ ràng tính tình của hắn, liền nói tiếp, “Gia Cát huynh có gặp qua nàng ta trước kia không?”
”Không biết.”
“Gia Cát huynh nghĩ lại xem? Điều này có lẽ cũng rất quan trọng”.
Thẩm Hoài Nhiên cảm thấy hắn ta mà cẩn thận nghĩ lại, hẳn là có thể nhớ ra, “Bạch đại tiểu thư có gương mặt rất dễ làm cho người ta nhớ kỹ đó”.
Không có người đáp lại hắn, Thẩm Hoài Nhiên cảm thấy có chút không ổn.
Ho nhẹ một tiếng, hắn hỏi Gia Cát Mộ Quy, “Gia Cát huynh, huynh có biết Bạch đại tiểu thư trông thế nào không?”
”Không biết.”
“......”
Hắn ta quả nhiên là con mắt cũng chưa liếc xem qua Bạch Huyên một cái mà!
Thẩm Hoài Nhiên cũng không biết mình nên đau đầu hay nên chúc mừng Hạ Noãn Ngôn gả cho nam nhân tốt.
Mắt không nhìn nữ nhân khác là chuyện tốt, nhưng bây giờ muốn tìm manh mối cũng tìm không được rồi!
Hắn tin cho dù Bạch Huyên trước kia từng xuất hiện bên cạnh Gia Cát Mộ Quy rất nhiều năm, Gia Cát Mộ Quy cũng chưa chắc sẽ nhớ rõ có một người như thế.
Cái quạt giấy trong tay nhẹ nhàng gõ vào bàn tay, Thẩm Hoài Nhiên bất đắc dĩ thở dài, “Huynh không biết Bạch Huyên là cái nguy hiểm tiềm tàng sao?
Gia Cát Mộ Quy khép lại quyển sách trên tay, giương mắt nhìn hắn.
Thẩm Hoài Nhiên nhất thời hiểu lầm ý tứ của hắn, cho là hắn ghen tị.
Hắn cười lắc đầu giải thích, “Huynh đừng hiểu lầm, trong lòng ta đã có người rồi, hơn nữa cuộc đời này tuyệt đối sẽ không thay lòng đổi dạ, chỉ là Hạ cô nương đã giúp ra rất nhiều lần, ta hết sức báo ân mà thôi”.
Gia Cát Mộ Quy vẻ mặt lãnh đạm nhìn hắn, “Ngươi biến ngốc rồi”.
Nụ cười trên mặt Thẩm Hoài Nhiên cứng đờ, sau đó vừa buồn cười vừa lại không giải thích được.
“Ý của Gia Cát huynh là, Bạch Huyên không phải cái nguy hiểm tiềm tàng sao?”
“Đúng”.
”Vì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.