Oan Gia Hai Đời

Chương 19:




Nhắc đến đây làm nàng nhớ lại, Lại Vân Yên vẫn nhớ như in buổi sáng hôm đó, bọn họ trong quán trà kinh giao gần thôn trang của nàng dùng trà, Giang Trấn Viễn hào hoa phong nhã chắp tay nói với nàng: "A Yên, từ biệt tại đây thôi."
Lại Vân Yên khi đó chỉ biết hắn muốn đi Giang Nam tra án, liền nhẹ phúc lễ với hắn, cười nói: "Đi thong thả, đợi năm sau, A Yên lại cùng ngươi phẩm trà.”
Giang Trấn Viễn nhìn nàng tiêu sái cười, như vậy rời đi.
Hai ngày sau, thư đồng của hắn đưa tới một phong thơ, trên giấy viết mấy chữ: Kẻ sĩ vì được người thưởng thức mà chết.
Hắn liền cứ như vậy bảo vệ sinh tử và tôn nghiêm của nàng, Lại Vân Yên ở lại quán trà nửa tháng, sau này mỗi năm, tính từ ngày hắn từ biệt ở quán trà đến ngày hắn mất là ba ngày, ba ngày này nàng sẽ ở quán trà pha trà, đợi hắn đến phẩm trà, thời gian khác nàng coi như chính mình đã quên chuyện đó rồi.
Thế nhân đều cho rằng bọn họ âm thầm tư thông, cái loại đau đớn khi mất đi bạn thân này, nàng cũng chỉ từng nói với huynh trưởng qua hai lần, nhưng huynh trưởng lại cho rằng bọn họ ái mộ lẫn nhau nhưng ngại thế tục không thể tiến thêm một bước nữa, vì thế càng chán ghét Ngụy Cẩn Hoằng đê tiện.
Đến huynh trưởng nàng kính yêu nhất, cũng không thể lý giải hoàn toàn tình nghĩa còn hơn cả tình yêu giữa nàng và Giang Trấn Viễn, từ đó Lại Vân Yên cũng không giải thích gì thêm nữa.
Mà hắn, ba chữ Giang Trấn Viễn, trong một thời gian dài, nàng cũng không thể nào nhớ tới.
Vừa nhớ tới, tim liền đau đến không thể hô hấp.
**
Trời mưa càng lúc càng lớn, trên tóc trên mặt nàng dính đầy nước mưa lạnh ngắt.
Lại Vân Yên cảm thấy quá lạnh, nàng mở mắt ra, đi chân trần xuống đất, mở hòm xiểng lấy trường bào trong đó phủ thêm.
Nàng không để ý tới Ngụy Cẩn Hoằng đang ngồi tĩnh toạ ở kia, từ khi nàng nghe cái tên Giang Trấn Viễn được nhắc tới cũng không để ý gì nữa, chân trần đi ra ngoài.
Lê Hoa tự mình bưng chậu nước vào nhà, nhìn thấy đại tiểu thư tóc ướt dính vào trường bào, chân trần bước tới, nàng ta chấn kinh mà “A” một tiếng, chậu nước trong tay rơi xuống đất lăng lông lốc, phát ra âm thanh “bang bang” nặng nề.
Lại Vân Yên nhìn xuống mặt đất, thấy nước đổ xuống không phải nước nóng, nước đổ xuống đất chỉ làm ướt giày Lê Hoa, liền ngẩng đầu, ý cười ngâm ngâm mà nhìn nàng ta: “Đi thay giày đi.”
Nàng nhìn đôi chân của chính mình, nói với Hạnh Vũ vừa vào cửa đã đứng ngốc tại chỗ cười nói: “Ngươi đem cây đàn tranh gỗ mun của ta tới đây.”
“Tiểu thư.” Hạnh Vũ lo lắng nhìn nàng.
“Đi đi.” Lại Vân Yên ngồi trước án thư, đem một ít Kinh Thi ở trên án dời qua một bên, chừa chỗ đặt cây đàn.
Hạnh Vũ lấy đàn tranh tới, Lê Hoa cầm giày cho nàng mang vào.
Các nàng ngồi quỳ phía sau giúp nàng lau tóc, Lại Vân Yên bắt đầu gảy đàn.
Đàn được vài điệu, một tiếng so với một tiếng càng bi thương hơn.
Có lẽ bên ngoài cuồng phong gào thét, mưa lạnh keng keng, góp thêm vài phần hiu quạnh tang thương, Lê Hoa vốn tính tình nhạy cảm đang lau tóc thì thút thít khóc, khóc đến nỗi không thể ngừng được.
Lại Vân Yên ngừng tay, xoay ra đằng sau buồn cười nhìn Lê Hoa đang khóc rối tinh rối mù.
“Tiểu thư, Lê Hoa không biết vì sao trong lòng khó chịu.” Lê Hoa không hiểu vì sao bản thân đột nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu khóc lóc giải thích.
Lại Vân Yên nghe vậy buồn cười cười vài tiếng, Hạnh Vũ lúc này buông khăn lau trong tay, đi lấy thuốc trị thương và vải, băng bó ngón tay đang chảy máu cho Lại Vân Yên.
Mười ngón tay liền tâm, thế nhưng bị thương lại là lục căn.
Lại Vân Yên nhìn bản thân chỉ mới tấu một khúc nhạc cũng để bàn tay yếu ớt bị thương, ôn hoà thở dài với nhóm nha hoàn: "Ta đúng là không còn dùng được, không còn hợp mấy chuyện phong nhã này nữa, quay đầu vẫn nên tìm một nhạc sư biết đàn đàn một đoạn tốt hơn."
Lê Hoa lại khóc, lúc này, cạnh cửa có tiếng bước chân rất nhỏ.
Ngụy Cẩn Hoằng một thân y phục ẩm ướt đứng ở cửa, lạnh nhạt nói: “Đều đi ra ngoài.”
Thanh âm của hắn vừa nghe qua, so với ngày thường không quá khác biệt, nhưng hắn dứt câu, toàn bộ không khí trong phòng đều lạnh hơn ban nãy một chút.
Lê Hoa giương mắt nhìn về phía hắn, bắt gặp ánh mắt của đại công tử khác lạ không giống ngày thường, thế nhưng khiến nàng ta rùng mình một cái.
“Đi xuống đi.” Đợi Hạnh Vũ băng bó giúp nàng ngón tay cuối cùng, Lại Vân Yên hướng các nàng cười nói.
“Đại tiểu thư.” Hạnh Vũ kêu nhỏ một tiếng.
Lại Vân Yên tiếp tục ôn hòa mà cùng nàng nói: “Mang Lê Hoa đi xuống, chuẩn bị nước ấm mang lại đây.”
"Vâng ạ.” Hạnh Vũ kéo tay Lê Hoa lúc này đang muốn mở miệng, mang theo nàng đi xuống.
Các nàng đi đến cạnh cửa, Ngụy Cẩn Hoằng cũng không quay đầu lại nâng cao thanh âm gọi một tiếng: “Thương Tùng.”
"Có tiểu nhân.”
"Không có lệnh ta phân phó, ai cũng không được tiến vào.”
“Nô tài tuân lệnh.”
Thương Tùng thanh âm vang dội, Ngụy Cẩn Hoằng mạnh mẽ phất áo bào, ngồi xếp bằng ngồi trước án của Lại Vân Yên, áo choàng dính nước mưa nhỏ giọt xuống nền nhà, khiến cho nền nhà có màu đỏ sẫm.
Lại Vân Yên cười nhìn hắn.
Hắn không nói, lạnh lùng mà nhìn lại nàng.
Thật lâu sau, Lại Vân Yên khẽ thở dài: “Ngài tìm được hắn rồi ư?”
Ngụy Cẩn Hoằng nhắm mắt, nhẹ gật đầu.
“Hắn hiện tại là cái dạng gì?” Lại Vân Yên nhẹ nhàng mà hỏi.
Hắn 30 tuổi nhi lập mới đến kinh thành đi thi, Lại Vân Yên từng nghe hắn kể, hắn 16 tuổi rời nhà du lịch khắp sơn cùng thủy tận, tận tình sơn thủy hết thảy mười năm, trải qua hết thế sự vô thường mới đến kinh thành.
Hắn muốn làm Hình Bộ thượng thư, vì từng được người khác gửi gắm, muốn tra mấy vụ án oan, hắn đã hứa với người ta, đến lúc phải lên kinh để thực hiện những lời hứa đó.
Hắn là một vị quan tốt, càng là một quân tử chân chính phẩm đức cao thượng.
Mà hiện nay hắn vừa tròn 16 tuổi, đúng là cái tuổi rời khỏi nhà ngao du sơn thủy.
“Đúng là lúc niên thiếu.” Ngụy Cẩn Hoằng giương mắt, nhìn cây đàn tranh trước mặt nàng.
“Nghĩ đến, khí phách hẳn rất hào hoa phong nhã.” Tưởng tượng Giang Trấn Viễn vẫn còn là một thiếu niên khoé miệng bất giác mỉm cười, người đó bộ dáng dù gặp ông lão hay trẻ con cũng đều khom lưng chắp tay thi lễ, Lại Vân Yên không cầm được nở nụ cười.
Ngụy Cẩn Hoằng gắt gao nhìn chằm chằm cây đàn tranh đang nằm một góc, nhấp miệng, không bình luận gì.
“Ngài muốn cái gì?” Cười xong, Lại Vân Yên rốt cuộc cũng chủ động mở miệng.
Lúc này nhắc tới Giang Trấn Viễn, có thể có chuyện gì tốt.
Hắn nhéo bảy tất của nàng như vậy, nàng bị vây ở nơi hậu trạch thế này, đâu phải là đối thủ của hắn.
Lại Vân Yên cười khổ mà nhìn Ngụy Cẩn Hoằng vẫn chưa trả lời nàng, nói: “Ngài nói đi, chuyện thiếp làm được thiếp sẽ làm, còn chuyện thiếp không làm được, thiếp vẫn sẽ đi làm.”
Là nàng nợ Giang Trấn Viễn, nay nàng không thể làm rối loạn con đường sau này của hắn.
Chờ đến hắn 30 tuổi vào kinh đi thi, đến lúc đó nàng sẽ chỉ đứng ở xa xa mà nhìn, chứng kiến hắn nhậm chức Hình bộ thượng thư như ý hắn mong muốn.
Một đời này, nàng không mong hắn vì nàng mà mất sớm.
Hắn là một quân thử mà trên đời này khó có thể gặp được, hắn không nên gặp lại một người sau lưng có quá nhiều bộ mặt như nàng.
Những gì hắn làm vì nàng, bao nhiêu đó đã quá đủ, nàng không thể lại kéo hắn xuống nước nữa.
“Ngươi yêu thích gã đến mức đó sao?” Ngụy Cẩn Hoằng ngẩng đầu, gác ấm trà xuống trước mặt nàng, uống một ngụm nhìn nàng nói.
Thích gã ta đến nỗi chủ động yếu thế, không phải nàng rất có cốt khí hay sao?
Lời nói của hắn hiếm khi tỏ ra khó chịu, Lại Vân Yên cười cười chứ không nói gì.
Nàng mỉm cười mà nhìn trọng Ngụy Cẩn Hoằng, chờ hắn đề xuất yêu cầu.
"Hay là để hắn cả đời đều sống nơi sơn thủy, như thế nào?"
"Vậy cuộc sống của hắn có ra cái dạng gì đi nữa, cứ để yên như thế, ý ngài thế nào?"
“Ta không để yên thì sao?”
“Nếu không, ngài chưa mất ta sẽ không dừng lại.” Lại Vân Yên hà hơi vào lòng bàn tay đang lạnh băng, cẩn thận nhìn bàn tay bị vải băng lại, không chút để ý nói: "Cuộc sống của hắn nguyên bản là cái dạng gì, về sau cũng vẫn như vậy, sau này hắn vào kinh, nếu khi đó ta còn sống, ta sẽ không giúp hắn.”
“Ngươi sẽ không cùng hắn gặp mặt? Từ đây sẽ không gặp mặt nữa?” Ngụy Cẩn Hoằng từ trong lời nói của nàng nghe ra trọng điểm.
"Ừ.” Lại Vân Yên gật đầu, bình tĩnh nhìn về phía hắn.
Ngụy Cẩn Hoằng nhìn khuôn mặt nàng, chỉ liếc mắt một cái, hắn liền phiết quá tầm mắt, dừng lại ở mái tóc dài xoã trước ngực nàng.
"Cứ như vậy đi.”
"Ngài còn có yêu cầu nào khác không?”
“Không còn yêu cầu nào khác.”
Ngụy Cẩn Hoằng đứng dậy mở cửa, đi vào trong màn mưa to xối xả, chờ đến khi lửa giận trong lồng ngực nguôi ngoai, mới bình tĩnh quay trở lại gian trong, tự mình tìm quần áo thay.
Nàng có bao nhiêu yêu thích gã kia, mới không một chút do dự ép dạ cầu toàn như vậy.
Năm đó, chỉ cần một lần, nàng có thể vì hắn nhẫn nhịn một lần giống như hôm nay, ấm ức một lần, bọn họ đều sẽ không đi đến bước đường cùng kia.
**
Đợi đến lúc mưa tạnh, khi tiến đến thỉnh an, Ngụy mẫu kinh ngạc khi thấy ngón tay của Lại Vân Yên bị thương, Lại Vân Yên mắc cỡ đỏ mặt không biết xấu hổ nói: "Sáng sớm hôm nay không khí mát mẻ, cảnh đẹp ý hay, hài nhi liền muốn đàn cho phu quân nghe một khúc, nào ngờ rằng đã lâu không động tới, tài nghệ đã..."
Nói đến đây nàng ngượng ngùng cúi đầu, khiến cho Ngụy mẫu bật cười, nói: “Ngươi đây là vì sao? Đàn không hay, Hoằng nhi cũng sẽ không chê ngươi đâu.”
“Hài nhi, hài nhi……” Lại Vân Yên sờ sờ gương mặt hồng phấn của bản thân, cắn cắn miệng vò khăn tay, thẹn thùng không thôi.
Cùng nàng một đường tiến đến thỉnh an Ngụy Cẩn Hoằng lúc này nhàn nhạt mở miệng: “Nương, ta hôm nay mang Vân Yên đi ra ngoài đi dạo.”
“Đi đâu thế?” Ngụy mẫu hướng hắn ôn hòa hỏi.
Lại Vân Yên cũng không hiểu mô tê gì liếc mắt nhìn hắn, ngay sau đó cúi đầu nhẹ nhíu mày.
“Đi thư trai của lão phu tử tìm chút sách.”
"Ồ.” Ngụy mẫu lấy khăn lau lau miệng, cũng không lập tức đồng ý.
Đi thư trai mà dẫn theo nữ quyến, cũng không phải là chuyện người biết giữ lễ pháp nên làm.
Bà ta chớp mắt, thấy Lại Vân Yên tay đang vò vò khăn, bộ dáng không dám ngẩng đầu, bà ta mới đối với uy nghiêm của bản thân có chút vừa lòng, liền cười nói: “Vậy đi đi, đi sớm về sớm.”
“Đa tạ mẫu thân.” Lại Vân Yên nhỏ như muỗi kêu mà trả lời một tiếng.
"Tốt, đỏ mặt cái gì, cứ thong thả đi, nhớ rõ đúng giờ trở về dùng cơm trưa.”
“Hài nhi biết được.”
“Hài nhi mang nàng đi ngay đây.” Ngụy Cẩn Hoằng vòng tay hướng Ngụy mẫu hành lễ.
Chờ sau khi lên xe ngựa, xe ngựa lăn bánh đến thư trai của Tần lão phu tử — ân sư của Ngụy Cẩn Hoằng, Lại Vân Yên nhẹ xốc rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài hai lần, thấy đúng là con đường dẫn với thư viện, liền thu tay về, không ngắm nghía gì nữa.
Đi chọn sách thật sao?
Lại Vân Yên cứng họng, một đường an tĩnh chẳng nói gì, chờ đến thư viện, thị nữ dẫn đường tới phòng đọc sách của nữ quyến, nàng mới hay Ngụy Cẩn Hoằng đúng là có cái ý tứ để nàng đi chọn sách.
Mặc kệ sau lưng hắn có ý gì, Lại Vân Yên đều không muốn cự tuyệt phần ý tứ này.
Những quyển sách trong phần hồi môn của nàng, nàng đều đã xem qua.
Đời trước có một ít sách nàng xem chưa hiểu hết, đành gác lại một bên thậm chí không đụng đến, hôm nay nhân cơ hội này, đem những quyến sách chưa xem lấy về toàn bộ.
Theo ý tứ của Ngụy mẫu là không được dây dưa ở bên ngoài quá hai canh giờ, Lại Vân Yên dừng bước trước kệ sách, chỉ cần nhìn bìa sách, lật xem nội dung đại khái, liền đem sách đặt vào trong tay Hạnh Vũ các nàng.
Chưa đến nửa canh giờ, đã chọn hơn hai mươi quyển sách.
Thị nữ hầu hạ đều có chút kinh ngạc nhìn xem vị tiểu thư Lại gia trước đây có ghé qua thư viện, nhưng lần trước cũng đâu có chọn nhiều sách đến vậy.
Chờ qua thêm một lát nữa, Lại Vân Yên đã chọn được hơn 50 quyển sách, nữ thủ thư có hơi do dự nhìn mấy cuốn sách kể chuyện để ở trên bàn, chồng sách kia liền có gã sai vặt chuyển vào rương gỗ tinh xảo, như là đã sớm có chuẩn bị.
Lại Vân Yên nhìn sách được đặt cẩn thận vào rương, cười khẽ một tiếng.
Tính qua số sách được bỏ vào trong rương, sơ qua 50 quyển này, giá trị cũng phải một ngàn lượng bạc.
Giấy của hoàng triều rất quý giá, đọc sách là chuyện của con cháu sĩ tộc, dù cho họ có là con cháu sĩ tộc đi nữa, nhưng thân phận trong tộc thấp hèn, có một số thư tịch cả đời họ cũng không có cơ hội động đến.
Thượng tầng sĩ tộc khống chế lượng sách rất nghiêm khắc, đặt biệt tại thư trai mở bán sách của Tần lão phu tử này, có không ít sách đều là bản chép tay độc nhất, còn có văn phòng tứ bảo, thư tịch, tranh chữ, đồ gốm sứ,...đồ vật của văn nhân học sĩ ủy thác bán hộ, ở đây người có thân phận tôn quý mới thường lui tới.
Nàng chọn ra 50 quyển sách, với tinh thần là cơ hội không có lần thứ hai, mặt khác cũng khiến Ngụy Cẩn Hoằng có chút khó xử.
Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, nàng vẫn chẳng làm khó được hắn.
**
Lần này đến thư viện, Lại Vân Yên biết Ngụy Cẩn Hoằng còn có ý đồ khác, nhưng lần này nàng vẫn chưa gặp được Tần lão phu tử, cũng không gặp được đại sư huynh Tần Lĩnh của Ngụy Cẩn Hoằng.
Tần lĩnh là đại đệ tử của Tần lão phu tử, hắn ta cũng họ Tần nhưng không có quan hệ ruột thịt gì với Tần lão phu tử.
Hắn ta ghen ghét Ngụy Cẩn Hoằng được lòng thánh ân, trong một lần các con cháu thế gia hộ tống gia quyến du xuân, lúc ấy Tần Lĩnh khoa cử thất ý đã đâm Ngụy Cẩn Hoằng một đao.
Lúc đó nàng đang cùng Ngụy Cẩn Hoằng tình nồng ý mật, đúng là giai đoạn ân ái, liền dùng thân mình chắn cho Ngụy Cẩn Hoằng một đao.
Một đao này đâm vào ổ bụng của nàng, có lẽ đã làm tử cung bị thương tổn. Đợi hai năm sau, nàng có triệu chứng mang thai giả một lần, bản thân còn rất mừng rỡ, nhưng mãi mà bụng vẫn chưa to ra, thì ra hy vọng của nàng đã tắt ngúm.
Chờ thêm một năm nữa, lúc đó nàng có cung cấp trân bảo vàng bạc Ngụy mẫu cũng không còn hài lòng, bà ta sắc mặc khó coi mà mời đại phu trong cung tới, từ đó về sau cuộc sống của nàng dần trở nên khổ sở.
Lúc nàng thấp thỏm bất an, hắn liền kéo nha hoàn của nàng lên giường.
Nàng kỳ thật không bài xích việc hắn nạp thiếp, chỉ là hắn hành động quá nhanh, nàng còn chưa bình tĩnh hoà hoãn lại sau sự việc khủng hoảng nhất trong cuộc đời, hắn đã cùng nha hoàn làm tới rồi.
Nàng khi đó tức giận đến mỗi ngày mỗi đêm như một mũi giáo đều mang theo hỏa khí, hắn còn nói nàng hồ nháo, nàng dần dần lạnh lòng, dần dần yên lặng, từ đây ân ái đều không còn, chỉ còn suy nghĩ làm tốt vai trò Ngụy thiếu phu nhân, mặc kệ hắn muốn nạp bao nhiêu thiếp thất cũng tùy.
Nhưng hắn một hai phải hồ nháo đến trước mặt nàng, khiêu chiến thần kinh của nàng, lúc này nàng mới thề sống thề chết cũng phải bò ra khỏi Ngụy gia.
Lại nói tiếp, kiếp trước kết thúc của Tần Lĩnh rất thảm thiết, hắn bị ngũ mã phanh thây mà chết.
Đời này không biết Ngụy Cẩn Hoằng có tính toán gì, bất quá nghĩ đến, Tần Lĩnh không đã thương được tới hắn, nhưng Ngụy Cẩn Hoằng không có cách nào bài trừ nguy hiểm là từ những gia tộc thế gia đang âm thầm đối phó hắn.
Bất quá Ngụy Cẩn Hoằng đã biết trước bọn họ có hành động gì, chỉ cần không chủ quan sơ sẩy, khả năng đấu một hồi cũng không tạo thành trở ngại quá lớn.
Chỉ có khi bọn họ cảm thấy biện pháp đang dùng vô dụng, thay đổi cách đối phó khác, lúc này mới tạo uy hiếp cho Ngụy Cẩn Hoằng.
Lại Vân Yên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy kiếp nạn của Ngụy Cẩn Hoằng hiện tại là loạn từ bên trong, chỉ có giải quyết vấn đề này, hắn mới xây dựng được năng lực bất bại.
Trên đường trở về, Lại Vân Yên một đường suy nghĩ, tĩnh tọa không nói gì.
Trở về phủ, Ngụy Cẩn Hoằng sai gã sai vặt nâng rương sách vào hậu viện, phân phó xong, liền nói với Lại Vân Yên: “Đi sang bên nương trước.”
“Ngài ở trong nhà dùng bữa?”
"Ừ.”
Lại Vân Yên lấy khăn khẽ che khoé miệng nhếch lên.
"Ngày sau nương có hỏi đến, ngươi hãy nói những quyển sách đó là ngươi chọn cho ta."
“Đa tạ Ngụy đại nhân.” Lại Vân Yên cười cười nói.
“Hai ngày nữa, ta mang ngươi đi Tô phủ.”
"Thăm thất cô nương à?”
"Ừ.”
“Ngụy đại nhân, hôm nay tại sao hào phóng quá vậy?” Lại Vân Yên không nhịn được cười hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.