Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 191: Quái thơ




Buổi sáng, cảnh xuân tươi đẹp, tiếng tỳ bà vang vọng đâu đây.
Đạp thanh không được tính là văn hội chính thức nên không có cảnh mọi người ngồi ngay ngắn theo thứ tự, sau đó người tổ chức bước lên đài chủ trì, một đám văn nho ngồi ở phía trước làm trọng tài. Đương nhiên giữa bãi cỏ này cũng đã sắp xếp không ít chỗ.
Lúc này đây ở một bên, một cô nương đang thản nhiên nhảy múa dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, múa xong, một đám tài tử vỗ tay trầm trồ khen ngợi, sau đó mọi người thảo luận vài ba câu về vấn đề thi từ.
- ... Trần công đúng là tìm được một nơi tuyệt đẹp, hôm nay bầu trời trong xanh, từ đây mà trông về phương xa là có thể ngắm được thắng cảnh Trường Giang! Ta thấy, chi bằng chúng ta lấy Trường Giang làm đề, sáng tác ra vài thủ thơ để Trạng Nguyên công ra mặt phẩm giám một phen, như thế nào...
- Như thế rất hay...
Nếu muốn duy trì bầu không khí hội văn trong cái tình trạng phân tán này kỳ thật cũng đơn giản, đám học sinh ở đây bình thường không có việc gì là sẽ viết hai câu, lúc này tụ tập lại như vậy lại càng khó nén được thơ tính. Đương nhiên ngay từ đầu không đề nghị đề mục gì lạ cả mà lấy Trường Giang làm đề, mọi người cũng có thể ít nhất là viết được hai thủ thi từ.
Lời vừa ra, mọi người đều nói rất tốt, cũng có một vị mỹ nhân ôm nhạc khí cười nói:
- Tiểu Dư nguyện hát vì Tiết công tử!
Vị Tiết công tử kia cảm thấy rất có mặt mũi, vội vàng làm thơ. Thi từ tốt, nếu đối phương hát ra hay thì đương nhiên là sẽ rạng rỡ thêm không ít, mọi người cười nói, chỉ một lúc đã có tiếng đàn cùng tiếng ca vang lên.
Lúc này ở giữa thảm cỏ, mọi người vẫn chưa tập trung lại, ngoài một tốp người với thanh thế khá lớn, đám người Lý Sư Sư và Chu Bang Ngạn cũng tụ tập cách đó không xa.
Trần Lạc Nguyên cũng ở đây chào hỏi, cười mỉm nhìn về bên này, nghe thi từ mà bọn họ hát ra, còn lại cũng có người tốp năm tốp ba rải rác ở các nơi nói chuyện phiếm với nhau, nhưng đều để ý đến tình hình bên này. Tần Thiệu Hòa xen lẫn giữa nhóm người lớn nhất, ông ta là Trạng Nguyên công, bị chú ý cái là chạy không thoát được, huống chi với học vấn của những tài tử Giang Ninh này, ông ta cũng cảm thấy hứng thú nên không ngại chạy đến góp vui. Chỉ là ngoài thỏa mãn giám định và thưởng thức thi từ, thi thoảng lại liếc qua một phía, ngày hôm nay đến nơi này, ông ta chưa từng chào hỏi đám người Ninh Nghị.
Lúc này Ninh Nghị cùng hai cô gái giả trang làm nam tử kia đang ngồi trên một bên bãi cỏ, nhìn xuống bên dưới.
- Oa, bãi cỏ này hơi dốc, mà độ dốc đủ dài nha, thoạt nhìn thật thoải mái...
Đây là bên có tầm nhìn rộng mở nhất ở bãi cỏ này, đằng xa có thể trông thấy Trường Giang và thành Thạch Đầu, mà dọc theo sơn thể là một dốc cỏ thật dài, thoạt nhìn có vẻ hơi dốc, hơn bốn mươi lăm độ, đúng là cái độ dốc mà người ta có thể lăn xuống được. Phía dưới còn có một rừng cây, trông xanh tươi um tùm, Ninh Nghị nghe bên kia cất tiếng hát lên là biết kịch còn chưa diễn, vì thế chạy tới chú ý mảng dốc cỏ kia, dù sao hắn chủ yếu là dẫn Vân Trúc đến đây chơi.
Một tên gia đinh thấy bọn họ ở bên mép này, vội chạy ra nhắc rằng nơi này rất nguy hiểm, Ninh Nghị lại phất phất tay cho tên gia đinh kai đi tìm ít công cụ. Sau đó Phò mã Khang Hiền cũng đi tới:
- Tên tiểu tử cậu lại đang làm gì thế?
- Trần công tìm nơi rất tuyệt, lúc trước ông ta làm quan gì mà có thể mua được đỉnh núi đẹp thế này?
Ninh Nghị nhìn xung quanh, cười hỏi.
- Trần Lạc Nguyên chẳng qua chỉ làm Tri huyện, sau đều là nhàn rỗi, nhưng ông ta vốn lấy học vấn mà nổi tiếng, làm việc thì lại chẳng coi là xuất sắc, có làm quan gì thì cũng chỉ thế.
- Chậc!
Ninh Nghị giảm tiếng xuống,
- Ba năm thanh tri phủ, mười vạn tuyết hoa ngân à nha!
- Ha ha, tiểu tử này, lại lấy tâm của tiểu nhân đi đo lòng quân tử chứ! Trần gia vốn là đại địa chủ của Giang Ninh, tuy nay Tô gia cậu gia sản nhiều, nhưng nhà thương nhân chung quy như cây không có rễ, không thể so với ông ta được.
Ninh Nghị nhún vai, sau đó lại liếc sang một bên:
- Ta đang định trượt xuống từ nơi này.
- Hả?
Khang Hiền ngẩn ra.
- Tuy ở giữa có vài viên đá, nhưng ta đã chọn xong lộ tuyến rồi, không vấn đề gì! Nhưng loại vận động này không phù hợp với người già, thưa Khang phò mã gia, ngài chỉ có thể đứng nhìn thôi.
- Ha ha...
Khang Hiền cười rộ lên,
- Hồ nháo, Cậu vẫn còn hồ nháo như vậy! Hôm nay quần hiền tụ hội mà cậu không nghĩ gì đến chuyện phong nhã, lại muốn ở đó chơi mấy trò ngoan đồng, cậu tốt xấu gì cũng được người ta gọi là Giang Ninh đệ nhất tài tử, hôm nay học sinh kinh sư đến đây, cậu không sợ bị người cười sao.
- Có gì mà buồn cười chứ, đạp thanh vốn chính là đến vui chơi, nếu ở bờ sông thì ta còn muốn mang diều với ít thịt nướng đến cơ.
- Cũng đúng!
Khang Hiền ngẫm lại,
- Nhưng vận động thế này quá nguy hiểm, nếu mấy người muốn chơi thì ta nói ấy người biết, đợi lát đi lên trên núi là có một suối nước nóng ở đấy, cậu chơi trò nguy hiểm như vậy, Nhiếp cô nương người ta sao dám trượt xuống với cậu được.
Ông ta nói xong lại tươi cười đầy mặt. Vân Trúc hơi đỏ mặt lên.
Ninh Nghị ngẫm lại cũng thấy đúng. Chỉ chốc lát sau, gia đinh cầm hai tấm ván gỗ và hai cây thanh sắt tới, Ninh Nghị nhìn thanh sắt kia mới phát hiện là không thể dùng được, thứ này quá cứng, vạn nhất tuột khỏi tay đâm vào đất, đâm vào là sẽ xuyên thủng qua người. Nhưng hắn đã nghịch trò này không ít lần, lập tức cột ván gỗ vào giày để làm đồ trượt tuyết. Hắn ở bên này bận rộn, nhiều người bên này cũng không nhịn được mà nhìn sang bên này.
Lý Sư Sư, Khởi Lan, Chu Bang Ngạn, Tào Quan, Liễu Thanh Địch, những người này đều ít nhiều chú ý đến tình hình bên Ninh Nghị, nhưng phần lớn lại biết là hắn từ trước đến nay luôn có phần xa cách với mấy chuyện văn vẻ này. Loại cảm giác này thật kỳ quái, đám người Giang Ninh thì hy vọng có thể nhìn thấy thi từ kinh thế hãi tục, nhưng lại không hề hy vọng là Ninh Nghị xuất thủ.
Với mấy người đứng đầu giới văn nhân như Tào Quan hay Liễu Thanh Địch thì cảm giác này càng đậm, cho dù là ai trong bọn họ có lẽ đều phải thừa nhận, hiện tại ba chữ Ninh Lập Hằng kia bọn họ vẫn còn hơi kiêng kỵ. Những người giống như Tào Quan này bình thường thì sáng tác thi từ khá nhiều, có hay cũng có dở, thi thoảng lại được vài bài hay tuyệt vời, có khi thì thi tác bình thường, danh tiếng của bọn họ cũng là ở trong từng trận hội văn mà dần dần truyền ra.
Đương nhiên nếu bàn về tác phẩm tiêu biểu, cao nhất cũng chỉ có mấy bài như vậy. Mà Ninh Nghị ngày thường không tham dự hội văn, hắn chỉ là lấy ra vài bài thơ là lập tức nổi tiếng, này tuy là chút không theo quy tắc thông thường, nhưng không thể không thừa nhận là ba bài thơ của Ninh Nghị làm ra kia không phải là để thảo luận, mà vốn là để đá quán thôi. Xảo đoạt thiên công, thể hiện rõ tác phẩm xuất sắc truyền lại cho đời sau, cho dù là Minh nguyệt kỷ thời hữu hay Thanh ngọc án hay là Định phong ba, những câu chữ này được viết ra khiến người ta đọc mà xúc cảm mênh mông, nếu là hội văn tỷ thí thì đúng là một từ định cả giang sơn.
Nhưng nếu viết những câu chữ như thế ra, người ngoài sẽ không có gì để tả nữa, bọn họ sao còn dám hạ bút.

Lần trước từng nghe tin Khởi Lan cô nương mời Ninh Nghị làm thơ, đám người Tào Quan đều cảnh giác, tự nhủ là phải lấy ra trạng thái tốt nhất. Y cùng với Ninh Lập Hằng cũng không sai biệt trình độ là mấy, huống chi đối phương không phải lần nào cũng có thể viết ra những từ tác hay. Nhưng lần này đến đây, thấy đối phương không chút quan tâm kia là y không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại là căm tức.
Mà đám người Chu Bang Ngạn bên kia thì không hiểu là Ninh Nghị đang làm cái gì, lại thấy hắn cột ván gỗ lên giày rồi từ trên dốc cỏ kia trượt xuống, bên kia thì hô: "Oa oa oa...." vang lên, mới biết là hắn lại đang chơi mấy trò con nít, không khỏi dở khóc dở cười. Trượt xong một trận, Ninh Nghị mới leo lên, hắn vừa ngồi xuống dốc cỏ một lát thì mọi người thấy Khởi Lan ôm cầm đi đến, ngồi xuống nói gì đó với hắn, nói xong, Ninh Nghị có lẽ là lại hứng trí lên, lại lần nữa trượt xuống từ trên dốc cỏ.
Mọi người nhất thời bất đắc dĩ, rồi đột nhiên nghe được bên kia kêu lên một tiếng "a", Khởi Lan ôm cầm đứng ở trên dốc cỏ, sắc mặt hoảng sợ. Hai tên nam tử ăn mặc kiểu thư sinh bên cạnh cũng định từ trên dốc cỏ leo xuống, không rõ là đã xảy ra chuyện gì. Sau đó mọi người nghe được bên dưới hô lên:
- Không sao, không sao, tấm ván gỗ này thật không chắc gì cả...
Nhiều người quan tâm chạy tới, Ninh Nghị đang leo lên từ dưới kia, đại khái là lộn mấy vòng trên dốc cỏ nên trường bào hơi loạn, nhưng may là không bị thương, một tấm ván gỗ dài dưới chân hắn đã gãy. Lúc này đi lên, mọi người cười hỏi hắn có làm sao không. Trần Lạc Nguyên cũng đi sang bên này, biết thân phận của hắn nên quan tâm muốn cho hắn xuống thôn trang phía dưới đổi bộ quần áo, thực ra thì áo choàng vẫn còn sạch sẽ nên hắn khéo léo từ chối.
Lúc bấy giờ đám người kia vốn là mời Tần Thiệu Hòa làm thơ, Tần Thiệu Hòa cũng nguyện viết một thủ, lúc này cười nói:
- Nếu nói đến thi từ thì đó không phải thế mạnh của ta, người viết hay hơn ta nơi nào cũng có, ví như Lập Hằng, rất lợi hại đấy. Chúng ta ở bên kia làm thơ, hắn lại ở chỗ này nhào lộn, thật là phá hỏng hết phong cảnh, chi bằng phạt ba thủ thơ, mọi người thấy thế nào?
Ninh Nghị phủi bụi đất trên người, cười nói:
- Ta mới ngã một cái, ngài đã bảo ta viết thơ, vè thì có được không?
Vân Trúc đứng bên tinh mắt thấy quần áo của Ninh Nghị hơi tuột ra, góc áo lại rách một mảnh nhỏ, vội chỉ cho hắn, Ninh Nghị nhíu mày sửa sang lại một phen.
Tần Thiệu Hòa thấy hắn thật sự có chuyện thì cười ha ha, tha cho hắn. Một lát trôi qua, chợt nghe có người nói:
- Nghe nói Lập Hằng và Sư Sư cô nương quen biết từ tấm bé?
Vừa rồi muốn xem Ninh Nghị có gặp chuyện không may hay không, mọi người xung quanh đều đã tụ tập đến nơi này. Đám người Lý Sư Sư, Chu Bang Ngạn cũng cùng mọi người đi sang, lúc này đang cười cười nói nói thì nghe người nọ nói vậy, Sư Sư ngẩn ra, sau đó cười liếc Ninh Nghị một cái, Ninh Nghị cũng hơi nhíu mày lại, lại nghe có người hỏi:
- Lại có chuyện này sao?
Tin này khiến ọi người rất là bất ngờ, hơi ồ lên, có khó chịu, có hâm mộ, cũng có ghen tị.
Kỳ thật trong khoảng thời gian vừa rồi, đám học sinh Giang Ninh chưa chắc đã không có ai sinh ra hảo cảm với Lý Sư Sư, dù sao thì quầng sáng của hoa khôi thật sự quá hấp dẫn người. Lý Sư Sư xinh đẹp, cũng khá thân thiện, lúc trước mọi người làm thơ thì nàng cũng ở bên cạnh, dù không có tự mình đàn hát cho ai nhưng người ta viết xong sẽ bình luận một phen, cũng nói cả lời hay nữa.
Những người ở Giang Ninh này phần lớn là đã có cô nương mà mình ngưỡng mộ trong lòng, nhưng hôm nay Đệ nhất danh hoa ở kinh thành tới đây, nếu được nàng ấy ưu ái thì đó lại là chuyện rất có mặt mũi. Chẳng có ai lại hứng thú nghe chuyện cô nương mà mình thích có mối quan hệ sâu xa cỡ nào với kẻ khác, đám người Chu Bang Ngạn giờ đây cũng thấy hơi khó chịu trong lòng.
Chuyện này lại là do Vu Hòa Trung phát tán ra ngoài, gã nhìn đám Chu Bang Ngạn là thấy khó chịu, cũng tự biết bản lĩnh thi từ của mình có hạn, mà lần này lại liên quan đến danh dự của Sư Sư, gã không hy vọng là sẽ làm hỏng, nghe tin Tiểu Ninh chính là Ninh Lập Hằng rồi, gã ngơ ngẩn một lúc rồi sau đó lại nảy ra ý hay.
Không cho đám Chu Bang Ngạn kia khoe mẽ cho Sư Sư, chẳng bằng để Lập Hằng át hết tất cả bọn họ, dù sao đều là người quen cũ, gã nghĩ rằng Lập Hằng cũng sẽ giúp thôi. Vì thế mới vừa rồi, Vu Hòa Trung hỏi thăm tin tức Ninh Lập Hằng rồi lại ra vẻ vô tình nói chuyện xưa giữa Sư Sư và Ninh Nghị, lăng xê một phen, lúc này liền khiến hai người Ninh, Lý trở thành tiêu điểm trong đám đông kia.
- Lập Hằng...
Lý Sư Sư nghĩ nghĩ rồi cúi đầu cười nói:
- Quả thật có quen biết với thiếp thân! Lúc trước Sư Sư theo Lý ma ma học đàn ở Giang Ninh này vừa vặn ở cửa Tam Liên hạng, mà nhà Lập Hằng cũng ở tại Tam Liên hạng, vì thế khi đúng là có quen biết, chỉ là không biết Tiểu Ninh ngày đó đã trở thành Ninh công tử ngày nay, cũng là hôm nay gặp mặt mới có thể xác nhận.
- Thật sự có chuyện này sao? Chắc là nhiều năm rồi nhỉ?
Có người cảm thấy hứng thú hỏi. Ninh Nghị gật gật đầu:
- Quả thật... đúng là như vậy.
Mọi người lại xôn xao lên. Liễu Thanh Địch đứng ở giữa đám người kia, vốn rất khó chịu nhưng lúc này lại hơi nheo mắt lại, nhìn Lý Sư Sư rồi lại quay sang nhìn Nguyên Cẩm Nhi bên kia, nghĩ tới một chuyện rồi lại cười lên.
- Thanh mai trúc mã, vô tư từ bé. Ngày đó Lập Hằng chắc là không ngờ rằng tiểu cô nương khi đó sẽ trở thành Sư Sư cô nương hôm nay, nổi danh khắp kinh thành! Sư Sư cô nương lúc trước chắc chưa từng ngờ Ninh huynh hôm nay lại tiếng tăm nổi khắp Giang Ninh, trở thành Đệ nhất tài tử mà mọi người tôn xưng. Tài hoa và dung mạo của Ninh huynh và Sư Sư cô nương đều là tuyển chọn, đúng như lời của Phật môn vậy, đây chính là duyên phận. Theo suy nghĩ nông cạn của tại hạ, lúc này hai vị chắc hẳn có rất nhiều cảm xúc, nếu muốn hội văn ngày hôm nay trở thành một đoạn giai thoại, chi bằng để Lập Hằng làm một thủ thơ phú cho Sư Sư cô nương, để Sư Sư cô nương xướng lên, không biết mọi người cảm thấy thế nào?
Buổi sáng y mới cãi nhau với Vân Trúc và Cẩm Nhi, lúc này có thể xem như tình địch đỏ mắt gặp nhau, thể hiện rõ là chẳng có ý tốt gì.
Ninh Nghị như cười như không nhìn y, Liễu Thanh Địch nhìn lại không hề khoan nhượng. Cẩm Nhi ở phía sau thì khinh thường bĩu môi, tên Liễu Thanh Địch này quá ngây thơ rồi, nếu nàng thật sự thích Ninh Nghị, với tài hoa của mình hắn có thể dễ dàng khiến mọi người cảm phục, khiến hoa khôi ái mộ, khó tránh khỏi sẽ có khúc mắc, lúc này chỉ sợ sẽ khiến Vân Trúc tỷ không vui thôi, nhưng cũng được, mình có thể thừa dịp chen vào, cướp lấy trái tim của Vân Trúc tỷ.
Nếu lúc này Ninh Nghị mà thực sự lấy ra tác phẩm xuất sắc truyền lại đời sau, khiến Lý Sư Sư cảm phục tại chỗ, khiến một mình hắn nổi bật, Tào Quan sẽ không thích, đám người Chu Bang Ngạn cũng không vui vẻ gì. Nhưng trong đám người ở đây lại có nhiều người không liên quan đến lợi ích bản thân gì, nên họ lại hận không thể khiến chuyện này càng náo lớn càng tốt, dù mình không được làm nhân vật chính nhưng làm kẻ tham dự cũng được thơm lây.
Liễu Thanh Địch vừa nói xong, nhất thời đã có kẻ hưởng ứng, Khang Hiền cũng chen một chân vào:
- Lão hủ cảm thấy chuyện này rất thú vị!
Mà bên Tần Thiệu Khiêm kia lại không ngừng ồn ào hô lên:
- Vợ chồng son, thanh mai trúc mã, phải viết, nhất định phải viết!
Ngay cả tên Tư Tiểu Hổ vốn ngại ngùng kia cũng gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Gã là quân nhân nên vẫn luôn hướng tới những buổi tụ hội của văn nhân này, ước ao có thể một lần chứng kiến chuyện tài hoa phong lưu kia.
Lý Sư Sư chớp chớp mắt, sắc mặt đỏ cả lên, cũng không nói lời nào thành ra lại vừa đúng để sắm vai của mình.
Ninh Nghị liếc mắt quét qua mọi người một vòng, Vân Trúc ở sau lưng hắn nên không nhìn thấy, im lặng một lúc lâu, hắn cuối cùng cũng gật đầu, mở miệng.
- ... Được rồi!
Ninh Nghị nghĩ nghĩ, sau đó trực tiếp đi tới một tủ sách đặt cách đó không xa, rút giấy, mài mực nước,
- Một bài vè thôi, mọi người chớ cười.
Nhìn vẻ mặt của hắn lúc này, đương nhiên không phải là viết vè. Mọi người vây đằng trước bàn đọc sách kia, có người thì cười, có người lại yên lặng lại, những người đứng rải rác trên bãi cỏ cũng đi lại đây.
Đám Tào Quan, Chu Bang Ngạn cau mày, yên tĩnh nhìn, chuyến văn hội lần này vừa mới bắt đầu, nhưng nếu giờ đã xuất hiện tác phẩm xuất sắc gì thì chỉ sợ tiếp sau sẽ trở nên vô vị, hào quang của mọi người đều bị bài thơ đó bao phủ mất. Mà Lý Sư Sư thì khẽ mỉm cười đứng ở bên cạnh, chỉ là trong ánh mắt lại có vài phần chờ mong, thi tác này có liên quan đến nàng nên nàng thực sự muốn nhìn xem vị bạn cũ được xưng là Giang Ninh đệ nhất tài tử này có thể viết ra thi từ gì.
Đầu bút lông hạ xuống, chữ vẫn rất đẹp, mà... đây cũng không phải là một bài vè. Mọi người dần từ mỉm cười mà trở nên trầm mặc, dường như khó có thể hiểu nổi, trở nên nghi hoặc, sau đó là dần cổ quái...
Trên tờ giấy kia có tất cả tám câu... "Hữu nhân tại cao lâu, hữu nhân tại thâm câu. Hữu nhân quang vạn trượng, hữu nhân nhất thân tú, Thế nhân thiên vạn chủng, phù vân mạc khứ cầu, Tư nhân nhược thải hồng, ngộ thượng phương tri hữu."
Dịch thơ: Có người ở cao lầu, có người ở mương sâu. Kẻ sáng chói hào quang, kẻ lu mờ ảm đạm. Thế gian ngàn vạn loại, cớ gì cầu mây bay? Nếu muốn tỏ lòng ai, cứ gặp rồi ắt biết.
Đây là... thơ gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.