Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 599: Bát mì và trò đùa




Dịch giả: luongsonbac1102
Trong bóng đêm, phía xa vẫn truyền đến tiếng giao tranh. Chu Đồng, Phúc Lộc dưới dự chỉ dẫn của đám người Điền Đông Hán, Nghiêm Hoán vừa đến Đông Bắc thị trấn liền thấy ngay doanh địa mới được tạm thời dựng lên. Xung quanh là một loạt xe ngựa, xe tù xếp thành vòng tròn, trong số những người phụ trách thủ vệ trong doanh địa, phân nửa là quan binh, phân nửa là những hộ vệ, tư binh của Trúc Ký.
Từ xa nhìn lại đã thấy không ít nhân sĩ lục lâm bị nhốt vào trong những chiếc xe tù. Những người này ít nhiều đều bị thương, bị đấm đá đến thâm tím, trông rất thê thảm. Họ đến nông nỗi này, phần nhiều là do bị Nghiêm Hoán bán đứng. Sau khi gã gặp Chu Đồng đã nghĩ khác đi rất nhiều, nhưng khi thấy cảnh tượng này, trong lòng lại sôi trào lên, khí huyết dâng lên, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, có xấu hổ, cũng có phẫn nộ.
Thật ra Chu Đồng truyền nghệ cho Nghiêm Hoán cũng không nhiều nhặn gì, nhưng nhiều năm nay Nghiêm Hoán luôn tự cho mình là đệ tử của Chu Đồng, cho dù sau này tự tạo nên tên tuổi nhưng đây vẫn là điều mà gã thấy tự hào nhất. Lúc trước cả nhà gã bị bắt, con trai cả bị giết, không còn cách nào đành phải thỏa hiệp. Sau khi thấy Chu Đồng đến thì gã không lo lắng nhiều nữa, việc Chu Đồng thường xuyên hành hiệp trượng nghĩa, cương trực khiến gã cảm thấy rất ngưỡng mộ và kính trọng đến bây giờ.
Giống như rất nhiều tên sơn phỉ khác khi phía bắc thiếu lương thực, bọn họ bình thường chuyên giết người phóng hỏa, chẳng việc xấu nào không làm. Nhưng khi Chu Đồng đánh đến thì họ lại có cảm giác cam tâm tình nguyện, không hề oán hận. Từ việc bọn họ không đánh lại được Chu Đồng ra còn bởi bọn họ rất sùng kính Chu Đồng nữa.
Việc Chu Đồng xuất hiện đã sớm có người chạy đến báo cáo, khi tiến vào doanh địa liền có một cao thủ trẻ tuổi, tay cầm thương đến tiếp đón, trong ánh mắt y không giấu được sự tò mò. Khi Chu Đồng thấy tư thế của y, cũng không tránh khỏi có chút đánh giá.
Đây chính là Chúc Bưu vẫn hay đi cạnh Ninh Nghị. Võ nghệ của y cao cường, trong đám cao thủ trẻ tuổi, y chỉ kém vỏn vẹn có đám người Trần Phàm, Tây Qua, Nhạc Phi. Lần trước ở Sơn Đông, Chu Đồng có gặp mặt đám người Ninh Nghị, Hồng Đề, nhưng khi đám người Chúc Bưu đuổi theo đến lại không được gặp mặt, đến bây giờ vẫn y thấy có chút tiếc nuối.
Ninh Nghị đang viết lách bên ánh lửa trong một cái trại nhỏ dựng bằng gỗ. Đám người lục lâm xung quanh dù kêu la, gào thét hay chửi bới đều không ảnh hưởng đến hắn. Đợi đến khi đám người Chu Đồng đến gần, hắn mới buông bút trong tay, đứng dậy tiến đến.
- Chu tiền bối, Phúc Lộc huynh, thật tình cờ, chúng ta lại gặp nhau.
Người thư sinh mặc áo xanh trước mặt mỉm cười chắp tay.
- Từ khi gặp mặt ở Sơn Đông đến nay đã mấy tháng, không nghĩ đến hôm nay lại được gặp mặt hai vị ở đây, quả là song hỷ lâm môn mà.
Xung quanh truyền đến tiếng mắng chửi, phát ra từ đám người lục lâm bị nhốt trong xe tù. Cũng có người nhận ra Chu Đồng, gào thét lên hy vọng lão có thể giúp bọn họ ra mặt. Nghiêm Hoán nắm chặt hai nắm đấm, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Ninh Nghị, như thể sắp bổ nhào vào hắn vậy. Chu Đồng ánh mắt thâm trầm nhìn quét qua Ninh Nghị một lượt, liền cũng chắp tay.
Một tiệm sách chỉ mở cửa vào lúc đêm khuya.
Hoan nghênh ngài quang lâm.
- Lão phu lần này đến là vì việc đêm nay, vậy đây cũng không tính là tình cờ được.
- Chu tiền bối quả là người thẳng thắn!
Ninh Nghị cười rộ lên.
Chu Đồng lúc này còn đang quan sát tình hình xung quanh. Trong những chiếc xe tù này có vài túc lão thậm chí có chút danh tiếng trên giang hồ, lúc này cũng bị đánh cho mặt mũi bầm dập, đứt tay đứt chân, thống khổ khốn kể. Những người này phần lớn không phải thâm giao với Chu Đồng, nhưng cũng có quen biết, có người đứng trong xe tù kiên cường hô to:
- Chu Đồng, ngươi không cần cầu tình cho ta, chỉ cần giết tên ma đầu kia đi...
Ánh mắt của Chu Đồng phức tạp, khẽ thở dài một cái. Nghiêm Hoán đứng bên cạnh trầm giọng nói:
- Ninh Nghị, có ân sư của ta ở đây, người còn không tỉnh ngộ sao?
- Ta và Chu tiền bối nói chuyện, không đến lượt người nhiều lời.
Gió đêm gào thét, ánh lửa lay động, trong mùi máu tanh tràn ngập doanh địa còn lẫn cả mùi những bát mì mà quân lính ăn đêm. Không khí trong lúc nhất thời trở nên cứng ngắc, không ít người lo lắng nhìn cục diện giằng co bên này. Một bên là "Tâm Ma" chiếm được đại thế của triều đình, một bên là thiên hạ đệ nhất nhân được người trong lục lâm công nhận, không biết sau đó hai bên sẽ giằng co ra sao, nhưng chỉ cần biết ít nhất tại thời khắc này, gần như tất cả mọi người đều thấy hai bên đã ở hai đỉnh cao cực đại. Có thể đối đầu với Chu Đồng, Tâm Ma cũng xứng là đại ma đầu cao nhất rồi.
Sau một lát, Chu Đồng mới cất lời:
- Trong nửa năm qua, Ninh công tử đã hết lòng tìm cách để cứu giúp nạn dân từ nam chí bắc, đưa lương thực đến những nơi bị tai họa, cứu sống vô số người, làm không biết bao nhiêu việc thiện... Việc này, Chu mỗ thay mặt cho tất cả người dân nam bắc cảm ơn Ninh công từ.
Lão nhân nói tới đây, trang trọng chắp tay. Những lời này lão nói cũng không khác nào nói cho những người xung quanh nghe khiến đám người Nghiêm Hoán đều rất kinh ngạc. Thời gian bọn họ ở cùng Chu Đồng không lâu, lại thấy Chu Đồng thần thái thản nhiên, cũng không biết có phải lão đang nói trái với lòng hay là vuốt mông ngựa - nhưng trong lòng bọn họ vẫn đều ôm một tia hy vọng.
Đợi cho Chu Đồng nói xong, Ninh Nghị cũng chắp tay nói:
- Những việc mà Chu tiền bối đã làm ở phía bắc, vãn bối cũng đã nghe nói, thật sự khiến người ta kính nể.
- Đều là những chuyện nhỏ, không đáng kể...
Chu Đồng không muốn nói nhiều đến việc này nên chỉ đáp lại một hai câu, ánh mắt quét qua những người chung quanh, hạ thấp giọng xuống khiến cho giọng nói không truyền ra xa quá một trường.
- Lập Hằng vì cứu trợ thiên tai mà vất vả, kết quả lại khiến những kẻ thiếu hiểu biết hiểu nhầm, việc này ai thấy cũng không tránh khỏi nản lòng. Chỉ có điều những người ở đây hôm nay đâu phải toàn bộ là những kẻ bất lương, bọn họ đều là những người đạo nghĩa công tâm, chỉ là do bị kẻ xấu che mắt không phân biệt được thật giả. Những người lục lâm, bề ngoài thì chỉ biết đến hào khí, nhưng trên thực tế vật lộn với cuộc sống chẳng dễ dàng gì, tất cả những điều họ cần chẳng qua là chút mặt mũi mà thôi. Lập Hằng xem ra cũng không định giết hết bọn họ trong tối nay, nếu như ngày sau còn muốn gặp lại, cũng không nên làm nhục bọn họ quá đáng.
Ông nói xong câu này, lại nói thêm:
- Lão phu đến đây vốn là muốn ngăn cản lần đại hội này, không ngờ tình hình lại đổi khác. Chuyện tối nay bọn họ ắt sẽ ghi hận với Lập Hằng trong lòng... nhưng việc này cũng không hẳn là hoàn toàn không thể giải quyết. Những người này ít nhiều cũng nể mặt lão phu, nếu Lập Hằng bằng lòng tha cho những người vô tội trong số đó, lão phu xin nguyện cùng Lập Hằng điều đình với đám người họ, nói rõ chân tướng để sau này tránh gặp phải chuyện tương tự, Lập Hằng thấy như vậy có được không?
Ninh Nghị lẳng lặng nghe, lúc này cười rộ lên:
- Xem ra trong đêm nay giết sạch đám người này cũng là một cách hay.
- Lập Hằng sao phải như vậy?
Ngọn lửa bập bùng cháy sáng trong đêm. Lời của Chu Đồng không quá mức thân thiết. Thật ra hai người gặp nhau đôi lần, cũng đều là thái độ này. Nghe thấy câu nói nửa chất vấn nửa cảnh cáo kia của Chu Đồng, Ninh Nghị cười cười giang hai tay.
- Chu tiền bối, Phúc Lộc huynh, hai vị đường xa vất vả đến đây chắc cũng đói bụng rồi, bên này đang chuẩn bị ăn mì, mời hai vị ăn một bát trước đã, mọi chuyện khác tính sau... Này các ngươi...
Hắn quay ra xung quanh cười nói:
- Không cần gấp gáp như vậy, ai làm việc của người ấy là được rồi, cho ta một bát mì trộn tương đi.
Chu Đồng tính tình chính trực, đương nhiên không thích việc Ninh Nghị chuyển đề tài sang chuyện khác như vậy, nhưng cũng đành phải qua đó, đám người Nghiêm Hoán cũng đi theo đến một bên doanh địa. Bên cạnh có mấy nồi mì chuẩn bị cho người trong doanh địa, đợi một chút sẽ có người bưng lại. Nghiêm Hoán không nên được nghi vấn trong lòng, cắn răng nói:
- Sư phụ, những điều người nói... là thật sao?
Chu Đồng ánh mắt nghiêm túc nhìn quét qua gã một cái:
- Năm ngoái thiếu hụt lương thực trầm trọng như vậy đều do đám nhà giàu đầu cơ lương thực gây nên. Nếu không có Ninh công tử cùng với Hữu tướng phủ tổ chức cho thương nhân bán lương thực, phía nam các ngươi bây giờ người chết đói đã chết thành đống, dân chúng lầm than rồi! Nếu không có hắn ngăn cản con đường phát tài của đám cường hào, mấy kẻ đó có thể tung mấy lời đồn đó để các ngươi có việc mà làm sao?
- Nhưng...
Nghiêm Hoán hơi do dự:
- Nếu hắn thật sự là người tốt thì tại sao không trực tiếp phát lương thực cho người dân mà lại đẩy giá lương thực lên cao đến vậy chứ...
- Nếu như không có lợi, ai muốn mang lương thực đến những nơi gặp thiên tai! Có mấy ai bằng lòng phát lương thực miễn phí!
Chu Đồng liếc nhìn gã, ánh mắt rất nghiêm nghị:
- Ngươi ôm lòng căm phẫn, nhưng người đã từng đưa lương thực đến những khu gặp thiên tai chưa? Ngươi đã từng đi phát lương thực cho nạn dân chưa?
Lão nhân chỉ vào chiếc xe tù bên kia:
- Những kẻ đó thì sao?
- Chúng ta... không muốn... lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn...
Nghiêm Hoán cúi đầu, cả khuôn mặt đều đỏ gay, gân xanh trên trán nổi rõ, gã biết Chu Đồng không phải là chỉ nói mấy lời giả lả. Đến khi gã ngẩng đầu lên đã thấy Ninh Nghị ở bên cạnh đỡ lấy một tô mì đưa cho Chu Đồng, rồi lại đưa cho Phúc Lộc một tô. Cảnh tượng đứa con cá chết, cả nhà bị bắt lại hiện lên rõ mồn một, gã không thể tin được kẻ trước mắt mình là người tốt. Lúc này, gã cũng đã có chút hối hận, đồng thời chút bi phẫn cũng tràn đến trong lòng y.
- Vậy... vậy người nhà của ta đang ở đâu...
Gã nhìn sang Ninh Nghị, khó khăn lắm mới mở lời được:
- Ngươi thả người nhà ta ra! Ta... ta nhận ta thua rồi...
Ninh Nghị cấm một tô mì nhìn gã rồi mới đưa sang:
- Ngươi cũng ăn đi!
- Người nhà của ta ở đâu?
- Ăn xong bát mì này ta sẽ nói cho ngươi.
Nghiêm Hoán cũng không tiếp tục bộ mặt kia:
- Ngươi thả bọn họ ra... ta tuyệt đối không truy cứu việc đó nữa... Ta đã nhận thua rồi, ngươi còn muốn thế nào nữaaa!
Gã gằn giọng lên cao, trong nháy mắt quăng cho Ninh Nghị một cái nhìn hung bạo. Một bát mì bay vụt đến sắp đổ ụp xuống đầu Nghiêm Hoán, Phúc Lộc đứng ngay gần đó, vung tay ra bắt lấy đáy tô, nhưng trong tay y cũng chỉ bắt được mì, còn toàn bộ nước mì xối xả dội vào mặt, vào người Nghiêm Hoán. Nghiêm Hoán bị bỏng vội nhảy giật người lùi lại một bước, nắm chặt hai nắm đấm muốn xông lên, xung quanh có mấy người đã vung đao lên, mà Chúc Bưu cũng nắm chắc thương trong tay tiến lại gần.
Ninh Nghị quan sát gã, lạnh lùng hơi nghiêng đầu:
- Nghiêm sư phụ, ngươi bị bệnh phải không... Hôm qua ngươi đâu có như thế này...
- Ngươi...
- Chu tiền bối, người cũng thấy cả rồi đó.
Ninh Nghị giang tay ra:
- Làm người cũng nên để lại đường lui, ngày sau gặp lại cũng dễ nói chuyện. Chu tiền bối, ông có thể phân trần làm sáng tỏ giúp ta, ta liền được bọn họ tôn kính như một người tốt. Nhưng vậy thì sao chứ? Đệ tử của ông đó, khi gã cho rằng ta là kẻ ác độc, ta đã giết cả nhà gã, đến một nửa câu cũng đâu dám ho he, bây giờ gã thấy ta là người tốt, lại cho rằng ta đang hù dọa gã, lại còn có dũng khí lên giọng với ta.
Ninh Nghị cười đưa tay đỡ lấy một tô mì:
- Bởi vì gã cho rằng người tốt sẽ không giết cả nhà gã. Cho dù ta đã giết đứa con cả của gã ngay trước mặt gã, gã vẫn cho rằng ta tuyệt đối không thể làm những thứ tồi tệ hơn. Chu tiền bối, lúc này đây ông đứng ra giúp ta giải thích, đúng là sẽ bớt đi vài người muốn giết ta, nhưng bọn họ sẽ còn thấy ta cũng phải xin bọn họ lượng thứ, đến một ngày kia họ lên kinh thành hành thích ta thất bại, ta lại vẫn phải giữ đạo nghĩa với họ sao?
- Người tốt sống không nổi, Chu tiền bối.
Ninh Nghị vừa ăn mì vừa nói:
- Người tốt có quá nhiều vướng bận, có nhiều chuyện phải để tâm, lại có những điều nhất định phải tuân thủ. Một kẻ ác thật sự sẽ xem thường bọn họ, giống như đệ tử của ông vậy, một khi gã phát hiện ra ta là người tốt, gã liền phát hiện ra... gã không thể tôn trọng ta nữa, chỉ đáng tiếc là gã đã lầm rồi.
Hắn lắc đầu:
- Những người hôm nay ở đây đều do lão già cứng đầu kia. Chu tiền bối, gã nhận 1500 lượng bạc đến thúc đẩy chuyện này, cần gì phải quan tâm xem ta giết bao nhiêu người? Kẻ ác kết bè kết đảng mà người tốt mãi cũng chỉ là đám ô hợp thôi. Bọn họ nhất thời kích động có thể chết vì ông đấy, nhưng lại không làm nên chuyện gì. Đệ tử của ông vì thấy ta là người tốt mà không thèm sợ ta nữa, kẻ khác thấy vậy có còn coi ta ra gì? Vậy ông cho rằng vì sao ta phải lưu lại cho họ một con đường sống? Ta căn bản không cần quan tâm bọn họ trả thù, muốn khiến ta tan cửa nát nhà ra sao, mặc kệ là người tốt hay kẻ xấu, ta đều khiến chúng phải tan cửa nát nhà trước.
Ánh mắt Chu Đồng nghiêm túc, không nói gì, còn sắc mặt Nghiêm Hoán thoạt đỏ thoạt trắng, ngữ khí cũng ôn hòa hơn:
- Chuyện... chuyện này... là ta đã sai...
Ninh Nghị nhìn gã một lượt... chỉ vào những sợi mì vẫn đang bám trên mặt, trên người gã:
- Mì của ngươi nguội rồi, nên ăn thôi, ăn xong ta sẽ cho ngươi biết người nhà ngươi ở đâu.
Sắc mặt Nghiêm Hoán trong nháy mắt đỏ ửng. Đối phương căn bản không để lại bất cứ cảm xúc nào, muốn tiếp tục làm nhục gã. Chu Đồng và Phúc Lộc ở bên cạnh cũng tỏ ra khó chịu, trong lòng vẫn cảm thấy không nhất thiết phải làm nhục người ta đến mức này. Là người trong giang hồ, đơn giản là có vung đao ra không thôi Nhưng bọn lão cuối cùng vẫn không mở miệng. Nghiêm Hoán trừng mắt nhìn Ninh Nghị, đưa tay lấy những sợi mì dính trên y phục đưa vào miệng, rồi sau đó ngồi xổm xuống nhặt những sợi mì trên mặt đất nhét hết vào miệng.
Dù có chuyện trước kia hay không, chỉ cần một màn này cũng đủ khiến hai người hận nhau thấu xương.
Nhưng Ninh Nghị chẳng mấy bận tâm chuyện này. Hắn vừa ăn mì vừa nhìn, có đôi chút hứng thú. Ninh Nghị ăn xong tô mì liền đưa bát đũa cho người phục vụ phía sau, cười nói với Nghiêm Hoán:
- Người nhà của ngươi, tất cả đều chết hết rồi.
Nghiêm Hoán đang vừa ngồi xổm trên mặt đất nhặt những sợ mì lẫn với cát sỏi cho vào miệng vừa trừng mắt với Ninh Nghị để thể hiện quyết tâm của gã, nghe thấy câu nói này, cả người cứng đơ lại.
- Mấy ngày trước đã chết sạch rồi
Ninh Nghị nghiêng đầu, lại tiếp tục cười:
- Ngay trong đêm giết đứa con cả của ngươi, buộc ngươi phải hợp tác, ta đã giết sạch cả nhà người rồi. Có biết vì sao ta không để lại cho ngươi đường lui không? Vì căn bản ta cũng chẳng muốn để cho ngươi sống. Đây không phải chuyện rõ như ban ngày sao? Ngươi dạy dỗ ra một đứa con ngu ngốc, ta giết y ngay trước mặt ngươi, chắc chắn ngươi không nuốt trôi nổi cơn giận này, ta đương nhiên là phải giết sạch cả nhà ngươi rồi... hợp tác rồi sẽ tha cho các ngươi sao, ha... bây giờ người còn cho ta là người tốt nữa không?
- A...
Ninh Nghị vẫn đang mỉm cười, ánh mắt lạnh như băng. Nghiêm Hoán dường như trong nháy mắt hóa thành một con dã thú, trong miệng hầm hè những thanh âm vô nghĩa, "Aaa" một tiếng bổ nhào về phía Ninh Nghị. Phúc Lộc đứng cạnh vội vàng giữ chặt lấy bờ vai gã, quát:
- Ngươi chờ một chút, bình tĩnh đã!
Nhưng ngay giờ khắc này Nghiêm Hoán đâu còn bình tĩnh nổi nữa, gã gồng mình giãy giụa, gần như là vật lộn giằng xé với Phúc Lộc. Ninh Nghị đứng cách đây mấy bước, cười nhìn mọi chuyện xảy ra, nói mát mấy câu:
- Oa nha.. đã không thể bình tĩnh được thì người cố làm gì... Người không thấy sao, mắt gã đã đỏ ngầu hết rồi... trong miệng còn có mì... không chừng sẽ bị sặc mì mà chết...
Chu Đồng nhìn hết thảy, qua một lúc dường như cảm nhận được điều gì đó, liền cúi đầu ăn mì. Một lúc sau, có mấy người từ doanh địa từ phía xa tiến đến, đứa trẻ đi đầu lớn tiếng kêu lên:
- Cha cha.
Nghiêm Hoán đột nhiên sững người lại. Trong đám đông đột nhiên có người khóc lóc hô to:
- Tướng công.
- Just-kidding!
Ninh Nghị nói với Nghiêm Hoán:
- Chỉ là đùa chút thôi.
Tiếng nói vừa dứt, hắn co chân đạp mạnh một cái vào bụng Nghiêm Hoán, khiến cả người gã văng ra ngoài. Nghiêm Hoán lăn mấy vòng liền trên mặt đất mới dừng lại. Trong ánh lửa có bóng dáng một thư sinh lạnh lùng đi tới.
Ninh Nghị cúi xuống, nắm lấy gáy tóc gã, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào mắt gã:
- Ta nghĩ ngươi cũng đã hiểu, phải không?
Ánh mắt Nghiêm Hoán lóe lên, không dám nhìn lại. Ninh Nghị lắc đầu:
- Lần sau nhất định ta sẽ làm thật.
Nói xong hắn hất mạnh tóc Nghiêm Hoán khiến đối phương lăn ra hơn một thước, đầu lại đập mạnh xuống đất, đau đến bật cả máu.
Khi gã quay đầu lại chỉ thấy bóng lưng Ninh Nghị đi thẳng đến chỗ Chu Đồng, một cơn gió đêm thổi đến, tay áo bay phất phơ. Một cao thủ võ lâm cuối cùng cũng chẳng còn can đảm mà trả thù, chỉ ngóc đầu bò về phía người nhà...
...
Việc bàn chuyện với Chu Đồng cũng không mất quá nhiều thời gian. Hai người đã đạt đến đỉnh cao nhưng phong cách làm việc trái ngược nên cũng không tìm được tiếng nói chung. Tác phong làm việc có thể hiểu được, nhưng không có nghĩa là có thể tiếp nhận, cũng vì vậy mà sau khi thu xếp cho chủ tớ Chu Đồng ở gần đó ổn thỏa rồi, Ninh Nghị không khỏi nuối tiếc vỗ đầu:
- Thật khó để khiến lão nhân này quý mến ta...
Mục đích Chu Đồng đến đây là vì thiện ý, điểm này chỉ nói chuyện vài câu là Ninh Nghị có thể hiểu được, nhưng dù vậy thì hai người cũng không thỏa hiệp. Chu Đồng vẫn sẽ không chấp nhận cách làm việc tuyệt tình của hắn, lão lựa chọn không khuyên can nữa đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.
Đương nhiên sau khi từ biệt Ninh Nghị, nhắm mắt làm ngơ rời khỏi, tối hôm đó Chu Đồng tìm Điền Đông Hán nghỉ ở viện tử gần đó, ân cần hỏi thăm tình hình gần đây của y, sau đó dùng cách của mình để tiếp tục giải quyết chuyện này.
- ... Làm sao xử lý chuyện này, đông gia của các ngươi đã có cách giải quyết. Nếu ra tay tuyệt tình một chút, đương nhiên có thể uy hiếp một bộ phận đám đạo chích, nhưng phải thuyết phục được cả một đám người mới là chuyện quan trọng nhất. Sau khi rời khỏi đây, ta sẽ đưa ngươi đi gặp một vài người có danh vọng trong lục lâm, giải thích cho họ về việc cứu giúp nạn dân thiên tai. Việc này không cần đông gia ngươi ra mặt, ta muốn giúp hắn, cũng là muốn cứu lấy tính mạng của một số kẻ lỗ mãng. Với khả năng và tính cách của đông gia ngươi, động đến người của hắn thì cũng chẳng thể toàn mạng được đâu, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện...
- Về phần kẻ giật dây mà đông gia người nói, ta sẽ đi điều tra, nếu là thật, ta đương nhiên sẽ tìm cho ra chúng, những kẻ này không thể dễ dàng buông tha được. Đông gia của ngươi thấy ta cổ hủ, ta cũng biết hắn kiêu căng lỗ mãng, nhưng hắn là người thật sự làm nên chuyện, chẳng qua ta đã già rồi, đâu thể mãi đi làm một người hòa giải được...
- Mặt khác ta thấy trận pháp mà các ngươi áp dụng, cũng có những nét giống với suy nghĩ lúc trước của ta. Những năm gần đây, ta muốn dùng tiểu trận trong quân nhưng không mấy tiến triển, nhưng nếu là dùng để thu gia hộ viện, giao đấu với khoảng ba trăm cao thủ thì rất có thể. Tối nay ta sẽ viết chi tiết ra. Hắn là một nhân tài phục vụ dân chúng, mấy thứ này coi như lão phu cống hiến sức lực đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.