An Thanh cầm bức thư mình viết, gấp lại một cách cẩn thận, sau đó ngồi sát cánh cửa, khe khẽ gõ.
“Anh Cốc, hôm nay trời rất đẹp, bên anh có nhìn thấy không?”
Lẽ tất yếu, người trong nhà vẫn không hồi đáp như thường lệ.
An Thanh cũng không để ý, tiếp tục dùng giọng dịu dàng để miêu tả cảnh vật hôm nay: “Bây giờ đã vào xuân, lúc em tới thấy hoa phượng nở rất đẹp, cả hoa anh đào và hoa giấy cũng ra hoa rồi. Dưới ánh mặt trời, có một loài hoa bung cánh mà em không biết tên, nhìn chúng cố gắng hé nụ, không hiểu sao tâm trạng em tốt hẳn lên. Chúng có màu vàng, từng cụm nở trên nền lá khô xơ xác, phải hứng nắng do không có lá cây bảo bọc, trông như mặt trời nhỏ ấy…”
“Đó là… hoa mao lương…” Cách một bức tường, giọng đàn ông trầm khàn vang lên với vẻ ngập ngừng, dường như lâu lắm chưa mở miệng.
An Thanh ngạc nhiên chớp mắt một cái, đây là lần đầu tiên người này đáp lời cô trong suốt một tháng kể từ khi cô tới đây. Cô siết tay thành nắm đấm, lặng lẽ làm dấu cổ vũ chính mình, toét miệng cười quên Tổ Quốc, khiến cả khuôn mặt sáng bừng lên.
“Hóa ra tên nó là mao lương, hay thật đấy. Cốc Dương, anh có muốn ra xem không?”
Phía đối diện lại im ắng như cũ.
Cô ảo não cắn môi dưới, thoáng hối hận vì tính bộp chộp của mình, đành đánh trống lảng, tiếp tục kiếm chuyện làm quà với ý đồ khiến người trong nhà trả lời cô một lần nữa.
Dù sao cuộc đối thoại đơn phương không nhận được hồi đáp như thế này rất dễ khiến người ta mệt mỏi, giống như lữ khách cuốc bộ trên sa mạc tìm kiếm nguồn nước. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên từ khi tiếp xúc đến bây giờ, Cốc Dương đã đáp lại cô. Với cô mà nói, chuyện này thật chẳng khác nào tìm được một bình nước sạch giữa sa mạc khiến cô phấn chấn vô ngần.
An Thanh là tình nguyện viên của Viện Tâm lý, cũng là sinh viên năm Ba chuyên ngành Tâm lý học của đại học Nam Kinh. Trong thời gian nghỉ hè, cô được Viện Tâm lý sắp xếp tới đây giúp đả thông tư tưởng cho Cốc Dương đã ba năm không bước ra ngoài.
Viện Tâm lý là một tổ chức tình nguyện phi lợi nhuận với phương châm giúp đỡ mọi người, chuyên hỗ trợ khai thông tâm lý cho những người ở ẩn, giúp bọn họ bước ra khỏi nhà, một lần nữa hòa nhập xã hội, mà Cốc Dương đúng là một trong số những người ở ẩn như thế.
Một tháng trước, cô của Cốc Dương từ nước ngoài về mới phát hiện kể từ ba năm trước, Cốc Dương chỉ ru rú trong nhà chưa từng bước ra khỏi cửa, anh cũng không xài điện thoại, thỉnh thoảng nhờ anh trả lời thư mà người khác mới biết anh còn sống. Cho dù bà về, Cốc Dương cũng không muốn ra khỏi nhà hay gặp mặt bà. Vì không thể nán lại lâu trong nước song lại lo lắng cho Cốc Dương, cô của anh đành cậy nhờ Viện Tâm lý giúp đả thông tư tưởng cho anh.
“A!” Mãi đến khi ánh sáng ngoài cửa sổ yếu dần đi, An Thanh mới choàng tỉnh, nhận ra đã sáu giờ tối. Cô buồn rầu liếc nhìn đồng hồ, lạ thật, rõ ràng là cô tới đây để giúp đỡ Cốc Dương nhưng không hiểu sao lần nào cô cũng quên bẵng thời gian.
“Anh Cốc, đây là thư của ngày hôm nay, mong anh hãy đọc nó, em đặt ở cửa nhé….” An Thanh nói xong thì đặt bức thư xuống sàn nhà.
“Em phải về đây, hẹn mai gặp lại anh…”
Trong phòng.
Cốc Dương ngồi bên cửa sổ, dựa người vào tường. Ngoài cửa sổ, ráng chiều đã giăng khắp lối. Cái nóng ban trưa dịu đi, ánh sáng màu cam ôn hòa xuyên qua tấm rèm rọi xuống cánh tay nhợt nhạt của anh, khiến những chỗ được chiếu sáng trên người anh trông ấm áp hẳn lên. Nhưng khuôn mặt tuấn tú của anh lại giấu trong bóng tối, không thấy rõ nét mặt. Cả người anh không nhúc nhích, chỉ có lồng ngực phập phồng và tiếng hô hấp dồn dập mới khiến người ta biết đó không phải là một pho tượng. Xung quanh anh là sách vở được xếp ngay ngắn, từ những tác phẩm văn học nổi tiếng cho tới sách ảnh thực vật, vật lý lượng tử và lập trình, hầu như thể loại nào cũng có.
Đến khi nghe tiếng bước chân đã đi xa, nhịp thở hổn hển của anh mới từ từ chậm lại. Một lúc lâu sau, mãi đến khi hoàng hôn qua đi, cả gian nhà chìm trong màn đêm, chắc chắn bên ngoài không có ai, Cốc Dương mới yên lặng mở hé cửa ra.
Trong ánh sáng lờ mờ, tờ giấy viết thư màu lam nhạt lẳng lặng nằm trên mặt đất, như thể mang theo ánh sáng huỳnh quang khiến người ta không thể lờ nó đi. Do dự một hồi, anh thò tay qua khe cửa, nhanh chóng nhặt tờ giấy lên rồi đóng cửa lại ngay, một lần nữa trốn vào căn nhà “an toàn” của mình.
Không đi học, không đi làm, không có thu nhập cố định, không sống dựa vào di sản của ba mẹ để lại, không quan tâm tới những chuyện ngoài bán kính năm mét, không bao giờ rời khỏi nhà, đó chính là Cốc Dương. Mỗi ngày anh chỉ sa đà vào chuyện đọc sách viết văn, mối liên kết duy nhất với xã hội chính là chiếc máy vi tính trong phòng cùng những bưu kiện thỉnh thoảng được gửi tới và sự hiện diện của người dọn dẹp nhà định kỳ.
Trên thực tế, mặc dù ngoài đời Cốc Dương là một người ở ẩn không chịu bước chân khỏi nhà, nhưng trên mạng, vì trong một thời gian dài có nhiều tiểu thuyết khoa học viễn tưởng được xuất bản nên anh rất nổi tiếng. Tuy nhiên, vì không ra khỏi cửa, không tham gia bất cứ hoạt động giao lưu nào, hầu như không bao giờ phản hồi tin nhắn của độc giả nên xưa nay hình tượng của anh trong mắt mọi người rất thần bí, hay nói cách khác là lạnh lùng.
Cốc Dương bật đèn bàn lên, nương theo ánh sáng nhu hòa của nó, mở bức thư màu lam trong tay ra, những nét chữ xinh đẹp lọt vào mặt anh, dường như mang theo sức mạnh khiến người ta cảm thấy yên tâm. Anh tỉ mỉ đọc kỹ từng câu chữ trên tờ giấy, cố mường tượng tâm trạng đối phương khi viết chúng…
Bức thư chưa tới sáu trăm chữ mà lại khiến anh xem đến mê mẩn.
Mãi đến khi tiếng tin nhắn trên máy vi tính vang lên, Cốc Dương mới bừng tỉnh. Anh liếc nhìn về phía máy vi tính, ánh sáng xanh từ màn hình hắt vào khuôn mặt gầy guộc của anh, soi tỏ vẻ không vui trên mặt anh.
Anh gấp tờ giấy lại cẩn thận, bỏ vào chiếc hộp trên bàn. Vì chứng rối loạn ám ánh cưỡng chế phát tác nên anh vẫn đi tới, nhấn vào phần tin nhắn của “biên tập Tiểu Thất”, một đống chữ cứ thế nhảy ra khung trò chuyện.
“Cổ Thần! Xin anh đăng chương mới đi mà! Gần đây anh sao thế, tính bỏ hố sao?”
“Rõ ràng trước kia đều ra chương mới vào đúng mười hai giờ, gần đây càng ngày càng… muộn, đây là điềm báo bỏ hố còn gì! Có chuyện gì có thể nói với em mà…”
“Gầy đây cốt truyện rẽ hướng như vậy là sao? Anh có đọc bình luận không? Độc giả của anh muốn nổi bão rồi kìa…”
Anh đọc sơ qua, cài đặt không hiển thị tin nhắn từ đối phương nữa. Sau khi tiện tay trả lời phía bên kia “Trước 24h sẽ có chương mới…”, anh tắt mạng luôn rồi mở phần mềm làm việc lên.
Làm sao anh có thể nói cho biên tập biết rằng tiếng hít thở của An Thanh khiến anh không cách nào tập trung được chứ, nên anh chẳng thể viết được lấy một chữ…
23h30, Cốc Dương bỏ chương mới nhất vào mục đăng bài viết, sau khi nhấn nút “Đăng” thì liếc nhìn mục bình luận.
“Giờ này mà vẫn chưa có chương mới, tui sợ quá đi! Trong suốt ba năm nay, Cổ Thần đều ra chương mới đúng mười hai giờ trưa, chuẩn xác như người máy. Nhưng tháng này lại cập nhật rất tùy hứng, tựa như nhịp tim tui vậy, nhanh chậm thất thường! Đừng có nói đột nhiên bỏ hố chứ!”
“Tui tin tưởng nhân phẩm Cổ Thần, có lẽ gần đây anh ấy gặp chuyện gì đó…”
“Chắc là đang yêu rồi, cốt truyện dạo này khiến tui đọc mà muốn tự tử luôn, Cổ Thần lãnh đạm xưa giờ không viết tuyến tình cảm tự dưng bây giờ lại viết….”
“Lầu trên nói chuẩn đó, cốt truyện dạo này cua gắt vãi, đột nhiên mọc ra một nhân vật nữ có phần diễn siêu nhiều, miêu tả tâm lý nhân vật nam chính cũng nhiều quá trời nhiều…”
“Tui cảm thấy chương trình cài đặt của cỗ máy này có vấn đề rồi, bị hỏng hóc đâu đó…”
“Nhìn hướng đi của cốt truyện, tui to gan đoán là thầm mến…”
“Đệt! Em sẽ gửi cho anh cuốn Mười tám chiêu cua gái và toàn bộ bí kíp của em, xin anh hãy ra chương mới đi!”
“Trời má! Cổ Thần của tui mà phải thầm mến á, chỉ cần anh cập nhật chương mới thì em xin dâng hiến tấm thân này cho anh, em giới tính nam.”
Một đám hùa nhau chọc ghẹo anh!
Cốc Dương mặt không đổi sắc tắt giao diện trang mạng đi, cầm hộp giấy viết thư lên, lại mở từ bức đầu tiên ra đọc lại…
~ HẾT CHƯƠNG 1 ~*Đại đại: Cách xưng hô với ý kính trọng ai đó trong một ngành nghề, thường gặp trong giới văn nghệ sĩ.