Trên đời, từ lúc sinh ra tới khi chết đi, ai cũng đều cảm thấy cô độc. Dọc đường đi, ta thấy rất nhiều cảnh vật, gặp gỡ rất nhiều người, sau một thời gian ngắn hoặc dài tiếp xúc lại một lần nữa thành hai đường thẳng song song. Trong đám đông thoạt nhìn náo nhiệt là thế, song nếu muốn tìm một người thân thiết lại khó khăn biết bao, để rồi khi về lại nơi ở của mình, tận sâu trong thâm tâm, sự cô quạnh lạnh lẽo lại xuất hiện.
[Mỗi một người tránh né xã hội đều không biết mình đang gặp vấn đề, đến khi bệnh trạng của họ ngày càng nghiêm trọng sau thời gian dài ủ bệnh thì họ cần một động lực mạnh mẽ mới trị khỏi được.]
[Giúp đỡ bọn họ một lần nữa tìm lại động lực chính là ý nghĩa của công việc chúng ta đang làm.]
An Thanh: Anh Cốc đang làm gì thế? Em nghỉ lâu quá nên hôm nay đi học lại thấy không quen.
Thời gian này trong ngày, hẳn là cô sẽ tới nhà họ Cốc để trò chuyện với anh nhưng giờ lại đang ngồi trong lớp.
An Thanh khép sổ tay của Viện tâm lý lại, vì rất muốn nên đã nhắn tin cho Cốc Dương.
Cô liếc nhìn đồng hồ, dọn dẹp sách vở trên bàn để đi về, đột nhiên bị ai đó vỗ một cái từ đằng sau.
Cô quay đầu lại, thấy lớp trưởng đại nhân đang đứng sau lưng mình, hớn ha hớn hở nhìn cô: “Tám giờ tối nay lớp mình có buổi tụ tập, cậu đi không? Dạo này cậu mất tích đâu thế?”
An Thanh khoanh tay, chưa kịp nói gì thì tiếng chuông báo có tin nhắn tới đã vang lên, cô nhấn phím mở, nhìn thoáng qua, cảm thấy mặt mình nóng cháy, đỏ lựng lên.
Cốc Dương: Đọc sách, đáng lẽ giờ này đang hàn huyên với em.
Lớp trưởng vô tình đọc được tin nhắn, mặt tỏ vẻ hiểu rõ, quay đầu gào toáng lên với đám người đang đứng ngoài cửa: “An Thanh thoát ế rồi, bọn mình đã quay trúng ô mất lượt, tối nay đi uống rượu thôi!”
Sau đó anh chàng mới quay đầu chọc ghẹo An Thanh: “Lúc nào rảnh nhớ dắt tới trình diện nha, để bọn mình xem rốt cuộc ai đã cướp hoa khôi lớp mình đi.”
Nghe bọn con trai đằng sau gào thét, An Thanh nhìn lớp trưởng, thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Từ hôm cô biểu diễn tiết mục đàn dương cầm trong buổi lễ chào đón Tân sinh viên, thỉnh thoảng mọi người trong lớp lại gọi như thế để trêu cô.
Cô vẫy tay rồi chuồn êm.
Cô rảo bước trong yên lặng, khóe môi không kiềm được mà nhoẻn cười. Đến chỗ không có ai, An Thanh vội nhấn số gọi, chưa đầy ba hồi chuông đổ, bên kia đã bắt máy ngay.
“Anh Cốc…” Người ở đầu dây bên kia không nói năng gì, nhưng tiếng hít thở vọng tới giúp An Thanh xác nhận điện thoại vẫn đang kết nối.
“Bây giờ em đang ở bên bờ hồ trong Đại học Nam Kinh, phong cảnh ở đây rất nên thơ, anh Cốc đã tới đây bao giờ chưa?” An Thanh nhớ rõ cô của Cốc Dương từng nói trên tư liệu là anh đã tốt nghiệp ở một trường đại học rất gần khu này.
Bên kia lúc đáp lúc không, An Thanh cũng không để bụng, cô ngồi dưới tán cây bên hồ chuyện gẫu với Cốc Dương, thời gian cứ thế trôi đi.
Đến khi gác máy, An Thanh mới nhận ra vì trò chuyện quá lâu mà thân máy nóng rẫy, mặt kính điện thoại ướt mồ hồi của cô, má cô đỏ lên.
Cô hít một hơi thật sâu, gió từ mặt hồ phả tới khiến cơn nóng trên mặt cô dịu bớt, cô chụp lại cảnh hồ gửi cho Cốc Dương.
Cốc Dương yên lặng nhìn màn hình điện thoại, bên tai như còn văng vẳng giọng nói của An Thanh. Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trước cửa yên tĩnh chẳng có lấy một bóng người. Một trận gió thổi tới khiến ngọn cây đung đưa, nó tiệp màu với chiếc quần xanh hôm trước An Thanh từng mặc.
Chiếc điện thoại nhỏ nhắn trong lòng bàn tay anh bỗng reo vang, màn hình tự động sáng lên: “An Thanh:[Hình ảnh] Hy vong sau này có thể cùng anh Cốc tới ngắm hồ.”
Cốc Dương mở điện thoại lên, động tác vẫn chưa thành thục lắm. Khi đọc được câu nhắn của An Thanh, amh lâm vào trầm mặc. Anh mở bức ảnh chụp cảnh hồ ra, trong ảnh An Thanh chụp, hồ nước trông quá đỗi êm ả hữu tình.
Anh ngập ngừng hồi lâu mới viết một chữ “Được” vào khung trả lời, nhưng chần chừ một lúc vẫn không ấn nút gửi, cứ xoắn xuýt mãi.
Âm báo điện thoại lại vang lên, một tin nhắn hiển thị làm Cốc Dương lỡ tay nhấn phím gửi.
“An Thanh: Trưa thứ Bảy em tới đó nhé?”
“Cốc Dương: Được.”
An Thanh thở dài, cố gắng che giấu sự hụt hẫng trong lòng, tự an ủi mình không nên gấp gáp, mọi chuyện phải từ từ.
Anh Cốc, trên đời có rất nhiều cảnh đẹp, ở trong phòng sẽ không thấy được đâu.
~ HẾT CHƯƠNG 4 ~