Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 17: Dựa dẫm




Mặc dù cái gọi là yêu thú mang theo chữ "Thú", nhưng nó hoàn toàn khác với dã thú bình thường —— Thứ này tự nhiên hấp thu thiên địa Linh Nguyên để tu luyện, hung mãnh dị thường, còn có thể thi triển yêu thuật mạnh mẽ! Thậm chí có người nói, yêu thú mạnh nhất trên đời này có thể cùng Chân Tiên đánh cược một lần!
Tuy nhiên, phần lớn sự tồn tại của cấp bậc Yêu Vương nằm sâu trong những ngọn núi cao và hiếm khi xảy ra xung đột với con người. Tuy nhiên, những thôn trấn xa xôi hẻo lánh thỉnh thoảng bị tàn sát bởi những con yêu thú cấp thấp, hàng trăm người bị giết và bị thương ở mỗi lượt hành động đó.
"Không nghĩ tới bên rìa mép Khê Sơn lại có yêu thú ẩn hiện." Lăng Nguyệt đứng dậy, hướng Hứa Dương cung kính thi lễ, "May mà có Hứa thiếu sư xuất thủ, nếu không chúng ta đêm nay khó tránh khỏi một phen khổ chiến."
Tống Tiểu Nam nghiêm nghị nói "Con nhị giai yêu thú này nếu nói về linh lực, tuy chỉ gần bằng người Luyện Khí Nhị Trọng, nhưng gân cốt của nó cường tráng, da dày thịt béo. Nếu như bộc phát hung tính dẫn đến liều mạng, thì tiểu Toàn chắc chắn sẽ thụ không nhẹ thương."
Tống Toàn gật đầu không ngừng, "Dưới nguyệt hắc phong cao, rất dễ bị con thú này tấn công đánh lén, thế mà Hứa thiếu sư lại có thể bình tĩnh được như thế."
"Đúng thế, đúng thế..."
Hứa Dương không có cơ hội nhìn thấy yêu thú khi ở thành Phượng Minh, đêm nay ngược lại là đã tiếp xúc gần gũi với nó một lần vào tối nay.
Hắn vừa sửng sốt vừa nghi hoặc, vừa rồi tính mạng của mình thật sự chỉ là mành treo sợi tóc, cái con Thị Khuê Lang này rõ ràng là muốn đánh lén mình, nhưng vì sao không có ra tay? Chắc là do thân hình nhỏ bé của mình, e rằng sẽ trở thành phân sói trước khi có thể nhìn rõ.
Hắn càng nghĩ, cảm thấy chỉ có thể giải thích được rằng con yêu thú kia trúng phải Mị Thuật của mình, hiện tại càng cảm thấy Thiên Vận Triền Tâm Công quả thực phi thường, ngay cả yêu quái cũng không buông tha...Xem ra coi như năng lực nâng cao tu vi của công pháp này có hạn, nhưng chỉ bằng "Mê tâm" Mị Thuật này, bản thân có thể dựa dẫm vào rất nhiều cái không tệ.
Bên kia, Tống Toàn nhanh chóng cắt hai miếng thịt lớn từ trên người Thị Khuê Lang, vui tươi hớn hở đưa cho Tống Tiểu Nam, "Con yêu thú này da dày thịt béo, đại bộ phận da thịt cũng cứng như gỗ, không thể nhai được, duy chỉ có hai miếng sau tai là béo và mềm là ngon nhất. Ca, tay nghề của ngươi tốt, giao cho ngươi đấy."
"Được," Tống Tiểu Nam tiếp nhận lấy thịt yêu thú, mừng khấp khởi nói, "Vậy chúng ta thêm được bữa ăn đêm."
Tiếp theo mấy người cười cười nói nói bên cạnh đống lửa, Hứa Dương dần dần đè xuống sự kinh hoảng trong lòng, nhưng lại âm thầm cười khổ, vừa rồi chính mình ở cái nơi tối tăm mù mịt này, nháy mắt quyến rũ với yêu thú nửa giờ...
Tống Tiểu Nam làm sạch hai miếng thịt, cắt chúng thành từng dải và dùng cành cây đâm vào, nhưng thay vì nướng chúng trên đống lửa, mà là xoay tay phải lại, lòng bàn tay ngay lập tức bị bao phủ bởi ngọn lửa xanh tím.
Ngọn lửa dường như không lớn kia được châm thêm vào thịt yêu thú, lập tức phát ra tiếng xèo xèo, hiển nhiên nhiệt độ cực cao. Không mất bao lâu, mùi thịt lan ra khắp xung quanh sơn thạch.
Tất cả mọi người bắt đầu tại sơn tuyền, chia nhau ăn thịt yêu thú vừa nói vừa cười, ăn đến nỗi miệng chảy đầy mỡ, không khỏi xuýt xoa khen ngợi.
Sau khi ăn uống xong, mấy người tìm một khoảng không gian trống giữa các tảng đá và ngủ trong bộ quần áo của mình.
Hứa Dương vừa nằm xuống, trong bụng liền cảm thấy ấm áp hướng bốn phía dao động ra, vội vàng ngưng thần điều tra nguyên do trong đó, lại phát hiện thật ra là từng sợi Linh Nguyên mỏng manh.
Nói là "Mỏng manh", nhưng cũng đủ bù đắp được tinh hoa Linh Nguyên chứa bên trong khí huyết toàn thân hắn.
Chẳng lẽ thịt yêu thú lại có thể bổ sung Linh Nguyên? Hắn rất là kinh ngạc, chưa từng nghe nói có loại phương thức bổ sung Linh Nguyên này!
Hắn ngồi dậy, khi thấy Tống Toàn gác đêm cách đó không xa, thế là liền nói bóng nói gió hỏi nàng các loại thịt yêu thú, Linh Nguyên.
Mà Tống Toàn lại chỉ nói "Mùi vị ngon", còn "Nói nhảm" về tài nấu nướng siêu phàm của ca ca nàng sẽ là người chồng tốt, người cha tốt trong tương lai và hoàn toàn không nhắc đến Linh Nguyên một lời nào.
Hứa Dương không còn cách nào khác ngoài việc gạt bỏ nghi ngờ sang một bên và tiếp tục ngủ, ban ngày tu luyện Tâm Pháp Thiên Vận Triền Tâm Công gây áp lực cực lớn cho hồn phách, cộng với việc đường đi mệt nhọc, cảm giác mệt mỏi nhanh chóng tuôn ra, khiến ý thức của hắn rất nhanh liền bắt đầu mơ hồ.
...
Giờ Tý.
Trên một ngọn đồi nhỏ cách Hứa Dương mấy người ngoài hai dặm.
Một con quạ với mỏ trắng và móng vuốt trắng bay lượn trên không, đôi cánh của nó thu lại rơi trên vai một nữ nhân trung niên cao gầy với khuôn mặt như cái dùi.
Con quạ cứ mở miệng bên tai nàng như thì thầm.
Trong chốc lát, con quạ ngẩng đầu lên. Nữ nhân trung niên vuốt vuốt nghịch rìu sắt trong tay, nghiêng người nhìn về phía Tam Đương Gia bên cạnh, "Một người cao, hai lùn, một mập, tổng cộng có bốn người. À, còn có một nam."
"Đại Đương Gia, không sai là bọn họ!" Nữ nhân lông mày anh đào miệng hưng phấn gật đầu, "Một trong hai tên lùn chính là tiểu tử Hứa gia kia cải trang. Hứa gia dán thiếp bố cáo khắp nơi, chỉ cần có thể đem hắn mang về, sẽ được trả năm vạn lượng."
"Hừ, đại thiếu gia Hứa gia thành Phượng Minh, năm vạn lượng sao đủ?" Độc nhãn nữ nhân cầm khiên ở một bên lạnh lùng nói, "Ít nhất phải để bọn họ xuất ra năm mươi vạn lượng để chuộc người."
"Nhị tỷ nói đúng!" Tam Đương Gia vui tươi hớn hở nói, "Còn có tên mập mạp kia, tuy rằng không biết nàng lai lịch như thế nào, nhưng một bữa ăn có thể tiêu hơn năm mươi lượng, hẳn cũng không phải là người thường."
"Ừm, cứ tóm lấy rồi tra khảo một phen sẽ biết ngay lai lịch của nàng." Đại Đương Gia hài lòng gật đầu, "Với số tiền lớn này, đi đổi thành vũ khí, linh phù, đan dược, thì sự kiện kia liền có thể gia tăng ba phần tính toán trước!"
Độc nhãn nữ nhân lại cẩn thận nói "Lão tam, những người này thực lực như thế nào?"
Tam Đương Gia thu hồi khuôn mặt tươi cười, nói "Trải qua đoạn đường quan sát này của ta, người lưng đeo xích sắt trong đó kia là Luyện Khí Tam Trọng không thể nghi ngờ. Người có thân hình trung bình đeo một thanh kiếm thực lực cũng là như thế không sai biệt lắm.
"Mặc dù tên mập mạp kia cũng mang theo kiếm, nhưng theo quan điểm nàng ta chỉ dám lên đường sau khi bỏ tiền ra thuê hộ tống, thì thực lực cũng không cao. Ta ước chừng nhiều nhất là Luyện Khí Nhị Trọng.
"Về phần hai nam kia, cũng không mang theo binh khí, hẳn là..."
Đại Đương Gia xua tay cắt ngang lời nàng, "Nam nhân thì không cần phải để ý đến, tùy tiện tìm hai người bắt bọn hắn lại là được."
Cách đó không xa mấy tên tiểu lâu la vỗ bả vai Ma Ngưu, nịnh nọt nói "Ngưu tỷ lần này thế mà lại lập được đại công!"
"Đúng vậy, đợi Ma tỷ thăng lên làm đầu mục, cũng đừng quên các huynh đệ."
Ma Ngưu mặt đầy đắc ý, lại "Khiêm tốn" nói "Việc này cũng còn chưa làm xong, vẫn còn sớm khi nói đến đầu mục gì đó mà."
Lập tức có người tiếp nói "Chà! Thực lực Luyện Khí Tứ Trọng của Đại Đương Gia chúng ta, một người đối phó với mấy cái con hàng này cũng không có vấn đề gì. Lại thêm Nhị Đương Gia Luyện Khí Tam Trọng, còn có mấy chục tỷ muội chúng ta, một phiếu này tuyệt đối dễ như trở bàn tay!"
"Theo ta thì, Ma tỷ có lẽ có thể thăng lên làm đại đầu mục!"
"Đúng, đúng, đúng!"
Tam Đương Gia bên này liếm láp miệng, chắp tay đối với nữ nhân khuôn mặt như cái dùi, "Đại tỷ, bây giờ các tỷ muội đều đã đến đông đủ, chúng ta động thủ thôi?"
Nhị Đương Gia ngẩng đầu liếc nhìn mây mỏng che trăng khuyết trên bầu trời, lắc đầu nói "Ban đêm trời tối om om, chỗ này lại là rừng rậm, bọn họ rất dễ chạy trốn?"
"Vậy ý của Nhị tỷ là?"
Nhị Đương Gia liếc nhìn xuống gò đất và hừ lạnh nói "Chúng ta hãy bao vây từ hai đầu qua đêm, đợi đến hừng đông rồi ra tay, nhất định tuyệt đối không được sai sót."
Nữ nhân với con quạ có mỏ trắng trên vai đứng dậy khỏi tảng đá xanh, đem đoản rìu cắm ở bên hông, trầm giọng nói "Cứ theo lão nhị nói, sáng mai động thủ."
"Rõ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.