Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 186: Gặp lại (2)




Nói thật lòng thì hôm nay gặp lại Ninh Nghị, Vu Hòa Trung vẫn rất cao hứng.
Lần trước cùng Lý Sư Sư tìm được người bạn thời thơ ấu này, gã vẫn còn chút khúc mắc trong lòng, chủ yếu là bởi vì gã biết vị Sư Sư cô nương này hảo tâm, nếu gặp người xa lạ thì cũng đối đãi thân thiết như với gã, khó tránh khỏi có phần ghen tuông. Nhưng nay lại biết thân phận của Tiểu Ninh và thái độ của hắn với Sư Sư rồi, chút lo lắng này đương nhiên là tan đi, cảm giác về Tiểu Ninh cũng biến thành một loại tình huống khác.
Lần này gã từ Biện Kinh trở về Giang Ninh, ngoài mặt đương nhiên không nói là chạy theo Sư Sư đến đây, chỉ nói là trở lại nơi mà ngày bé đã từng lớn lên. Nhưng thật ra thì nhà cũ của gã không phải ở Giang Ninh, phụ thân làm quan, bôn tẩu khắp nơi, khi đó gã không lớn lắm nên ở lại Giang Ninh cũng không hề lâu, thành ra cũng không có bằng hữu giao tình thâm hậu gì ở nơi này.
Lần này trở về ngoài cùng Sư Sư nhớ lại những chuyện đã qua, tìm con ngõ nhỏ lúc trước thì chẳng có mấy chuyện để làm, chỉ có thể coi là độc thân đến Giang Ninh du lịch mà thôi. Dù sao nay Sư Sư cũng trong tình trạng thân bất do kỷ, cho dù có thân thiết với mình thì thực tế cũng chẳng bớt được nhiều thời gian đến với gã, nếu ở trong kinh mà có thể ngẫu nhiên đi cùng như vậy cũng là vinh quang mà bao nhiêu quan lại quyền quý cầu không được. Lần này người theo đội ngũ Phàn lâu xuôi Nam, ngoài gã ra thì còn mấy tên công tử cực kỳ rảnh rỗi nữa, tất nhiên không cần nói đến tên Đại tài tử Chu Bang Ngạn theo đuổi Sư Sư ân cần nhất kia, ba bốn người Đường Duy Diên hay Từ Đông Mặc còn lại kia hoặc là cũng rất có tài học, hoặc là giàu có, có thân tộc làm quan, bởi vậy vẫn luôn lấy cái thái độ nhị thế tổ tới cùng. Những người này dạo gần đây nhàn rỗi không chuyện gì, sợ Sư Sư ra khỏi Biện Kinh rồi là không có nhiều đối thủ tranh giành tình nhân như vậy nữa, nếu có thể nắm bắt cơ hội này mà thu phục được Đệ nhất danh hoa của kinh thành thì từ nay về sau sẽ rất có mặt mũi.
Vu Hòa Trung rất khinh thường những kẻ này. Chu Bang Ngạn tuy tài danh nổi tiếng khắp kinh thành, nhưng lại hơn ba mươi sắp mãn bốn mươi tuổi, cứ quấn lấy Sư Sư chẳng chịu buông, già mà kính. Ông ta cũng là quan lại, vài năm trước nhậm chức chủ bộ Quốc Tử Giám, nhưng năm ngoái do phạm ít chuyện nên bị thôi chức, nghe nói là không nghiêm trọng lắm, người biết nội tình thì nói là ông ta còn có thể được thẳng lên, làm quan ở kinh thành chính là như vậy, lên lên xuống xuống. Ông ta nhàn rỗi liền nói cùng đi Giang Ninh lần này để thăm bạn hữu, trợn tròn mắt lên nói dối, đúng là không biết xấu hổ.
Mà đám còn lại, Đường Duy Diên là tộc chất của Thị lang hộ Bộ Đường Khác Đường Khâm Tẩu, mà gia đình Từ Đông Mặc cũng là thế gia nổi tiếng ở Biện Kinh. Đám người này hoặc là có quyền thế, hoặc là có tài hoa, Vu Hòa Trung so về thi văn hay tiền tài đều không thể sánh bằng. Nhưng gã và Sư Sư là tình nghĩa ngày xưa, không cần tiêu tiền lại có thể giống như người nha, đây là điểm khác biệt, vì thế mà gã cảm thấy đám người kia thật giống chó, vây quang khúc xương Sư Sư này chảy nước dãi, thật đáng xấu hổ.
Oán thầm thì là oán thầm, phần lớn tình huống gã chẳng cách nào thay đổi được. Sư Sư vẫn phải cùng đám người kia hư dữ ủy xà, nay nàng có thanh danh, địa vị như vậy, phải cùng người này hay người kia là điều tất nhiên.
Vu Hòa Trung biết Sư Sư không hề muốn như vậy, bởi vì đôi khi hai người ở cùng nhau, gã thấy Sư Sư cười đầy cô đơn, thở dài:
- Có thể làm thế nào đây, Vu đại ca, tình trạng bực này của Sư Sư, nếu nói là nở mày nở mặt thì cũng có thể coi là vậy, rất nhiều nữ tử thanh lâu đều hâm mộ mà hâm mộ không tới. Nhưng sau này, ngay cả tự do thích ai đó, chuộc thân lập gia đình sợ là đã không còn nữa, thật sự không tự tại như những năm chưa được chú ý kia...
Ở kinh thành, kỳ thật Sư Sư rất ít khi không được chú ý, mười bốn tuổi nàng đã được tâng lên đầu bảng của Phàn lâu, từ đó về sau thanh danh vẫn luôn tăng lên. Nhưng sự bất đắc dĩ trong lời nói của nàng, Vu Hòa Trung hiểu được. Người với thân phận như nàng luôn bị các thế lực khắp kinh thành rình rập, tuy nói nữ tử thanh lâu cũng chỉ là một thân phận vô cùng bất đắc dĩ, nhưng rất nhiều lục đục, tranh giành tình nhân đều diễn ra xung quanh nàng, mọi người theo đuổi nàng vì cái gọi là tiếng tăm và mặt mũi, mà dần về sau thì thành chấp niệm, thậm chí có vị Thế tử của Vinh vương phủ đã từng tuyên bố: "Lý Sư Sư, ta muốn chắc rồi!" Nói loại lời này, còn có không ít biết nói đạo lý hay không, nếu nàng luôn ở thanh lâu, tất cả mọi người đều tâng bốc cổ động thì không sao, nhưng nếu thật sự thích ai đó mà muốn chuộc thân rời đi, nếu là một tên không địa vị không tên tuổi gì e là mạng cũng không đảm bảo.
Sư Sư chỉ nói như vậy đúng một lần, cũng là nhìn gã và nói, Vu Hòa Trung cảm giác rằng mình có thể hiểu được nỗi chua xót trong những lời nói đó, gã thầm cảm thấy đây là sự ăn ý độc hữu giữa hai người bọn họ, cô gái nhu nhược như Sư Sư lại mang theo nhiều tâm sự như vậy, ngày ngày cố gắng cười vui, dù ở cùng gã thì cũng chỉ nói những chuyện vui vẻ.
Nàng là đệ nhất danh hoa ở kinh sư, tính tình cao thượng, luôn hướng tới tự do nhưng lại thân bất do kỷ; mà gã nay chỉ là một tên sinh đồ mới tuổi hai mươi, dù có tình cảm vô cùng chân thành với cố hữu này nhưng nhất thời lại chẳng có cách nào giúp nàng thoát khỏi bể khổ được. Nhìn qua thì thật giống những chuyện xưa trong các thoại bản truyền kỳ kia, bọn họ đều là nỗ lực từng chút từng chút một với ước mong ngày nào đó sẽ có kết cục tốt đẹp.
Áp lực của Sư Sư so với gã thì nặng hơn nhiều, nghĩ như vậy, gã lại càng cảm thấy: Sư Sư thật là một cô nương tốt.
Những suy nghĩ này chỉ có thể cất sâu trong lòng, không thể nói cùng ai, lần này trở về, gã chẳng có ai để thăm hỏi, không ai biết quan hệ thân thiết giữa gã và Sư Sư, điều này khiến tâm sự của gã dần thay đổi. Hôm nay là hội đạp thanh, gã đã đến từ sáng sớm, không có người nào để chào hỏi, chỉ đứng nhìn một tốp rồi một tốp thư sinh đi tới bên này, nhiều người còn không có thiệp mời, cảm thấy bọn họ hệt như là cẩu, nhưng khoảnh khắc khi thấy Tiểu Ninh, gã đột nhiên thấy lòng mình ấm áp.
Hắn cũng tới, thật quá tuyệt vời! Nhìn hắn lẻ loi một mình, chắc là một phần tử không có thiệp mời nhưng lại chạy đến góp vui, không sao, mọi người đều là bạn cũ năm xưa, gã dẫn hắn vào là được, sao có thể khiến bạn tốt không được vào cơ chứ. Vì thế, gã kích động chạy tới chào hỏi.
- Mấy ngày không gặp, không ngờ được là Ninh huynh cũng đi ra đạp thanh, ồ, không dẫn người nhà tới đây sao?
Vu Hòa Trung cười nói với thái độ thân thiện, nhìn xung quanh. Ninh Nghị thì đang chú ý đến chuyện huyên náo dưới tàng cây bên kia, cười chắp tay nói:
- Người nhà không tới, chỉ là hẹn hai vị bằng hữu. Vu huynh cũng tới, thật là khéo.
Ở bên kia, sắc mặt Cẩm Nhi có vẻ không được tốt, chỉ là không giống như rơi vào hạ phong, mà nữ tử thanh lâu bên Liễu Thanh Địch kia là nhíu mày, vừa rồi có lẽ là cô gái này gây hấn trước, xem ra là đá trúng cục sắt rồi. Mà Vân Trúc chỉ đứng ở đó, lạnh lùng nhìn ba nam một nữ trước mặt.
Là người nhà bị khiêu khích, Ninh Nghị chuẩn bị đi tới để hỗ trợ, nói vài lời nói mát để tức chết tên Liễu Thanh Địch kia nên không để ý Vu Hòa Trung bên cạnh này lắm. Chẳng qua Vu Hòa Trung cũng nhìn sang bên này, lập tức có hứng thú:
- A, người kia không phải... tên là Liễu Thanh Địch sao?
- Vu huynh biết?
- À, mấy ngày trước có được người giới thiệu, nghe nói vị này là văn nhân trẻ tuổi số một ở Giang Ninh hiện nay, Ninh huynh cũng biết hắn ư?
Làm người tới từ kinh sư, đối với những người có thân phận số một Giang Ninh như Liễu Thanh Địch này, Vu Hòa Trung cũng không để ý cho lắm, chỉ là tên Liễu Thanh Địch quá nửa là được Trần Lạc Nguyên mời, nếu Tiểu Ninh bên cạnh gã này có hẹn với Liễu Thanh Địch thì có lẽ là cũng được mời, Vu Hòa Trung không khỏi nhìn Ninh Nghị thêm nhiều lần.
Ninh Nghị lắc đầu:
- Không quen thuộc cho lắm.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới bên kia. Trận khắc khẩu dưới tán cây đại thụ kia dường như cũng đã qua một giai đoạn, Liễu Thanh Địch dường như là thấy Ninh Nghị đi tới, sắc mặt liền trầm xuống, sau đó nói hai câu rồi cùng mấy tên đồng bạn kia xoay người đi. Dưới tán cây Cẩm Nhi và Vân Trúc cũng nói với nhau hai ba câu rồi xoay người đi tới phía khác. Sau đó, Cẩm Nhi quay đầu lại thì thấy được Ninh Nghị, hơi nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt.
Ninh Nghị đang định gọi thì thấy Cẩm Nhi phồng má lên, sau đó giơ hai tay lên làm một cái mặt quỷ với hắn, rồi lại quay đầu nói chuyện với Vân Trúc, cười đẩy đẩy Vân Trúc rồi đi.
Trong rừng cây bên kia, Liễu Thanh Địch quay đầu lại hẳn là thấy được động tác của Cẩm Nhi, tuy cách xa không thấy rõ được vẻ mặt nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự khó chịu trong lòng y. Sau đó y dừng bước lại, nhìn sang bên Ninh Nghị, cũng ngẩng đầu, chắp tay từ đằng xa. Tuy là hành lễ nhưng ý tứ kiêu căng và khiêu khích ẩn trong lại vô cùng rõ ràng, cơ bản đây là đang nói: "Ta nhìn ngươi liền thấy khó chịu." Sau đó chắp tay, xoay người lại đi tiếp.
Ninh Nghị đúng là không biết nói gì với những hành vi ngây thơ đó, Cẩm Nhi bên kia hay Liễu Thanh Địch bên này đều không có gì khác biệt, hắn đi đến dưới tán cây đã không còn ai ở đó nữa, hơi nhàm chán nhún vai một cái, thở phào nhẹ nhõm. Vu Hòa Trung đi ở bên cạnh, không rõ cảnh vừa rồi là như thế nào, nãy giờ gã đều chỉ chú ý đến Liễu Thanh Địch, lại nhìn động tác của Liễu Thanh Địch mà không nhìn thấy Cẩm Nhi làm mặt quỷ, đến khi thấy biểu cảm "Tất cả đều bỏ đi rồi" của Ninh Nghị kia, gã mới "hiểu" sơ sơ là chuyện gì đã xảy ra.
Tiểu Ninh ở rể nhà thương nhân, dù có chút học thức nhưng loại người như vậy vốn không được quan tâm, vừa rồi hắn nói là có hẹn với Liễu Thanh Địch, quá nửa là ý của riêng hắn hoặc là tự thiếp vàng lên mặt mình, giờ thì người ta bỏ đi, chẳng để cho ngươi chút mặt mũi nào. Nhưng không sao, giờ phút này Vu Hòa Trung sẽ không khinh thường hắn, nhà thương nhân rồi lại còn ở rể, thân phận này đã quá đáng thương, có thể hiểu được sao hắn lại muốn tới chỗ cao, không được tiếp nhận cũng rất đáng để đồng tình, là cố hữu, gã sẽ không đi khinh thường người khác.
Vu Hòa Trung cười cười:
- Ha ha, thực ra ta thấy tên Liễu Thanh Địch cũng chẳng có gì đặc biệt! Tiểu Ninh, y phải tới Biện Kinh mới biết cái gì gọi là nhân tài đông đúc, anh tài thiên hạ tụ tập ở kinh sư, vừa rồi người kia trông thật kiêu ngạo, có thể thấy được độ lượng như nào, làm người cũng không hơn gì cái này... À, đúng rồi! Hôm nay Tiểu Ninh tới tụ hội mà Trần Lạc Nguyên tổ chức kia chứ?
Từ rất xa, Vân Trúc bị Cẩm Nhi chặn tầm nhìn cũng phát hiện ra hắn, vẫy vẫy tay, sau đó đại khái là bị Cẩm Nhi quấn quít kéo đi nên nàng chỉ có thể cười bất đắc dĩ rồi làm mấy thủ thế, sau đó bị kéo đi không thấy đâu nữa.
Ninh Nghị cười nói:
- Vu huynh cũng vậy chứ?
- Đúng vậy, Tiểu Ninh có thiệp mời không?
- Có!
Ninh Nghị gật gật đầu, Vu Hòa Trung lại hơi kinh ngạc, gã vốn cho là Tiểu Ninh không có thiệp mời, lại lập tức cười nói:
- Thiệp mời này cũng không dễ lấy. Ninh huynh cũng có quan hệ đấy nhỉ.
- À, là có quen với một người tên là Bộc Dương Dật, lấy được một tấm.
- Chẳng lẽ là Bộc Dương gia được xưng là thủ phủ Giang Ninh sao?
Ninh Nghị gật gật đầu, Vu Hòa Trung cũng "à" một tiếng. Gã liếc Ninh Nghị một cái với vẻ mặt khá cổ quái, nhưng cuối cùng lại không nói gì thêm. Thực tế thì trong lòng lại nghĩ, Tiểu Ninh ở rể nhà thương nhân bởi vậy nên chỉ có thể nhờ cách như thế để lấy được thiếp mời, với thương nhân thì loại chuyện này dù sao cũng không được tốt lắm, mình không nên nói gì nhiều để tránh cho hắn thương tâm.
Vì thế, Vu Hòa Trung cười lên một cách khá săn sóc:
- Nhưng ta cũng không có thiệp mời.
- Ồ?
- Chính là vì không có thiệp mời, nhưng hôm nay ta cũng có thể đi vào. Tiểu Ninh đi theo ta đi, ha ha... chút nữa cho huynh một niềm vui bất ngờ.
Gã vẫy vẫy tay, xoay người đi đến phía trước, cười thân thiết mà thần bí nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.