Lúc này đã là trung tuần tháng hai, trời bắt đầu có mưa.
Từ giờ tới tiết Thanh Minh còn một đoạn thời gian ngắn, những cơn mưa xuân tuy lạnh nhưng lại tẩy sạch bầu không khí, thế giới dường như trở nên trong suốt. Cỏ cây bắt đầu nảy mầm, hoa bắt đầu đơm nụ, từng cảnh từnh cảnh tô điểm thêm cho vẻ phồn hoa sẵn có của thế giới này.
Từ ngày hôm nay đến tiết Thanh Minh còn khoảng hơn mười ngày nhưng Tô gia cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho lễ tế Tỗ vào ngày đó. Bình thường như mấy năm trước đó, cứ đến khoảng thời gian này, Ninh Nghị lại có vẻ rảnh rỗi hơn hơn thường ngày, nếu nhưng đi ở rể mà không phải sửa họ thì tất nhiên cũng không thể tiến vào khu từ đường, tới ngày tế tổ vai trò của hắn cũng sẽ không quan trọng. Đương nhiên, hắn cũng có thể giúp đỡ Tô gia chuẩn bị tế lễ, nhưng người như Ninh Nghị sẽ không cần để ý đến những vấn đề này. Vì thế hắn dùng khoảng thời gian rỗi rãi này để nghiên cứu những vấn đệ đặc thù mà trước giờ nghĩ mãi vẫn không ra.
Không được tiến vào từ đường, cũng có nghĩa là sẽ không được coi trọng. Cứ dựa theo quan niệm phổ thông như vậy thì tất cả các nam nhân đi ở rể đều sẽ không còn mặt mũi nào nữa, dù sao thế nhân cũng thường nói “nam tử hán đại trượng phu” mà. Chính ngay như Ninh Nghị trước đây cũng vậy nhưng qua đi một năm bây giờ người khó xử lại biến thành người nhà Tô gia, theo như Tiểu Thiền nói thì vài vị lão gia gia trong nhà đang tìm Tô Bá Dung để thảo luận vấn đề có nên để Ninh Nghị tham gia lần tế tổ này hay không, nhưng sau mấy lần tranh cãi mà vẫn không đạt được kết quả gì khiến mọi người đều buồn rầu không thôi.
Dù sao, hiện giờ địa vị của Ninh Nghị ở trong Tô gia cũng hết sức trọng yếu và nổi bật, mà dù chỉ mang thân phận người ở rể nhưng đến thời điểm này thì cả người bên ngoài đều tôn kính hắn chứ đừng nói tới người trong nhà. Thân phận ở rể muốn sửa cũng không được, nhưng đối với Tô gia mà nói, họ cũng sẽ không chấp nhận cho Ninh Nghị tiến vào từ đường, sau này sẽ không được hưởng hương khói từ hậu nhân, nay tất cả mọi người đều biết đến điều này, bọn họ cũng sợ trong lòng hắn có khúc mắc gì chăng. Sau khi mọi người thương lượng một phen không có kết quả như ý bèn đi hỏi Tô Đàn Nhi, khiến cho nàng phải đau đầu một hồi, cuối cùng nàng cũng quyết định sẽ mượn lời nói bóng gió vài câu, để cho hắn bây giờ phải trầm tư.
- Tô Nghị Tô cũng sẽ không dễ dàng nghe theo đâu…
- Điều này, cũng thiếp hiểu rõ.
- Vậy không thay đổi sao? Đừng tưởng những thứ kia không có, về phần mấy vị lão nhân gia kia thì hãy đi theo bọn họ, thử xem một chút cũng không phải là điều không thể.
Suy nghĩ của bọn họ, Ninh Nghị chỉ cần nghĩ thoáng qua cũng đã biết rõ ràng. Hắn hiểu được vì sao đối phương lại phải lo lắng suy nghĩ như vậy, nhưng mặc dù vậy có nhiều chuyện không thể nào hứa trước được, muốn hắn sửa họ là điều không thể nào xảy ra, đại thể thì đối phương cũng biết được những việc này và cũng chính vì vậy mới khiến họ phiền não.
Đương nhiên, mấy thứ nghi kị và lo lắng này chắc chắn là do Tô Dũ Tô lão thái công đã thông báo tình hình thực tế của đêm đó vì thế không thể không ngăn ngừa. Nhất định là những người này lo lắng hắn có dã tâm riêng mà họ không biết, lo lắng vì năng lực của hắn quá lớn, hoặc là lo lắng hắn đối với họ có điều gì bất mãn. Nhưng những chuyện này không khiến Ninh Nhị bận tâm, cho dù bọn họ muốn ước thúc hay chèn ép như thế nào thì tùy bọn họ, lúc vừa mới bước chân vào chỗ này, đối với quyền lực và tài phú của Tô gia, Ninh Nghị đã không thèm để vào trong mắt.
Tuy rằng tình cảm phu thê, phụ tử của hắn vô cùng tốt, nhưng chuyện tham gia lễ tế tổ thì… Khi Tô Đàn Nhi nói với hắn chuyện này thì hắn cũng muốn nói lại vài lời, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng không cần thiết, một ngày nào đó nàng sẽ hiểu được mình là hạng người gì, hắn cũng chẳng sợ nàng cảm thấy kỳ quái, chỉ cần có thời gian, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng.
Vấn đề này có lẽ cần cả một quá trình dài và buồn chán, nhưng chỉ cần từ từ tiến lên, mọi việc ắt đây sẽ lại vào đấy.
Mỗi lần tới thư viện lên lớp, nhìn thấy Chu Bội ở trong đám đệ tử, Ninh Nghị lại có cảm giác kỳ quái. Lúc trước hắn biết tiểu cô nương này là vì trong nhà chọn quận Mã, hơn nữa xưa nay tiểu cô nương này rất kiên cường, thậm chí còn phát hiện cô bé lén lút khóc, nhưng gần đây hắn phát hiện nàng có rất nhiều điểm cổ quái, ví dụ như hai ngày trước hắn thấy cô bé lén lút hái một ít là cây, sau đó trốn một chỗ để ăn, phải biết rằng lá cây kia rất đắng. Nghĩ tới chuyện ấy, Ninh Nghị lại phải nhíu mày một cái, không biết vị tiểu quận chúa thân phận tôn qúy này tại sao lại làm như vậ́ nghĩ này cứ luẩn quẩn trong lòng hắn.
Làm thầy giáo, hắn vẫn luôn chú ý tới mấy nữ đệ tử ở trong lớp, bỏi vì ở xã hội phong kiến này, nữ nhân được học hành rất hiếm, hơn nữa sau khi học hết lớp nhập môn thì sẽ không có cơ hội để học thâm nữa, dù sao thời đại này thì nhiệm vụ chính của các nàng chỉ là lập gia đình, sinh con đẻ cái là chủ yếu.
Nhưng việc này cũng vẻn vẹn chỉ dừng lại ở mức độ chủ ý mà thôi, hắn cũng không phí công đi khuyên bảo hay gì khác, dù sao nếu các nàng gặp phải vấn đề tâm lý gì đó cũng là vấn đề của xã hội, nêu như càng quan tam nàng thì các nàng lại nghĩ ra những chuyện không đâu. Người ta thường nói nữ nhân chữ tài không liền với chữ đức, câu này đối với xã hội ở trước mắt hắn quả là cực kì chính xác. Vì vậy đối với hành động cổ cổ quái quái của tiểu quận chúa, Ninh Nghị làm như không nhìn thấy chỉ là vẫn dạy nàng học như cũ.
Ở bên ngoài Tô gia sự kiện thích sát có liên quan đến Trúc Ký đã dần chìm xuống, nếu mấy tên thích khách kia đã muốn chạy thoát thì âu cũng không phải chuyện khó khăn gì. Chuyện này tới đột ngột mà qua đi cũng nhanh, ẩn phía sau đó chắc chắn có liên quan đến vấn đề không bình thường, đủ để cho người tinh nhạy phải quan tâm. Người Liêu, Kim quốc, Vũ triều…nếu liên hệ tất cả những chuyện này lại thì cũng có thể tìm được đôi chút manh mối.
Nhưng dù sao chuyện này đối với Ninh Nghị cũng có chút ảnh hường, mà thân là người trong cuộc, cuộc sống của Tần Tự Nguyên tuy vẫn yên tĩnh dường như không có bao nhiêu biến hóa nhưng ẩn bên trong là sự phức tạp và áp lực. Ninh Nghị thỉnh thoảng vẫn đi qua chỗ đó nhưng cũng chỉ nói tới chuyện sách vở, đánh vài ván cờ vây hoặc là bàn mấy chuyện vặt vãnh trong nhà. Khi Ninh Nghị nói tới phiền não gần đây của Tô gia thì y chỉ cười cười, nói một tên vô danh như hắn cũng chỉ làm cho người ta phiền toái. Những việc quốc gia đại sự thì lại không hề nhắc tới lần nào.
Sau lần Trúc Ký bị thích sát, Vân Trúc bị thương, Cẩm Nhi lại chế ngự được một kẻ trong đó, nên Tần Tự Nguyên coi nàng như có ân cứu mạng. Rất lâu trước kia Ninh Nghị đã từng đánh tiếng Tần Tự Nguyện khiến y nhận Vân Trúc làm nghĩa nữ, về sau vì Vân trúc ở Yến Thúy lâu biểu diễn nên vấn đề đó không được giải quyết nhưng cũng tạo dựng được mỗi quan hệ giữa Vân Trúc và Tần gia.
Thỉnh thoảng nàng vẫn đi bái phỏng Tần lão gia, sau chuyện này có một ngày Tần tự Nguyên còn nói tới chuyện thu nhận nghĩa nữ.
Lần trước do Ninh Nghị nhắc tới chuyện này, giá trị của nó thực vốn đã không tầm thường. Muốn một gã từng làm quan trong triều thu một cô gái ở chốn thanh lâu làm nghĩa nữ, việc này nếu để truyền ra ngoài ắt sẽ khiến cho danh dự của Tần gia tổn hại không nhỏ, nhưng lúc ấy Ninh Nghị lại lo lắng là vì hắn hiểu được tính tình của đối phương, quyết tâm cấp cho Vân Trúc một cái cột chống lưng thật tốt. Về phần Tần gia thì hắn lại không lo lắm, nguyên nhân thứ nhất là do hắn cũng hiểu Tần gia đôi chút, thứ hai là hắn cũng quyết tâm vì chuyện này hắn sẽ đưa ra một số thứ có giá trị, chỉ cần lão nhân gia đồng ý, tự nhiên hắn sẽ có năng lực để làm việc này, rat ay sẽ không để cho đối phương phải chịu thiệt. Sau đó lại vì Vân Trúc và vì chính mình mà ra mặt lần nữa, cũng làm cho đối phương đáp ứng, coi như lùi một tấc mà lại tiến một thước, có như thế Ninh Nghị mới ra tay.
Nhưng lúc này, lại do chính Tần Lão gia nói ra, quả thật khiến cho việc này càng thêm quan trọng. Lúc trước Tần lão gia bị coi là một viên quan bị bãi chức, còn hiện nay, danh vọng của lão ở bên ngoài lại tăng vọt sau khi bị người Liêu thích sát bất thành, nếu như lão phục chức e rằng sẽ là kẻ đứng dưới một người nhưng ngồi trên vạn người. Không ngờ sự tình lại bị đẩy lên mức này, đó cũng là chuyện khiến cho NInh Nghị sửng sốt.
Không thể thay mặt Vân Trúc để đáp ứng nhưng cũng không thể mở miệng để cự tuyệt. Lúc này trong nhà Tần gia thường xuyên có các vị đại nhân vật lui tới nên Vân Trúc muốn gặp cũng không dễ. Sau đó Ninh Nghị mang theo Cẩm Nhi và Vân Trúc tới bái phỏng một lần, Tần Lão gia cũng đã cảm ơn các nàng ra tay giúp đỡ.
Chiều hôm đó bọn họ ở trong sân thưởng thức nước trà, mấy người cũng nói chút chuyện, trong đó có mối quan hệ giữa Ninh Nghị và Vân Trúc, Tần tự Nguyên cũng nói rõ:
- Hai người các ngươi rốt cuộc đang tính toán cái gì, có thể nói cho ta nghe đôi chút được không, chuyện như thế ngày trước cũng chưa bao giờ thấy qua…
Giữa hai người sớm đã có thể ở cùng một chỗ, nhưng bởi vì có Cẩm Nhi cản trở nên không thể tiến tới bước cuối cùng, Ninh Nghị cũng không có biện pháp mang nàng về nhà. Giống như lúc này mang Vân Trúc tới đây bái phỏng và vì nàng mà quyết định một số việc đại sự khiến cho người khác cảm thấy họ tựa như trượng phu mang theo thê tử trở lại thăm nhạc phụ để dò hỏi ý kiến. Đối vói loại chuyện này, Tần Tự Nhuyên cũng thỉnh thoảng bàn qua với Khanh Hiền nhưng cũng chỉ có thể cảm thấy đó là chuyện bất đắc dĩ.Lúc này, Cẩm Nhi cũng coi như đã quen biết với Tần lão gia, nghe lão nói vậy thì trở nên hưng phấn quay lại nhìn Ninh Nghị. Còn Ninh Nghị và Vân Trúc thì cũng chỉ có thể nghe theo, có đôi khi còn phải giả vờ uống ngụm trà để che giấu, đối với thái độ của hai người, ở trong mắt Cẩm Nhi tự nhiên trở thành loại thái độ “lợn chết không sợ nước nóng”, cái vẻ mặt mãi mãi không chịu tỉnh ngộ của Vân Trúc khiến nàng rất khó chịu:
- Tần gia gia, ông cần mắng bọn họ một trận a.
Tần Tự Nguyên cười rộ lên:
- Ngươi cũng biết rõ bọn họ là loại người chấp mê bất ngộ mà, cho dù mắng cũng không tỉnh đâu. Kỳ thật trong đời, nếu có một chuyện để có thể khăng khăng theo đuổi thì chưa hẳn đã là chuyện không tốt. Vả lại cũng cần cho bọn chúng một ít thời gian chứ.
- Hừ!
Cẩm Nhi hừ lạnh một tiếng:
- Không cho.
Nói thì nói thế thôi chứ thật ra chuyện này Cẩm Nhi cũng không có biện pháp hữu hiệu nào, mà trên thực tế, nàng đối với chuyện này cũng không có bao nhiêu hứng thú đâu. Sau khi nàng bị bệnh, mỗi ngày cùng Ninh Nghị đấu võ mồm hoặc là nhàn nhã viết chữ cũng đã thành thói quan, nên không muốn thay đổi. Mà mấy ngày nay, chuyện Lý Sư Sư từ kinh thành tới Giang Ninh để thăm bằng hữu đột nhiên trở nên náo nhiệt. Cũng không biết ai đã thổi phồng chuyện này lên, đem chuyện này biến thành chuyện Đông Kinh khiêu chiến với Giang Ninh, rất nhiều vị tài tử ở Giang Ninh đã phải hành động khiến cho đám người không hiểu rõ chuyện càng mịt mờ hơn nữa, nghĩ rằng Lý Sư Sư được mời tới để để đánh giá một màn hí kịch sắp biểu diễn. Nhưng mà bên kia người chưa đến thì bên này đã trở nên vô cùng náo nhiệt.
- Danh tiếng của Lý SƯ Sư ở kinh thành đã nghe qua từ lâu, nghe nói có rất nhiều vị tài tử tiếng tăm lừng lẫy ở Đông Kinh đều làm thơ vì nàng, trong đó một gã tên là Chu Bang Ngạn, danh khí của gã cũng rất lớn, ta cũng đã xem qua những mấy bài do chính gã sáng tác, viết rất khá.
Chiều hôm đó, lúc đi ngang qua tửu lâu, Cẩm Nhi cũng đã chú ý đến chuyện của Lý Sư Sư:
- Gần đây có bao nhiêu vị tài tử ở Gianh Ninh cũng đã bắt đầu làm thơ tặng nàng, Ninh đại tài tử nhà ngươi có muốn thử viết một bài để đè bẹp dáng vẻ cao ngạo của mấy tên công tử bột ở Đông Kinh không?
- Làm thơ? Tốt, gần đây cũng có chút cảm hứng.
Ninh Nghị liền cầm bút viết, thấy vậy khóe miệng của Cẩm Nhi hơi hơi nhếch lên rồi vội vàng chạy sang chỗ hắn, ngay cả Vân Trúc đã đi qua một bên cũng tò mò quay đầu lại nhìn.
"Giả bất do lục thổ thân sắc
Chiêm tẫn phong tình hướng tiểu viên.
Giáp nột cái mỹ lí phi phương,
Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn...”
- Đây là thơ gì vây?
Gần đây Ninh Nghị thường nhớ đến bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học, đáng tiếc là lại không nhớ được các đồng vị của chúng nên mới làm bài thơ này. Lúc này hắn cầm tờ giấy tuyên thành nhìn xem, có chút vui mừng xen lẫn tự đắc nhưng rồi lại lắc lắc đầu:
- Thơ hay, thơ hay… nhưng mà còn có bốn câu nữa, kế tiếp hẳn là “duyên lữ ô ba phất thán dương”. Chậc nghe qua có điểm hình như không được hay cho lắm nhỉ?
- Hứ, không viết thì không viết. Chứ viết như thế này…
Bài này, Ninh Nghị đặt tên là “Sơn viên tiểu mai” dường như cũng không đúng cho lắm, Cẩm Nhi ló đầu nhìn về phía sơn viên thì thấy đúng là hoa mai giống như đúng là hoa mai đang di động trong buổi hoàng hôn, tạo nên vẻ đẹp mĩ lệ, đành lè lưỡi nói:
- Đại tài tử, ngươi rất giỏi đó nha.
Nàng nghĩ nghĩ, rồi vừa cười vừa nói:
- Hừ, đúng rồi, sáng hôm nay có một vị công tử tới bái kiến Vân Trúc tỷ đó, dáng người hoàn mỹ, mặt lại đẹp mà tính tình lại cực kỳ ổn trọng, vừa hiểu thi thư vừa biết lễ nghĩa, làm thơ khẳng định còn tốt hơn ngươi nhiều, Vân tỷ nói chuyện cũng hắn cũng rất vui vẻ.
- Thật sao?
Ninh Nghị cười rộ lên:
- Không tin, y làm sao có thể viết hay bằng ta được…
- Là Đại công tử của Tần gia đó.
Vân trúc đang đứng ở phía sau cười nói:
- Bởi vì Tần lão gia bị thích sát, lại gần kề tiết Thanh Minh, nên mới từ Giang Châu trở về nên hôm nay tới đây để nói lời cảm tạ. Y còn nói hôm qua đã tới nhà Lập Hằng để bái phỏng, đến đi cũng rất vội vàng nên chưa được thấy, Lập Hằng còn không biết sao?
- Tần Thiệu Hòa… Hôm qua quả thật có người đi tới nhưng không gặp, mà cũng lại không để tên lại, chỉ nói sau này sẽ tới…
Ninh Nghị ngẫm nghĩ một chút rồi lập tức hiểu ra, hai đứa con trai của Tần Tự Nguyên hắn cũng đã nghe qua nhiều lần, Tần Thiệu Hòa và Tần Thiệu Khiêm, hai người một văn một võ, bởi vì có quan hệ với Tần Tự Nguyên nên được quân đội ở Trung Đô trọng dụng. Năm trước do đã tận lực giúp đỡ trều đình chống đỡ thiên tai nên Tần Thiệu Hòa đã được thăng làm Tri phủ của Giang Châu, vào dịp cuối năm chắc là vì nơi quan ải quá nhiều việc nên hai huynh đệ họ không thể trở về Giang Ninh, lần này nghe tin phụ thân bị thích sát nên mới vội vàng trở về.
Hắn hỏi Vân Trúc mấy chuyện về Tần Thiệu Hòa, thì biết y là trưởng tử của Tần Tự Nguyên, kỳ thực người này đã gần bốn mươi tuổi nên cái gọi là “anh tuấn ổn trọng hay tri thư đạt lễ” theo như Cẩm Nhi cảm nhận chẳng có gì sai. Dựa theo chuyệnmà hắn nghe Tần Tự Nguyên nói, trước kia thì Tần Thiệu Hòa là người khiêm nhường, chững chạc, sống hướng nội rất có phong thái của phụ thân y, trên phương diện học vấn cũng đã được được phụ thân truyền thụ cho toàn bộ. Nhưng y cũng không phải là người đàng hoàng, do chịu ảnh hưởng lớn từ Tần Tự Nguyên nên luôn nặng về việc vụ lợi, bản lĩnh thơ văn tuy không tồi nhưng lại thiếu đi cái hồn cần có, bởi vậy cũng không có nổi danh. Cho nên trong quan trường chỉ có thể tiến từng bước, mấy năm trước cũng bị liên lụy cùng với phụ thân, gần đây mới có thể thăng quan tiến chức.
Ba người nói một hồi về hai huynh đệ Tần gia, nhân đó Ninh Nghị cũng đem bản “Sơn viên tiểu mai” suy nghĩ kỹ càng một phen, sau đó mới chính thức đưa cho Nguyên Cẩm Nhi xem qua, Cẩm Nhi đọc qua một lần, cười nhạt:
- Cũng không hơn lúc nãy là bao nhiêu.
Nhưng nhìn sắc thái, xem ra nàng rất thích.
Ngay sau đó Ninh Nghị dặn dò hai người một phen, rồi chính mình cũng cân nhắc đôi chút các vấn đề gần đây rồi lập tức trở về. Trên đường trở về khi đi ngang qua Tần phủ, hắn cũng nhân dịp tiến vào bái phỏng, quả nhiên lập tức biết tin Tần đại công tử đã trở về, chẳng qua lúc này y đã ra ngoài để đi thăm hỏi những người khác. Nhưng cũng lúc đó ở nhà hắn cũng có người tới, nhưng không phải là Tần Thiệu Hòa mà là Bộc Dương Dật của Bộc Dương gia, do Ninh Nghị chưa trở về nên Tô Đàn Nhi và Tô Bá Dung đành phải tiếp đón gã.
- Gần đây, nghe đồLý cô nương ở Đông Kinh sắp tới đây, hẳn là Ninh huynh cũng biết, mà hiện nay ở trong thành Gianh Ninh tinh thần quần chúng đang bộc phát mạnh mẽ, tất cả mọi người đang chờ mong được chứng kiến Khởi Lan và Sư Sư cô nương luận bàn một phen… A, mặc dù còn chưa biết ý đồ của đồi phương như thế nào nhưng dù sao vẫn có khả năng phải chạm mặt nàng ta. Tiểu đệ cảm thấy việc này có quan hệ tới danh dự của toàn thể thành Giang Ninh, bởi vậy tiểu đệ muốn Ninh huynh phá lệ ra tay một lần, cấp cho danh sĩ vùng Giang Ninh chúng ta chút dang dự, cũng vì Khởi Lan.. .Chúng ta tốt nhất là lo trước tránh khỏi họa sau này…
Ngày xưa mọi người cũng thường xuyên giao lưu, danh tiếng của Bộc Dương Dật thật sự cũng không được tốt lắm, nhưng gã cũng chưa đưa ra yêu cầu nào quá phận. Lần này gã tới đây, Ninh Nghị cũng hiểu được ý định của đối phương, chắc là gã muốn thành quả một lần đây mà.