Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 42: Xông vào!




Các đệ tử của Ngự Dị Điện không khỏi nhìn nhau, tại sao lại có một nam tử đang tắm ở Thiên Quy Trì vào lúc này?
Sư tỷ dẫn đội lo lắng nói với những người đi cùng: "Mau tìm một nam đệ tử, kêu Hứa sư thúc đi ra!"
"Haizz!"
Người còn lại nói: "Chỉ sợ là không kịp! Con rắn hổ mang con rất giỏi trong việc công kích hồn lực, lại còn có kịch độc, chẳng may làm Hứa sư thúc bị thương, chúng ta có thể giải thích như thế nào được đây?"
Sư tỷ dẫn đội nghiêm nghị gật đầu, "Cứu người như cứu hoả, không cần phải nghĩ nhiều, trước tiên cứ xông vào đã!"
Nàng lời này vừa nói ra, ánh mắt của các sư tỷ sư muội của Ngự Dị Điện đột nhiên nóng lên, các nàng rất muốn thử.
Tôn sư tỷ của Vụ Đức Điện vội vàng giữ chặt các nàng lại, "Đừng lo! Tu vi của Hứa sư thúc có lẽ đang ở trên Thất Mạch cảnh sơ kỳ, sẽ không thành vấn đề gì khi đối phó với con súc sinh kia."
Mọi người lập tức lộ ra vẻ thất vọng, nhưng các nàng lại nhìn thấy một nữ đệ tử trẻ tuổi thân hình cao lớn, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt mảnh mai, dẫn theo hơn mười mấy người chạy vội tới.
Người tới còn ở đằng xa hét lên: "Vương sư muội, đã bắt được con súc sinh kia rồi sao?"
Vương sư muội kinh ngạc nói: "Sao đến cả Trình sư tỷ cũng đến đây vậy!"
Cũng khó trách khi nàng sẽ ngạc nhiên, vị Trình sư tỷ này chính là sự tồn tại của một trong năm đệ tử thuộc hàng top đầu trong sơ giai tông môn, tuổi cũng không lớn nhưng thực lực lại rất mạnh, ngày thường đều tu luyện ở Đồng Lăng Phong hoặc Ngự Dị Điện, hiếm khi tham gia vào việc vặt.
Nàng vội chắp tay thi lễ với Trình sư tỷ, "Chúng ta đã đuổi đến tận đây, nhưng vẫn chưa tìm được."
Người sau lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt vô cùng lo lắng, "Vừa rồi thay phiên sư thúc kiểm kê khố phòng, phát hiện ra bị mất một khối lân phiến Xích Ô!"
"Lân phiến Xích Ô?!" Vương sư muội lập tức nghĩ tới cái gì đó, cả kinh nói, "Chẳng lẽ nào là bị con rắn hổ mang con kia trộm mất......"
Trình sư tỷ lúc này mới thoáng nhìn bên cạnh có người của Vụ Đức Điện, vội thủ thế làm ra vẻ nói khe khẽ thôi, trầm giọng nói: "Có thể là như vậy. Tống sư thúc nói có thể đêm qua lân phiến Xích Ô đã biến mất, chi bằng chúng ta phải bắt được con súc sinh kia càng sớm càng tốt, nếu không sẽ bị lộ ra ngoài!"
Vương sư muội lúc này mới hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề.
Lân phiến Xích Ô đó là bảo vật quan trọng do Vạn trưởng lão, người đứng thứ tư trong tông môn, giao cho Ngự Dị Điện để tế luyện nhằm nâng cao tu vi con chim Phượng yêu thú của nàng.
Vật này vô cùng quý giá, Vạn trưởng lão phải mất mấy chục năm mới tìm được một phiến không hoàn chỉnh, nếu mà làm mất thì không một đệ tử nào làm nhiệm vụ tối hôm qua trong Ngự Dị Điện có thể chạy thoát khỏi trọng hình!
Trình sư tỷ lại nói: "Sẽ không mất bao lâu, chuyện này sẽ làm kinh động đến chưởng điện sư tôn, chúng ta phải nhanh lên thôi!"
Nàng đang nói, liền nhìn thấy một đoàn người từ phía bắc chạy tới, vội vàng gọi: "Đỗ sư muội, có phát hiện gì không?"
Đỗ sư muội kia thở hổn hển nói, "Tại sao Trình sư tỷ lại ở đây? Chúng ta đã tìm kiếm ở phía bắc rồi, không có..."
Trình sư tỷ giương mắt nhìn vào lớp sương mù dày đặc trong Thiên Quy Trì, nhíu mày nói: "Quanh đây chỉ còn chỗ này là chưa tìm. Vương sư muội, ngươi đưa mọi người vây xung quanh Thiên Quy Trì, ta cùng với Đỗ sư muội đi vào trong tìm."
Vương sư muội vội vàng ngăn nàng lại, nói về việc Hứa sư thúc đang tắm rửa, bất chợt liền nghe thấy tiếng la truyền từ trong Thiên Quy Trì ra, "Người đâu ——!"
Tôn sư tỷ xoay người nhìn lại, nhíu mày nói: "Là tiếng của Hứa sư thúc!"
"Hứa sư thúc đang gặp nguy hiểm!" Trình sư tỷ nheo mắt lại, "Vương Lung, Đỗ Hưng Ẩn đi theo ta, những người khác tản ra đề phòng!"
Hai người Vương, Đỗ lập tức đáp lại, "Rõ!" Theo sau sư tỷ vọt vào đại môn Thiên Quy Trì.
Những nữ đệ tử khác nhìn bóng lưng ba người, trong lòng phẫn nộ kêu lên: Ta! Mang ta đi nữa!
Trình sư tỷ đám người vào chỗ tắm, nhưng lại bị sương mù che khuất nên không nhìn rõ.
"Có người đến rồi sao?!"
Trình sư tỷ nghe được tiếng nói nam tử, vội ám tụ linh lực, giơ tay khẽ quát một tiếng, "Phong đến!"
Ngay lập tức, có một cơn gió thổi qua ống tay áo của nàng, thổi bay lớp sương mù, nhưng nàng không khỏi run lên, ngây ngẩn ngay tại chỗ —— Đứng bên bể nước là một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng tắm, có giọt nước nhỏ xuống từ ngọn tóc, cánh tay trắng nõn tinh xảo áp vào bồn tắm gỗ, ngực kịch liệt nhấp nhô, đôi mắt tuấn tú tràn đầy vẻ sợ hãi khiến người ta từ đáy lòng muốn che chở.
"Còn ngây ra đó làm gì?!" Hứa Dương hô to một tiếng, "Ta bắt được con thằn lằn kia rồi, đang ở trong cái bồn tắm gỗ này!"
Trình sư tỷ giật mình một cái, từ phía sau vội vàng rút ra một tấm lưới đồng gấp khúc, rót linh lực vào trong đó, lắc mạnh.
Lưới đồng bung ra ngay lập tức, hóa ra là một cái lồng nhỏ cao bằng nửa người.
Trình sư tỷ cầm Tế Hồn Cái ở tay trái, chiếc lồng ở tay phải, bước lên phía trước vài bước, dùng ánh mắt ý bảo Hứa sư thúc thối lui sang một bên.
Hứa Dương thì cầu còn không được, liền nhảy đi, bồn tắm gỗ mất đi áp lực lập tức bay lên giữa không trung.
Trình sư tỷ tốc độ cực nhanh, trước khi con yêu thú kia kịp ra tay, đã đem cái lồng nhỏ bằng đồng chụp lên.
Con rắn hổ mang con phẫn nộ túm lấy cây cột đồng mỏng dính, dùng miệng đầy răng nanh cắn mạnh xuống, nhưng lại phát ra tiếng kêu quái dị như bị điện giật, rồi thu mình lại trong góc lồng, nhìn chằm chằm mọi người trước mặt, không dám động đậy.
Trình sư tỷ khóa kỹ lồng sắt, chỉnh lại quần áo, xoay người chắp tay hành lễ với Hứa Dương, "Vị này chắc là Hứa sư thúc sao? Đệ tử Trình Bình, phụng mệnh sư phụ đến để bắt con yêu thú này, may mà có ngài tương kỳ......"
"Trước đừng khách khí," Hứa Dương mạnh mẽ vẫy vẫy tay, sau đó hướng về phía đầu kia của bể nước, "Mau đi, còn có ba người nằm ở chỗ đó!"
Trình Bình sửng sốt, mang theo hai sư muội vội vàng chạy tới, lập tức kinh ngạc nói: "Là Sầm Vĩnh các nàng!"
Vương Lung tiến lên một người ngã trên mặt đất, lại nhìn cổ của nàng, nhíu mày nói: "Là bị con rắn hổ mang con cắn rồi!"
Nàng từ trong người lấy ra một cái bình sứ, rót ra mấy viên thuốc, đưa cho ba người lúc trước nuốt vào, nói với Trình Bình: "Cũng may là không mất quá nhiều thời gian, chắc sẽ không sao đâu."
Đỗ Hưng Ẩn lại đột nhiên chú ý đến con yêu thú trong lồng và do dự nói: "Hai vị sư tỷ, sao mà ta cảm thấy con súc sinh này màu sắc không đúng?"
Trình Bình nghe vậy, giơ tay làm tản sương mù ra, nhìn kỹ cái lồng, lúc này sắc mặt đại biến, "Con súc sinh này đã đem lân phiến Xích Ô kia luyện hóa rồi!"
Vương Lung cũng nghiêng người lại đấy, "Sư tỷ, màu sắc này chỉ là hơi thẫm, có lẽ vừa mới bắt đầu luyện hóa cũng không lâu..."
Trình Bình gật đầu, "Nếu đã như thế, thì không thể lưu nó được."
Nàng lập tức đặt cái lồng xuống đất, lui về phía sau vài bước, chỉa ngón tay vào một thanh kiếm, trong miệng lẩm bẩm: "Phong kiếm!"
Sau đó, nàng giơ một ngón tay chỉ về phía con yêu thú kia, lập tức bắn một luồng gió sắc bén từ đầu ngón tay, xuyên qua khe hở của chiếc lồng đồng, lướt qua cổ con rắn hổ mang con, cắt đứt cái đầu màu xanh kia không một chút chậm trễ.
Hứa Dương không khỏi sửng sốt, đám người này mất nửa ngày mới bắt được con thằn lằn này, sao mà nói thịt là thịt luôn chứ?
Có điều thực lực của Trình Bình này quả thực rất được, con thằn lằn này tuy rằng thể trạng không cường tráng nhưng cũng là yêu thú tam giai, lại bị nàng tiện tay dễ dàng đánh chết.
Vương Lung mang xác của con rắn hổ mang con ra khỏi lồng, rút một con dao nhỏ từ thắt lưng ra, cắt bụng của con yêu thú thành hai hoặc hai lần, cẩn thận bóp ra một phiến gì đó có kích thước bằng móng tay từ bên trong.
Một bên Đỗ Hưng Ẩn vội vàng dùng cái gáo múc nước trong bể nước, liên tục rửa sạch cái thứ ở trên tay Vương Lung kia, dần dần lộ ra một "Phiến ngọc" màu đỏ nhạt trong mờ.
Khoảnh khắc nhìn thấy "Phiến ngọc", cả ba người đồng thời thở phào ra một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.