Ở Ẩn

Chương 5: Anh có thể từ chối




Tiết thu mỗi lúc một đậm, An Thanh nhìn đôi vé xem phim trong tay rồi nhét nó vào túi. Rõ ràng chưa tới một tuần mà khi nhìn cánh cổng quen thuộc, An Thanh bỗng có cảm giác hồi hộp như lâu lắm mới gặp lại. Cô vừa ngẩng đầu đã thấy bóng người thấp thoáng bên cửa sổ lầu hai.
An Thanh đẩy cổng bước vào, cảnh vật ở đây vẫn như trước, cô tự nhiên đi lên lầu, thả lỏng cơ thể ngồi xuống vị trí cũ của mình. Cốc Dương cũng hệt như trước, anh ngồi bên trong, chẳng qua là cánh cửa ngăn cách hai người giờ đây đã rộng mở.
Cô nghiêng đầu, tuy không đối mặt thoe hướng chính diện với Cốc Dương, song khóe mắt vẫn lén lút ngắm anh đang ngồi trước cửa, trong lòng không khỏi vui sướng, rất muốn cươi mà phải làm bộ bình tĩnh.
Cốc Dương nhẹ nhàng đẩy một cuốn sách về phía An Thanh: “Quà đáp lễ… chiếc điện thoại… không dễ tìm lắm nên mới đưa em trễ.”
An Thanh cầm cuốn sách dưới đất lên, thiết kế đơn giản thanh lịch, trên sắc bìa thuần trắng là hình ảnh một đôi tay xoè ra, tựa sách được viết theo kiểu nghệ thuật, đúng là cuốn sách đã ngừng xuất bản mà An Thanh đã tìm rất lâu. Vì nó là hàng đặt làm theo yêu cầu của tác giả, số lượng hạn chế nên An Thanh vẫn luôn không tìm được.
“Sao anh tìm được thế?” An Thanh vuốt ve bìa sách, nhìn Cốc Dương với đôi mắt lấp lánh.
Vì ánh mắt của cô quá nóng bỏng, Cốc Dương đành quay đầu nhìn vào hư không: “Đổi với người khác.”
An Thanh mím môi, thấy cõi lòng như được lấp đầy, những lời cô nghĩ cả ngày không biết nên mở miệng thế nào cứ thế thốt ra: “Mình đi xem phim nhé!”
“Hả?” Cốc Dương quay sang nhìn An Thanh, chủ đề đột ngột thay đổi khiến anh không phản ứng kịp.
“Suất chiếu đêm có rất ít người xem, em muốn xem lắm, anh có thể đi cùng em không?”
Cốc Dương do dự một chốc, xem phim sẽ phải ra ngoài, nhưng vì đây là đề nghị của An Thanh nên anh có chút không nỡ từ chối.
Anh gật đầu nhẹ đến mức nếu không để ý sẽ chẳng nhận ra.
Sau khi nhận lời cô, nội tâm Cốc Dương chợt thấy nhẹ nhõm hẳn, anh nhìn đôi môi đang mấp máy của An Thanh, có lẽ chính anh cũng muốn ra ngoài.
Sau khi chốt địa điểm và thời gian, Cốc Dương nhìn theo bóng An Thanh dần dần biến mất chỗ ngã rẽ, anh ngẩng đầu lên nhìn trời chiều, đột nhiên không nhớ nổi lần gần nhất mình rời nhà là bao giờ. 
An Thanh cố kiềm chế tâm trạng hân hoan bất tận, đến khi rời khỏi tầm mắt Cốc Dương, cô chẳng chịu được nữa mà nhảy cẫng lên. Cô không ngờ Cốc Dương sẽ đồng ý, cứ nghĩ tới việc tối nay sẽ được gặp anh là An Thanh không tài nào nhịn cười được.

Như con chuột lần đầu rời khỏi chiếc lồng sắt của nó, Cốc Dương lần mò bước từng bước một ra cửa, vì anh có hẹn với một người.
Nhờ bóng đêm bảo hộ, chuyện ra ngoài không khó như anh tưởng. Dưới ngọn đèn đường hiu hắt, con đường khuya chẳng có lấy một bóng người, điều này làm Cốc Dương bất giác thở phào một hơi.
Mây đen tản dần, dưới ánh trăng dịu nhẹ, hơi rét trong không khí khiến vầng nguyệt có vẻ lạnh lẽo đi ít nhiều.
Khi anh đi tới ngã rẽ đầu tiên, bóng hình thướt tha của một cô gái hiện ra ở nơi ánh sáng giao hòa cùng bóng tối. Cốc Dương nhìn chiếc bóng đổ dài của cô, bỗng yên tâm đến lạ.
“Em muốn tới đón anh.” An Thanh đưa tay lên vuốt tóc, vén chúng ra sau tai, vành tai cô trắng muốt dưới ánh trăng, trong không khí thoang thoảng hương quýt. “Nếu như anh không định đi ra thì em sẽ vào tìm anh.”
Tim Cốc Dương đập loạn nhịp, ngàn vạn lời đều nghẹn lại trong lòng, “Anh đã nhận lời em mà.”
Anh đi tới bên cạnh An Thanh, vẫn duy trì khoảng cách nhất định với cô rồi hai người tiến về phía rạp phim. Con đường này giống như không có điểm cuối, dưới ánh trăng, bóng hai người dần dần sát lại.
“Thật ra…” Nếu cứ đi mãi thế này cũng rất tốt.
An Thanh nhìn rạp phim trước mặt, nghe tiếng Cốc Dương thì quay sang nhìn anh: “Sao ạ?”
Thấy cặp mắt lấp lánh như sao trời đầy sức quyến rũ của cô, Cốc Dương lắc đầu: “Sắp đến giờ rồi, mình vào thôi.”
An Thanh dường như nghĩ tới điều gì, không hỏi gặng thêm, dẫn Cốc Dương vào.
Vì là suất chiếu đêm và phim An Thanh chọn đã chiếu được nửa tháng nên độ nóng sụt giảm đi nhiều, khi cô ôm một bịch bắp rang bơ cùng Cốc Dương đi vào rạp, ngoại trừ nhân viên soát vé thì họ không gặp ai khác.
Ánh đèn dần tối đi, màn ảnh sáng lên.
An Thanh đưa bắp rang bơ cho Cốc Dương cầm, sau đó thỉnh thoảng lại thò tay sang bốc. Cốc Dương hoàn toàn không để ý tới những gì diễn ra trên màn ảnh, nhân vật trong phim có ẩn hiện thế nào thì tầm mắt anh cũng chỉ tập trung vào bàn tay thỉnh thoảng vươn sang chỗ anh.
Ăn ngon vậy à?
Cốc Dương nhìn động tác của An Thanh, bất giác nghĩ. Anh tự bốc một miếng ăn thử, vị ngọt ngấy lan đầy miệng.
An Thanh xem rất tập trung, tay cô thò sang bốc bắp rang trong vô thức. Tay Cốc Dương đang tính hạ xuống bỗng khựng lại trong không khí, nếu như anh cũng hạ tay xuống thì tay hai người không nghi ngờ gì sẽ đụng phải nhau.
Nghĩ thế, tay anh ngập ngừng vài lần trong không trung, không hạ xuống nữa, đến khi An Thanh rụt tay lại thì anh mới do dự thò xuống.
Không ngờ An Thanh không cầm chắc bắp rang trong tay nên nó rớt mất, cô thuận tay nghiêng người sang bịch bắp rang tính bốc lần nữa, thế là tình cờ đụng trúng tay Cốc Dương vừa di chuyển, khiến toàn bộ bàn tay cô lọt thỏm trong tay anh.
Hai người thoáng sửng sốt, không ai nhúc nhích.
Cốc Dương từ từ buông tay ra, An Thanh làm bộ thong dong cầm một hạt bắp nhét vào miệng song đầu óc chỉ nhớ mỗi cảm giác khi tay cô bị Cốc Dương nắm chặt, cảnh đặc tả nội tâm diễn viên chính trên màn ảnh hoàn toàn không thu hút cô nữa.
Như thể bị kéo khỏi bộ phim, An Thanh đột nhiên nhận ra, thật ra hai người đang ngồi sát cạnh nhau, cánh tay hầu như đặt cùng một chỗ, máy điều hòa trong rạp phim mở nhiệt độ rất thích hợp nên vừa vào tới nơi An Thanh đã cởi áo khoác ra để sang một bên, bây giờ cô bỗng cảm thấy hơi lạnh, hẳn là vì cánh tay Cốc Dương kế bên cứ như một nguồn nhiệt liên tục tản ra.
An Thanh mặc kệ, bộ phim trên màn ảnh chớp tắt liên tục không thể phân tán tư tưởng của An Thanh. Cô nhớ lại mọi chuyện kể từ lúc gặp Cốc Dương đến giờ, bắt đầu từ khi Cốc Dương mở cửa, anh nấu cơm, trò chuyện với cô qua điện thoại.
Cô quay sang nhìn Cốc Dương, ánh sáng màn ảnh hắt vào mặt anh soi rõ đường cong rõ nét, trông chúng mềm mại hơn ngày họ mới gặp nhiều. Nhận ra ánh mắt của An Thanh, đồng tử Cốc Dương hơi co lại.
Thình thịch thình thịch.
An Thanh chợt nghe tiếng tim mình đập rộn ràng, đây là thanh âm ngay từ đầu đã tồn tại nhưng lại bị cô một mực xem nhẹ.
Nếu không phải thích, sao lại dễ dàng thay đổi cảm xúc vì anh như thế, sao lại để ý tới anh như thế.
Không chỉ với tư cách một tình nguyện viên muốn giúp anh hòa nhập xã hội mà cô càng muốn có quan hệ thân thiết hơn với anh.
Ý nghĩ này, liệu có thể biến thành hành động không?
An Thanh nhìn Cốc Dương, ánh mắt dần đượm âu lo.
Tiến thêm một bước sẽ là vực sâu không đáy, hay là thiên đường hoan ca?
An Thanh từ từ kề sát anh, đến khi hai người gần gũi đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau và trong mắt người kia chỉ còn lại hình bóng của mình.
Cốc Dương thấy đôi môi cô hé mở như muốn nói gì đó. Khoảnh khắc ấy, lý trí anh biến mất, anh đưa tay đỡ lấy ót An Thanh, cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại của cô.
An Thanh đang tính chủ động, cái câu “Anh có thể từ chối” mà cô toan nói cứ thế bị Cốc Dương nuốt xuống.
Dưới ánh sáng mờ ảo, chuyện sinh ly tử biệt trên màn ảnh sớm chẳng còn ai quan tâm, mà dưới màn ảnh, có hai người đang kề sát nhau.
~ HẾT CHƯƠNG 5 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.