Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 300: Ta thích hắn




Khi Lưu Tây Qua chạy tới hoàng cung của triều Vĩnh Lạc bây giờ, một nửa thành Hàng Châu đã sôi trào lên rồi.
Trong lúc bị đại quân vây thành, quan to như Bao Đạo Ất bỗng nhiên chết, bởi vì trận đại hỏa ở Tứ Quý trai, sau thế lực vào cuộc không chỉ có một phe nên tin tức vốn không thể nào áp nổi trong các tướng lĩnh của quân hệ Phương Lạp. Dù sao Bao Đạo Ất chết cũng quá đột ngột, không ai hiểu chuyện này rốt cuộc có ý nghĩa gì, nếu nói là ngoài ý muốn thì chẳng ai tin, trên đời này cho tới bây giờ chưa hề thiếu kẻ cố ý cố tình.
Mà sau trận hỏa hoạn đó, kẻ đến nơi và khống chế được cục diện trước tiên chính là lực lượng trực hệ của Phương Thất Phật, vì tránh cho đám thuộc hạ của Bao Đạo Ất ở trong thành kia bất ngờ làm phản, bên này lại phái người ra giới nghiêm toàn thành trước, áp chế khả năng rối loạn có thể xảy ra. Sau khi những biện pháp ứng biến này được thực hiện, nếu có ai đó không biết trong thành xảy ra chuyện gì, vậy đúng là người ngốc nói mê rồi.
Bá Đao doanh cuối cùng vẫn giết Bao Đạo Ất, đối với hầu hết mọi người, đó là một loại nhận thức. Mà về người ra tay là ai thì chẳng có mấy người quan tâm. Thuộc hạ của Bao Đạo Ất có lẽ sẽ yêu cầu giao hung thủ ra để nghiêm trị, nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ để gây hấn mà thôi. Mọi người sẽ chỉ lưu tâm cái ý nghĩa ẩn chứa sau thái độ cường thế đó của Bá Đao doanh, về phần hung thu thì cho dù người ta có nhắc đến, cũng chỉ đơn giản là một câu: Chết chắc rồi.
Phóng tới từ cửa thành bên kia đến đây, nhìn thấy trong thành bắt đầu biến hóa, Lưu Tây Qua cũng tỉnh táo lại, chuyện nàng an bài đầu tiên chính là các loại ứng biến cùng thám thính chân tướng sự tình. Bá Đao doanh chung quy là làm việc rất có hiệu suất, lại có thêm Trần Phàm tham gia nên trước khi đến hoàng cung, vài nét khái quát về một sự kiện đơn giản đã hình thành trong đầu nàng. Bao Đạo Ất đã chết, ngay cả trong thời đại chỉ giúp tình thân không quan tâm tới lý lẽ, Bá Đao doanh cũng sẽ phải chịu một đòn nghiêm trọng, nhưng đó không phải là toàn bộ sự tình mà nàng quan tâm.
Lúc này hoàng cung Vĩnh Lạc ở vào phía nam của thành Hàng Châu, vốn là hành cung của một vị Vương gia của Võ triều, Lưu Tây Qua tới từ thành Bắc, dọc đường đi lại ra mệnh lệnh cho vài điểm liên lạc của Bá Đao doanh, nhận tình báo, lúc đến cửa cung thì rất nhiều người đã tới rồi. Những người chạy tới này chức quan có cao có thấp, đều là vì thấy tình hình trong thành chợt biến nên tụ tập lại đây, có người đang hỏi thăm tình hình, có người thì nhận lệnh. Người bọn họ có thể nhìn thấy cũng không có gì khác biệt, khi Lưu Tây Qua dẫn mấy người Bá Đao doanh dừng ngựa ở trước cửa cung, xoay người xuống ngựa thì ai đều quay sang nhìn bọn họ.
Thiếu nữ lạnh lùng bước nhanh vào trong hoàng cung, lúc này thủ vệ tòa hành cung này cũng không sâm nghiêm, nên nàng lập tức xuyên qua quảng trường phía trước và bước lên bậc thềm tới chính điện. Nàng thuận tay cởi bỏ áo choàng rồi ném cho một tên thị vệ nội cung tới đón tiếp, lại trở tay cầm lấy một chiếc hộp gỗ mà người bên cạnh đang ôm, lộn tay một cái liền đeo nó trên lưng, sau đó nàng vẫy tay để mọi người tản đi.
Lên chính điện bái kiến Phương Lạp, theo lý luận thì đó chính là bái kiến Hoàng đế, không được phép mang theo binh khí, nhưng nhìn cái dáng vẻ của nàng lúc này lại chẳng có ai dám tới khuyên can. Trên đường đi tới chính điện, người kỳ thực đã tới gần đủ. Với Thánh công Phương Lạp dẫn đầu, Hoàng hậu Thiệu Tiên Anh, Trưởng công chúa Phương Bách Hoa, Hoàng tử Phương Kiệt, kế đó là đám nhân vật cao cấp trong quân như Phương Thất Phật, Lệ Thiên Nhuận, Đặng Nguyên Giác, Thạch Bảo và Lâu Mẫn Trung cũng đã tề tụ lại trong điện. Vương Dần, Tư Hành Phương và Tổ Sĩ Viễn không tới, có lẽ là đang bắt tay ngăn chặn thế cục Hàng Châu, hoặc có lẽ là đang trên đường tới đây. Trong điện còn có vài quan viên địa vị không được cao cho lắm dự thính, có người khắc khẩu lại có kẻ khóc lóc kể lể, không khí rất căng thẳng.
Nếu ở hậu thế, Bao Đạo Ất đã ở vị trí gần với Ủy viên Bộ chính trị, y chết rồi, không ai là không bị ảnh hưởng cả. Giờ phút này kẻ đang giận dữ chỉ trích chính là đệ tử của Bao Đạo Ất, Trịnh Bưu. Nếu xét về địa vị thì gã có thể coi là nhị bả thủ dưới trướng Bao Đạo Ất, đảm nhận chức Điện tiền Thái úy, về võ nghệ thì có xu thế trò giỏi hơn thầy, được xưng là Trịnh Ma Vương. Khi Bao Đạo Ất xảy ra chuyện, gã lập tức dẫn một đứa con riêng của Bao Đạo Ất vào trong điện khóc kể, lúc này gã đang lòng đầy căm phẫn mà nói về nỗi đau thương của những người bên Bạch Lộc quan, thấy Lưu Tây Qua đi tới thì gã nhìn nàng với đôi mắt đỏ bừng, cắn chặt răng đến muốn nứt ra.
- ... Bẩm bệ hạ, hôm nay Bá Đao doanh hành hung đường hoàng và ngang ngược như thế, thật sự đã đến mức khiến cho người ta vô cùng căm phẫn. Nếu không xử trí thì thật sự khó mà bình ổn được sự phẫn nộ của muôn dân. Công tích của gia sư với Vĩnh Lạc triều này, mọi người đều biết, nếu người có công cao lao khổ như vậy mà Bá Đao doanh của nàng nói muốn giết liền giết, sau này còn ai dám liều chết hiệu lực cho Vĩnh Lạc triều ta nữa đây...
Ngày thường thì Trịnh Bưu chẳng dám nhìn chằm chằm Lưu Tây Qua như vậy, nhưng lúc này đây là người trong thế lực của Bao Đạo Ất, gã cũng thực sự cảm thấy bên mình bị Bá Đao doanh ức hiếp quá đáng rồi, đồng thời cũng hiểu rằng nếu không cứng rắn hơn thì sẽ chẳng thể đứng vững chân ở đây được nữa. Trong lúc gã khẳng khái nói những lời đó, mọi người trong điện đều châu đầu ghé tai xì xào bàn tán. Lưu Tây Qua chỉ thản nhiên liếc một cái rồi tiến lên bái kiến Phương Lạp và Hoàng hậu. Phương Lạp giơ tay lên, cau mày.
- Ngươi đây là... Ôi thôi, ngồi xuống, ngồi xuống trước đi.
Thiếu nữ đi tới chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi phịch xuống, đặt hộp Bá đao ở một bên, khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn chòng chọc xuống đất. Sắc mặt nàng cũng không tốt, có vài phần hoảng hốt và xa cách, cùng với không yên lòng.
Tiếp theo Trịnh Bưu lại khảng khái trần từ, Lưu Tây Qua cũng chẳng thèm nhìn gã, không chút động tĩnh. Mọi người lúc này cũng đều thấy bất đắc dĩ, ngày thường dù sao cũng qua lại nhiều, mọi người trong điện có lẽ cũng hiểu rằng chuyện này không phải là do Lưu Tây Qua sai khiến, nhưng nói ra thì không ai tin, phương thức xử lý dẫu sao cũng phải dựa theo quy củ trên trường hợp đó. Với tính cách của thiếu nữ, có lẽ nàng đang nghĩ xem tại sao lại phải gánh trách nhiệm cho vụ "ngoài ý muốn" này nên mới hờn dỗi như thế. Nếu không dựa theo tính cách xưa nay, Bá Đao doanh luôn rất côn đồ, chẳng thèm để ý là có lý hay không, dù thế nào cũng phải tranh lấy ba phần.
- Sự tình ngày hôm nay...
Mọi người bàn tán một trận, người mở miệng đầu tiên vẫn là Phương Bách Hoa:
- Chung quy là bên Đại Bưu đã quá phận, ảnh hưởng quá xấu, tiếp theo là nên làm sao để giải quyết tốt hậu quả, mọi người nói đi. Lời này của nàng rốt cuộc vẫn là giải vây cho Lưu Tây Qua, Bá Đao doanh không đúng, đó là tất nhiên, các ngươi nói sao thì nói, người ta ở phía bên này tiếp nhận là được.
Phương Bách Hoa nói như vậy rồi, người bên ngoài cũng không nói thêm gì trong chuyện xác định tính chất sự tình nữa, cho dù đám người Lệ Thiên Nhuận có hiềm khích với Bá Đao doanh, nhưng cũng không thể nói Bá Đao doanh như thế là muốn tạo phản. Ở bên cạnh, Hữu tướng Tổ Sĩ Viễn kỳ thật đã tới, y có vẻ như thân với Bá Đao doanh, hắng giọng một cái rồi nói trước tiên:
- Người nhà của Bao thiên sư là phải trấn an, hạ táng phải long trọng, Bá Đao doanh hẳn là nên phụ trách chuyện đó. Dù sự tình là ngoài ý muốn, nhưng Bá Đao doanh sai trước, nếu muốn xóa bỏ hiểu lầm...
Lúc này đứa con tư sinh của Bao Đạo Ất cũng đang quỳ ở đây, vội khóc reo lên:
- Đâu phải ngoài ý muốn gì, Bá Đao doanh bọn họ vốn đã đối nghịch bọn ta. Rõ ràng chính là cố ý mà...
Không người để ý tới gã, Thạch Bảo đứng một bên cau mày:
- Tiêu trừ hiểu lầm như nào đây, chẳng lẽ để người ta đánh Đại Bưu một trận?
- Giết người thì đền mạng, Lưu Tây Qua...
- Câm mồm!
Lâu Mẫn Trung khoát tay với Trịnh Bưu:
- Không thuận theo không tha thứ là không đúng...
- Chuyện này đã phá hỏng quy củ, phải chịu trách nhiệm. Nay cứ tạm ngừng tất cả chức vụ và quân hàm của Bá Đao doanh thôi...
- Nay loạn trong giặc ngoài, chức trách giám sát của Bá Đao doanh không thể hạ được, chức vụ và quân hàm khác có thể xét cắt giảm được.
- Nếu Bá Đao doanh lại dựa vào chức trách giám sát mà ngang ngược thì sao.
- Ta đảm bảo cho Lưu gia muội tử.
- Thân là Thái tử, lúc này nghị sự trong cung vàng điện ngọc thì đừng có dùng loại tư ngôn thiên vị như trò đùa thế này được!
Lúc này trong kim điện, bởi vì có hiềm khích trước đây nên Lệ Thiên Nhuận xem như là nhằm vào Bá Đao doanh. Chỉ mắng vài câu thì chẳng có ý nghĩa gì, trước mắt cứ lột bỏ thực quyền đã, sau này danh vọng chính trị tất nhiên là sẽ thấp. Lâu Mẫn Trung và Đặng Nguyên Giác cơ bản là ở phe trung lập hoặc thiên về tán thành, mặc dù Lâu Tĩnh Chi theo đuổi Lưu Tây Qua đã lâu, nhưng trước mắt Lâu Mẫn Trung hẳn là cho rằng đây không phải trò đùa, đồng thời cũng cảm thấy địa vị siêu nhiên của Bá Đao doanh là hơi quá
Bình thường Thạch Bảo không có cảm tình gì với Bao Đạo Ất, nhưng y cũng không tội gì mà xuất đầu lộ diện cho Bá Đao doanh, nhưng Hoàng tử Phương Kiệt vừa nói vài câu có phần nghĩa khí đảm bảo thì đã bị Thiệu Tiên Anh và Phương Bách Hoa cùng mắng. Trong lúc nhất thời, tiếng xì xào bàn tán xôn xao khắp điện. Đây đang là thời chiến, cấp hàm giám sát trong thành Bá Đao doanh đảm nhận kia có địa vị cao siêu, về sau, Phương Thất Phật lại phải mở miệng:
- Chức giám sát đó đúng là phải hủy, nhưng đây là lúc dùng người, sửa thành tạm thôi đi. Đại Bưu, ngươi có gì để nói không?
Sự tình phát triển đến mức độ này, Lưu Tây Qua lại chẳng tỏ thái độ gì cả thì có vẻ là quá xem thường người rồi, thế nên Phương Thất Phật mới chủ động đặt câu hỏi. Chung quy thì không thể không nể mặt ông ta, Lưu Tây Qua liếc ông ta một cái, một lát sau, như là đã quyết định:
- Phật soái, Ninh Nghị Ninh Lập Hằng... đang ở trong tay ngài?
Phương Thất Phật nheo mắt lại, những người khác trong điện này cũng nhíu mày:
- Đúng thì sao?
- Ta muốn bảo vệ hắn.
- Đùa cái gì vậy!
Ánh mắt Phương Thất Phật lạnh xuống. Phương Lạp ngồi bên trên cũng nghiêm mặt lại, nhắc nhở:
- Đại Bưu, hơi quá phận rồi đấy.
Trịnh Bưu reo lên:
- Ngươi coi sư phụ ta là cái gì, khinh người quá đáng!
- Ta vì sao không thể bảo vệ hắn!
Lưu Tây Qua đứng lên:
- Chuyện hôm nay vốn là Bao Đạo Ất muốn giết người trước cơ mà!
Lệ Thiên Nhuận đứng bên kia nhìn sang:
- Bao thiên sư muốn giết người, kết quả là bị giết lại ở Tứ Quý trai?
- Có vấn đề à? Lúc ấy ở phủ đệ của Phật soái, Bao Đạo Ất từng hỏi người ta chi tiết về Ninh Nghị, bởi vì một tên thuộc hạ của Phật soái để lộ ra Ninh Nghị từng tham dự đối phó Bạch Lộc quan, Bao Đạo Ất mới nhất thời âm thầm đi theo. Chính là y muốn giết người trước!
Trịnh Bưu đứng bật dậy:
- Ngậm máu phun người! Gia sư có tu vi cao sâu, võ nghệ đã đạt tới mức siêu phàm, các vị ở đây đều rõ rành rành. Mà Phổ Đà Triệu Kim cang đi theo người cũng là một kẻ lão luyện nhất đẳng trong giới lục lâm, nếu người muốn giết cái kẻ có tên là Ninh Nghị kia thì sẽ bị giết sao? Thánh công xin hãy minh giám, lời nàng ta vừa nói rõ ràng đã chứng minh Bá Đao doanh cố ý bày ra chuyện này!
- Bao Đạo Ất đi tới chỗ Phật soái chỉ là nhất thời nảy hứng, vài tên thuộc hạ phía Phật soái để lộ tin cũng là chuyện ngoài ý muốn, ta sao có thể bày cục trong chuyện lần này được. Lúc trước Bạch Lộc quan giam giữ rất nhiều nữ tử, chuyện này ta ngứa mắt nên bày cục để cứu viện, Lập Hằng lại bày kế hoạch cho lần đó, sau ta lo lắng Bao Đạo Ất gây bất lợi cho hắn, biết y có thù tất báo nên vẫn luôn giấu diếm việc này. Bao Đạo Ất đột nhiên biết được nên nhất thời nóng giận muốn giết người. Về phần vì sao lại bị Lập Hằng giết lại... Chuyện tình ở Thái Bình hạng lúc trước, Thạch soái hãy nói xem Lập Hằng có thể xoay chuyển tình thế được không!
Thạch Bảo vuốt vuốt cằm:
- Người khác có lẽ không có khả năng, nhưng nếu là Ninh Lập Hằng kia thì ta thấy hắn đúng là có năng lực làm được thế.
Phương Lạp quay sang hỏi Phương Thất Phật:
- Chuyện Đại Bưu nói... là có sao? Bao thiên sư nghe được lời của người ở phủ ngươi nên mới nhất thời nảy ý định đi theo?
Phương Thất Phật muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn phải nói:
- Về việc này, khi bắt người thì có từng hỏi tùy tùng của Bao thiên sư, sau đó đầu tiên là tra xét, đúng thật là có chuyện như vậy.
Tất cả mọi người ở trong điện này đều là vội vàng tới, nên người hiểu biết đại khái toàn bộ tình hình hầu như không có mấy, Bá Đao doanh lại có xung đột với Bao Đạo Ất, Bao thiên sư xui xẻo đã chết rồi, đương nhiên có thể là Bá Đao doanh đứng ở thế thượng phong hoặc là sử trá. Đoàn người ở trong điện cũng không chú trọng lắm đến chứng cứ, nên chuyện xảy ra trên cơ bản là đã rõ, nhưng thật không tưởng được rằng Lưu Tây Qua lại đẩy chuyện này sang một hướng khác. Trong giây lát, mọi người đúng là không biết nói gì.
Phương Bách Hoa nói:
- Thôi không nói chuyện này nữa, Thất ca hãy đi điều tra đi. Nhưng cho dù là thế nào, Bao thiên sư đã chết, phải có cái để ăn nói.
- Ta muốn bảo vệ Ninh Lập Hằng.
- Lưu Tây Qua ngươi khinh người vừa thôi, thánh công, các vị, các người đã thấy nàng ta ương ngạnh tới mức nào chưa!
Tổ Sĩ Viễn hơi do dự:
- Giết người đền mạng là chuyện đương nhiên...
- Bao thiên sư không phải người bình thường, chuyện này chung quy phải có cái để bàn giao...
- Bất chấp lý lẽ!
- Đùa cái gì vậy...
Tiếng xôn xao vang lên, Hoàng tử Phương Kiệt ở cách đó không xa thở dài, khẽ nói:
- Dù sao cũng phải nhường một bước thôi.
Lưu Tây Qua chậm rãi lắc đầu.
- Lợi hại, thật lợi hại! Bá Đao doanh các ngươi thật lợi hại! Sư phụ ta bị ngươi giết rồi, các ngươi lại muốn bảo vệ. Bá Đao doanh các ngươi đúng là không sai cái gì nhỉ!
Trịnh Bưu cười lạnh một tiếng rồi nói to lên:
- Tên Ninh Lập Hằng kia, chẳng lẽ hắn là nhân tình của ngươi...
Nói tới đây, không khí trong điện đột nhiên lạnh xuống, Thiệu Tiên Anh giơ tay chỉ Trịnh Bưu:
- Ngươi câm mồm...
Một tiếng "két" vang lên trong không trung.
Chiếc hòm thật dài được mở ra, thanh Bá đao thật lớn rơi vào trong tay thiếu nữ, nàng nhẹ nhàng đá mũi chân một cái. Bên kia, Thạch Bảo, Phương Thất Phật và Phương Bách Hoa cũng đứng bật dậy.
Bá Đao bay lên không trung, lại rơi xuống bên kia, hệt như kim đồng hồ vẽ ra một vòng tròn trước người Lưu Tây Qua. Khi nó chuyển thành vung ngang, thân hình thiếu nữ đã hình thành một độ cong giống như một dây cung được kéo căng tới mức tận cung, xoay người quay đầu.
Trong ánh mắt sắc bén tới cực điểm, nhảy vọt tới, vung tay chém!
- Tử!
- Ngươi tìm chết!
- Dừng tay....
Trong tiếng quát to của mọi người, trong lúc Trịnh Bưu luống cuống định chống đỡ, Thạch Bảo đã vung một cước ầm ầm đá mạnh lên người gã, khiến gã bay văng ra ngoài, cả một chiếc bàn cùng bàn trà cũng bay theo. Tới cùng còn có một chiếc mâu sắt, mảnh vụn ở đầu gỗ bay lượn trong điện, mâu sắt bị nện bay, suýt nữa thì đánh nát cả mép cửa trịnh, lúc rơi xuống đất đã uốn khúc lại. Trịnh Bưu đứng lên, miệng phun một ngụm máu tươi. Mà bên này, Phương Thất Phật đè bả vai Lưu Tây Qua xuống, Phương Bách Hoa thì trực tiếp ôm lấy thiếu nữ, Thiệu Tiên Anh thì chạy xuống rồi giật lấy thanh đại đao trong tay nàng, ra sức gỡ bàn tay đang nắm lấy chuôi đao của Lưu Tây Qua.
Phương Lạp vỗ rầm một cái xuống ghế rồng, người trong chính điện cũng đã sôi trào.
- Láo xược!
- Còn gì là thể thống nữa....
- Có phải không để ta vào mắt không....
- Đương trường hành hung, nói không lại là ra tay đánh nhau à...
- Trịnh Bưu ngươi nói mà không biết nghĩ...
- Đã nghĩ rõ rồi...
- Hoàng gia uy nghi ở đâu, pháp luật ở nơi nào...
- Chuyện hôm nay không còn biện pháp khác nữa...
- Ngươi cứ như vậy cũng không cứu được người đâu...
- Ta với hắn có tư tình...
- Hắn chết... hả?
Sau một lát, dường như nghe được thứ gì đó đáng sợ, trong điện này bị một bầu không khí yên tĩnh đến kỳ quái bao phủ. Tổ Sĩ Viễn còn đang nói thì giật giật khóe miệng, sau đó lại phải quay sang xác nhận lại với người bên cạnh. Bàn tay giơ lên không trung đang muốn chụp xuống của Phương Lạp cũng khựng ở đó, Hoàng tử Phương Kiệt gãi gãi đầu, ngay cả khuôn mặt Phương Thất Phật trông cũng rất cổ quái, Phương Bách Hoa nhìn nhìn bên cạnh, dường như muốn xác định xem vừa rồi có phải là ai đó vừa nói một câu rất kỳ quái hay không.
Lưu Tây Qua buông Bá đao ra, nàng nhìn mọi người trong điện.
- Ta thích hắn!
Nàng nói như thế, thiếu nữ xưa nay vẫn luôn khăng khăng dùng thân phận Lưu Đại Bưu gặp người ngoài, giọng nói cũng cố ý tục tằng hoặc ra vẻ khàn khàn, đây có lẽ là lần đầu tiên nàng ở một nơi chính thức như vậy, ở trước mặt những người này dùng giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vốn thuộc về thiếu nữ để nói chuyện, nhưng sau đó nàng lại nói một câu: “... Ta thích hắn”. Thở ra một hơi, như là đang xác nhận.
Vẫn là một trận yên tĩnh. Phương Thất Phật nghiêng nghiêng đầu nhìn xuống mặt đất, như đang nghiền ngẫm hàm nghĩa của cả sự kiện này. Thạch Bảo giơ một ngón tay lên không trung, ngẩn người, sau đó lại chỉ Trịnh Bưu hai cái, đại khái là y cũng không biết mình muốn biểu đạt cái ý gì, liền ngồi xuống. Phương Lạp buông tay xuống, dùng ngón tay trái nhẹ nhàng gõ lên tay vịn một lúc, sau đó lại giơ tay vỗ xuống tay vịn một cái rồi đứng lên.
- Hôm nay đến đây thôi...
Y vung tay lên rồi xoay người đi tới phía cửa hông:
- Chuyện này... nghị sau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.