*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chán ghét, ngày mưa."
Tiêu Tiêu ghé vào bên viền cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bỗng dưng hộc ra một câu như vậy.
Bên ngoài mưa xuân liên miên, mưa không lớn, nóc nhà Lâm Dữu tu sửa vẫn có thể chống đỡ được, nước mưa tích tụ chảy xuống hiên liền biến thành một chiếc màn tinh tế bằng giọt mưa.
Buổi sáng Chiêu Tài đi ra ngoài chơi bị xối ướt dầm dề, bây giờ nằm dưới mái hiên, buồn bả ỉu xìu ném ném cái đuôi; Tiểu Hồng hôm nay đến hoa cũng không mở ra, bọc nụ hoa, hoàn toàn là bộ dáng tự bế.
Lâm Dữu rửa mặt xong, treo lại khăn lông: "Lần trước khi trời mưa cậu không có nói như vậy nha?"
Nàng nhớ rõ trời mưa hai ngày trước Tiêu Tiêu còn muốn lôi kéo nàng ra ngoài tản bộ.
Ngọn tóc nhỏ vụn quét qua trên vai ngưa ngứa, Lâm Dữu nhìn gương, xác định đầu tóc của mình có chút dài. Phần tóc lần trước bị Chiêu Tài đốt xém rồi bị nàng cắt đi đã hoàn toàn không nhìn ra được nữa.
Ừm, móng tay hình như cũng dài quá.
Lâm Dữu tìm được cây kéo bên cạnh cánh diều đã làm hôm qua.
Tiêu Tiêu rầu rĩ mà nói: "Hiện tại muốn, trời nắng, quyết định chán ghét."
Thích thả diều đến vậy a.
"Còn rất nhiều cái trời nắng mà, lần sau lại đi là được rồi." Lâm Dữu ngồi vào trước gương, cầm kéo khoa tay múa chân một chút, "Tiêu Tiêu, tới giúp mình một chút."
Nàng nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng của Tiêu Tiêu, đi đến phía sau nàng, ngón tay lành lạnh chạm vào chân tóc, xuôi dọc theo đến cổ.
"Cắt?"
Lâm Dữu không quá thoải mái cử động một chút: "Ừ. Đừng lộn xộn, có hơi ngứa."
"Ò." Tiêu Tiêu hỏi nàng, "Dữu Tử, thích tóc ngắn?"
Biểu tình suy nghĩ sâu xa của nàng chiếu vào trong gương, như là đang suy xét bản thân có nên hay không cũng cắt thành tóc ngắn. Tuy rằng Tiêu Tiêu có gương mặt nhỏ, ngũ quan tinh xảo, tóc ngắn khẳng định sẽ đẹp, nhưng nghĩ đến mái tóc dài nhu thuận sắc tuyết của nàng, Lâm Dữu không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Nàng mau chóng đánh bay ý tưởng của Tiêu Tiêu: "Không tính là thích, chỉ là vì thấy tiện thôi."
Này không tính là lời nói dối. Lâm Dữu trước kia là nuôi tóc dài, chẳng qua là sau mạt thế điều kiện ngày càng kém, cho nên mới cắt tóc đi, đến bây giờ đã biến thành thói quen.
Tiêu Tiêu cúi người đem cằm đặt ở trên đỉnh đầu nàng: "Vậy, hiện tại có, thể nuôi dài?"
"......"
Lâm Dữu nhìn về phía bản thân trong gương.
Ăn ngay nói thật thì, nhìn từ bên ngoài, nàng so với bộ dáng trước kia gần như không có biến hóa gì, dị năng tự lành tự hồ làm chậm thời gian chảy trong người nàng. Nhưng khiến Lâm Dữu nhớ lại bộ dáng bản thân tóc dài ngày trước, cũng tựa như nhớ đến chuyện lúc trước.
Nàng chần chờ một chút, Tiêu Tiêu đã lấy đi cây kéo trong tay nàng, giúp nàng ra quyết định: "Ừm, nếu khó coi, hẵng cắt."
"...... Cũng được."
Tiêu Tiêu nói rất nhẹ nhàng, vốn dĩ cũng chỉ là một chuyện đơn giản, Lâm Dữu không biết sự do dự trong nháy mắt kia của mình là từ đâu mà đến. Chẳng qua là Tiêu Tiêu đã phán quyết xong, cũng tùy ý cậu ấy đi.
Cắt tóc không được, vậy cắt móng tay đi.
Lâm Dữu lấy ra đồ cắt móng tay, Tiêu Tiêu liền dọn ghế đến đối diện nàng: "Để mình."
Xem ra cậu thật sự không có chuyện gì để làm......
Lâm Dữu bất đắc dĩ mà đưa tay giao cho nàng.
Tiêu Tiêu nắm tay nàng, thật cẩn thận mà nhắm ngay, ấn xuống đồ cắt móng, xử lý còn tinh tế hơn làm cho bản thân. Cắt xong lại còn tỉ mỉ mà mài móng, cúi đầu thổi rớt vụn móng.
Hơi lạnh phun qua đầu ngón tay, Lâm Dữu hơi cuộn cuộn ngón tay lại, lập tức bị Tiêu Tiêu phê bình: "Đừng lộn xộn."
Được rồi.
Lâm Dữu cảm thấy nhàm chán, bắt đầu quan sát tay hai người. Tay Tiêu Tiêu tinh tế thon dài, gập lên mười ngón lộ rõ khớp xương, mặc dù màu sắc làn da không phù hợp thẩm mỹ nhân loại, nhưng không thể phủ nhận là dáng tay rất duyên dáng, nếu đặt ở thế giới trước có lẽ có thể đi làm người mẫu tay*.
*người mẫu tay/hand model (dấu điểm chỉ [手模]): là người tạo dáng cho bàn tay hoặc đôi tay của họ vì các mục đích nghệ thuật, thời trang hoặc quảng cáo sản phẩm.
Mà nàng nhìn tay của mình, trông mềm như bông....... Chính là giống như người thường, không đủ thon dài.
"...... Nói đúng."
Tiêu Tiêu bỗng nhiên không đầu không đuôi mà nói một câu, Lâm Dữu còn tưởng rằng chính mình nói lời trong lòng ra thành tiếng, cách một hồi, mới phản ứng lại đây: "Cái gì nói đúng?"
"Còn có rất nhiều, trời nắng."
Tiêu Tiêu rũ mắt, cắt xuống móng tay cuối cùng. Nương theo ánh sáng mỏng manh bên ngoài, Lâm Dữu thấy hàng lông mi của nàng vỗ xuống hai nhịp, bên môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Hơn nữa, ở bên nhau, mặc kệ làm cái gì, đều thật vui vẻ."
Những lời này, dường như mang theo cảm xúc vui sướng, giống màn bụi li ti trôi nổi trong chùm tia sáng mỏng manh, rất nhỏ, nhưng là chân thật tồn tại.
Lâm Dữu trì độn mà chớp mắt: "......"
"Tiêu Tiêu," nàng trịnh trọng mà nói, "Này hình như là câu dài nhất mà cậu từng nói đó nha......."
Tiêu Tiêu đang nắm tay nàng giơ lên kiểm tra lần cuối, nghe được lời nàng nói, hài lòng trên mặt biến thành cạn lời, tựa hồ có chút oán trách mà nhìn nàng một cái. Lâm Dữu nhịn không được cong lên khóe miệng, lúc muốn rút tay về, bị Tiêu Tiêu giữ chặt.
"Lần sau, thử nhuộm móng tay."
Lâm Dữu hỏi: "Dùng cái gì để nhuộm?"
Tiêu Tiêu buông tay nàng ra, ôm chậu hoa dưới chân bàn sách lên, bên trong trồng một gốc cây cao vút đứng thẳng, thân to bằng ngón út, phiến lá hơi cong. Lâm Dữu không nhận ra được là cái gì, chỉ nhớ rõ là hôm qua Tiêu Tiêu đào đem về.
Trong nhà tựa hồ trong vô thức vô thanh mà bị thực vật chiếm lĩnh, trong sân trồng một khu, dưới hiên bày một ít, trên cửa sổ còn đan xen xếp hàng mấy bồn sen đá mập mạp be bé, trên bàn sách, cỏ điếu lan rũ xuống thân lá mềm dẻo.
Ban đầu khi Tiêu Tiêu mang đồ vật vào nhà Lâm Dữu còn sẽ hỏi một câu, theo chủng loại ngày càng tăng, Lâm Dữu đã lười hỏi.
Tiêu Tiêu nói: "Phượng tiên."
Nàng cầm chậu hoa, xuyên qua khe hở giữa những phiến lá, cong cong đôi mắt: "Mùa hè hoa nở, sẽ nhuộm móng tay, cho Lâm Dữu."
Lâm Dữu hơi chút sửng sốt một chút, sau đó cười rộ lên: "Được, chờ đến mùa hè ha."
Hai cây dù trong nhà đều bị các nàng tháo ra làm diều, ngày mưa không thể ra cửa, Lâm Dữu cùng Tiêu Tiêu ngồi ở bên ngoài chọn nơi sáng sủa một chút đọc sách. Hai người đọc chung một cuốn, đương nhiên không phải sách chuyên môn trên kệ, những cái đó Tiêu Tiêu đã đọc xong, cho nên cùng nàng dựa vào nhau xem tiểu thuyết.
Ừm, tiểu thuyết tên 《 Tà Đế che trời 》.
Lâm Dữu xem vẫn là rất cao hứng. Tuy rằng tên sách thoạt nhìn chẳng ra gì, nhưng nội dung lại rất thú vị, hơn nữa còn có ma lực làm người ta bất tri bất giác muốn lật xem tiếp về sau thế nào, ngoại trừ........
Khi đọc đến cảnh công chúa chính cung của nam chính "tỷ muội tình thâm" với vợ lẽ là hoa khôi hắn mang từ bên ngoài về, còn khuyên nam chính sớm một chút dẫn Thánh Nữ có ái muội với hắn đón về nhà, Lâm Dữu thống khổ thở dài.
"Chúng ta có thể bỏ qua đoạn này không?"
Lâm Dữu chôn mặt vào trên vai Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu chậm rãi lật trang sách, bất động như núi: "Chờ mình, xem xong."
"Rõ ràng cậu cũng cảm thấy cái loại cốt truyện này chẳng hay ho gì mà?"
Tiêu Tiêu tạm dừng một chút, như là đang suy nghĩ tìm từ: "...... Văn tự, cần được quý trọng."
Những lời này từ nàng nói ra lại phá lệ có thể tin được. Lâm Dữu biết Tiêu Tiêu có một cái hộp nhỏ, chuyên dùng để chứa mấy mảnh giấy cắt từ chỗ giới thiệu thành phần trên túi đóng gói, hay nhãn mác trên quần áo, kể cả nhãn dán xé xuống từ thương phẩm...... Mấy thứ này không có tác dụng gì, nhưng đều là giấy tờ có văn tự.
Lâm Dữu cảm thấy thói quen cuồng thu thập kì quái này của nàng cũng rất đáng yêu.
Nhưng mà khi hai người đọc sách cùng nhau, tính năng này đặc biệt trở nên thực tra tấn người.
Tác giả tốn tận mấy trang dài viết về nam chính và hậu cung của hắn, Lâm Dữu nuốt cả quả táo đọc lướt lướt, vừa nhìn vừa khinh bỉ: "Nếu mình mà là công chúa, mặc kệ nam chính có bao nhiệu lợi hại, nhất định lập tức đá hắn."
Tiêu Tiêu nghiêm túc mà xem xong một tờ: "Dữu Tử thích, người thế nào?"
"Thích gì á?" Lâm Dữu bị hỏi ngẩn ra một chút, tìm lại được một chút cảm giác khi xưa cùng đứa bạn thân nói chuyện phiếm hằng ngày, chẳng qua là cũng giống như trước, mỗi lần đàm luận đến loại vấn đề này, nàng đều nói không được đặc điểm gì đặc biệt cả, chỉ có thể sơ sài mà nói, "Cụ thể... chút đi?"
"Tính cách?"
"Ừm......"
Lâm Dữu gian nan mà tự hỏi một hồi, nàng dựa vào người Tiêu Tiêu, vài sợi tóc sắc tuyết buông xuống bên tay, nàng vô thức mà cuốn cuốn đuôi tóc mềm mại, ở trong đầu liệt ra mấy cái nhân vật tham khảo: "Trầm ổn, bình tĩnh? Cho người ta cảm giác an tâm..... A, giống chị họ của mình vậy."
"...... Ồ."
Cơ mà tính đến điều kiện thực tế, hiện tại chui đâu ra người đi yêu đương với nàng a.
Lâm Dữu nghĩ đến điểm này, tức khắc cảm thấy chẳng quan trọng, ngược lại hỏi Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu thì sao? Thích người như thế nào?"
Tiêu Tiêu vừa vặn xem xong một chương, thoáng ngồi thẳng kéo ra chút khoảng cách, dùng sách che nửa khuôn mặt nhìn về phía nàng. Đôi mắt xanh băng dường như lọt vào mưa bụi, nhẹ nhàng nổi lên gợn sóng.
"Thích, Dữu Tử." Nàng chậm rãi nói.
Lâm Dữu chớp chớp hai cái, nàng vừa mới phảng phất có loại ảo giác như rơi vào trong mộng, bị dòng nước màu xanh băng bao phủ.
"A...... Mình cũng vậy, mình siêu thích Tiêu Tiêu." Lâm Dữu ngừng một chút, trắng ra mà đáp lại.
Nhưng mà, có lẽ bởi vì thái độ của Tiêu Tiêu quá nghiêm túc, loại chuyện trước kia có thể tùy tiện nói ra hiện tại lại làm nàng cảm thấy vi diệu thẹn thùng, theo bản năng trốn tránh đối diện với Tiêu Tiêu.
Nàng nghe được tiếng động Tiêu Tiêu đóng sách lại.
"Ừ, mình cũng thích." Tiêu Tiêu lặp lại một lần, lần này ngữ khí tương đối nhẹ nhàng, "Dạo chơi ngoại thành, ăn cái gì?"
"...... Vì cái gì đột nhiên hỏi cái này?"
Lâm Dữu cũng không thể không bắt đầu suy nghĩ. Kinh nghiệm dạo chơi ngoại thành của nàng cũng chỉ có đi chơi xuân cùng bạn bè tiểu học, ăn cơm trưa, ra về trước giờ tan học. Đến nỗi đi ra ngoài ăn cơm dã ngoại là cái gì, chỉ có thể tham khảo qua mấy bộ phim nàng từng xem.
Cơm nắm? Tiền đề là phải có cơm a. Lại nói mùa này vốn là thời điểm thích hợp để ăn thanh đoàn*, thế mà cũng không có bột nếp...... Ngay cả loại đồ ăn vừa đơn giản vừa hợp tình cảnh như hoa lan chiên giòn*, cũng bởi vì thiếu nguyên liệu mà làm bất thành.
*bánh thanh đoàn [青团]: bánh cục tròn (đoàn) màu xanh (thanh), nó được làm bằng gạo nếp trộn với ngải cứu Trung Quốc hoặc cỏ lúa mạch. Ngày nay, món này thường có nhân đậu nghiền.
*hoa mộc lan chiên giòn[炸玉兰花]: cánh hoa mộc lan rửa sạch, để ráo nước, áo một lớp bột mì rồi phủ thêm lớp bột chiên giòn, cuốc cùng là chiên ngập dầu.
Lâm Dữu đối với nguyên lưu nấu ăn dự trữ trong nhà cảm thấy hơi tuyệt vọng.
Vẫn là đến chỗ dã ngoại rồi tính.
Nàng từ trầm tư suy nghĩ đến từ bỏ, chỉ mất vài phút. Tiêu Tiêu lắc lắc cánh tay của nàng: "Xem."
Lâm Dữu nghi hoặc mà quay đầu, trong thời gian ngắn ngủi nàng suy nghĩ về đồ ăn, mưa giống như đã ngừng, chỉ còn những giọt nước đứt quãng tí tách chảy từ mái hiên.
Nàng nhìn theo hướng Tiêu Tiêu chỉ, sau cơn mưa, trên bầu trời trong veo treo một ánh cầu vồng nhàn nhạt.
"Là cầu vồng!"
Lâm Dữu phát ra kinh ngạc cảm thán. Cứ việc biết chỉ là hiện tượng quang học bình thường, nhưng nàng đã thật nhiều năm chưa thấy qua, huống chi sau cơn mưa không khí tươi mát, phía chân trời xuất hiện cầu vòng, xác thật là đẹp như mộng cảnh.
Đối diện với cảnh đẹp hiếm có, nàng lấy ra harmonica trong túi, Tiêu Tiêu lập tức cảnh giác nhìn qua: "Muốn thổi?"
"...... Khó nghe đến vậy sao?" Lâm Dữu bị bộ dáng như lâm đại địch của nàng làm cho nghẹn một chút.
Tiêu Tiêu quyết đoán mà lắc đầu, sau đó ôm sách, nghiêm trang mà đứng lên: "Mình đi, giặt quần áo."
"......"
Không cảm thấy khó nghe thì cậu đừng có chạy chứ a.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói: Lý do Tiêu Tiêu quý trọng cơ hội đọc chữ là khi còn nhỏ quá nghèo, thói quen này sau khi nàng biến thành tang thi càng thêm trầm trọng, thậm chí thăng cấp.
Editor có lời muốn nói:
Lâm Dữu: Tác giả có vấn đề gì không? Chính cung lại còn hoan nghênh nhiều thê thiếp cho tên nam chính kia như vậy, để làm gì? Lấy lòng hắn sao?
Công chúa chính cung: Ai nói với ngươi là cho hắn? (¬_¬)