Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 566: Tro tàn (6)




(6)
Mũi đao xé rách đêm mưa.
Khi hoa máu bắn ra tung tóe, dưới mái hiên trong mưa xuất hiện bóng người mờ mờ ảo ảo lao ra ngoài con phố dài, thanh đao trong tay vung lên xoẹt xoẹt xoẹt chém tứ tung, đâm thẳng vào phía sau lưng và ngực của mấy kẻ phía trước, còn con phố cách đó không xa, cũng đã trở nên vô cùng hỗn loạn.
Đi
Đây là một tiểu trấn được bài trí một cách bẩn thỉu, những kẻ trong đám hỗn loạn đã giằng co một hồi, tuy nhiên bên nào nắm được lợi thế cũng không có rõ lắm. Trong tiểu trấn này phần lớn là phòng thấp ngõ sâu, khi hơn mười tên quan binh sai dịch phát hiện ra hai kẻ khả nghi, mà hai người kia cũng phát hiện ra họ, rồi sau đó là một màn rượt đuổi truy trốn nhau.
Lúc này những quan binh bộ khoái được điều đến đề truy bắt đều là những người giỏi, nhưng hai kẻ chạy trốn đến đây, lại càng là tướng lĩnh tinh nhuệ trong quân của Phương Lạp, trong cuộc đuổi trốn tại con đường tắt này, đã có mấy tên quan binh bị giết. Khi mấy tên bộ khoái đứng đầu đường trong lúc vô tình gặp phải hai tên tội phạm này thì lập tức đã giao thủ với nhau, một số ít dân cư bên cạnh mới bị làm kinh động, trong khoảng thời gian ngắn mà hiện trường đã trở nên hỗn loạn.
Khi có thêm bốn tên bổ khoái khác đuổi đến nơi, một gã tội phạm mới từ trong bóng tối giết ra, sát thương mấy người.
Đi thôi.
Bên này kẻ dùng đao hô to lao như điên, nhưng phía trước đột nhiên có người từ trên lầu bên đường nhảy xuống, đập vỡ căn lều cũ nát bên đường, múa đao lao về phía kẻ kia, xa hơn một chút, một thanh câu liêm thương trên có khóa xích khua chém phá màn mưa. Đầu bên kia vẫn đang chém giết đấy, lại là một người đàn ông dùng chùy đồng vẫn đang tiếp tục chém giết, y đã đánh ngã hai kẻ khác, vai y cũng đã bị trúng một đao.
Tuy hai người này đều là cao thủ, nhưng cuộc chiến kéo dài như vậy, hết kẻ này rồi kẻ khác tới, tránh sao được sự mệt mỏi, thân thủ cũng giảm bớt đi phần nào. Không bao lâu cánh tay cầm đao của người đàn ông kia cũng bị chém trúng. Hai người bị vây công đã ép về cũng một hướng.
Trên đường phố hỗn loạn, sự báo hiệu của mấy tên bộ khoái cũng đã thu hút sự chú ý của mấy nhân viên đóng giữ trấn, một bộ phận nha dịch chạy tới, mấy người cầm lấy một chiếc lưới đánh cá lao thẳng về phía đó. Người đàn ông cầm đao kia đột nhiên phấn khởi, giết lui đối phương, nhưng hai người cũng đã bị dồn tới chân tường, mấy tên có khả năng một chút cũng đều bị đánh lui lại vài bước, cánh tay cầm vũ khí đều run run lên vì bị một lực quá lớn tác động vào. Phạm âm ngâm dài, một thanh thiền trượng nện xuống mặt đất, bên trong màn mưa, đối phương thân hình khôi ngô, uy phong lẫm liệt.
- Kẻ nào
- Đặng.. Đặng Nguyên Giác
- Bảo Quang ác tặc
-Y không chết.
Có liên quan đến việc Phương Lạp tạo phản, giải quyết tốt hậu quả lần này thật sự là một việc vô cùng quan trọng, cho nên phần lớn số bổ khoái bị điều động đều quan tâm đến đến tài liệu về những phỉ nhân này. Trước đó mọi người đều tưởng rằng Bảo Quang Như Lai Đặng Nguyên Giáp này đã chết trong cuộc chiến, cũng có bộ khoái không quan tâm đến chuyện này, nhưng vẫn có người đã nhận được ra ông ta. Lúc này số bổ khoái và quan binh trên con phố là khoảng hai mươi người, nhưng đối mặt với trùm phỉ nhân khét tiếng này, không khỏi cảm thấy sợ hãi, nơm nớp lo sợ.
Đi!
Mưa trút xuống con đường, Đặng Nguyên Giác trầm giọng khẽ quát hai người kia. Y cầm thiền trượng, thân hình cao lớn lao về phía trước hai bước, đám bổ khoái liền nắm lấy binh khí, theo bản năng lui về sau. Hai người phía sau khi nghe được lời nói của Đặng Nguyên Giác, lập tức xoay người chạy vào trong con hẻm, nhìn thấy mấy bóng người đã chờ sẵn ở đó, họ còn cười ngựa, đúng là An Tích Phúc của Hắc Linh Vệ:
Nhanh lên!
Người bên này nhanh chóng thoát đi, bên kia con phố, Đặng Nguyên Giác đột nhiên trầm giọng quát lớn một tiếng, sau đó xoay người lao vào trong con hẻm. Đám bộ khoái tỏ vẻ chần chừ, sau đó cắn răng đuổi theo hướng ngoài thị trấn.
Tầm nhìn bị thu hẹp do trời mưa như trút nước, hiện giờ vẫn đang là buổi chiều. Khi Lâm Ác Thiện đuổi theo Lưu Tây Qua lao vào trong con sông, chân núi bên kia đang diễn ra một trận quyết đấu kinh người. Vào lúc Trần Phàm gặp đúng phải Vương Nan Đà đang dẫn bảy tám người đang đi ở chân núi, lập tức người đuổi giết kẻ chạy trốn, lúc này hai người đã dừng lại, đối công lẫn nhau, máu tươi cũng trộn lẫn vào trong màn mưa, hai người đánh nhau trong khoảng chừng nửa nén hương.
Mấy người thủ hạ của Vương Nan Đà cầm binh khí trong tay, nhưng lòng vẫn thấp thỏm lo lắng canh trừng chung quanh.
Hai người đang giao chiến đều là những kẻ có sức mạnh vô cùng lớn, Vương Nan Đà thành danh đã được mười mấy năm, hiện giờ vẫn là cao thủ hạng nhất, thân thủ không kém gì so với Lâm Ác Thiện. Còn Trần Phàm nhờ đi theo Phương Thất Phật, tinh thông 18 món vũ khí, quyền cước cũng vô cùng phi thường, quyền chưởng chỉ trảo thì thuộc hàng uyên thâm, gã đã từng dùng trảo phá trảo, đã trực tiếp chiến thẳng danh gia song thủ đã có kinh nghiệm luyện võ hàng mấy chục năm, chỉ có thể nói, thiên tài luôn có những điểm mà người thường không thề đạt tới được.
Lúc này cuộc chiến giữa hai người đã đánh tới hồi đỉnh điểm như bão như tố vậy. Sự va chạm giữa nắm tay nghe rầm rầm y như những tiếng trống da trâu đang nổi lên, Vương Nam Đà cũng thật không dễ gì khi gặp được đối thủ này, y không muốn ỷ đông hiếp yếu, nên đã sớm dặn bọn thủ hạ xung quanh là không được phép tiến lên, Trần Phàm cũng vì thế mới đồng ý bỏ du đấu với kẻ này, chọn cách đánh nhau cứng đối cứng.
Băng quyền, pháo chùy, chỉ trảo, cầm nã, thậm chí là va chạm thân thể, trong lúc hai người giao đấu, những cây cỏ xung quanh cũng không còn, vô số nước bùn bắn ra, thậm chí mặt đất xung quanh cũng rung chuyển. Bọt nước bắn lên trên mặt những người đứng xem, nhưng lại khiến cho những người này cũng mơ hồ cảm thấy đau nhức.
Trên thực tế, Vương Nan Đà đã ra lệnh để những kẻ xung quanh không được nhúng tay vào, những kẻ đi theo cũng thở phào nhẹ nhõm. Võ thuật của hai người này đúng là vượt xa nhiều người, nếu bọn chúng phải tiến vào vây công, Vương Nan Đà có lẽ sẽ có nhiều cơ hội thắng, nhưng Trần Phàm này cũng đâu có vừa, nếu gã đã liều mạng, mấy kẻ kia chưa chắc đã may mắn thoát khỏi.
Chính vì vậy, bọn họ cũng chỉ dám duy trì trạng thái vây công, đứng bao vây bên cạnh đó. Bọn họ tất nhiên là không thể sánh nổi với Vương Nan Đà và Trần Phàm, nhưng dù sao cũng là những người có võ nghệ ở một mức độ nhất định, nên được đứng nhìn một trận đấu như vậy, đúng là được mở rộng tầm mắt. Chỉ có điều sức mạnh của hai bên đúng là làm người ta kinh hãi, giao thủ điên cuồng, cộng thêm là có chưởng pháp sâu xa, khi hai người ra tay đều có ma lực điên cuồng trong người.
Lúc này trong hai người, Vương Nan Đà có không chút mệt mỏi, còn Trần Phàm do trước đó phải che chở Kỷ Thiến Nhi chạy trốn, nên trên người vẫn đầy vết thương cũ. Cuộc đấu giữa gã và Vương Nan Đà, kì thật gã đã không chiếm được ưu thế, nhưng gã vẫn không chịu thua. Người thanh niên hai mươi tuổi dồn hết sức lực, thực khiến người ta kinh người, cho dù là nửa người đã nhuốm máu, nhưng mỗi một quyền của gã, đều nhanh như chớp, trong lúc đánh nhau, chân vẫn có thể liên hoàn, Vương Nan Đà và gã đã quyết đấu khá lâu, tuy rằng y chiếm được ưu thế, nhưng cánh tay, quần áo cũng đã bị đánh rách, trên hai vai và cánh tay cũng toàn những viết màu đỏ, cũng có những vết là máu của Trần Phàm, cũng có những vết là do mạch máu bên trong đã bị đánh vỡ, nên máu mới chảy ra.

Bị thương như vậy đối với một võ sĩ mà nói thì không phải là vấn đề gì to tát, Vương Nan Đà đầu tóc rối bù, phát ra vẻ hung ác, cười lớn. Sau khi liên tiếp giao thủ hơn mười quyền, y chụp mạnh vào hai cánh tay của Trần Phàm, cánh tay của Trần Phàm tuy rằng khuỵu xuống, nhưng gã cũng đủ tỉnh táo để nắm lại cánh tay đối phương, bên dưới đá ra một cước, bắp chân của hai người va chạm một hồi, Vương Nan Đà dùng đầu đụng tới, Trần Phàm tránh đi, khuỷu tay đập lại. Vương Nan Đà đưa vai ra đánh gã, gã lại kéo lấy Vương Nan Đà. Rồi đột nhiên đụng phải hòn đá to bên cạnh, sau đó quẳng y ngã xuống, Vương Nan Đà sau khi tránh được lại hung tợn tấn công như mưa rền gió dữ, ép Trầm Phàm phải nhanh chóng lui về sau.

Những đòn công thủ như vậy đã xảy ra liên tiếp mấy lần, người chung quanh nhìn xem kinh hãi không ngừng, sau đó, Trần Phàm bình tĩnh đánh một vòng pháo chùy cương mãnh trầm ổn, Vương Nan Đà quát lên điên cuồng "A" một tiếng đỡ đòn, Trần Phàm nhào mạnh đến, khuỷu tay vung đập, hai đầu gối đập mạnh, Vương Nan Đà phản kích lại, một vòng quyền cước của Trần Phàm đè đối phương xuống, vẫn một tiếng quát lớn như cũ, nửa người trên của Vương Nan Đà trúng vô số quyền, sao cùng bị một cước đá vào ngực, thân thể bay ra xa mấy trượng.
Những người xung quanh đều ngẩn ra, cũng là vì hai người này đánh nhau quá quyết liệt, trong khoảnh khắc đó, bọn họ thậm chí còn không hiểu được Trần Phàm đã làm cái gì. Vậy mà khi Vương Nan Đà bị đánh bay, một âm thanh rì rì đã đưa cho bọn họ một đáp án bất ngờ, chỉ có điều đến lúc này, cũng không đề bọn họ đã nghĩ quá nhiều, Trần Phàm gần như là xoay người trước tiên, hai mắt đỏ như máu lao về phía một trong số những kẻ đó!
- Ti Tiểu nhân
- Thạch, Thạch hôi.
Vương Nan Đà hét to trong sự đau khổ vì khó mà tin vào điều này, những người bên này đã không kịp phản ứng gì nữa, kẻ đứng mũi chịu sào mới chỉ tiến được một chút thì Trần Phàm đã lao đến trước mặt, chỉ sau đó một chút, ánh đao và ánh máu đã phóng lên không trung!
Đám người chung quanh hò hét lao đầu về phía trước, âm thanh đinh đinh đang đang vang lên chốc lát, ánh đao như rồng, một kẻ trong số đó đã chém vào lưng Trần Phàm. Vậy mà khi trên mặt của Vương Nan Đà còn đang dính vết vôi bột và vết máu, khi y vẫn cố trừng mắt lao tới, Trần Phàm đã liên tiếp làm ba kẻ bị thương, thậm chí còn có một kẻ chết không toàn thây, trốn thật ra rồi.

Tiểu nhân, hèn hạ đồ vô sỉ.

Thanh âm khốn khổ của Vương Nan Đà truyền đi trong mưa.
Vượt qua một đỉnh núi nọ, sắc mặt của Trần Phàm xanh mét, gã đi đến cái lò gạch cách đó không xa để trú mưa. Trên người gã có nhiều vết thương rất nặng, khiến thể lực bị tiêu hao nhiều, nhưng đây cũng không phải là vấn đề mà gã quan tâm, nhổ hết đám cỏ ở ngoài lò gạch đi, bên trong chính là Kỷ Thiến Nhi với bộ dạng cực kì không tốt. Nàng nằm ở đằng kia, sắc mặt xanh mét, đôi môi thâm tím, thân thề đang run lên bần bật.
Người luyện võ hơn phân nửa là lương y, lúc này trên người Trần Phàm thật ra chỉ là bị ngoại thương, Kỷ Thiến Nhi lại bị nội thương nghiêm trọng. Gã nhìn nàng một cái, rồi ngồi xuống, mang ra hai túi đồ, trong đó là thuốc mà gã vừa mạo hiểm đi lấy về, trong lúc gấp gáp, những loại thuốc này chưa chắc đã có hiệu quả gì, chính gã cũng biết rõ ràng như thế. Một cái bao khác thì là đựng ít thuốc mà vừa rồi gã thuận tay lấy được trên người của Vương Nan Đà.
Trong cuộc truy trốn như vậy, người luyện võ phân nửa sẽ mang theo thuốc trị thương bên mình, vừa rồi gã vừa đánh cược một lần, chuyện đánh nhau vừa rồi cũng từ chủ ý này mà ra. Lúc này chỉ cần tìm một lượt trong túi, quả nhiên là tìm thấy được vài cái bình sứ, gã đặt ở chóp mũi để ngửi, sau khi phân biệt xong thì đứng dậy, lao ra màn mưa. Không lâu sau đó, đợi sau khi Trần Phàm trở về, trong tay đã có thêm một con chó lớn.
Gã dùng hai tay đánh con chó này trọng thương, rồi dụ cho nó ăn thuốc bột, sau đó đặt lọ thuốc sang một bên, ngồi trở lại nhìn tình hình của Kỷ Thiến Nhi.
Hết thảy tình huống thật ra Trần Phàm đều biết rõ. Gã vươn tay ra, thực tình có chút không dám đặt tay lên tay hay trên người của Thiến Nhi. Nhưng rốt cuộc vẫn phải làm vậy để kiểm tra cho nàng, xong xuôi mới ngồi xếp bằng bên cạnh, hơi có chút đau đớn nhắm hai mắt lại.
Lúc này người luyện võ luyện tập nội công, kỳ thật chỉ là phương pháp vận chuyển khí huyết. Đối với những người luyện võ công tới mức này như Trần Phàm, Kỷ Thiến Nhi, tiềm năng của và sức sống của bản thân hơn người ngoài rất nhiều. Một chút ngoại thương, dựa vào bản thân họ cũng có thể khỏi hẳn. Giống Trần Phàm, chỉ cần bộ phận nào bị kẻ khác chém một đao, cơ thể lập tức sẽ có rút lại, thậm chí chảy máu cũng rất ít. Tỷ như Lục Hồng Đề từng đẩy Cung quá huyệt cho Ninh Nghị, thật ra cũng chỉ là lực tác động bên ngoài để Ninh Nghị có thể phát huy được nội lực bên trong. Nhưng hiện giờ biện pháp này lại không thể dùng với Kỷ Thiến Nhi. Nếu không thể ở một nơi yên tĩnh để trị liệu, chỉ sợ kết cục sẽ là lành ít dữ nhiều.
Chỉ tiếc, nơi yên tĩnh chính là cái mà hiện giờ bọn họ khó mà kiếm được nhất, thiếu thốn nhất.
Mấy ngày gần đây liên tiếp chạy trốn, chiến đấu không ngừng. Mặc dù thân thể của Trần Phàm cũng bị ép đến mức sắp sụp đổ đến nơi. Tuy nhiên, dù sao gã chỉ mới hơn hai mươi tuổi,
mấy năm nay lại tham gia nhiều cuộc chiến, trải qua nhiều lần sinh tử, nên sức chịu đựng cũng đã hơn nhiều. Lúc này bóng dáng người trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng ngay ngắn ở góc tối của lò gạch, gã nhắm hai mắt lại, yên tĩnh để có thể đạt được cảm giác yên tĩnh như bình thường.
Bố cục của Tông Phi Hiểu, Thiết Thiên Ưng đã làm cho đại bộ phận bị tách ra, sự xuất hiện của đám người Tư Không Nam, Lâm Ác Thiện, Vương Nan Đà, thêm vào đó là bóng ma ẩn hiện phía sau lưng gã mấy ngày trước Ninh Nghị đã từng nói, lần này sức mạnh mà đối phương muốn sử dụng là vô hạn. Sự phản kháng của bên này mạnh thì lực lượng chúng sử dụng càng lớn. Lúc đầu khi nghe thấy chuyện này, trong lòng gã cũng đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng khi sự việc thật sự đến thì lại có một tâm lý khác. Kỷ Thiến Nhi có lẽ cũng đã coi cái chết không quan trọng rồi, sư phụ cũng đã khó mà cứu. Không riêng gì Vĩnh Lạc triều, mà mấy người bọn họ, e rằng cũng đã cùng đường bí lối

Ninh Nghị cách nhìn của hắn đối với cục diện quả là chính xác, lúc này kể cả hắn ở đây, chỉ e cũng khó mà cứu vãn được cục diện này
Gã ngồi ngay ngắn ở bên trong bóng tối. Một tay thì vốn vẫn đặt trên cổ tay của Kỷ Thiên Nhi, gã nắm chặt lấy đôi tay lạnh như băng của nàng. Qua một hồi, Kỷ Thiến Nhi cũng dần dần tỉnh, mở to mắt nhìn gã hồi lâu, rồi nói nhẹ một câu:
Tiểu Phàm à.
Ừ.
Cũng vào lúc này, con chó đang kêu ăng ẳng do bị đánh nằm trên mặt đất bỗng lớn tiếng kêu lên. Trần Phàm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người con chó đó co quắp lại, được một lát, trong miệng không ngừng sủi bọt máu. Cái lò gạch cũng vì thế mà trở nên huyên náo, Kỷ Thiến Nhi cũng nhìn qua bên đó, Trần Phàm giơ tay trái lên, đánh cho nó một chưởng chết tươi.
Thiến Nhi tỷ, chớ nói chuyện.
Trần Phàm thấp giọng nói, gã nhìn về phía túi thuốc mình vừa mang về, một lát, thở dài, bỏ vào trong ngực sau đó đứng lên đi tìm đại phu.
Nếu như nói trước đó chắc gã cũng đã có chút gì nhụt chí, nhưng sau khi Kỷ Thiến Nhi mở to mắt, gã cũng kiên định hẳn lên, trong lời nói cũng có đủ sức mạnh để an ủi người khác.
Tuy nhiên, những chuyện này đối với Kỷ thiên Nhi mà nói, có lẽ vẫn là chưa đủ. Nàng trầm mặc một lát, Trần Phàm cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy, rồi sau đó buộc vào trên lưng.
Ta không quan tâm có thể sống được không, tuy nhiên Tiểu Phàm, ta không muốn chịu nhục.
Thân ảnh của Trần Phàm ổn định lại:
Ta biết rằng đến lúc cần thiết ta có thể giết tỷ.
Giữa "ta sẽ" với "giết tỷ" Trần Phàm có ngưng lại một chút, gần như nghe không hiểu. Kỷ Thiến Nhi thì không nói gì thêm, nhè nhẹ tựa đầu vào lưng của gã.
Không lâu, bóng dáng người khoác áo tơi đi ra ngoài màn mưa, trong ánh trời tối sầm, gã đi về phía đám người tụ tập đông nhất.
Không còn lối thoát.

Thời gian muộn một chút, Lâm Ác Thiện trở về nơi mà đám người Tư Không Nam đang ở, từ xa đã nghe thấy tiếng Vương Nan Đà chửi ầm lên, lão đi đến thì nhìn thấy bộ dạng Vương Nan Đà bị vôi làm bỏng, đến lúc biết nguyên nhân thì có hơi kinh ngạc, nhưng cùng lúc đó lại không kìm được bật cười ha hả.
Trời càng tối, Ninh Nghị tiến vào doanh địa ở gần đồi Tứ Bình, không lâu sau đó lại nhanh chóng đi ra.
Tối hôm đó, Tông Phi Hiểu dẫn theo người đi tuần Dư trấn, đám người Phương Bách Hoa đã sớm ròi khỏi, chỉ có hai người Phương Thư Thường với Tiền Lạc Ninh không có tin tức gì của Tây Qua nên ở lại bên này, hai bên đã xảy ra một trận chém giết, hai người Phương - Tiền bị thương bỏ chạy.
Sự kiện có liên quan đến Phương Thất Phật lần này, liên lụy đến rất nhiều người, trong mấy ngày đầu, nhiều người có lẽ không thể nhìn thấy toàn bộ diện mạo của chuyện này. Chỉ có điều Hình bộ và đám người Tư Không Nam, nhiều ít vẫn nắm được hướng đi của toàn bộ đại cục.
Về phần Ninh Nghị, ít nhất trong một hai ngày mới đến, tin tức hắn biết được cũng không nhiều lắm, chỉ vẻn vẹn có tin mấy người đã chết đều dần dần được xác định danh tính, rồi sau An Tích Phúc mang theo sổ sách tình báo lên phía bắc, có lẽ cái này là có giá trị nhất. Còn lại, chỉ là những thông tin vụn vặt không đáng để quan tâm, tỷ như một vài tên tiểu lâu la bỗng nhiên nổi danh, truyền hịch thiên hạ, khiêu chiến Chu Đồng vân vân, nếu những chuyện này mà xem xét từ một góc độ nghiêm túc, thì quá là khiến người ta bất lực.
Chuyện ta muốn biết là tình hình tỉ mỉ của đồi Tứ Bình, còn mấy cái loại chuyện đường phố kiểu bát quái võ lâm này gác qua một bên. Ai đã phân loại mấy chuyện này vậy, thế Lâm Tông Ngô là ai sau này mà gặp lão thì đánh cho một trận được không! Mau lên, phần tiếp theo
Tâm tình nôn nóng, tin tức tinh báo tập hợp chậm trễ, bởi vì người không đủ và quan điểm cũng bất đồng, tư liệu thu thập tạm thời của Mật Trinh ti là vô cùng lạc hậu so với tình thế phát triển. Trên thực tế, tuy rằng không có nhiều cơ hội tiếp xúc với những chuyện thế này, nhưng trong lòng Ninh Nghị đã mơ hồ có những dự cảm, sự biến hóa phát triển của tình thế sẽ không duy trì quá dài.
Mà ngoài chuyện Mật Trinh ti nhúng tay vào ra, trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai ngày, tình thế phát triển của toàn bộ sự việc cũng đã kéo căng đến cực điểm. Vốn dĩ cùng với sự tan tác của đám người Phương Bách Hoa thì cục diện biến hóa dã nghiêng về một phía, còn An Tích Phúc với đám người Đặng Nguyên Giác đã giết đến tạm thời đã thu hút ánh mắt của đám người Tông Phi Hiểu, Tư Không Nam, đều là tro tàn cuối cùng của Vĩnh Lạc triệu phát ra hào quang cuối cùng, ý đồ quấy động bố cục làm cho đám người Phương Bách Hoa đã rơi vào thế bí có thể thoát thân. Lấy toàn bộ đại cục mà nói, đó cũng là cực hạn rồi, hoặc là cũng có hy vọng xa vời, nhưng chỉ cần một bước sai sẽ hủy hoại tất cả.
Bên trong cục diện như vậy, không riêng gì Thiết Thiên Ưng, sau khi người của Mật Trinh ti tới, đám người Lâm Ác Thiện cũng đổ dồn ánh mắt về đây, chỉ là sau khi biết được về nhân số và danh tính người dẫn đầu, thì không còn chú ý nhiều nữa.
Nghe nói Ninh Nghị kia sau sự kiện Lương Sơn, kẻ thù lan tràn thiên hạ, tất sẽ không dời kinh, người đến nếu chỉ có hai mươi người, còn được coi là giữ quy củ, tạm thời mặc kệ bọn chúng, đợi sau khi chuyện kết thúc thì tính sổ sau.
Không lâu sau đó toàn bộ cục diện bước vào điểm chuyển ngoặt, Tư Không Nam, Thiết Thiên Ưng đang nắm lấy cơ hội này, bắt đầu kết thúc mọi chuyện, đám người Phương Bách Hoa thì tranh thủ hy vọng cuối cùng, đây đó, đều đang đặt xuống một quân cờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.