Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 33: Plan b




Tống Toàn a Tống Toàn, ngươi đây là định nướng ta trên đống lửa hay sao? Hứa Dương than thở trong lòng, có lẽ hôm nay mình thật sự không thể rời đi được rồi...
Mà lúc này bốn phía xung quanh đã là nhân sinh huyên náo, "Vị lão muội này, lên a!"
"Bộc lộ tài năng đi!"
"Để bọn họ xem, người không có tiền cũng có thể là thiên tài!"
"Cố lên! Cho nàng biết sự lợi hại!"
Hứa Dương toát mồ hôi lạnh, đang suy nghĩ lung tung không biết làm cách nào để thoát ra ngoài, thì nghe thấy người nào đó nói "Triệu Dĩ Quân, sao thế?"
Giọng nói của người đó không lớn, nhưng nó lấn át mọi tiếng ồn bên dưới, truyền đến tai mọi người một cách rõ ràng.
Đệ tử thanh sam chủ khảo ngẩng đầu nhìn lên, vừa thấy thân ảnh nhỏ bé cùng khuôn mặt béo ục ịch trên bầu trời, lập tức sửng sốt, vội vàng nói "Đoạn sư thúc sao lại có thời gian rảnh dỗi để tới đây, không kịp nghênh đón từ xa."
Người kia ở trên đầu nói "Ta đang định đi Thừa Thế Điện phục mệnh, thấy ở đây hỗn độn, liền tới xem một chút."
Triệu Dĩ Quân lập tức chỉ vào Tống Toàn cùng Hứa Dương lớn tiếng nói "Bọn họ vì tư chất kém không thể vào được tông môn, cho nên mới khiêu khích, gây rối ở đây."
"Ngươi nói..."
Tống Toàn vừa định mở miệng, liền bị một chưởng của Triệu Dĩ Quân vỗ lên vai, lúc này lập tức cúi người lui về phía sau hai bước, một hồi lâu cũng không nói ra được.
Hứa Dương vội vàng đỡ nàng, trừng mắt nhìn đệ tử thanh sam, nghiêm nghị nói "Ngươi muốn làm gì?!"
Hứa Dương đã ăn cơm cùng Tống Toàn mấy người trên cả chặng đường này, cùng nhau đánh lại thổ phỉ, đã sớm đem bọn họ xem như bằng hữu, cộng thêm Tống Toàn cũng là vì hắn mà bênh vực kẻ yếu, hắn tuyệt không thể nhìn nàng ăn thiệt thòi.
Hắn thầm xác định trong lòng nếu người họ Triệu tiến lên trước nửa bước nữa mình sẽ vận dụng Mị Thuật, sau đó để Tống Toàn lên giáo huấn nàng. Nếu như xảy ra phiền toái, cùng lắm thì vận dụng nhân tình của Bạch Tử Huy để giải quyết là xong.
Đoạn sư thúc vốn dĩ chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện sơn môn bên này, nhưng khi nàng nghe thấy giọng nói của Hứa Dương, không khỏi liếc hắn một cái, lập tức sửng sốt, "Hả? Là ngươi?"
Nàng vừa nói vừa điểm một phát "Lá chuối" dưới chân, lơ lửng giữa không trung, sau đó lại nhìn Tống Toàn và Lăng Nguyệt, gật đầu nói "Thật sự là các ngươi."
Triệu Dĩ Quân trong lòng đánh trống, thận trọng nói "Đoạn sư thúc nhận ra bọn họ sao?"
"Há, không quen biết." Đoạn sư thúc lắc đầu, lại nhìn về phía Hứa Dương, "Ngày đó hắn trấn trụ một tên ma đạo Luyện Khí Tứ Trọng, đúng lúc ta cùng Trình sư tỷ nhìn thấy mà thôi."
Khi Triệu Dĩ Quân nghe xong lập tức đình trệ, thầm nghĩ không ổn, gia hỏa này tuy rằng không có bao nhiêu khí thế, nhưng có thể đánh bại Luyện Khí Tứ Trọng, vậy có lẽ thật sự là một thiên tài!
Nàng cuống quít sửa lời nói "À, vừa rồi ta nói mấy người phía sau đang làm loạn, vị này…tên là gì nhỉ, vẫn chưa khảo hạch."
Nàng nói và ra hiệu về phía viên đá giám định trơn bóng sáng chói lóa được mài bằng phẳng phía sau lưng, "Vừa rồi đang định nói nàng phải kiểm trắc linh lực ở kia."
"Ồ? Ngươi trước kia hình như không có nói như vậy?" Hứa Dương thấy có người tới chủ trì công đạo, tự nhiên muốn bỏ đá xuống giếng, "Ở đây mấy trăm người có thể làm chứng, ngươi yêu cầu mấy ngàn lượng kia..."
"Không có chuyện gì là tốt." Đoạn sư thúc kia dường như không có tâm tư quản cái sạp hàng này, khua tay nói với Triệu Dĩ Quân, "Quản tốt trật tự, làm sao mà lại để ồn ào nháo nhác lên như vậy được?
"Vâng, ghi nhớ sự dạy bảo của sư thúc."
"Ah, không phải..." Hứa Dương thấy Đoạn sư thúc kia chuẩn bị rời đi, lập tức tâm niệm xoay nhanh, đây có lẽ là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, nếu không nắm được nữa thì phải đợi đến khi đo xong linh lực, thì coi như sẽ bị lộ tẩy rồi.
Hắn vội vàng cao giọng nói "Đoạn...Đoạn tôn sư, vì chúng ta đã có duyên gặp mặt một lần, có một chuyện còn muốn làm phiền ngài tương trợ."
Đoạn sư thúc dưới chân dừng một chút, nói "Việc chiêu thu đệ tử tự có Triệu Dĩ Quân bọn họ quản lý, ta không tiện nhúng tay."
Trong lòng Hứa Dương tự nhủ quả nhiên là thế, may mắn là mình vẫn còn có plan B.
Thế là hắn từ trên người lấy ra khăn quấn trán của Bạch Tử Huy, đưa cho Đoạn sư thúc, nói "Đây là tín vật của Bạch Tử Huy Bạch thượng sư ở thành Cổ Giang lưu lại cho tại hạ, nếu như ngài có thể đem vật này chuyển giao lại nàng, tại hạ nhất định vô cùng cảm kích."
Đoạn sư thúc tiếp nhận khăn quấn trán, trong lòng âm thầm gật đầu.
Nàng cũng không phải là một trong những đệ tử ngoại môn, cái khăn quấn trán này chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra được, lại nghe Hứa Dương nhắc đến thành Cổ Giang, liên tưởng tới việc Bạch sư bá đã từng ở nơi đó huyết chiến một trận cùng với cừu địch, đã tin tám thành.
Nàng tiếp nhận cái khăn quấn trán kia, gật đầu nói "Được, ta sẽ thay ngươi chạy đoạn đường này."
Hứa Dương thấy nàng đằng không mà lên, vội vàng cao giọng bổ sung thêm một câu, "Đúng rồi, ta họ Hứa ——"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.