........ Nóng quá.
Ngoài cửa sổ ve kêu hết đợt này đến đợt khác, liên miên không thôi, khí nóng từng trận từng trận ùa vào phòng.
Đã qua hơn 10 ngày sau khi trở về từ khu rừng của tanuki, thời tiết lúc đó chỉ là khá nắng, hiện tại lại thật sự nóng đến váng đầu hoa mắt, giống như đột nhiên "xoạch" một cái chuyển qua mùa hè vậy.
Tại sao lại nóng như vậy aaa.....
Lâm Dữu mặc quần đùi nằm dài trên bàn, hai mắt vô thần lật cuốn《 Cô dâu hợp đồng của tổng tài》, trông như con cá mắc cạn.
Bên cạnh cô đặt một chậu băng, do Tiểu Bạch hệ băng hữu nghị cung cấp, nhưng căn bản không thể giảm bớt được cái thời tiết bức bối dị thường này.
Thật sự nóng quá!!!
Đặc biệt còn có con quái thú không hề nhỏ bé hệ hỏa lông xù xù cọ cọ dưới chân, càng nóng!
Lâm Dữu nhẹ nhàng đạp Chiêu Tài một cái: "Cách xa chị ra chút đi, mày không thấy nóng sao? Còn cọ gần nữa chị cạo trọc bộ lông của mày bây giờ."
Chiêu Tài: "Mi ngao~"
Dáng vẻ hoàn toàn không đem uy hiếp của cô để trong lòng.
Chẳng sợ về sau thời tiết nóng hơn nữa khiến nó bắt đầu rụng lông điên cuồng và rồi trong phòng sẽ toàn lông mèo bay nhảy đi chăng nữa, Lâm Dữu cũng chỉ là nói miệng mà thôi.
Rốt cuộc cô trước kia từng nghe nói qua, có mèo sau khi bị cạo lông sẽ cảm thấy mất mặt mà sinh bệnh trầm cảm.
Huống hồ Chiêu Tài còn là kiểu mỗi ngày đều kiêu ngạo lắc lư bộ lông hoa lệ của mình, uy phong lẫm liệt ra ngoài đi tuần tra địa bàn, khả năng phát bệnh quá cao.
Nếu thật sự sinh bệnh, chẳng lẽ còn phải để Tiêu Tiêu làm bác sĩ tâm lý cho nó sao? Lâm Dữu tưởng tượng cảnh tượng kia một chút.....
...... Cũng không phải không được.
"Meo ~"
"Rồi rồi, đừng cọ nữa, nóng chết mất..... Đi tìm Tiểu Hồng chơi đi nha?"
"Meo ngao ngao~"
Không ổn. Chiêu Tài lại vòng quanh Lâm Dữu hai vòng, không ngừng quấy rầy cô, đến khi bị đè lại xoa đầu đến hoa mắt chóng mặt, mới muốn chạy trốn ra ngoài hành lang dưới hiên.
Mèo bự lười biếng duỗi eo, tránh đi ánh nắng gay gắt, nhàn nhã dạo bước dưới mái hiên, cái đuôi đằng sau nhẹ nhàng cong cong.
Nó đi đến bên chậu cơm của mình, chòm râu giật giật, cúi đầu ăn.... Trống không.
Đồ ăn vặt tựa mỹ vị nhân gian mỗi ngày đều sẽ đúng giờ xuất hiện ở chỗ này, vậy mà nó chỉ mới đi một lát, đã trống không.
Chiêu Tài bỗng nhiên quay đầu, ở một góc trong sân, cây hoa ăn thịt khép hờ cánh hoa, thực quản (?) rõ ràng đang cử động.
Nuốt xong đồ ăn, nó hướng tới chỗ này, hé miệng, truyền ra một mùi hương đồ ăn quen thuộc: "Phư phư."
Chiêu Tài: "......"
Aizz, chúng nó không thấy nóng sao...... Lâm Dữu nghe trong viện bỗng nhiên bùng nổ tiếng Cat vs Plant đại chiến, gập sách lại, bưng lên chậu băng đã tan hơn nửa đến phòng khách tìm Tiểu Bạch.
Hai con chim cổ dài không thể so với dị năng tự lành của cô, vết thương chưa thể khỏi hoàn toàn, hiện tại tạm thời ở lại nơi này.
Lâm Dữu bổ sung xong chậu băng đầy, thuận tay giúp chúng nó thay thuốc. Tiểu Thanh cạc cạc hai tiếng, dùng đầu cọ một chút vào lòng bàn tay cô tỏ vẻ cảm tạ.
Trận đấu bên ngoài càng ngày càng nghiêm trọng, Tiểu Hồng bao bọc bản thể lại, vung dây leo múa may điên cuồng khiến mèo lớn nhảy nhót lung tung, nhảy tới ngay trước giá phơi đồ.
Sau lần trước bị vấp và giáo huấn, Chiêu Tài rất biết rút kinh nghiệm, không hề theo đà nhảy tới giá phơi, mà lập tức phanh gấp rồi lấy đà nhảy bật lên không, bay lên trên lướt qua khăn trải giường.
...... Thế nhưng, dây leo tâm cơ trực tiếp cuốn lấy chân sau của nó, khiến nó bị vướng ngã.
Giá phơi đồ rầm rầm đổ đầy đất, Lâm Dữu ở trong phòng nghe được động tĩnh liền đoán ra tình huống phát triển thế nào, hít hà một hơi, đẩy cửa ra: "Lại là hai đứa chúng bay!"
Giữa đống chăn nệm dính đầy bụi bẩn là một con mèo lông xù, nó còn cọ hết lông lên rồi! Một giờ trước mới vất vả giặt sạch xong! Lâm Dữu tối sầm mặt.
Con quái mèo mắt thấy thế sự không ổn, meo ngao một tiếng chuồn khỏi nhà.
"......" Trời quá nắng, căn bản lười đuổi ra tới cửa. Lâm Dữu chỉ có thể bắt được thứ cây hoa hư đốn hại người nhưng không thể chạy trốn giống con mèo nào đó, phán quyết cho Tiểu Hồng: "Cắt cơm chiều, mau tới giúp chị giặt quần áo."
Hoa ăn thịt héo rũ khép lại cánh hoa.
Mà con mèo bự kia sau khi chạy vụt đi một quãng xa, phát hiện không có người đuổi theo, an tâm thả chậm bước chân.
Nó xa xa thấy được Tang Thi Vương đang đi dưới ánh mặt trời trở về nhà, dường như nàng cũng chẳng thấy nóng, cúi đầu nhìn một bó hoa nhỏ màu tím trong tay.
Cảm nhận được hơi thở uy hiếp quen thuộc, Chiêu Tài ra vẻ trấn định mà ngồi xuống, cái đuôi ở phía sau chột dạ ném qua ném lại, hất lên một ít bụi đất.
Tang Thi Vương đi ngang qua nơi này, nàng quay đầu, nhìn nó liếc mắt một cái: "Chiêu Tài?"
Chiêu Tài đem tròng mắt màu vàng kim mở to, ra vẻ dễ thương kêu lên: "Meow~"
"......" Tang Thi Vương nói, "Đừng chọc giận cô ấy."
"...... Mi ngao."
Nàng rời đi.
Chiêu Tài run run lỗ tai, vui sướng mà đi tiếp.
Nó dạo quanh địa bàn của mình một vòng, không có phát hiện cái gì dị thường, cũng chẳng có cái gì thú vị, quyết định đi thăm dò khu vực xa lạ khác.
Ngược theo dòng nước, tìm thấy một cái hồ sen, mặt đón lấy đợt gió thơm ngát, Chiêu Tài nhìn chằm chằm tầng tầng lớp lớp lá sen che lấp mặt nước, nơi đó có một cái bóng đen bơi lội.
Nó vươn móng vuốt vớt thứ kia lên, là một con cá chép con, tung tăng nhảy nhót trên bờ.
Chiêu Tài cùng nó chơi một hồi, vui sướng mà ăn luôn. Không có ngon như đồ trong nhà. Mèo lớn nhè xương ra, cẩn thận liếm sạch bộ móng cao quý.
Gió dần ngừng thổi, nhưng bỗng một chỗ lá sen không gió mà lay động.
Chiêu Tài dừng lại, nó duy trì tư thế giơ móng vuốt, nhìn về phía trung tâm hồ.
Lúc này vừa đúng lúc mặt trời dần lặn về tây, con ngươi vàng kim của nó phản chiếu ánh bầu trời rực cháy, dưới ánh sáng càng lộ rõ đôi đồng tử đang co lại, vô cùng tập trung.
......
"Cho nên Chiêu Tài là bỏ nhà đi bụi sao?"
Ngày thứ ba không có con mèo biết phun lửa ở nhà, Lâm Dữu đành dùng phương pháp khoa học là dùng ánh mặt trời tạo lửa.
"Chắc vậy." Tiêu Tiêu đang nghiền khối băng vỡ mà Tiểu Bạch ngưng tụ thành bột theo yêu cầu của Lâm Dữu, trả lời cô.
Nàng mới từ ngoài ruộng trở về. Cho dù vết thương của Lâm Dữu đã khỏi, cũng vẫn là một mình nàng phụ trách trồng trọt.
Lâm Dữu đi theo một lần, phát hiện bản thân căn bản không giúp được gì, bởi vì mọi phiền toái đều được Tiêu Tiêu sai vặt đám Sinh Vật Biến Dị hoàn thành dùm.
Lửa thật vất vả mới chịu nhen nhóm lên. Lâm Dữu thở dài: "Mau kêu nó về đi, bằng không chờ đến khi không có nắng, tụi mình phải dùng tay nhóm lửa."
Tiêu Tiêu nghiêng nghiêng đầu: "Nó hình như...... Không muốn."
"Không muốn?" Lâm Dữu kinh ngạc mà ngẩng đầu, cô chưa từng gặp qua Sinh Vật Biến Dị có khả năng cãi lời Tang Thi Vương, "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Mau đi tìm nó xem đi ha?"
"Cảm giác cũng không có gì nguy hiểm..... Dữu Tử."
"Hả?"
"Lửa tắt."
"...... A."
Nói ngắn lại, tìm mèo nhà về là việc bắt buộc phải làm.
Lâm Dữu ăn xong ngụm đá xay dưa hấu tự chế cuối cùng, cảm xúc băng lạnh thơm mát hòa tan trong miệng.
Thừa dịp ánh mặt trời bị tầng mây che khuất ngắn ngủi, cô thấy chết không lui mà đứng lên: "..... Đi thôi."
"Được.... Nắm tay." Tiêu Tiêu vóc dáng tương đối cao ráo mở dù ra che cho cô, vươn tay qua.
Lâm Dữu lập tức cảm thấy thời tiết nóng bức cũng không phiền đến vậy.
Tiêu Tiêu không sợ nóng, nàng dựa gần Lâm Dữu mà đi, chiếm nửa bên dù, chỉ cần không phơi nắng quá lâu, tay vẫn sẽ mát lạnh.
Lâm Dữu ở trên đường bộc phát ý nghĩ kỳ quái: "Vào mùa đông cậu có cần phải ngủ đông không?"
"Sẽ không." Tiêu Tiêu còn nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, "Chỉ là, sẽ sợ lạnh, buổi tối phải nhóm lửa. Năm nay ở cùng Dữu Tử, nên không sao rồi."
Lâm Dữu tưởng tượng cảnh Tiêu Tiêu một mình dựa bên đống lửa để sưởi ấm..... Khi đó nàng đã nghĩ cái gì? Lâm Dữu nắm chặt tay nàng: "...... Về sau cậu luôn có mình ở bên mà."
Tiêu Tiêu cong cong đôi mắt.
Mặt trời chậm rãi đẩy tầng mây sang một bên, bóng dù che chở được nửa người trên không thể che được chân, ánh nắng phơi lên đùi Lâm Dữu, Tiêu Tiêu hơi thay đổi vị trí, giúp cô chắn đi.
Lâm Dữu chú ý tới động tác của nàng, thanh âm cũng không tự giác mà trở nên nhu hòa: "Mình sắp bị cậu chăm đến nỗi yếu nhớt* luôn rồi."
*kiều khí [娇气]: yếu đuối, mảnh mai, bệnh công chúa, hay bệnh tật, nhõng nhẽo.
Cô đã từng phải trải qua mùa hè nóng rát người trong khi vác nặng cuốc bộ, tình huống khi đó tồi tệ hơn nhiều, phơi tới tróc da là bình thường, nếu không kiên trì được mà ngã xuống, chính là ngã xuống vĩnh viễn.
Sẽ không có ai hỗ trợ, tất cả mọi người đều là "ốc chẳng mang nỗi mình ốc" cho nên chọn chết lặng.
Những chuyện mà trước đây xem như "tập mãi là quen", hiện tại lại trở thành "một chút cũng không chịu nổi". Này nhất định là bởi vì có Tiêu Tiêu bên cạnh đi.
Tiêu Tiêu nói: "Không sao hết, Dữu Tử yếu đuối mình cũng thích."
A.... Phải làm sao bây giờ?
Lâm Dữu dùng mu bàn tay dán dán gương mặt, không rõ liệu có phải đến từ khí nóng của thời tiết hay không.
"Phía trước...... Là hồ sao?"
Mùa hè đến gió cũng mang hơi nóng, ngọn gió ấm áp mang theo hương khí ngọt thanh.
Lâm Dữu ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn đến mặt hồ rộng lớn tràn ngập lá sen.
Chen chúc thành một mảng màu lạnh đập vào mắt, tựa như từ đáy lòng được thổi qua một trận gió thanh mát, ở giữa là những đóa hoa sen trắng sen hồng ưu nhã duyên dáng.
"Còn có chỗ như này sao!" Lâm Dữu bị bất ngờ bởi cảnh sắc này mà kích động.
Nơi này cách nhà không xa, nhưng lúc trước các nàng dường như chưa từng đi theo hướng này, cho nên không biết ở đây còn có một hồ sen.
Tiêu Tiêu đôi mắt hơi sáng lên: "Lần sau tới chơi đi."
"Ừm, tranh thủ mấy ngày này, chứ hết hè thì không có cảnh đẹp như vậy nữa đâu." Lâm Dữu cũng khó được nguyện ý ra ngoài vào thời tiết thế này, cô hít sâu một hơi, khi đang nhìn bốn phía xung quanh bỗng thấy được bộ lông màu sắc quen thuộc.
"Chiêu Tài!"
Chiêu Tài trú dưới bóng râm bên hồ chăm chú ngắm nhìn mặt hồ, nó nghe được tên của mình, giật mình ngồi dậy.
Nhìn về phía bên này, tựa hồ nhận ra người, đi tới cọ khắp người Lâm Dữu.
Lâm Dữu ghét bỏ mà đẩy nó ra: "Mày lại chơi dơ hết cả người rồi....."
Cô đánh giá con mèo nhà không gặp 3 ngày này một phen, nó ngoại trừ có thể đã lăn qua bùn, không có bất kỳ chỗ ngoài bất thường, thoạt nhìn còn là một con mèo sống rất hạnh phúc.
"Cho nên mày là vì cái gì mà không về nhà?"
"Meoo ngao"
"......" Nghe không hiểu.
Không có kỹ năng ngoại ngữ Lâm Dữu lập tức nhìn về phía Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu trầm ngâm một lát, trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc, mơ hồ mà nói: "Nó ở chỗ này chờ, một con Sinh Vật Biến Dị."
Lâm Dữu: "......" Mày đây chẳng lẽ là để ý con mèo đực nào ở đây hả?
Cô sờ sờ đầu Chiêu Tài, mèo lớn dưới kỹ năng thành thạo của cô mà khò khè nho nhỏ, thoải mái nheo lại đôi mắt, thực mau mềm như bông ngã trên mặt đất, không hề phòng bị trưng ra cái bụng.
Tiêu Tiêu tiếp theo nói: "Hình như... Là cá, màu vàng."
Lâm Dữu: "...... Hả?"
- ---------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay là một chương tràn ngập lông xù xù.