Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 294: Dẫn nàng đi ngắm pháo hoa




Dưới ánh nắng le lói chưa tắt, giữa thành thị hỗn loạn chốn xa bốc lên cột khói, dưới mái hiên là những chiếc đèn lồng đỏ lớn đung đưa. Mùi máu tanh tản ra bốn phía cùng bóng lưng thư sinh đi tới dưới mái hiên kia hòa vào làm một. Trời dần tối, ánh sáng tỏa ra từ trong chiếc đèn lồng đỏ lại càng sáng ngời. Lúc này trong chủ trạch của Lâu gia, bầu không khí dường như đông cứng lại. Sự im lặng và đè nén kéo tới khiến người ta gần như khó mà hít thở được.
Trên viện ngoài sảnh chính, người cầm đao, cầm tương hoặc kéo cung tên trong tay đang lạnh lùng di chuyển với những tiếng loạt xoạt phát ra từ dưới chân. Phòng ốc phía sau của Lâu gia sớm đã bị hơn trăm binh lính của Duệ Phong doanh khống chế toàn bộ, nhưng lúc này thi thoảng lại có vài tiếng khóc cùng tiếng kêu gào thảm thiết chợt vang lên, rồi lại lập tức im bặt lại.
Không ai biết chuyện sẽ phát triển thành cái dạng gì, thậm chí ngay cả người nhận ra vị thư sinh bỗng dưng xông vào giết người kia cũng không nhiều, Lâu Thư Vọng đã thành một thi thể, nhưng máu vẫn còn chảy. Lâu Cận Lâm ngồi ở đằng đó nhìn thư sinh, im lặng đến đáng sợ, người bị canh rau rơi xuống, bên mép tóc vẫn còn dầu mỡ nhỏ xuống quần áo, đang dần khô, chỉ là thi thoảng lại có một hai giọt nhỏ xuống.
Trái ngược với Lâu Thư Uyển đang quỳ gối bên người huynh trưởng mà khóc, Lâu Thư Hằng ở trong đám người kia lại như đã mất đi hồn phách. Tận mắt chứng kiến huynh trưởng chết, phụ thân bất lực, ở một góc sâu trong tinh thần y, có nhiều thứ đã chẳng thể nào chuyển động được nữa. Y nghĩ rằng có lẽ là y cũng sắp chết rồi, nhưng từ đầu tới cuối Ninh Nghị lại chẳng liếc y lấy một cái - có lẽ là có liếc, chỉ là y không nhận ra thôi.
Lúc này Ninh Nghị đứng ở dưới mái hiên, nhíu mày nhìn cột khói ở đằng xa kia. Sau đó Trần Phàm lại đi tới, đứng nhìn cùng hắn:
- Bạch Lộc quan động thủ rồi.
- Những nơi khác có lẽ cũng động thủ rồi…
Ninh Nghị nghĩ nghĩ, rồi thở dài:
- Phía chúng ta để lỡ rồi.
Vốn đã thương lượng xong xuôi với Văn Nhân Bất Nhị, bên này lại có một vị trí khá quan trọng, nếu hôm nay Bá Đao doanh hành động thuận lợi là có thể mười phần chắc chín rồi.
Trần Phàm đương nhiên là không rõ về những thứ này:
- Không quan trọng lắm! Ngươi không lo lắng tình hình đệ muội sao?
- Hẳn là không có chuyện gì.
Bên hậu trạch Lâu gia đã bị khống chế, huống chi còn có Lục Hồng Đề ở đó, Ninh Nghị chẳng hề lo lắng chút nào. Trần Phàm cười:
- Lâu gia này... Những kẻ này rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy không biết...
- Ai biết được... Nhị bức thanh niên hoan nhạc đa, tinh thần bệnh nhân tinh thần hảo...
(ý là: thanh niên với đầu óc ngây ngô thường không ưu phiền nên nhiều vui sướng, người bệnh tâm thần luôn có tinh thần khỏe khoắn, vì họ có biết đau buồn đâu.)
- ... Câu đối?
- Câu đối.
Ninh Nghị gật đầu.
***
Tuy tình hình bên này sớm đã được khống chế, nhưng muốn mang đám người Tô Đàn Nhi đi lại phải cần một khoảng thời gian nữa. Ninh Nghị cùng Trần Phàm nói chuyện dưới mái hiên, Phương Thư Thường theo sau cũng hàn huyên vài câu. Bọn họ nói không lớn, nên người bên ngoài không nghe rõ. Nhưng theo thời gian dần trôi, bầu không khí áp lực lúc ban đầu cũng dần dần giảm đi, cho người ta không gian để suy nghĩ.
Cũng bởi vì một loại hành động từ lúc Ninh Nghị bước vào cửa rồi làm ra kia thật quá kinh người, vén tay áo rồi nhẹ nhàng bước lên bậc thang, giơ tay liền giết Lâu Thư Vọng, sau đó tới lật tung bàn rồi ngồi ở trước mặt Lâu Cận Lâm. Ngay sau khi giết con nhà người ta rồi lại nói là sẽ giết cả nhà người ta, loại hành vi nhanh chóng gọn gàng không chút lưu tình này thì dù là ai cũng sẽ phải sợ hãi. Nhưng một khi đã có thời gian giảm xóc rồi, một số người cũng sẽ nghĩ ra rằng hắn tuy nói đến đây đón người, ai nói chữ không là sẽ giết hết cả Lâu gia này, nhưng ý nghĩa ngầm trong đó có lẽ chính là hắn thực sự không phải tới đây để giết cả nhà người ta.
Một số người khác không biết thân phận của hắn, cũng không biết là hắn muốn đón ai, chỉ cầu nguyện rằng hắn mau đón được người đi, sau đó Lâu gia có thể nào, người này có thể cho được hay không, đó không phải là chuyện mà những kẻ bàng quan bọn họ nên lo lắng.
Cho dù thế nào, với địa vị hiện nay của Lâu gia, người này trực tiếp tới giết Lâu Thư Vọng đã là quá lắm rồi, không có khả năng đuổi tận giết tuyệt được. Mọi người hoặc là không dám lộn xộn, nhưng thời gian từ từ trôi, theo bản năng họ đều nghĩ như vậy, hoặc là nhìn về phía Lâu Cận Lâm đang ngồi ở chính giữa kia. Ông lão cả một đời anh hùng là vậy, một tay dốc sức đẩy Lâu gia lên vị trí như vậy, cho dù binh hung chiến nguy thì cũng không để Lâu gia ngã xuống, là người có thể nói chuyện ngang hàng với Phương Thất Phật. Một gia tộc như vậy mà lại bị tên thư sinh không rõ lai lịch trước mặt này giết sạch, đúng là chuyện không thể nào xảy ra được.
Ba người dưới mái hiên có vẻ là đã bàn sang chuyện khác. Cứ như vậy một lát, bên cạnh vang lên mấy âm thanh, có người tới báo cáo rằng đã tiếp được người cần tiếp. Tình hình phía cửa thông với hậu trạch đương nhiên là nhìn không tới, nhưng tiếng bước chân thì đã truyền tới. Dưới mái hiên, thư sinh đang tùy ý nghịch một loại dụng cụ thấp giọng nói với Phương Thư Thường mấy câu, Phương Thư Thường gật đầu rồi phất tay với những người ở trên sân trước chính sảnh . Những người đó bắt đầu thu đao, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Cho đến giờ phút này, mọi người mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc này Ninh Nghị vẫn quay lưng lại với đại sảnh, hai tay buông thõng bên người, nghiêng đầu nhìn về phía cửa hông. Ở trong đám người kia, Lâu Thư Hằng vẫn ngơ ngẩn không dám làm gì, lo rằng mình sẽ chết cũng biết là Tô Đàn Nhi sắp từ bên đó tới đây. Gã bắt Tô Đàn Nhi chưa được một canh giờ, từ lúc quân đội đột nhiên xông vào, rồi thủ đoạn quyết liệt của Ninh Nghị khi vừa bước qua bậu cửa, rồi sau đó là sự đè nén đến từ sự im lặng đến đáng sợ kia, những chuyện này có lẽ đã vượt qua nỗi sợ hãi mà gã có thể trải qua trong suốt cuộc đời này. Nhưng cuối cùng thì, tới giờ phút này, tất cả rồi sẽ qua đi, tất cả cuối cùng rồi cũng sẽ qua đi...
Phía bên kia, Phương Thư Thường đã đi xuống bậc thang, Trần Phàm thì đứng nhìn cột khói ở đằng xa, Ninh Nghị lại nhìn sang cửa hông. Lâu Cận Lâm cắn chặt răng, mái đầu bạc so le kia phất phới như sắp dựng thẳng lên, ông ta đứng bật dậy:
- Cứ như vậy!!??
Âm thanh đó trầm thấp như tiếng sư tử hổ báo, không nổi giận mà lại tự uy, ẩn chứa sự đè nén cùng chính trực trong lòng ông cụ. Dường như là được ông ta nhắc nhở, Ninh Nghị quay đầu lại, giơ Hỏa thương mà hắn nghịch nãy giờ lên, tùy ý nhắm ngay ông ta:
- Đương nhiên không chỉ như vậy.
Giống như là trước khi rời đi sẽ thuận tay làm xong chuyện vốn phải làm.
Thời gian ngưng đọng lại ở trog khoảnh khắc này.
Hắn giơ thương lên, lắc đầu, vừa nói vừa bóp cò.
Bùm...
Tóc đen, tóc trắng, máu đỏ, thịt, xương, viên đạn màu đen, sắt sa khoáng cùng bay trời, phụt ra phía sau...
- Không....
Tiếng hô như xé ruột gan của Lâu Thư Uyển vang lên.
Phát súng này đã bắn tung đầu ông ta. Vừa rồi Ninh Nghị chỉ trả lời một câu đơn giản "Đương nhiên không chỉ như vậy", rồi giơ súng bóp có, nhìn thi thể kia ngã rầm xuống đất rồi xoay người bước đi. Lâu Thư Uyển lao về phía thi thể của phụ thân, được một nửa thì thân thể lung lay rồi ngã xuống đất ngất đi.
Tô Đàn Nhi đã tới, Lục Hồng Đề cũng xen lẫn trong đám người kia, gật đầu ra hiệu cho Ninh Nghị. Bên cạnh Tô Đàn Nhi tất nhiên là không chỉ có mỗi Lục Hồng Đề, vài tên hộ viện đi cùng đã nhìn tới chính sảnh. Ninh Nghị kéo tay Tô Đàn Nhi chuẩn bị đi khỏi nơi đây, Trần Phàm lại nói một câu:
- Này, nhà lão còn thằng con trai nữa đấy, nếu tìm ngươi báo thù thì sao đây? Ta xử lý y giúp ngươi nhé.
Nói xong gã liền bước tới phía Lâu Thư Hằng.
Ninh Nghị quay đầu nhìn lướt qua:
- Chỉ cần dám đánh cược cả nhà hắn, dù sao ngươi cũng phải cho người ta một cơ hội chứ. Kệ hắn đi. Đi thôi, còn chính sự cần làm.
Trần Phàm nhún vai, chạy tới rồi lại thấp giọng nói:
- Vừa rồi ả đàn bà kia nói chữ không đó, giờ mà không giết sạch cả nhà ả ta thì sau này mất mặt lắm đấy.
Ninh Nghị buồn cười nhìn gã:
- Sao huynh tàn nhẫn như vậy chứ, ta chỉ nói giỡn thôi. Làm người là phải rộng lượng, không thể lúc nào cũng nghĩ tới chuyện báo thù rồi giết cả nhà người ta được.
Trần Phàm cũng bật cười, sau đó chắp tay với Tô Đàn Nhi:
- Là đệ muội đây mà! Ta tên là Trần Phàm, sau này nếu ở thành Hàng Châu mà bị ai ức hiếp thì cứ báo tên của ta ra.
Đoàn người rời khỏi Lâu gia, nhanh chóng tan đi dưới sự chỉ huy của Phương Thư Thường, cũng có người đi theo hộ tống Ninh Nghị. Đầu mục của Duệ Phong doanh cũng tới đây, hàn huyên vài câu với Ninh Nghị. Chỉ chốc lát sau, đám người Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi và Trần Phàm lên xe ngựa, nhìn tình hình trong thành rồi cho xe ngựa chạy tới Bạch Lộc quan.
- Có lẽ còn có thể xem trò hay ấy chứ.
Trần Phàm nói như vậy. Trong lúc xe ngựa chạy, gã cũng quay lại nhìn Lâu gia vài cái, tuy chỉ có hai người chết, nhưng Lâu gia đã xong rồi.
- Nói thật này, sao không giết luôn tiểu tử đó đi, đừng nói cho ta ngươi bỗng dưng nổi lòng thương xót à nha.
Tới lúc này, Trần Phàm mới nghiêm túc hỏi Ninh Nghị vấn đề này.
Ninh Nghị cười nói:
- Nếu giết hết, Lâu gia suy sụp rồi thì ta nên ăn nói thế nào mới sư phụ của huynh?
- Để lại một tên họ Lâu là được rồi còn gì.
- Đàn bà còn tàn nhẫn hơn cả đàn ông. Để lại một ả đàn bà, ả ta sẽ dùng bất cứ giá nào tới báo thù thì phải làm sao? Nếu còn một vị ca ca, ả sẽ không ra. Người lợi hại chân chính ở Lâu gia này chính là Lâu Cận Lâm và Lâu Thư Vọng. Lâu Thư Hằng có chút thông minh nhưng không đảm đương, nếu hắn dám đánh cược tính mạng tới báo thù, ta sẽ hái đầu hắn cho huynh.
Kỳ thật vẫn còn một lý do nữa mà Ninh Nghị không nói tới. Lâu Thư Hằng có thể bắt được Tô Đàn Nhi, cuối cùng cũng bởi vì tâm tính vô tâm, nay được Bá Đao doanh che chở, lại đề phòng sẵn, trong vòng mấy tháng dù Lâu Thư Hằng thật sự có bất chấp tất cả thì cũng chẳng làm được chuyện gì. Mà sau này, một khi thành Hàng Châu bị phá thì Lâu gia chính là loạn đảng, hắn không có năng lực của phụ thân và huynh trưởng, đến lúc đó có lẽ cũng chỉ là bị tra tấn, sống không bằng chết.
Một mũi tên một phát súng của hắn kia trông có vẻ tùy ý đấy, nhưng thực tế lại hoàn toàn nhắm vào những nơi yếu hại. Lâu Cận Lâm và Lâu Thư Vọng mà đổ thì toàn bộ Lâu gia cũng hoàn toàn sụp đổ, chỉ là Phương Thất Phật yêu cầu Lâu gia tồn tại để duy trì chuyện làm ăn, bởi vậy mới để lại cái xác đó mà thôi. Đương nhiên chuyện này với Ninh Nghị mà nói thì cũng là một chuyện tùy ý mà thôi. Những gì tối nay phải làm vốn chẳng hề nhiều, nếu không phải con tôm tép nhãi nhép Lâu gia kia nhảy ra thì hắn thà không nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng cho tới giờ đây đã không còn lựa chọn nào nữa. Nói hết những lời này, Trần Phàm nhảy xuống xe ngựa, nhường không gian cho Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị làm thế giới của riêng hai người. Tô Đàn Nhi vốn không hiểu rõ toàn bộ tình hình nên đã giao quyền lựa chọn cho Ninh Nghị, hy vọng có thể giữ được khả năng ra khỏi thành. Nhưng chuyện tới lúc này đây, khả năng đó đã không còn nữa. Khi ngả bài với Lưu Tây Qua thì trong một khoảng thời gian từ nay về sau, e là hai vợ chồng đều phải ở lại Bá Đao doanh. Tô Đàn Nhi sẽ phải ở Hàng Châu này mà an thai, thậm chí còn phải ở trong loạn quân chờ đợi và hạ sinh đứa con đầu tiên của bọn họ.
Ninh Nghị nói sơ qua những điều này với nàng một phen. Tô Đàn Nhi im lặng một lát rồi nở nụ cười đầy thản nhiên, cầm lấy tay phu quân:
- Chỗ tướng công ở, thiếp thân vốn không muốn đi. Vậy... giờ chúng ta sẽ đi đâu đây?
- Đi xem trò hay!
Ninh Nghị ngẫm nghĩ rồi xốc mành xe lên, cột khói đằng xa bốc lên, cảnh phố phường vùn vụt lướt qua:
-... Dẫn nàng đi ngắm pháo hoa!
***
Lúc này ở Bạch Lộc quan, ngọn lửa hừng hực cháy, binh đao khắp nơi.
Một tiếng bịch vang lên, thanh Bá đao trong tay thiếu nữ chém một gã địch nhân ngã vào trong ngọn lửa hừng hực kia.
Khắp nơi đều là đánh nhau, nhưng toàn bộ tình hình đều nghiêng về phía Bá Đao doanh. Một tên nam tử trung niên có võ công tương đối cao ở phía trước kêu lên:
- Lưu Đại Bưu, Bá Đao doanh các ngươi bội bạc, lại dám nội chiến...
- Thật quá đáng mà.
Lưu Tây Qua vừa xông lên trước, vừa nói với thành viên của Bá Đao doanh ở bên người:
- Ngươi đi nói cho hắn biết, Bạch Lộc quan của bọn họ bốc cháy, Bá Đao doanh chúng ta tới giúp cứu hỏa, bọn họ lại không phân biệt trắng đen đi rút đao khiêu chiến, thật bất lịch sự!
Nàng vừa nói chuyện, vừa quăng cây đuốc đang cháy trong tay vào căn phòng chưa bén lửa bên cạnh. Lời còn chưa dứt thì đã có một người xuất hiện phía sau nam tử trung niên kia, ống tay áo tung bay, vung một chưởng đánh vào sau đầu người kia, khiến óc của kẻ đó vỡ toang. Người đó đúng là Lưu Thiên Nam vừa nhanh chóng chạy tới.
- Không cần nói nữa.
Lưu Tây Qua nghiêng đầu nói một câu. Lưu Thiên Nam chạy tới đây rồi, nàng hỏi:
- Những nữ nhân kia sao rồi?
- Đã cứu được hơn nửa rồi.
- Có lẽ Bao Đạo Ất đang trở về, nhưng đã không còn kịp nữa.
Chiến cuộc xung quanh thật ra đã xác định, hai người bắt đầu đi tới lộ tuyến rút lui, dọc đường hàn huyên về chiến cuộc một lát, còn nhắc tới một đề tài lúc trước:
- Trang chủ thực sự cho rằng Ninh công tử muốn ở lại nơi đây?
- Hắn muốn đưa thê tử và nha hoàn đi, đây chắc chắn là đúng. Hắn cũng biết là hắn không đi được, nhưng hiện giờ ta cảm thấy, nếu thực sự cho hắn cơ hội thì hắn cũng sẽ chọn ở lại.
- Bởi vì... khát vọng trong ngực?
- Ừ, vì khát vọng.
Lưu Tây Qua cười, lúc nhắc đến Ninh Nghị thì nét mặt ấy lại có vài phần cảm khái:
- Ngay từ đầu ta đã nghĩ, người như vậy mà ở rể nhà thương nhân, thật là kỳ quái. Sau ta mới dần nghĩ ra nguyên nhân. Nam thúc, hắn không giống người bình thường, trong đầu hắn toàn là những ý tưởng trái ngược với lẽ thường. Những điều mà hắn nói đó, nếu không phải là trong lòng luôn nghĩ thì sao có thể nói được tới mức đó? Ta cảm thấy hắn mới là kẻ thật sự muốn làm những chuyện này, thật sự muốn nhưng lại sợ. Nếu đang trong thời thái bình thịnh vượng mà hắn không nhịn được lại để lộ suy nghĩ trong lòng ra, đó đúng là tìm đường chết. Sau khi nghĩ rõ ràng rồi, hắn cũng chỉ có thể đi ở rể.
Trong tầm mắt là máu tươi và ánh lửa phủ khắp núi đồi, thiếu nữ dừng lại một chút.
- Chúng ta bắt hắn tới đây, khi hắn bắt đầu nói với ta mấy điều kia là lòng còn cảnh giác, chỉ khi không cảnh giác thì mới càng nói nhiều hơn, mà những ý tưởng thời gian gần đây lại càng cụ thể. Ta không nghĩ thấu triệt được như hắn, nhưng nếu muốn nghĩ tới mức thấu triệt như vậy thì hắn tất nhiên là đã thầm nghĩ năm năm hoặc mười năm rồi. Đến cuối cùng có thể làm được hay không, hắn không biết, nhưng nghĩ nhiều như vậy nên hắn nhất định muốn thử một lần xem sao. Mà muốn thử một lần, muốn thấy kết quả, chỉ có chỗ của ta mới có thể giúp hắn làm được những điều này.
- Hắn không thấy Vĩnh Lạc triều tốt đẹp, đó là đúng. Nhưng đưa thê tử và nha hoàn đi, chính hắn lại tính ở lại, đêm nay hắn đúng là tính toán thế đó.
Nói tới Ninh Nghị, thiếu nữ vuốt vuốt tóc, nở nụ cười trước ngọn lửa rực rỡ kia:
- Nam thúc, ta đánh cược với thúc, chuyện tới giờ rồi, cho dù ta có thả hắn đi thì hắn chưa chắc đã chịu đi. Chúng ta là người cùng đường, có lẽ một ngày nào đó Vĩnh Lạc triều sẽ thua sẽ bại, nhưng Ninh Lập Hằng vẫn sẽ theo Bá Đao doanh chúng ta, nếu không như vậy thì hắn sao có thể thực hiện được khát vọng điên cuồng như thế chứ.
Gió đêm nức nở, thổi bùng lên ngọn lửa, dường như vì sự tự tin của thiếu nữ mà ngọn lửa lại càng bùng cháy sáng rực hơn. Đêm náo nhiệt này giờ mới bắt đầu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.