Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 434: Nín thở chờ đợi (1) (1)




Gà gáy ba lần, mặt trời xuất hiện phía chân trời thì người trong trang đã bắt đầu hoạt động.
Khoảng cách từ phía nam triều Vũ với phồn hoa đã xa, đồi Độc Long, toàn bộ đời sống sinh hoạt đơn giản cũng chỉ vì cuộc sống mà thôi. Không có quá nhiều giải trí, nhà nông làm công việc cày cấy nặng nhọc, phụ nữ trong thôn may vá thêu thùa, lúc rảnh rỗi thì ngồi hóng mát, nói chuyện phiếm với nhau ở nhà của một người nào đó, đây là sinh hoạt hàng ngày của hầu hết các nông hộ triều Vũ, cứ hết ngày này rồi đến ngày khác. Phía bên đồi Độc Long, nếu nói hơi quá một chút, cũng vì bảo hộ thôn trang, sẽ tổ chức huấn luyện một vài người trong trang đánh giặc, lâu dần, những người nhanh nhẹn dũng mãnh cũng chính là xuất phát từ những đợt huấn luyện như vậy.
Đồi Độc Long, Vạn gia lĩnh hình thành từ những chỗ này, ban đầu vốn không phải là trại. Đầu tiên là hắc bang tụ tập thống trị một vùng, về sau thì người dần dần nhiều hơn, bên này có khả năng buôn bán, lâu dần thành quen, không còn dùng phương thức kiếm tiền như chặn đường giết người cướp của khiến cho quan phủ chú ý nữa, mà là bắt đầu thu phí bảo hộ, làm một ít chuyện làm ăn buôn bán. Ngay cả những lúc phải cùng người khai chiến sống chết với nhau, thì cũng chỉ là bởi vì ra sức bảo vệ địa bàn, trên đất Sơn Đông, đặc biệt gần tới bên Lương Sơn này, việc này không thể tránh khỏi, mà đại bộ phận người dân trong trang, chỉ cần là có chút yên ổn liền trở về làm nghề nông.
Địa thế của đồi Độc Long được thiên nhiên ưu đãi, trong ba trang cũng không thiếu phân xưởng, thuê dân công trong trang làm. Tuy là không phồn hoa và chuyên nghiệp như ở các thành thị lớn, nhưng những phân xưởng nhỏ này hoạt động, một mặt có thể đáp ứng được cuộc sống tự cung tự cấp của hai ba trăm ngàn người ở đồi Độc Long, mặt khác, còn có thể thu được món tiền lớn từ bên ngoài lui tới. Ví dụ như quan phủ quản lí nghiêm ngặt về chuyện buôn bán muối, ở phía đồi Độc Long này, thì hoàn toàn có thể tự mình tích trữ, kinh doanh, chỉ cần không quá đáng, cuộc sống hàng ngày trôi qua cũng coi như là thoải mái.
Làm nông, luyện võ bảo vệ thôn trang, và buôn bán kiếm tiền là ba việc cần làm cùng lúc ở đồi Độc Long thường ngày. Đương nhiên, gần đây nhất, bởi vì thanh thế Lương Sơn lớn mạnh, chuyện thao luyện của người dân trong trang cũng đã thành chuyện trọng yếu nhất, đồi Độc Long từ trên xuống dưới, cũng đã khẩn trương lên.
Từ lúc sáng sớm là đã có thể thấy các người dân trong trang dưới sự chỉ huy của các giáo đầu bắt đầu tập luyện.
Hỗ Thành đi qua con đường đá xanh trước mặt, lúc đến trước cốc trường thì nhìn thấy muội muội đang cãi nhau với một người dân trong trang, nàng một tay chống nạnh, cười ngửa đầu nói:
- Tên vô lại cứ tới đây đánh với ta một trận!
Cãi nhau với nàng là con trai tổng quản trong trang Liêu Tứ Bảo. Hai người coi như là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cãi nhau như thế này cũng không phải lần đầu tiên.
Miệng thì ồn ào như thế, nhưng đương nhiên là không đánh nhau. Muội muội của y từ nhỏ võ nghệ đã rất lợi hại, dáng vẻ hiện tại so với đàn ông bình thường còn cao hơn một cái đầu, sau lưng là hai cái Nhật Nguyệt song đao, đao pháp sắc bén.
Trong trang không có mấy ai là đối thủ của nàng. Liêu Tứ Bảo chắc là sẽ không đánh nhau với nàng, thật ra, Tứ Bảo có phần nào có tình ý đối với muội muội của y, Tam Nương rất xinh đẹp. Phần lớn các thanh niên trong trang ít nhiều đều có ý với nàng, chỉ có điều cũng chỉ là uổng công.
Chúc Bưu của Chúc gia trang là một trong số ít thanh niên trong trang đứng cao hơn Tam Nương một cái đầu. Sau khi Tam Nương được gả cho Chúc Bưu, mọi người đã không còn hy vọng gì nữa.
- Được rồi. Bảo Tứ ngươi cũng đừng tranh cãi với nàng nữa, cùng với mọi người đi thao luyện đi thôi. Tam Nương ngươi cũng thật là, sáng tinh mơ chỉ biết cãi nhau …
Là huynh trưởng, Hỗ Thành đi qua khuyên giải, cả hai liền nghe theo y. Người trong thôn, đấu võ mồm cãi nhau đều là chuyện thường, sau khi thành thân, cả trai lẫn gái lại càng không kiêng nể gì mà nói các lời thô tục, em gái còn chưa thành thân, điều này vẫn còn tốt, mọi người cũng không quá mức tức giận. Sau trận khôi hài nho nhỏ này, muội muội đi qua cạnh huynh trưởng, ngước cằm hỏi:
- Bên ấy là ai vậy nhỉ? Cái người … vị công tử đi buôn ấy?
Theo ánh nhìn của nàng, phía cốc tràng, vài người đang ở phía đó làm vài động tác đơn giản, đều không phải là người trong trang của mình. Người trẻ trung ở giữa kia quần áo toàn thân xinh đẹp gần như khoe ra, cũng nhìn về phía bên này, hai tay chống nạnh, lắc lư mông, xoay người giống như sợi mì, hình dáng có chút khó coi, sau đó vẫy tay hướng về bên này chào, Hỗ Thành cũng liền chắp tay.
- Đúng vậy, hôm kia đến đây chính là cái kia Lôi Phong, Lôi công tử, đến đây nói chuyện làm ăn.
- Hắn đang làm gì vậy nhỉ, kì kì quái quái ? Nghe nói biết võ công?
- Hắn nói hắn biết, vài tên thị vệ đi theo cũng không tệ lắm, nhưng mà thoạt nhìn cũng chỉ là một tên tùy tiện cùng sư phó luyện vài năm động tác võ thuật đẹp mắt, là một nhà giàu có ở kinh thành đó mà. Nói cái gì … Có một ngoại hiệu gọi là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ, có lẽ cũng từng luyện qua mấy chiêu chưởng pháp … Khi hắn tới, nói rất có hứng thú đối với trận chiến sắp xảy ra ở đây, còn nói muốn đi theo nhìn xem …
- Công tử như thế này ở trong thành, nghĩ đến nơi này là để vui chơi à. Ta chấp hắn một tay.
Cô gái trẻ tuổi tên Hỗ Tam Nương liếc nhìn về phía bên kia:
- Nhưng mà, phía sau, có phải là Lương Sơn phái tới hay không? Vì sao lại để hắn tới trang …
- Điều này chắc không phải đâu.
Hỗ Thành lắc đầu:
- Hôm qua đã xác nhận với phía quan phủ, Lôi gia thiếu gia, có lai lịch. Hôm kia ngay tại Chúc gia bên kia bỏ ra hơn sáu nghìn lượng bạc, đều là mua đồ vặt, hạ đan tử. Trong nhà hắn để cho hắn đi làm ăn, nhưng hắn cảm thấy hứng thú nhất chính là múa gậy, tuy là tiểu tử này học võ không tốt lắm, nhưng múa gậy cũng khá, gia đình lại có tiếng là học thức uyên thâm, việc buôn bán của hắn rất lợi hại, sáng ngày hôm qua lúc nói chuyện ở Lý gia trang, Lý thế thúc khen không dứt miệng.
Ba điền trang ở đồi Độc Long, Chúc gia trang đứng đầu, bởi vì Chúc Triêu Phụng có tầm nhìn xa rộng, nhưng nói đến việc buôn bán, trang chủ Lý gia trang "Phác Thiên Điêu" Lý Ứng lợi hại hơn. Vị Lôi Phong Lôi công tử mới tới này trước sau đối với việc làm ăn đã thuyết phục được Chúc Triêu Phụng và Lý Ứng, hôm qua trời xế chiều lại bị mời tới bên Hỗ gia trang, do Hỗ Thái công thỉnh giáo hắn vài phương pháp cải tiến phân xưởng, nghe nói các địa phương lớn ở kinh thành đều dùng biện pháp mới rôi, người trẻ tuổi kia nói đến chuyện làm ăn, cũng quả thật có sức thuyết phục y như thế.
- Chính là, nói vài câu làm ăn, hắn lại đề cập đến võ nghệ, đến chuyện đánh giặc, nói nhiều đến những việc chúng ta nên làm những gì nếu Lương Sơn đánh tới. Thật sự là xui, hơn nữa nói cũng rối tinh rối mù, ta thực muốn đánh hắn một trận, bởi vì Lý thế thúc nói hắn là một thiên tài trong chuyện làm ăn, bảo chúng ta học hỏi kinh nghiệm, ta mới nhịn được. Cũng không biết lúc ấy ở Chúc gia trang, tiểu tử Chúc Bưu kia làm thế nào mà nhịn được không ra tay.
Trong ba huynh đệ Chúc gia trang thì Chúc Bưu có công phu cao nhất, mặc dù là em rễ tương lai của mình, nhưng bọn người Hỗ Thành biết tính cách y kiêu căng nóng nảy, tên công tử kia đáng đánh như thế, lại không bị y đánh quả là khó hiểu.
Nói như vậy, võ trang trong trang cùng với việc làm ăn xem như là tách ra hai lực lượng. Đối với việc này Hỗ Tam Nương dù sao cũng không thể để tâm, nói sang chuyện khác. Khi nói đến Lương Sơn, tuy rằng trước mắt không khí là có chút khẩn trương, nhưng nếu như bọn chúng thực sự sẽ đánh tới, ít nhất đối với những người trẻ tuổi như Hỗ Thành, Hỗ Tam Nương mà nói, dường như lại có vẻ có vài phần xa xôi.
Từ nhỏ bọn họ đã lớn lên ở nơi này, cũng đã từng tham dự trận quyết đấu của hàng trăm người, nhưng Lương Sơn tỏ rõ tạo phản, lực lượng mấy trăm ngàn người. Đem hết toàn lực đánh nhau, mới thật sự là đánh giặc.
- Bên Chúc gia Loan Đình Ngọc Loan giáo đầu mấy ngày nay trở về, nghe nói chính là vì có khả năng phải đánh giặc.
- Thôn trang của chúng ta địa thế tốt, người cũng không ít, đám thổ phỉ này nếu như thực sự có can đảm đánh tới. Xem Nhật nguyệt song đao của ta có chém mấy chục đầu người của bọn chúng hay không!
- Để ý là được, năm trước bên Tăng Đầu Thị bị đánh thật thảm, nhưng đồi Độc Long chúng ta không phải dễ chọc, bọn chúng thật sự muốn đánh, nhất định phải cho bọn chúng biết lợi hại.
Hai huynh muội nói đến đây, đối với bọn người công tử giàu có bên kia, cũng không để ý tới nữa. Mà ở bên này, bọn người Ninh Nghị, Vương Sơn Nguyệt, Tô Văn Dục, huynh đệ Tề gia cũng đang vừa thư giãn gân cốt vừa nói chuyện.
- Lôi huynh đệ ngươi nói … Đối với cái cô nương cảm thấy hứng thú, đó là Hỗ Tam Nương sao? Dáng người cũng thật cao …
Ninh Nghị đang bắt đầu múa từ từ thái cực quyền:
- Ta cũng có hơi thất vọng, coi như cũng xinh đẹp, nhưng mà thoạt nhìn giống như chỉ là một cô nương thôn dã mà thôi …
Vương Sơn Nguyệt khuôn mặt bình thản ngồi ở một bên trên một cọc gỗ. Thoạt nhìn y thật ra nếu so với Hỗ Tam Nương còn đẹp hơn vài phần, nhìn hắn đánh quyền:
- Vị Hỗ cô nương này võ nghệ cao cường, cũng có hạng ở đồi Độc Long, nàng đã gả cho Tam công tử Chúc Bưu Chúc gia trang. Hôm kia các ngươi còn suýt phải đánh nhau … Ta muốn nhắc nhở một câu, vị Chúc công tử này được Loan giáo đầu thực truyền. Ở trên tay Loan giáo đầu đều có thể đi qua trên trăm chiêu mà không bại, nếu ngươi đúng là có hứng thú với Hỗ cô nương, nên cân nhắc.
Thư sinh văn sĩ thường cho mình phong lưu, gia đình Vương Sơn Nguyệt có tiếng là học vấn uyên bác, nghe nhiều thấy nhiều, lúc này mở miệng cảnh cáo. Ninh Nghị vừa đánh quyền vừa gật đầu:
- Ta biết rồi, có lẽ võ nghệ cũng không kém hơn bọn người Lâm Xung, chỉ là … Trình độ xấp xỉ với Phương Thư Thường của Bá Đao trang, ba vị Tề huynh, có thể đánh thắng được hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.