Oan Gia Hai Đời

Chương 23:




Ở Lại gia khi bỏ vào miệng đũa thức ăn đầu tiên, Lại Vân Yên đã nếm ra vị của một loại độc mãn tính.
Mùi vị của loại độc tố kia không dễ nếm ra được, nếu như không phải đời trước nàng ăn quá nhiều, biết được trong đó có mùi vị gì, nàng cũng không thể vừa ăn vào đã nhận ra ngay có điểm bất ổn, hơn nữa đời này nàng ăn phải liều lượng nặng hơn rất nhiều, có lẽ người ta muốn bố trí tay chân ý đồ để nàng về Ngụy phủ bị xấu mặt, cho nên đũa thức ăn kia ngấm vào khoan miệng của nàng không ít.
Loại độc mãn tính này có tên là trăm ngày điên loạn, nếu hạ độc nặng hơn liều lượng thông thường, cơ thể sẽ run lẩy bẩy, miệng sùi bọt mép, giống như phát động kinh.
Sử dụng Trăm ngày điên loạn trong thời gian dài, sẽ giống như bị động kinh vậy, lâu lâu phát tác một lần, khiến con người dần đánh mất trí lực, thần trí ngu ngơ, cuối cùng co giật mà chết.
Nàng chỉ ngậm nhất thời rồi phun ra, nhưng sau khi trở về đầu óc cũng có chút mụ mị, cố chịu đựng đến khi Ngụy Cẩn Hoằng rời đi, Lại Vân Yên mới bảo nha hoàn lấy một bình nước lớn lại đây.
Nàng mới vừa ở trên giường nghỉ một lát, Ngụy mẫu bên kia đã phái người tới thỉnh nàng qua, Lại Vân Yên đi thỉnh an, Ngụy mẫu vỗ về tay nàng vài cái, mới nhàn nhạt hỏi một tiếng, “Con ta ủy khuất ngươi à.”
"Ngài nói ủy khuất chỗ nào?” Ngụy mẫu thanh âm phai nhạt, trong thanh âm Lại Vân Yên cũng không còn nhiệt tình như trước.
Nàng cũng lười diễn nhiều như vậy, làm cho bản thân ấm ức làm chi? Dù sao nàng cũng chẳng có mảy may ý nghĩ muốn Ngụy mẫu yêu quý nàng.
Thấy nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, thái độ cũng khác biệt so với lúc trước, Ngụy mẫu giương mắt, chậm rãi nhìn về phía nàng.
Lại Vân Yên đón nhận ánh mắt của bà ta, đối diện một hồi, cúi mặt xuống, khóe miệng mỉm cười.
"Về đi.” Ngụy mẫu đột nhiên nói.
“Con dâu cáo lui.” Lại Vân Yên thoải mái hào phóng đứng dậy nhẹ hành lễ.
“Buổi sáng buổi tối nhớ rõ đúng hạn lại đây thỉnh an.” Khi Lại Vân Yên đi đến cạnh cửa, từ sau lưng nghe được Ngụy mẫu chầm chậm nói ra những lời này.
“Con dâu biết được.” Lại hồi yên dừng một chút, cuối cùng không hề xoay người lại.
Ngụy mẫu muốn làm khó nàng?
Vậy cũng tốt.
**
Tối đó, Ngụy mẫu để Lại Vân Yên hầu hạ dùng bữa tối, Lại Vân Yên ngồi xuống dùng bữa không đến một hồi, nàng liền gác đũa.
Lại Vân Yên sau khi ăn cơm được một lát, thuận thế gác đũa.
Ngụy mẫu uống trà, bảo Lại Vân Yên lui xuống, Lại Vân Yên về đến phòng lại uống nước tiếp.
Chờ đến khi Ngụy Cẩn Hoằng không sai biệt lắm về tới sân viện, nàng bảo nha hoàn dọn dẹp ấm nước đi xuống, lại cầm một bình nước ấm khác.
Đến nửa đêm, nàng đã đi cung phòng lần thứ ba.
Có lẽ là do đói bụng nên đầu váng mắt hoa.
Lần thứ ba đi cung phòng, Lại Vân Yên cảm thấy hơi độc khoang miệng của chính mình đã sạch sẽ, nàng không về gian trong, mà đi đến chỗ giường của nha hoàn, tìm đồ ăn vặt của Hạnh Vũ ăn.
Nha hoàn cất trữ đồ ăn vặt cũng không nhiều lắm, Lại Vân Yên trong ánh sáng tù mù ăn một chút điểm tâm mứt quả ngọt, Hạnh Vũ bưng nước cho nàng uống còn Lê Hoa một bên ôm hai chân nàng, đem đầu dụi dụi vào, một giọt một giọt mà rớt nước mắt.
"Được rồi, đừng khóc.” Uống qua nước trà, Lại Vân Yên cảm thấy dễ chịu, nàng duỗi tay vuốt vuốt tóc nàng ta, cười nói.
“Nô tỳ biết được.” Lê Hoa duỗi tay lau nước mắt, miễn cưỡng cười nói.
Nàng ta còn tưởng bọn nô tài như các nàng mới có chuyện nửa đêm đói bụng lén trộm thức ăn, chưa từng nghĩ tiểu thư các nàng cũng sẽ có một ngày như vậy.
“Tiểu thư vì sao phải uống nhiều nước như vậy?” Hạnh Vũ cũng quỳ xuống, ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi Lại Vân Yên.
“Trong nhà nếm bàn đồ ăn kia, có độc.” Lại Vân Yên không hề giấu giếm các nàng.
“Là ai làm?” Lê Hoa kinh ngạc trừng sắp rớt con ngươi, chỉ có Hạnh Vũ thắc mắc hỏi.
“Luôn có người muốn hạ độc ta.” Lại Vân Yên cười cười, vươn tay vỗ vỗ vai các nàng: “Các ngươi về sau chú ý chút, ở trong phủ này và ở Lại phủ, đều không sạch sẽ, các ngươi phải lưu tâm hơn.”
Dứt lời muốn đứng dậy: "Thôi, ta vào gian trong đây.”
Nàng vào gian trong, lưu lại hai nha hoàn vẫn muốn theo vào.
Có một số việc, bây giờ nàng cũng sẽ dạy các nàng phân biệt, để các nàng bồi nàng đi qua một đoạn đường này.
Chờ ngày sau nàng an bài con đường khác cho các nàng đi ra ngoài sống cuộc sống mới, hy vọng các nàng có thể đem những ngày tháng của chính mình trôi qua tốt đẹp.
Đừng giống như nàng, cả hai đời đều không được chân chính an bình.
“Ngươi trúng độc?” Gian trong còn sáng đèn, thấy Lại Vân Yên tiến vào, Ngụy Cẩn Hoằng y quan chỉnh tề ngồi trước án thư của hắn.
Lại Vân Yên khoác áo choàng ngồi xuống án thư của mình khẽ cười nói: “Không chết được, đại nhân yên tâm.”
Ngụy Cẩn Hoằng cúi đầu một lát sau mới ngẩng đầu lên hỏi: "Bị trúng độc ở Lại phủ à?”
Lại Vân Yên rót cho bản thân một chén nước, uống một ngụm, không chút để ý mà "Ừ” một tiếng.
“Tống di nương nơi đó ngươi muốn xử trí như thế nào?” Ngụy Cẩn Hoằng đột nhiên nói nhiều hơn.
“Ta muốn như thế nào?” Lại Vân Yên mỉm cười nhìn hắn: “Ngụy đại nhân không sợ ta đối phó nhạc mẫu đại nhân của ngài sao?”
Ngụy Cẩn Hoằng một khắc kia sắc mặt chân chính thâm trầm xuống, khó coi đến cực điểm.
Lại Vân Yên dù bận vẫn ung dung quan sát hắn, hoàn toàn không sợ hắn phát hoả.
Nàng nói chuyện xác thật khắc nghiệt ác độc, nhưng Ngụy Cẩn Hoằng cũng xứng đáng có một nhạc mẫu thiếp thất như vậy, hắn là loại người gì, cao quý ở chỗ nào mà đòi hỏi?
Hắn không hề nói gì, Lại Vân Yên bây giờ hắn nói gì cũng mặc kệ, đặt lưng xuống giường.
Nàng rất mệt, thời điểm này mệt đến nỗi không muốn nghe Ngụy Cẩn Hoằng giở giọng mèo khóc chuột giả hảo tâm.
**
Ngày thứ hai, thỉnh an sớm muộn gì Ngụy Cẩn Hoằng đều cùng Lại Vân Yên đi.
Lại Vân Yên cũng coi như ăn được hai bữa cơm vừa miệng, nhưng việc này cũng không ngăn cản nàng viết thư ra phủ.
Không quá mấy ngày, Ngụy Cẩn Hoằng dưỡng thương dần tốt lên, đi sớm về trễ, nhưng thỉnh an buổi sáng và buổi chiều vẫn cùng đi với Lại Vân Yên.
Cứ như vậy hết nửa tháng, Lại Vân Yên khi tiến đến thỉnh an, Ngụy mẫu không giữ nàng hầu hạ, cũng không giữ nàng lại dùng bữa, bảo nàng nàng tự về trong viện dùng cơm, có điểm ý tứ nhắm mắt làm ngơ.
Mà Ngụy Cẩn Hoằng giống như đoán được mẫu thân hắn sẽ không khó xử nàng, cũng không bồi Lại Vân Yên sớm muộn thỉnh an nữa, mỗi ngày lại đi sớm về trễ, có khi liên tiếp mấy ngày cũng không về.
Lúc này, hạ nhân Ngụy phủ cũng biết Lại Vân Yên không được lòng phu nhân, bất quá cũng chỉ là lén bàn tán sau lưng, bên ngoài đối xử vẫn cung kính có lễ với Lại Vân Yên.
Lại Vân Yên cảm thấy tình hình bây giờ, đối với nàng mà nói đã đủ rồi.
Lúc này đã đến tháng sáu, chớp mắt đến lễ cập kê của Tô Minh Phù, Tô phủ đưa tới thiếp mời thỉnh Ngụy phu nhân và trưởng tức đến tham dự.
Lại Vân Yên biết thiếp mời đã đưa đến chỗ Ngụy mẫu, nhưng khi nàng đến thỉnh an Ngụy mẫu không nhắc tới, cũng không ai tới báo cho nàng, khiến cho nàng đến bây giờ cũng chưa biết được nội dung trong thiếp mời viết cái gì.
Kỳ thật Ngụy mẫu vẫn chưa từ bỏ ý định muốn lập uy với nàng.
Lại Vân Yên cũng biết chắc chắn Ngụy Cẩn Hoằng đã nói qua vài lời với Ngụy mẫu, nhưng con người nếu dễ dàng sửa đổi như vậy, đặc biệt là dễ dàng thay đổi thói hư tật xấu, trên đời này đã đầy những người hoàn hảo không có khiếm khuyết.
Ngụy đại nhân này a, muốn thay đổi tính nết của người Ngụy gia, thay đổi vận mệnh của bọn họ, so với lên trời còn khó xử hơn.
Mùng 7 tháng 6 là ngày lễ cập kê của Tô Minh Phù, ngày đó Lại Vân Yên đến thỉnh an Ngụy mẫu sau khi về đến viện không bao lâu, Ngụy mẫu sai người tới thỉnh Lại Vân Yên đi Tô phủ, Lại Vân Yên nhanh chóng đi ra cửa chính lại được hạ nhân thông báo rằng phu nhân đã đợi hồi lâu, đi trước rồi.
Lại Vân Yên cười cười, chậm rãi trở về.
Một đường đi về có vài hạ nhân trộm ngó nàng, nàng cũng làm như không hề phát giác.
Ngụy mẫu sau khi trở về, Lại Vân Yên đi thỉnh an bà ta, Ngụy mẫu giống như chưa xảy ra việc gì cười nói với nàng vài câu, bảo nàng về viện yên ổn dùng bữa, rồi đuổi nàng đi.
Khi đồ ăn mang lên, Ngụy Cẩn Hoằng hôm nay cũng đã về, hắn ngồi trước bàn, sai hạ nhân dọn lên một bộ chén đũa, hắn nhìn trên bàn bày bảy món ăn mặn và hai món canh tinh xảo bèn ngẩng đầu nhìn về phía Lại Vân Yên.
“Vì sao lần này không hỏi ta?” Hắn nói, ngày thường khi đôi mắt sâu thẳm của hắn mang ý cười luôn ẩn ẩn sánh sáng thâm trầm trong đó.
Đồng dạng với đôi mắt thâm trầm, còn có khóe miệng ý cười ôn hoà của hắn.
"Chuyện thất cô nương à?”
Ngụy Cẩn Hoằng nhìn nàng.
“Nàng ấy là tẩu tử ta, ta còn nhiều thời gian gặp nàng.” Lại Vân Yên nhàn nhạt trả lời, đôi mắt nhìn về phía bàn thức ăn.
Thấy Ngụy Cẩn Hoằng bắt đầu gắp thức ăn, nàng lúc này mới động đũa.
"Chuyện ngươi động tới Thôi gia, chính ta đã ngăn cản.” Ngụy Cẩn Hoằng lúc nàng ăn qua nửa chén cơm, lại nói.
Lại Vân Yên "Ừ” một tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Lâu như vậy cũng chưa có tin tức, chưa thấy được Ngụy mẫu thất sắc, e là ngọn núi lửa hiếu tử Ngụy đại nhân này đã ra tay.
Nàng không ngoài ý muốn.
Nàng có thời điểm đắc thủ, cũng sẽ có thời điểm thất thủ, thắng bại chuyện thường tình của nhà binh.
Nàng không dao động, Ngụy Cẩn Hoằng cũng không nói gì thêm.
Dùng cơm xong, thượng trà, Ngụy Cẩn Hoằng lệnh hạ nhân lui xuống.
Thấy hắn lại có chuyện muốn cùng nàng nói, Lại Vân Yên lắc lắc đầu.
Nàng vào gian trong, không bó chân ngồi trước án, mà ngồi xuống ghế quý phi, dựa lưng nửa nằm trên ghế, tay chống đầu, thoải mái mà dựa vào.
“Nương nói ngươi thân thể không khoẻ, nên để ngươi ở nhà.” Ngụy Cẩn Hoằng ngồi trên án trước bàn, tự rót cho mình ly nước lạnh nhẹ nhấp một ngụm.
Lại Vân Yên đôi mắt xẹt qua hắn, nói, "Viện ra một lý do hợp lý cho ta, Ngụy đại nhân muốn ta tha cho bà ta sao?”
Ngụy Cẩn Hoằng chưa nói gì.
"Hẳn là vậy.” Lại Vân Yên cười cười, lại hỏi: "Vết thương trên đùi đại nhân đã hết đau chưa?”
Vừa lành sẹo đã quên đau, Ngụy Cẩn Hoằng trước kia không có bản lĩnh này, ai ngờ bây giờ lại có.
“Chấn Nghiêm huynh hai tháng sau thành thân.” Ngụy Cẩn Hoằng xoay xoay chén trà ôn hòa nói: “Giang đại nhân lúc này đang ngao du ở Hoàng Sơn.”
Lại Vân Yên cho rằng chính mình sống hai đời, tính ra cũng là người một đống tuổi, định lực khẳng định muốn so người bình thường tốt hơn rất nhiều, nhưng nghe những lời này của Ngụy Cẩn Hoằng hàm răng vẫn nhịn không được va vào nhau.
“Ta nói những lời này, ngươi mới có thể nghe ta, đúng không?” Ngụy Cẩn Hoằng hướng Lại Vân Yên cười cười.
Lúc hắn thể hiện thiện ý của mình với nàng, nàng cũng cho rằng hắn lòng lang dạ sói, thế nào cũng phải buộc hắn nói lời nói nặng.
Đời trước hay đời này, nàng cũng như thế.
Hắn cho rằng trở lại một đời, hắn đối với nàng khắc chế chịu đựng, như vậy nhiều năm sau, nàng sẽ cảm nhận được một chút tâm ý của hắn.
Đúng là vô dụng.
Ngụy Cẩn Hoằng tươi cười ẩn chứa bi thương mà nhìn nàng, Lại Vân Yên nhìn lại hắn, nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại.
Một lúc lâu sau, toàn bộ lửa giận trong lòng sau khi được dằn lại, mới cười nói với Ngụy Cẩn Hoằng: “Chúc mừng Ngụy đại nhân, lần này ngài lại thắng.”
Dứt lời lại cười hai tiếng nói: "Mẫu thân thân ngài đúng là người có phúc khí, sinh ra một người con đắc lực, lại tri kỷ hiểu lòng bà ta như ngài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.