*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thu, thu nhỏ...... Tiêu Tiêu thu nhỏ rồi.
"Ể—— Ể??!"
Lâm Dữu trợn mắt há hốc mồm.
Tang Thi Vương bé con dường như không thể lý giải nổi tình huống trước mắt, nghiêng đầu nhìn nhìn Lâm Dữu đang từ kinh hoảng đến cứng đờ, liền muốn từ trong đống quần áo đứng lên.
Tay chân nàng lại bị bộ quần áo rộng lớn cuốn lấy, lắc lư một chút, té ngã vào lớp chăn đệm đã trải sẵn.
"A......" Tiếng thở nhẹ của nàng cũng thật mềm mại, khuôn mặt nhỏ tròn tròn hơi ngẩng lên, đôi mắt long lanh ướt át, nhấp miệng kêu người, ngữ khí nghe tới tựa hồ có chút ủy khuất, "Dữu Tử....." (இヘஇ)
...... Quá...... Đáng yêu!
Là siêu cấp đáng yêu bậc nhất vũ trụ!
Không, không được...... Lâm Dữu suýt nữa bị vẻ đáng yêu làm choáng váng đầu óc, đó đúng là Tiêu Tiêu, hiện tại quan trọng nhất là làm rõ vì sao nàng biến thành như vậy......
Thứ đầu tiên Lâm Dữu nhớ tới chính là con tanuki biết biến thân to nhỏ kia..... Có liên quan đến nó sao?
Cô nâng Tiêu Tiêu bị té đứng dậy...... Mềm quá đi, thân thể hoàn toàn là của một đứa trẻ, lúc nắm lấy cánh tay múp míp mềm như bông kia, tựa như đang chạm vào kẹo bông gòn vậy.
Lâm Dữu nhịn không được nhìn nàng xác nhận: "Tiêu Tiêu?"
Với biểu hiện vừa rồi, cô không thể xác định được Tiêu Tiêu hiện tại có còn là Tiêu Tiêu thường ngày hay không nữa..... Có cảm giác tâm trí bị trẻ hóa mất rồi.
Thế nhưng, vẫn còn tốt chán, Tiêu Tiêu bám vào cánh tay cô đứng vững dậy, dùng giọng nói non nớt của trẻ con nói: "Chắc là, ăn trái cây của tanuki, nên thành thế này."
Rất tốt, cảm xúc bình tĩnh, nói chuyện rõ ràng, thẳng vào trọng điểm, tuy rằng thân xác thu nhỏ nhưng bên trong hẳn vẫn là người lớn.
Lâm Dữu nhẹ nhàng thở ra, đặt nghi vấn: "Nhưng mà mấy cái quả đó trông cũng giống trái cây bình thường mà, hơn nữa mình cũng ăn sao lại không bị biến đổi?"
Cô ăn tuyệt đối không ít hơn Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu nói: "Chắc là tại dị năng của cậu."
...... Quả thực, cái này có khả năng rất lớn, suy cho cùng thì dị năng của cô đến cả virus tang thi còn có thể miễn dịch cơ mà.
"Vậy...... Phải làm sao bây giờ?" Lâm Dữu đối với loại tình huống này có thể nói là không biết đường nào mà lần. Cô nhìn đến Tiêu Tiêu bé nhỏ đang chớp chớp mắt..... Đáng yêu, à không phải, "Cậu có cảm thấy, có chỗ nào khó chịu không?"
Đột nhiên từ người lớn biến trở lại thành đứa trẻ, cho dù Lâm Dữu không có tri thức y học cũng biết điều này khẳng định sẽ sinh ra một ít vấn đề đến thân thể.
"Không sao cả." Tiêu Tiêu lắc đầu, dùng tay nhỏ múp míp thịt sờ sờ mặt Lâm Dữu, lộ ra nụ cười nho nhỏ, "Tạm thời không có dị thường. Nhìn con tanuki đó thì, hẳn là sẽ, tự nhiên khôi phục. Không cần lo lắng."
Sao có thể không lo lắng chứ...... Mặc dù rất đáng yêu.
Lâm Dữu nói: "Vẫn nên đi tìm con chồn kia đi.... Có lẽ sẽ có cách khôi phục lại."
Tiêu Tiêu dùng đôi tay ôm mặt cô: "Không có sao cả. Hôm nay, cứ ngủ trước đi. Dữu Tử rất mệt mà, đúng hong?"
"Nhưng mà......."
Tiêu Tiêu nhón chân, ôm cổ cô đu lên.
"Được, được rồi......" Lâm Dữu bị sức mạnh đáng yêu đánh bại, "Không cần miễn cưỡng bản thân nha. Nếu không thoải mái, phải nói cho mình biết ngay."
"Ừa."
Tiêu Tiêu luôn luôn tương đối đáng tin cậy, nếu chính nàng cũng nói bản thân không có việc gì, vậy hẳn là không có việc gì đâu ha?
Lâm Dữu nghĩ như thế, rồi ở buổi tối đầu tiên ra ngoài cắm trại dã ngoại, cô ôm tâm tình thấp thỏm cùng với Tiêu Tiêu đột nhiên biến nhỏ, đi vào giấc ngủ.
......
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cô trải qua cảm giác hiện thực đau đớn.
Quả nhiên làm người không thể cứ ôm tâm lý may mắn!
"Dữu Tử?" Tiêu Tiêu bé con còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ dùng bàn tay nhỏ dụi dụi mắt, ngáp một cái, sau đó dang đôi tay, "Ôm một cái......"
Lâm Dữu: "......"
Cái tình huống này, nhìn từ mọi hướng, đều không ổn.
Cô máy móc mà bế Tiêu Tiêu lên, không chỉ là vẻ ngoài, mà sau một đêm này tâm trí Tiêu Tiêu như là đã biến trở lại năm tuổi, lộ ra nụ cười ngọt ngào, bẹp lên má cô hôn một cái.
"Buổi sáng tốt lành ~" Đôi con ngươi màu xanh băng của Tiêu Tiêu lấp la lấp lánh, "Muốn hôn hôn chào buổi sáng nha."
"......"
"Um——" Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm nàng xem.
"......"
"Ửm....."
A, môi bĩu lên, đôi mắt ướt dầm dề, bắt đầu ậng nước..... Muốn khóc ư?! Đứa nhỏ này sao lại như vậy! Lâm Dữu hoảng hốt xanh mặt.
"Đừng khóc đừng khóc...... Được được, hôn hôn nào." Lâm Dữu vội vàng hôn lên trán nàng một cái, "Buổi sáng tốt lành..... Tiêu Tiêu."
"Ừm ~" Tiêu Tiêu lập tức nín khóc mỉm cười.
Ầy...... Lâm Dữu nhận thua: "Nào, chúng ta mặc quần áo vào trước được không nào?"
Nói là nói như vậy, nhưng căn bản không có đồ trẻ con cho nàng mặc, chỉ đành phải ăn mặc quần áo không phù hợp với cơ thể, vạt áo lê dài trên đất, hơn nữa cũng không có giày, đi đường thật chẳng tiện.
Bản thân Tiêu Tiêu lại cảm thấy không sao cả, bởi vì nàng cũng không có tự mình di chuyển. Nhóc con Tang Thi Vương so với khi làm người lớn dính người hơn gấp trăm lần, dường như làm cái gì đều phải ăn vạ bám dính lên người Lâm Dữu.
Này đã không phải lúc có thể nhàn nhã thảnh thơi cắm trại dã ngoại.
Lâm Dữu đặt Tiêu Tiêu ngồi ở trên đùi, tay cầm tay giúp nàng đánh răng. Tương phản với bé Tiêu Tiêu hứng thú bừng bừng, nội tâm cô tương đối rầu rĩ.
Tiêu Tiêu nhỏ này nhìn kiểu nào cũng thật là đáng yêu quá mức...... Nhưng mà, vẫn luôn duy trì như thế này là tuyệt đối không được!
Lâm Dữu ghé lại gần chơi đùa mái tóc nàng, cùng với Tang Thi Vương cỡ nhỏ này đánh tiếng thương lượng: "Tiêu Tiêu có thể cảm ứng được đại khái vị trí của con chồn kia không? Chúng ta đi tìm nó nha?"
Tiêu Tiêu không biết vì sao lại biểu hiện như là con mèo bị dẫm trúng đuôi, cảnh giác đặt câu hỏi: "Tại sao lại tìm nó?"
...... Hoàn toàn quên mất tiêu vấn đề của bản thân.
Lâm Dữu dỗ dành nàng: "Sau khi tìm được nó thì hỏi một chút, xem có cách gì biến người trở nên cao lớn không nha."
Cô không biết ngày thường Tiêu Tiêu sẽ giao tiếp với Sinh Vật Biến Dị ra sao, nhưng nhìn bộ dáng nàng giáo huấn Tiểu Hồng và Chiêu Tài, loại trình độ này hẳn là không thành vấn đề nhỉ?
"Dữu Tử, muốn cao lớn?"
"Đúng....." Là muốn biến cậu cao lớn trở lại đó.
Tiêu Tiêu cố mím môi, gương mặt vốn tròn tròn lại càng thêm tròn: "Được rồi.... Vậy hôn hôn."
Được được, hôn hôn.
Tiêu Tiêu bé con làm cái gì đều phải hôn hôn, Lâm Dữu đã quen, hôn bẹp lên mặt nàng một chút.
Tiêu Tiêu nhão nhão dính dính mà hôn trả về, hôn đến mặt cô dính đầy nước miếng..... Haizz. Lâm Dữu lau mặt, Tiêu Tiêu thẹn thùng cười, ngã vào trên người cô, khuôn mặt nhỏ dựa vào cổ cô.
Tang Thi Vương bé nhỏ đồng ý chỉ đường, Lâm Dữu mau chóng dỡ lều trại rồi lại cõng lên trên vai.
Lúc đến là cô với Tiêu Tiêu hai người cùng chia sẻ hành lý, hiện tại Tiêu Tiêu thu nhỏ, còn đòi Lâm Dữu bế trên tay, cho nên phần của nàng chỉ có thể giao cho Chiêu Tài vô tội.
Dẫn nó theo thật sự là tốt quá. Lâm Dữu không hề cảm thấy chút cắn rứt lương tâm nào mà bóc lột sức mèo.
Chẳng qua là, không biết cái con chồn này là quá thích chạy, hay do Tiêu Tiêu chỉ đường không chuẩn, Lâm Dữu đã ở trong rừng di chuyển cả một buổi sáng vẫn chưa thể bắt được nó.
Lâm Dữu có chút khó hiểu, chồn không phải là sinh vật về đêm sao? Nó hiện tại lẽ ra phải nằm súc ở trong ổ mà ngủ đi chứ?
Tuy rằng thể lực cô khá tốt, cũng chưa đến mức cảm thấy mệt, nhưng dưới cái thời tiết này chạy tới chạy lui, thật sự là quá nóng....
Lâm Dữu đến bên hồ nước rửa mặt.
Tiêu Tiêu ngồi ở bên cạnh cô, một bàn tay lôi kéo quần áo cô, bàn tay khác vói vào trong nước đùa nghịch, bỗng nhiên ào một tiếng vung tay lên.
Nàng vân vê thứ đồ gì đó tròn tròn, liền đưa cho Lâm Dữu xem: "Dữu Tử, là ốc đồng!"
"Là thật nè, ai dô Tiêu Tiêu thật là lợi hại."
Bé Tiêu Tiêu được khen vui vui vẻ vẻ cười nheo mắt lại, bò đến chui vào trong lòng Lâm Dữu.
Lâm Dữu nhìn ốc đồng trong tay: "...... Tiêu Tiêu, cậu đói sao?"
"A?"
Lâm Dữu thi triển kỹ thuật mò ốc đồng cao siêu của bản thân. Nhưng thực đáng tiếc, cái thứ nhỏ nhỏ này nếu muốn ăn thì cần phải qua công đoạn xử lý khá lâu, hôm nay cũng chưa thể ăn.
Dưới ánh mắt u oán của Chiêu Tài, cô treo túi chứa đầy ốc lên người nó, bắt đầu nhớ thương tới loại hải sản khác.
Vừa rồi lúc cô mò ốc, phát hiện hồ nước này có tôm hùm đất.
Lâm Dữu nhìn chằm chằm mặt nước tĩnh lặng, ngay lúc có thứ gì đó rung đùi đắc ý vút qua, lập tức nhanh tay lẹ mắt tóm được nó lên.
Quả nhiên mà!
Tôm hùm đất màu xanh lơ trong tay cô kinh hoảng mà giương nanh múa vuốt, Lâm Dữu không cẩn thận bị nó kẹp một cái, tặc lưỡi một tiếng, đang muốn ném nó vào thùng, đột nhiên nó chấn động toàn thân....... Rồi bất động.
Lâm Dữu sửng sốt một chút.
Chắc không tới nỗi là bị bóp chết rồi chứ..... Ngay lúc cô mơ hồ, Tiêu Tiêu nhào tới giữ chặt tay cô, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu: "Đau đau?"
Tiêu Tiêu khi còn nhỏ quả thực là bé mít ướt a. Lâm Dữu bất đắc dĩ nói: "Còn ổn, không đau lắm đâu."
"......" Tiêu Tiêu rũ xuống hàng lông mi cong, khuôn mặt nhỏ có chút u buồn khiến ai nhìn cũng thấy đau lòng.
Cô bé hôn hôn ngón tay bị thương của Lâm Dữu: "Gạt người...... Dữu Tử, có thể làm nũng. Mình sẽ bảo vệ cậu thật tốt!"
Tiêu Tiêu ngày thường nói thì không sao, thế nhưng bị một đứa trẻ nói như vậy.......
Lâm Dữu dở khóc dở cười, lại có chút ấm áp: "Cho nên ban nãy là Tiêu Tiêu giúp mình sao?"
"Ừa, mình rất là lợi hại nha."
"Phải phải, Tiêu Tiêu lợi hại nhất." Lâm Dữu nhịn không được tràn đầy tình yêu thương, hôn lấy hôn để gương mặt nàng, "... Cảm ơn cậu đã giúp mình."
Tiêu Tiêu trên mặt lộ ra nụ cười toe toét.
Cuối cùng cơm trưa ăn tôm hùm xào cay. Lúc ăn cơm, Lâm Dữu đột nhiên nhớ tới: "Nếu Tiêu Tiêu lợi hại như vậy, có thể giúp mình kêu chồn tới đây không?"
Thật là quá ngốc, Tang Thi Vương chẳng phải có năng lực sai khiến Sinh Vật Biến Dị hay sao.
Tiêu Tiêu đang đút cho Chiêu Tài vất vả cõng đồ, thử cùng chồn liên thông một chút: "Âu.... Hiện tại không được."
...... Nói cách khác, lúc trước là có thể phải không?!
Vậy thì vác nặng cuốc bộ cả buổi sáng để làm gì a.... Lâm Dữu nhìn ánh mắt khó hiểu của Tiêu Tiêu, cười khổ dùng sức xoa xoa đầu nàng.
Tiêu Tiêu ngơ ngác mà chớp mắt, phồng má, cũng nhào tới xoa xoa làm tóc cô rối loạn.
Cả một buổi sáng bị lãng phí trôi qua, nhung tin tốt là cuối cùng tanuki cũng đã dừng một chỗ.
Lâm Dữu đi theo Tiêu Tiêu chỉ đường tiến về phía trước, cây cối dần trở nên thưa thớt, cơn gió xuyên qua cánh rừng mang theo mùi hoa tươi mát.
Mùi hương này..... Rất quen thuộc, hình như trước kia từng thường xuyên ngửi thấy..... Là cái gì nhỉ?
Càng tới gần cái chỗ kia mùi hoa càng nồng đậm, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy bị gắt mũi. Mùi hương thoải mái sảng khoái vuốt phẳng thần kinh Lâm Dữu, tựa như ngày hè khô nóng đều bị nó quét đi.
Lâm Dữu suy tư, dần dần đầu óc không rõ ràng, tưởng chừng có thể ngay giữa làn hương này ngủ một giấc....... Chợt bị Tiêu Tiêu ôm mặt, cô liền tỉnh táo lại.
Tiêu Tiêu nhắc nhở: "Là Thực Vật Biến Dị."
...... Nguy hiểm thật, thế mà lại lơi lỏng đến mức sắp ngất. Lâm Dữu vực dậy tinh thần, tiếp tục tiến về trước, hai mắt cô bỗng mở to, nhìn đến lùm cây lớn nở rộ chi chít những đóa hoa trắng thuần bên bờ sông.
Tanuki khổng lồ nằm ở bãi đất trống bên trong, ngủ say.
Lâm Dữu đẩy đẩy nó, không đánh thức được, bị mùi thơm ngạt ngào này làm mê muội rồi.
Không còn cách nào, Lâm Dữu đành dựa vào bộ lông xù xù ngồi xuống, mà Tiêu Tiêu cũng ngồi vào trong lòng cô.
Lùm cây rũ xuống từng chùm hoa trước mắt cô, cánh hoa trắng mảnh mai run rẩy theo làn gió. Lâm Dữu nghĩ tới, khi cô còn nhỏ hình như từng lưu hành cách thức dùng loài hoa này để tỏ tình.
Lâm Dữu ngắt chùm hoa đang hé nở, cài lên bên mái Tiêu Tiêu.
Sợi tóc còn trắng hơn cánh hoa bên tai nàng rơi xuống, đôi mắt màu xanh băng trong suốt sáng ngời khẽ nâng lên, phản chiếu nụ cười của Lâm Dữu.
Lâm Dữu hỏi: "Đây là hoa nhài nhỉ?"
Tiêu Tiêu nghiêm túc trả lời: "Nhìn dáng hoa, chắc là hoa sơn chi."
Hoa nhài vs Hoa sơn chi
*ý nghĩa hoa nhài: là biểu tượng của một tình yêu nhẹ nhàng, thuần khiết và thủy chung.
ý nghĩa hoa sơn chi: là sự hiểu biết và giác ngộ; cũng tượng trưng cho sự bảo vệ.
Lâm Dữu cự tuyệt nàng phổ cập khoa học: "Coi như là hoa nhài đi! Khác nhau không lớn. Hơn nữa đều biến dị, lúc trước là cái gì không quan trọng."
Tiêu Tiêu nghiêm khuôn mặt nhỏ: "Vậy cũng không phải là hoa nhài."
Ở phương diện này dù bị thu nhỏ vẫn không thay đổi ha. Lâm Dữu nghĩ nghĩ nói: "Hiện tại mình muốn gọi nó là hoa nhài, nó chính là hoa nhài."
Tiêu Tiêu sửng sốt, sau đó như bà cụ non mà thở dài, dùng loại ánh mắt "Tùy ý cậu đi" khoan dung nhìn cô một cái.
Lâm Dữu cười hôn nàng: "Cảm ơn nha cô giáo Tiêu Tiêu."
Tiêu Tiêu lập tức vui vẻ mà hôn trả lại, quăng luôn chuyện này ra sau đầu.
Tanuki vẫn mãi không tỉnh, rất có dáng vẻ muốn ngủ đến khi trời sập đất lở. Nhưng "hoa nhài" đã bị Tiêu Tiêu khống chế, sẽ không lại phát ra hương khí mê hoặc, Lâm Dữu dứt khoát ở lại nơi này dựng lều trại.
Đêm thứ hai ở bên ngoài cắm trại dã ngoại, là một ngày thời tiết sáng sủa trong lành, vạn dặm không mây, thích hợp để ngắm sao.
Lâm Dữu làm xong cơm liền tắt lửa, nằm rúc vào lông tanuki, Tiêu Tiêu thì nằm ở trên người cô. Chiêu Tài cũng muốn tới bon chen, nhưng nó quá nóng..... Bị Lâm Dữu ghét bỏ đẩy ra xa.
Tiêu Tiêu chỉ cho cô xem: "Sao Ngưu Lang, ở chỗ này...... Cái này, là sao Chức Nữ."
"Ừm......"
Kỹ năng ngắm sao của Lâm Dữu vẫn không hề tiến bộ. Cô đối mặt với ngân hà nhìn cả nửa ngày, cũng không thể từ chùm tia sáng lấp lánh kia nhìn ra được hai ngôi sao khác nhau.
Xem đến nỗi đau cả mắt....... Lâm Dữu nhắm mắt lại, lúc mở ra, trước mắt không chỉ có những ngôi sao xa xôi nhấp nháy, còn có lấm chấm đốm xanh huỳnh quang bay múa.
"A...... Là đom đóm kìa."
Lâm Dữu hứng lấy chấm xanh lục lấp lóe theo quỹ đạo mơ hồ, rồi nó dừng trong lòng bàn tay cô, đứng im nhấp nháy nhấp nháy.
Chấm xanh bé nhỏ không đi một mình.
Tiêu Tiêu kéo kéo Lâm Dữu, hai người cùng nhau ngồi dậy, ánh sáng nhỏ bé trong lùm cây dần rõ rệt lên.
Trong bóng đêm, vô số ánh sáng màu lục nho nhỏ bay múa trong không trung. So với ngàn vạn vì sao lộng lẫy cách xa nhiều năm ánh sáng ngoài ngân hà kia, chúng thật là mỏng manh, nhưng khi nối thành một mảng bao phủ xung quanh hai người, đất trời giống như bị đảo lộn, hai nàng giờ phút này như đang lơ lửng giữa bầu trời sao.
Tiêu Tiêu nhẹ giọng nói: "Giống đôi mắt của Dữu Tử."
Ai nha...... Những lời này nếu là Tiêu Tiêu bản cũ nói, Lâm Dữu nhất định sẽ mặt đỏ tim đập mạnh. Còn hiện tại, cô cười cười ôm chặt Tiêu Tiêu: "Vậy đôi mắt của cậu chính là bầu trời sao nha."
Tiêu Tiêu vùi mặt vào bả vai cô.
Dưới bầu trời sao, đom đóm tỏa sáng tung bay, không khí này không có tí nhạc thật lãng phí. Lâm Dữu lấy kèn harmonica của mình ra.
Tiêu Tiêu vội đè tay cô lại: "Không được."
Lâm Dữu cố gắng: "Đừng có xem thường mình! Người ta cũng có một hai bài tủ mà!"
Tiêu Tiêu hoài nghi nhìn lại.
Ánh mắt này ở dạng trẻ con thật sự là gây sát thương gấp mấy lần. Lâm Dữu thề: "Thật đó!"
Được rồi...... Tiêu Tiêu tạm thời buông tay.
Lâm Dữu đặt Harmonica bên môi, âm thanh trong trẻo du dương tuôn ra, dạo quanh khắp trong rừng.
Thế mà quả thực không quá tệ. Tiêu Tiêu dựa vào trên người Lâm Dữu an tĩnh mà nghe, là bản nhạc nàng chưa từng nghe qua.
Khi âm điệu cuối cùng rơi xuống, Lâm Dữu buông harmonica: "Bài này tên là《 Sao Hôm 》..... Một người mình quen biết tự sáng tác ra. Mình còn đặc biệt luyện tập thật lâu đó."
"Rất êm tai." Tiêu Tiêu thấm thía mà nói, "Mấy cái khác cũng phải luyện tập."
"Ầy dà chuyện này......"
Các nàng nói chuyện, Tiêu Tiêu bỗng nhiên nho nhỏ ngáp một cái. Có lẽ là sau khi thu nhỏ thì giờ giấc sinh hoạt cũng biến hóa theo đi, bình thường giờ này Tiêu Tiêu còn sung sức chán.
"Muốn ngủ sao?"
"Ừm......" Tiêu Tiêu chớp đôi mắt, vẻ mặt buồn ngủ, còn rất tự nhiên mà yêu cầu, "Muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ."
Kể truyện trước khi ngủ à......
Lâm Dữu hồi tưởng một chút về kho tàng truyện xưa của bản thân, loại bỏ bớt mấy cái không thích hợp cho thiếu nhi nghe: "Vậy kể truyện Peter Pan nha."
Tiêu Tiêu làm nũng: "Mình muốn nghe, chuyện của Dữu Tử."
"Chuyện của mình? Mình cũng không biết có gì đáng để kể nữa....." Lâm Dữu có chút khó xử.
Hồi tưởng lại, nhân sinh của cô cũng coi như là có lên có xuống, trải qua thăng trầm, nhưng những thăng trầm ấy đều không thích hợp làm chuyện kể đầu giường. Mà những chuyện cô cảm thấy là tích cực tốt đẹp, lại đều là những vụn vặt không đáng nhắc tới tích lũy hằng ngày mà thành.
"Muốn nghe cơ......"
"Được rồi được rồi, tiểu công chúa." Lâm Dữu hồi ức, những chuyện từ hồi quá xa xăm thực sự không nhớ rõ nữa, "Vậy kể cho cậu nghe chuyện trước kia mình chơi với mấy bạn nhỏ được không?"
"Bạn nhỏ nào nữa?"
"Đều là bạn nhỏ nhà người ta, mình chỉ có mỗi cậu thôi à."
Tiêu Tiêu vừa lòng mà nằm trở về. Lâm Dữu tiếp tục nói: "Mình ngày đầu tới chăm sóc cho tụi nhỏ ấy......." Cô chọn vài chuyện thú vị mà kể.
Tiêu Tiêu nghe đến chuyện thứ năm, lại giật nhẹ ống tay áo Lâm Dữu: "Chị của Dữu Tử, là người như thế nào?"
"Ai?"
"Dữu Tử, vẫn luôn nhắc tới chị."
"Nhiều như vậy sao....." Lâm Dữu hơi bất ngờ, nghĩ lại, hình như đúng thật, không khỏi nhẹ nhàng thở dài, "Chị ấy à, là một người.... Đáng tôn kính."
Trong tình cảnh hỗn loạn như vậy, một mình tiên phong lãnh đạo cũng như bảo hộ mọi người, cho đến cuối cùng vẫn.....
"...... Hơn nữa, còn vô cùng ôn nhu với người nhà."
Lâm Dữu còn nhớ rõ bản thân lúc đó vừa mới được thu nhận vào căn cứ Lâm Sơn, là sau khi lần đầu tiên giết người, cô dường như suy sụp đến sắp không chịu nổi, là chị ấy đã trấn an cô.
Về sau lúc khởi động kế hoạch Sao Kim, từng có một số nhóm phái cực đoan đưa ra phương án thực nghiệm vô cùng không nhân đạo, nhưng trong khi Lâm Dữu cam chịu, cũng chính là chị đứng ra phản đối.
"Mặc dù tôi đồng ý là thời thế tạo anh hùng, nên cố gắng tạo nên điều đặc biệt vào những thời điểm đặc biệt, nhưng không phải hiện tại. Cũng chính vì vào loại tình huống như thế này, mới càng phải có nguyên tắc mà hành sự! Có những giới hạn không thể nhân nhượng."
"Còn em nữa đó, Lâm Dữu, đừng cho rằng đấu tranh cho tương lai của bản thân là chuyện không đáng nhắc tới! Không muốn thì nói là không muốn, chị coi còn có ai dám chèn ép em gái của chị nào?"
"......"
Lâm Dữu không biết chính mình lộ ra cái dạng biểu tình gì. Ánh mắt Tiêu Tiêu dịu dàng, vươn tay xoa xoa mặt cô: "Không sao đâu, Dữu Tử còn có mình mà."
"Ừm.... Mình biết mà, hai ta chẳng phải đã móc nghéo rồi sao." Lâm Dữu nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn, "Được rồi, nụ hôn ngủ ngon, đã buồn ngủ rồi chứ?"
Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, sau khi hôn lại trán cô, liền nhắm mắt lại.
Nàng ngủ thật trầm, Lâm Dữu ôm nàng vào trong lều, hai người dựa vào nhau mà ngủ.
......
Ánh đom đóm dần tan đi, mà màn trời đầy sao vẫn mãi treo ngập tràn trên cao.
Tiêu Tiêu mở to mắt.
Ký ức một ngày này hiện về, nàng hơi duỗi người một chút, chống khuỷu tay nâng nửa thân trên dậy, chăm chú nhìn người đang say ngủ bên cạnh.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng nhìn cô như vậy, nhưng lần này đặc biệt có chút khó tin. Cảm giác diệu kỳ..... Làm Tiêu Tiêu nhớ tới lần đầu tiên đứng từ xa nhìn thấy cô.
Nhỏ nhắn lại mong manh như vậy..... Cần phải tiếp cận cô ấy, bảo vệ thật tốt mới được. Nhưng, là tại sao vậy......
Ngón tay Tiêu Tiêu vuốt ve khuôn mặt cô.
Tóc dài sắc tuyết dừng ở trên gối, cùng màu tóc đen đan xen ở bên nhau, Nàng cúi xuống, hôn, tựa như chuồn chuồn lướt qua mặt hồ.
...... Ngủ ngon.
- ---------Hết Chương---------