*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày thứ 1.
Tôi đã quên rất nhiều chuyện.
Nơi tỉnh lại là một phòng thí nghiệm ở trường học, bên cạnh là khối băng chưa tan hoàn toàn, tôi cái gì cũng không nhớ rõ, không biết bản thân vì cái gì lại ở chỗ này. Kỳ quái nhất chính là, nơi nào cũng không có người, giống như chỉ còn lại một mình tôi.
Ngày thứ 2.
Tôi đã đi rất xa rồi, cho dù là nơi nào cũng không có dấu vết con người từng ở từ rất lâu, ven đường có rất nhiều thực vật sinh ra biến đổi kỳ dị.
Hôm nay đã một ngày đêm không ăn cơm, không uống nước, cũng không có dừng lại nghỉ ngơi, nhưng tôi lại không cảm giác được bất kỳ chỗ nào không khỏe. Cảm thấy thân thể của mình thật xa lạ, thậm chí không thể linh hoạt mà khống chế.
......
Ngày thứ 54.
Trên đường đi xem cây gỗ sam biến dị loại A2, gặp được một đội người, ba nam hai nữ.
Trước thời khắc đó, tôi còn tưởng rằng nhân loại đã diệt vong.
Bọn họ tựa hồ vừa mới trải qua xong một đợt chiến đấu, có một cô bé khá nhỏ tuổi trong đội trên tay phát ra một đốm sáng, nàng thay phiên xử lý thương thế cho những người khác, miệng vết thương bị đốm sáng kia đụng đến liền thực mau khép lại.
Tôi muốn cùng bọn họ giao lưu một chút, nhưng khi đi ra, biểu tình bọn họ nháy mắt vặn vẹo.
Có người như sắp chết mà hô to một tiếng sau đó phóng ra một ngọn lửa hướng tới đây, mà một người khác có thể điều khiển gió thì vội vã muốn mang theo đồng bạn chạy trốn.
Ngọn lửa trình độ này không thể tổn hại đến thân thể, nhưng tôi không đuổi theo.
Bọn họ giống như thực sợ hãi tôi..... Hoặc là nói sợ hãi vẻ ngoài này.
......
Ngày thứ 67.
Tìm được một chỗ nhân loại tụ tập.
Sau khi che giấu những đặc điểm đặc thù của bản thân, là có thể thuận lợi mà cùng bọn họ giao lưu; nhưng khi bại lộ ra vẻ ngoài, bọn họ lập tức làm ra tư thế đề phòng chiến đấu.
Tôi đoán không sai, bọn họ xác thật cảm thấy sợ hãi vẻ bề ngoài của tôi, tràn ngập địch ý.
Vì không muốn cùng bọn họ phát sinh chiến đấu, cho nên tôi rời đi.
......
Ngày thứ 325.
Trấn trên tới một đám người, trong đó có một cậu bé nhỏ tuổi bị còng tay, dường như tất cả mọi người đều ngược đãi hắn.
Tôi không thích chuyện như vậy.
Trong lúc bọn họ nghỉ ngơi, tôi thả cho hắn chạy trốn. Hắn đi theo phía sau tôi, nói muốn cùng tôi sinh sống, nhưng thấy được tinh thể trên trán, lại lộ ra biểu tình sợ hãi.
Tôi nghĩ hắn chỉ là cần một nơi sinh hoạt yên ổn, cho nên đưa hắn đến chỗ nhân loại tụ tập gần đó.
......
Ngày thứ 328.
Tôi đại khái đã hiểu được vì sao người khác sẽ sợ hãi mình.
Cậu bé kia lại quay về rồi, hắn nói hắn bị nhiễm virus, không muốn biến thành quái vật không lý trí, cầu xin tôi giúp hắn.
Nhưng tôi không biết nên giúp hắn thế nào, hắn ở ngay trước mắt tôi biến thành loại sinh vật có bề ngoài giống tôi.
Sau khi biến thành như vậy, hắn giống như mất đi lý trí, hoặc là nói đánh mất "trí tuệ" con người, chỉ còn lại bản năng kiếm ăn, cho dù tôi liên tục cố gắng vực dậy tinh thần hắn, cũng chỉ có thể "nghe" thấy tiếng rên ê a muốn chắc bụng.
Trước khi có được ý thức, tôi... cũng là cái dạng này sao?
Ngày thứ 329.
Tôi muốn thử nuôi nấng hắn.
Hắn đối với bất kỳ thứ gì tôi có thể ăn đều không hề hứng thú, cho dù cưỡng ép đổ vào miệng cũng sẽ nhổ ra, chỉ có tinh thể trong sinh vật biến dị hấp dẫn hắn. Nhưng tinh thể chỉ có thể tăng cường năng lực của hắn, không thể làm hắn no.
......
Ngày thứ 350.
Hắn cả ngày đều ở trên trấn du đãng, tôi có thể cảm thấy năng lực của hắn ngày càng tăng, nhưng vẫn luôn ở trạng thái đói khát.
Tôi đã thử tìm kiếm lý do cả hai khác nhau, nhưng không có tiến triển.
Có lẽ có một ngày, hắn sẽ như vậy chết đi.
......
Ngày thứ 751.
Cây thường xanh cao to E13 bắt đầu kết nụ hoa.
Trên trấn xuất hiện một đội người, cẩn thận ngẫm lại, cũng đã hơn một năm tôi chưa gặp qua những người khác.
Có một cô gái trong đội ngũ hình như bị bỏ lại. Thật kỳ quái, tôi có thể cảm giác được hơi thở quanh thân nàng, không giống với những người tôi từng thấy, cũng không tự chủ được mà bị hấp dẫn.
Có lẽ nên cách xa nàng một ít sẽ tốt hơn...... Nhưng tôi muốn lưu tại bên người nàng.
Tôi thích hơi thở trên người nàng.
Huống chi nàng nấu cơm ăn rất ngon.
......
Ngày thứ 756.
Nàng mời tôi cùng nhau ở chung.
Thật thích nơi này, sân trước cửa có thể trồng rất nhiều thứ.
Thích nhất chính là được cùng nàng ở bên nhau.
......
Chữ viết trên notebook lúc mới bắt đầu thì cứng đờ lại nguệch ngoạc, như là đứa trẻ mới vừa học viết, nhưng thực mau thành thục, biến thành nét chữ mà Lâm Dữu nhìn thấy lần đầu gặp Tiêu Tiêu.
Không hề nghi ngờ, đây là sổ nhật ký của Tiêu Tiêu.
756 ngày, cuốn vở thật dày đã sắp đến trang cuối, trong đó không chỉ là cảm nhận, tâm tình của Tiêu Tiêu, càng về sau còn thường xuyên xuất hiện những phác thảo đơn giản của các loại sự vật, hay nhật ký quan sát thực vật biến dị.
Thay vì nói là nhật ký, không bằng nói là ghi chép ký ức của Tiêu Tiêu từ khi tỉnh lại trong mấy năm nay.
Thế mà cứ vậy cho mình nhìn.......
Lâm Dữu ở trong bóng tối, đối mặt với trần nhà thở một hơi thật dài.
Ngủ không được.
Cũng không hẳn là vì nhật ký của Tiêu Tiêu, chủ yếu là vì không quen có người bên cạnh. Lâm Dữu nghiêng mặt qua, Tiêu Tiêu bên cạnh nàng nằm nghiêng ngủ say, sợi tóc xõa ở bên mặt, gương mặt xinh đẹp hướng qua chỗ nàng, hơi thở mềm nhẹ phảng phất qua bả vai nàng.
Đại khái là bởi vì tang thi hóa, nhiệt độ cơ thể và cả hơi thở của Tiêu Tiêu cũng hơi lành lạnh.
Lý trí của Lâm Dữu biết đây là đồng bạn có thể tín nhiệm, nếu không có ý định tin tưởng Tiêu Tiêu, thì đã không mang nàng trở lại. Nhưng có hơi thở xa lạ bên cạnh, thân thể theo bản năng đề cao cảnh giác, khó có thể đi vào giấc ngủ.
Tiêu Tiêu nhưng thật ra ngủ khá sâu, Lâm Dữu nhìn khuôn mặt bình tĩnh an ổn ngủ yên của nàng, chỉ có thể xem như là nàng tự tin với thực lực của mình nên không thèm bố trí phòng vệ.
Lâm Dữu giúp nàng chỉnh lại chăn, tay chân nhẹ nhàng đứng dậy.
Nàng thật sự ngủ không được, ngược lại càng nằm càng thanh tỉnh, đi ra ngoài hiên ngồi xuống.
Bóng đêm yên tĩnh, đến cả cái cây hoa biến dị Tiêu Tiêu mang về cũng khép lại cánh hoa, dùng phiến lá dày đặc bao vây cuộn tròn bên trong, tựa hồ đang nghỉ ngơi. Cỏ dại trong sân vẫn chưa dọn, phối hợp với bức tường loang lổ, thưa thớt đá vụn, thoạt nhìn lộ ra vẻ hiu quạnh đổ nát.
Lâm Dữu nhìn cảnh sắc hoang vắng trước mắt, lại chậm rãi bình tâm xuống.
Nàng ngẩng đầu, bầu trời lam đậm lấp đầy ánh sao. Trước khi mạt thế đến, cảnh sắc thế này ngày thường nhìn không tới, thay thế bầu trời sao chính là ánh đèn thành thị sặc sỡ.
Lâm Dữu còn nhớ rõ nàng cùng bạn học cảm thán không khí quá ô nhiễm, hoài niệm khi còn nhỏ ngẩng đầu là có thể thấy ngôi sao, lúc ấy, nàng chắc chắn không thể tưởng tượng được bao nhiêu năm sau, nàng lại ở chỗ này hoài niệm cảnh đêm đã từng ở thành thị.
Lâm Dữu theo bản năng lấy ra Harmonica trong túi. Mới vừa lấy ra liền nhớ tới Tiêu Tiêu đang ngủ trong phòng, vì thế không có thổi, chỉ là cầm trong tay vuốt ve ký tự khắc ở mặt trên.
Chẳng qua là nàng lo lắng có hơi dư thừa.
Cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra, Lâm Dữu quay đầu lại, Tiêu Tiêu từ trong phòng đi ra, trên mặt còn mang theo mông lung buồn ngủ.
Nàng đi vào trong bóng đêm, ánh trăng nhu hòa trút xuống người nàng, mái tóc dài sắc tuyết được mạ lên một tầng ánh bạc, da thịt lam nhạt phối cùng lỗ tai nhòn nhọn, thoạt nhìn trông như là một yêu tinh hay tinh linh nào đó bước ra từ chuyện cổ tích kỳ ảo.
Lâm Dữu xin lỗi mà cười cười: "Đánh thức cậu sao?"
Tiêu Tiêu tựa hồ còn chưa tỉnh hẳn, chậm chạp mà lắc đầu, ngồi xuống bên người nàng.
Ở bên ngoài làm gì?
Nghi vấn của nàng hiện rõ trên mặt, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
"Ngủ không được, ra xem ngôi sao." Để trọng điểm của nàng không dừng ở vì cái gì không ngủ được, Lâm Dữu tạm dừng một hồi, dùng tri thức về tinh tú cằn cõi của mình nói với nàng, "Cậu biết mùa xuân có "đường cong lớn"* chứ? Chính là từ Đại Tinh Hùng, cũng là từ Bắc Đẩu thất tinh........."
*Đường cong lớn mùa xuân: [Arch of Spring; The Great Spring Arch] có một đường cong lớn nối từ đuôi Bắc Đẩu thất tinh đến ngôi sao Arcturus và Spica của "Tam giác mùa xuân" [Spring Triangle], cho nên gọi là đường cong mùa xuân.
Bắc Đẩu thất tinh: nhóm sao Bắc Đẩu được tạo thành từ 7 ngôi sao, thuộc chòm sao Đại Tinh Hùng (Gấu Lớn), có hình giống cái gáo/cái gàu.
Lâm Dữu khựng lại.
Khi nàng muốn chỉ cho Tiêu Tiêu xem, mới phát hiện nàng cư nhiên không tìm thấy Bắc Đẩu thất tinh ở đâu......
Tiêu Tiêu dường như cạn lời mà thở dài, ngồi đến gần hơn một chút, nắm lấy tay Lâm Dữu vẽ một cái đường cong.
Là Bắc Đẩu thất tinh. Hình dạng quá đặc thù, Lâm Dữu lập tức liền nhận ra, sau đó cái tay kia theo đường cong ban nãy, mang theo nàng chậm rãi ở trên màn trời vẽ ra một độ cung nhẹ nhàng.
Này hẳn là vị trí của đường cong lớn mùa xuân...... Mặc dù Lâm Dữu hoàn toàn không nhìn thấy được mấy ngôi sao kia.
Lâm Dữu ho khan một tiếng, thành khẩn nói: "Cậu hiểu biết thật nhiều."
Tiêu Tiêu không để ý đến nàng, ánh mắt dừng ở trên cây Harmonica trong bàn tay khác của nàng.
"Cậu có hứng thú với cái này sao?" Lâm Dữu chú ý tới tầm mắt của nàng, chần chừ một chút, đưa Harmonica cho nàng.
Một chiếc kèn Harmonica nhỏ nhắn bằng gỗ, trên thân vẽ mấy bông hoa bé bé xiêu vẹo, còn có một ông mặt trời cười tủm tỉm, như là nét bút non nớt của trẻ con, góc phải bên dưới còn khắc mấy chữ ——
"Tặng, cho, Dữu, Tử, tỷ, tỷ."
Tiêu Tiêu chậm rãi đọc lên, giọng nàng thanh triệt, đọc từng chữ thực rõ ràng, mặc dù gằn từng chữ một nghe rất hao sức.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Lâm Dữu, nàng vô tội mà chớp chớp mắt, không biết vì cái gì lộ ra biểu tình vui vẻ, lặp lại cái nickname kia một lần nữa: "Dữu Tử". Lần này thông thuận hơn một chút.
Lâm Dữu cảm giác sâu sắc bị mắc mưu: "Cậu có thể nói a......."
Bình thường tang thi chỉ biết từ trong cổ họng phát ra mấy tiếng ô ô, nàng còn tưởng rằng Tiêu Tiêu cũng giống vậy, không nói lời nào là bởi vì đánh mất khả năng ngôn ngữ.
...... Cho nên nàng vì cái gì phải dùng chữ viết để giao lưu?
Tiêu Tiêu không có để ý biểu cảm phức tạp của nàng, cầm Harmonica hỏi: "Thích?"
"...... Cũng không thể nói thích, chỉ là một loại thói quen."
Đột nhiên bị hỏi đến cái này, Lâm Dữu dừng một chút, có lẽ là bởi vì đã bị ảnh hưởng bởi việc Tiêu Tiêu không chút do dự đem nhật ký cho nàng xem, cũng có thể là người vào buổi tối thật dễ đa sầu đa cảm, bỗng nhiên dâng lên khát khao được sẻ chia từ rất lâu.
"Tôi trước kia có một người chị." Lâm Dữu sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, chậm rãi nói, "Chị ấy rất lợi hại, sau khi mạt thế ập đến, chị thành lập căn cứ lớn nhất ở phương bắc. Dị năng của tôi không có tính công kích, không thích hợp ra tiền tuyến, cho nên phần lớn thời gian đều là ở hậu cần hỗ trợ."
Đoạn thời gian bắt đầu tạm bình ổn sau hỗn loạn kia, người sống sót mặc kệ là chủ động hay bị ép buộc, tóm lại đều phải thích ứng với cuộc sống sinh hoạt thời mạt thế. Dị nhân tập kết lại ra ngoài tiêu diệt tang thi, săn động vật biến dị, mà người có năng lực chiến đấu yếu thì lưu lại hậu cần chi viện.
Suy xét đến vấn đề càng xa xăm, căn cứ sẽ cho gia đình có trẻ con càng nhiều phúc lợi, không ít người vì cái này mà dâng lên ham muốn. Chờ khi cuộc sống dần bình tĩnh trở lại, cũng là lúc có một đám trẻ con dần trưởng thành cần phải được dạy dỗ.
Công việc của Lâm Dữu phần lớn là giáo dục trẻ em, cũng gắn bó với tụi nhỏ thời gian lâu dài nhất.
"Cây Harmonica này là tụi nhỏ tặng quà sinh nhật cho tôi."
Tiêu Tiêu an tĩnh mà nghe, đôi mắt màu xanh băng phản chiếu bộ dáng người trước mắt, bao gồm cả nụ cười nhàn nhạt khi nàng hồi ức lại chuyện xưa, giống như muốn hòa lẫn cùng ánh trăng.
Lâm Dữu nói: "Chị của tôi, khi chuyển giao cây Harmonica cho tôi đã nói, 'ở trong thế giới thế này, nghĩ quá nhiều, căng quá chặt là không được, nhưng cái gì cũng không nghĩ cũng không được, người luôn phải có món đồ chống đỡ bản thân mới có thể sống sót'....... Tôi kỳ thật cũng không quá lý giải lời chị ấy nói."
"Nhưng mà có lẽ là bởi vì như vậy, khi tôi mang nó theo bên người, luôn có thể cảm nhận được, những tình cảm ký thác trên nó chống đỡ cho tôi......"
Lâm Dữu trầm mặc một hồi, một lần nữa lộ ra cười: "Xin lỗi, nói những lời không thể hiểu được."
Tiêu Tiêu lắc đầu, trả Harmonica cho nàng: "Đồ vật, quan trọng."
"Đúng vậy, nhưng mà không sao đâu, cậu cũng sẽ không làm hư."
Lâm Dữu suy đoán ý tứ của nàng mà trả lời như vậy, nhưng mà lần này, nàng đại khái là lý giải sai mất rồi.
"Chăm chỉ, học." Tiêu Tiêu dùng một loại ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép mà nhìn nàng, "Khó nghe."
Lâm Dữu: "......"
Lâm Dữu hít sâu một hơi, đứng lên: "Trở về ngủ, đã hơn nửa đêm."
Tiêu Tiêu ngẩng đầu theo động tác của nàng, đáy mắt phản chiếu thân ảnh của nàng cùng màn trời ánh sao.
"Đôi mắt của cậu, thật xinh đẹp nha........" Cứ việc mới vừa bị phê bình kỹ năng diễn tấu không ổn, Lâm Dữu vẫn thuận theo nội tâm, nói ra lời cảm thán thoáng hiện qua từ đáy lòng.
Tiêu Tiêu hơi nháy mắt, bỗng nhiên giữ chặt nàng, như là vì biểu đạt chính mình không tán đồng, mạnh mẽ lắc đầu.
Nàng nâng lên tay, dùng ngón trỏ chỉ hướng về phía đôi mắt của Lâm Dữu.
Đầu ngón tay mảnh khảnh đụng đến hàng lông mi của Lâm Dữu. Nàng từ thật lâu phía trước đã được dạy qua, đối mặt với nguy hiểm ngược lại phải trợn to mắt nhìn cho rõ ràng, mặc dù việc này không phải nguy hiểm gì, nhưng lại theo thói quen mà không có nhắm mắt, nhìn thẳng vào Tiêu Tiêu.
"Xinh đẹp," Trên mặt Tiêu Tiêu lộ ra một nụ cười vui vẻ, "Giống, sắc màu cực quang."
"......"
Thời điểm đầu ngón tay rơi xuống, Lâm Dữu nhắm mắt lại.
Trong bóng đêm ôn nhu, nàng cảm giác được, lòng bàn tay mềm mại kia nhẹ nhàng cọ qua khóe mắt mình.
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Tiêu đã lâu chưa nói nói chuyện, để chuẩn xác đọc từng chữ cũng là luyện tập thật lâu.