Oan Gia Hai Đời

Chương 6:




Nói chuyện với huynh trưởng chưa đến một nén hương, gã sai vặt Hổ Vĩ bên người hắn liền tới trước cửa nhỏ giọng bẩm báo: "Đại công tử, Tống di nương tới.”
Lại Chấn Nghiêm nghe vậy đứng dậy, nhìn Lại Vân Yên, híp mắt nói: “Ở Ngụy gia phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, muội biết không?”
“Vân Yên biết được.” Lại Vân Yên khom lưng phúc lễ.
“Nếu có tin tức gì, ta sẽ sai người báo cho muội.” Lại Chấn Nghiêm dứt lời, phất tay áo đi.
Lại phủ hiện nay không có chủ mẫu, công việc ở nội viện vẫn luôn do Tống di nương chấp chưởng, Lại phụ cũng không có ý định tục huyền, nói là tưởng niệm vong thê, tạm không cưới người khác, hành động này của ông ta được người đời khen ngợi, người ngoài toàn nói Công Bộ thượng thư Lại Du đúng là người trọng tình trọng nghĩa, đối với vong thê thật là tình thâm ý trọng.
Lại Vân Yên kiếp trước đối với phụ thân cũng rất cung kính, nhưng chỉ dừng lại ở mức kính trọng mà thôi, Lại Du và nàng không có tình cảm cha con. Mấy năm khi thân mẫu còn chưa tạ thế, Lại Vân Yên còn tưởng ông ta không thích nữ nhi, cho đến khi con gái của Tống di nương được sinh ra, ông ta thường xuyên đi thăm thì nàng mới rõ tâm tư của ông ta, đó là điều không phải Lục gia đích nữ như nàng ngoan ngoãn lấy lòng là được ông ta yêu thích.
Về sau khi mẫu thân tạ thế, Tống di nương chưởng gia, bà ta đối với đích trưởng nữ là nàng cũng rất cung kính, năm này sang năm nọ vẫn không thay đổi, Lại Vân Yên vẫn chưa nhận ra dã tâm của bà ta, khi đó nàng chỉ nghĩ rằng bà ta là nữ nhân phụ thân yêu thương, phụ thân đặt bà ta ở trong lòng mới kiến phụ thân đối với bà ta thiên kiều bách sủng, còn đối với mẫu thân lãnh đạm thủ lễ.
Chỉ đến khi Lại Hoạ Nguyệt gả vào Ngụy gia, quý thiếp Tống đi nương mới dần dần lộ ra tư cách và tham vọng vị trí phu nhân Lại gia, Lại Vân Yên lúc này mới minh bạch năng lực thật sự của bà ta.
Nữ nhân này quá biết ẩn nhẫn, nếu như năm đó huynh trưởng không mạo hiểm nhanh chóng diệt Lại Chấn Vĩ thì Lại gia đã bị một người đàn bà thao túng.
Không qua bao lâu, Hạnh Vũ liền tới báo: “Đại tiểu thư, Tống di nương tới.”
“Ừ, thỉnh vào.” Lại Vân Yên ngồi trên ghế chủ vị ở gian ngoài, bình đạm nói.
“Vâng ạ.”
Hồi sau Tống di nương diện một bộ váy áo thạch lựu vào phòng, vừa tiến vào liền hạ eo lưng phúc lễ với Lại Vân Yên, ngẩnh đầu nhẹ nhẹ nhàng nhàng chào hỏi: "Gặp qua đại tiểu thư."
“Tống di nương đa lễ.” Lại Vân Yên nhẹ cười một tiếng, quan hệ của nàng và Tống di nương cũng rất xa cách, nàng cho rằng không chấp nhất bà ta thì sẽ không khiến mẫu thân thất vọng.
Nàng khi đó được mẫu thân và huynh trưởng che chở quá nhiều, không biết sự tình trong phủ, vô tư lự cũng là một điều xấu.
"Yến tiệc lại mặt buổi trưa, trừ các vị tiểu thư trong tộc, ngài còn muốn thỉnh ai khác không?" Tống đi nương mỉm cười hỏi, khuôn mặt trái xoan lộ ra mấy phần yếu ớt.
Từ khi bà ta bị sảy thai trở đi, trên mặt chính là biểu tình này, tựa hồ chỉ cần ai lớn giọng nói với bà ta một câu là bà ta có thể ngất xỉu ngay lập tức.
“Di nương mời những ai, đem danh sách cho ta xem qua.” Lại Vân Yên không lạnh không nhạt nói một câu l.
Thấy nàng đối đãi với bà ta so với quá khứ có vẻ xa cách một chút, Tống di nương vẫn chưa biến sắc mặt, chỉ đứng cạnh nha hoàn cúi đầu, tiếp nhận sổ sách đưa cho Lại Vân Yên.
Lại Vân Yên không nhìn bà ta, tiếp nhận danh sách, thấy bên trong đều là nữ nhi trong tộc cùng nàng có giao tình, nàng xoay qua sai Lê Hoa: "Lấy bút lông tới đây."
“Đây ạ.”
Lại Vân Yên tiếp nhận bút lông trong tay Lê Vân, gạch tên một vài vị thứ nữ viết xuống tên của một vài vị đích nữ, mới ngưng bút nói với Tống di nương: "Những người gạch tên không thỉnh, mời thêm vài vị tiểu thư ruột thịt, di nương đều thay ta mời đến nhé.”
Tống di nương nhìn quyển sách liếc mắt một cái, thanh âm như cũ mềm nhẹ: “Thanh Mai, Văn Trúc hai vị tiểu thư cũng không thỉnh sao?”
Hai vị này trước kia chơi rất thân với nàng, sau khi nàng xuất giá Lại Vân Yên và các nàng giao tình càng hời hợt, khi nàng và Ngụy gia lục đục, các nàng cũng có đến khuyên vài câu.
“Không, ngày hôm nay về nhà thăm phụ mẫu, thỉnh tỷ muội ruột thịt trong tộc tụ tập lại là được." Lại Vân Yên nói đến đây, rũ mắt lấy khăn lau miệng điềm đạm nói: "Đi sắp sếp thôi.”
Ngày nàng về nhà thăm phụ mẫu, một thứ nữ cũng đừng mong xuất hiện, bao gồm nữ nhi kia của Tống di nương.
Nàng nói mấy lời kia,Tống di nương sắc mặt một chút cũng không biến, đáp một tiếng: “Đúng vậy”, liền lại phúc lễ lui xuống.
Chờ nàng đi rồi, Lại Vân Yên cười khẽ một tiếng.
Nếu không phải kiếp trước nếm qua lợi hại của bà ta, ai có thể ngờ được một người đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng lại có tâm tư như vậy.
**
Yến tiệc lại mặt với nữ quyến trong nhà, Lại gia nhị phu nhân, tam phu nhân đều dẫn đích nữ tới, Lại Vân Yên hành lễ với các bà, biểu tình rộng rãi che miệng cười nói: “Nhị thẩm, tam thẩm vẫn là nhớ ta, ta vừa về phủ liền tới thăm ta.”
Lại nhị phu nhân lắc đầu cười nói: "Vẫn còn nghịch ngợm như vậy, còn cho rằng ngươi gả cho Ngụy gia đại công tử, thân là trưởng tức, phải đoan trang hơn mới đúng."
"Nhị thẩm!" Lại Vân Yên dậm chân, bộ diêu bích ngọc trên đầu lay động uyển chuyển nhẹ nhàng, khiến gương mặt nhỏ nhắn của nàng thêm sinh động: "Vân Yên làm sao không đoan trang!"
“Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem……” Lại nhị phu nhân thấy nàng kiều thái, cười nói với Lại Tam phu nhân, “Ngươi xem nàng đâu giống nữ nhi đã xuất giá, cùng tiểu nữ nhi dưới gối hay khoe mẽ làm nũng của chúng ta còn giống hơn."
“Này sợ là Ngụy gia đại công tử sủng ái nàng.” Lại Tam phu nhân nói đến đây, cười cười: “Ta mới vừa nghe tam thúc của ngươi nói, Ngụy đại công tử nếu không phải trong triều có việc, hắn còn muốn bồi ngươi ở nhà mẹ đẻ thêm mấy ngày, ngươi nhìn xem, đúng là nuông chiều."
Lại Vân Yên nghe nói lời này, trong lòng không biết Ngụy Cẩn Hoằng đang làm cái quỷ gì, trên mặt lại lấy khăn che mặt thẹn thùng nói: “Tam thẩm, nghe ngài nói kìa.”
Dứt lời, làm như xấu hổ trách các bà, rồi gọi nữ nhi của các bà đi qua trò chuyện.
Lại Vân Yên nhân duyên đời trước rất tốt, giao tình với bất cứ ai cũng không tệ, cho dù muội muội lòng dạ hẹp hòi ngày thường cùng nàng cải vả, giận dỗi nàng cũng không để ở trong lòng, hiện nay nàng vẫn làm ra vẻ như vậy, tự nhiên cũng không có người hoài nghi cử chỉ của nàng, đều thân mật mà cùng nàng nói chuyện, cũng không có ai cảm thấy nàng không mời những thứ nữ ngày thường hay qua lại tới dự yến tiệc có điều gì không ổn, ngược lại cảm thấy Lại Vân Yên coi trọng thân phận của các nàng, muốn cùng nàng càng thêm thân thiết.
Lại nhị phu nhân, Lại tam phu nhân thấy thân sinh nữ nhi dưới gối và những nữ nhi trong tộc cùng Lại Vân Yên xã giao rất thân thiện, hai người nhìn nhau cười, thầm nghĩ khuê nữ gả ra ngoài so với chưa gả quả là không giống nhau, so với quá khứ câu nệ tiểu tiết, bây giờ đã biết hiểu hiểu lễ hơn.
**
Về nhà lại mặt, yến tiệc cũng đã tổ chức xong, nhà trước có người đến thỉnh Lại Vân Yên hồi phủ, Lại Vân Yên đi tiền viện từ biệt phụ thân và hai vị thúc phụ.
Khi nói lời từ biệt, nàng đỏ mặt mở miệng nói với Lại Du: “Hài nhi còn có một chuyện muốn cầu phụ thân.”
“Ừ, cứ nói.” Lại Du liếc mắt một cái, lại nhìn con rể cười mỉm ngồi bên cạnh nàng, thần sắc tự tại.
“Hài nhi còn thiếu hai tỳ nữ thêu thùa may vá, muốn đón Hạnh Vũ và Lê Hoa về.” Lại Vân Yên đỏ bừng mặt nói.
Chuyện nàng nửa đường đuổi nha hoàn Đổ Quyên xuống xe ngựa, Lại Du đã nghe người báo qua, hiện nay nghe nàng nói như vậy, ông ta cho rằng nàng muốn đón hai nha hoàn diện mạo xấu xí đến hầu hạ bên người cho thêm an tâm, ông ta chỉ trầm ngâm một chút, liền gật đầu.
Khi nàng chưa sinh hạ đích trưởng tôn cho Ngụy phủ, cũng nên một phen quản thúc các nha hoàn.
Nàng có thể nghĩ như vậy cũng là chuyện tốt.
Lại Vân Yên như ý nguyện đón người cần đón đi, nàng phân phó để hai nha hoàn đầu kia ngồi chung xe ngựa với Đỗ Quyên, để các nàng náo nhiệt một chút, còn bản thân nàng từ khi lên xe ngựa liền tháo ra khuôn mặt tươi cười, lấy khăn chống che miệng ngáp một cái.
Ngụy Cẩn Hoằng nhìn nàng, không lên tiếng.
Lại Vân Yên ở Lại phủ cùng nữ quyến của Lại gia lần nữa xác lập một tầng quan hệ, lúc này cũng cảm thấy rất mệt mỏi, dựa vào vách xe liền khép mắt lại.
Thật lâu sau, nàng phát hiện Ngụy Cẩn Hoằng cử động một chút, nàng mở mắt ra, thấy hắn đem thảm đắp lên đầu gối nàng.
Lại Vân Yên lập tức nhíu mày, thật sâu khó hiểu: “Ngụy đại nhân đây là làm gì?”
“Chẳng làm gì cả.”
"Ngài có việc gì vẫn nên báo cho thiếp vài tiếng, đầu thiếp ngu dốt, đoán không ra ý tứ của ngài." Lại Vân Yên khách khí dặn dò.
Ngụy Cẩn Hoằng rốt cuộc đang suy tính cái gì? Mấy ngày nay lại kính nàng như vậy, chẳng lẽ muốn bắt tay giảng hoà?
"Rất mau liền tới tháng 5." Ngụy Cẩn Hoằng thấy ủ rũ trong mắt nàng tiêu tán, sắc mặt trở nên nghiêm túc, hắn chậm rãi giương khoé miệng.
Tháng 5 là lúc Lại Chấn Vĩ từ phương nam về Lại gia.
“Đúng vậy, tháng 5, làm phiền Ngụy đại nhân lo lắng.” Lại Vân Yên mỉm cười nói.
“Ta cùng Chấn Nghiêm huynh đã nói qua, nếu Lại gia có việc cứ sai người đến tìm ta.”
“Tìm ngài?” Lại Vân Yên thật là nghi hoặc, suy nghĩ một hồi mới hướng Ngụy Cẩn Hoằng nhìn, nói nhỏ: “Ngài đây là đang muốn bắt tay giảng hoà?”
“Không thể sao?” Ngụy Cẩn Hoằng sóng mắt bình tĩnh mà nhìn nàng.
"À.” Lại Vân Yên bị hắn trả lời kích đến thình lình mà dồn dập cười một tiếng, nàng còn muốn khinh thường cười mấy tiếng nhưng vẫn gắt gao nhịn xuống.
Suy nghĩ một hồi nàng mới há miệng nói nhỏ: “Nguyên lai hai ngày này ngài cho ta thể diện là vì việc này?”
Bắt tay với Lại gia là sẽ bớt đi một đối thủ, Nguỵ phụ cũng không chết vì sự kiện các đảng phái phân tranh?
“Ngài thật sự quên được thù hận đời trước của chúng ta sao?” Nhịn rồi lại nhịn, Lại Vân Yên vẫn muốn hỏi hắn một câu.
“Ta còn tạm, còn ngươi?” Ngụy Cẩn Hoằng liếc nhìn nàng một cái.
“Ta?” Lại Vân Yên không thể tưởng tượng mà lấy khăn ngăn khoé miệng, cười vài tiếng mới nói, “Đến ngài mà còn có thể quên, ta có cái gì không thể quên.”
Giữa cha con Ngụy gia, nàng ở giữa một tay quạt gió thêm củi, Ngụy Cẩn Hoằng đến mối thù giết cha còn không so đo, nàng còn có thể nói gì đây?
Nhưng nếu nàng tin thật, chẳng khác nào một đứa con nít ngốc nghếch.
Bất quá Ngụy Cẩn Hoằng nói ra câu này, nàng cũng không thể phủi bỏ thể diện của hắn, liền cười to vài tiếng, nàng không thể mở miệng nói mấy câu, nhịn xuống chỉ có thể cười trừ.
Quá hoang đường, Ngụy Cẩn Hoằng thế nhưng thật sự có ý này.
Nàng còn tưởng rằng, bọn họ không gặp mặt liền đao kiếm gặp nhau, đều muốn vô thanh vô thức đem đối phương lộng chết.
Sống lại một hồi, Ngụy Cẩn Hoằng cũng tưởng rằng sống lại một đời Lại Vân Yên còn có thể tin tưởng hắn? Đáng tiếc, nàng nghĩ như thế nào đều không cảm thấy Ngụy Cẩn Hoằng sẽ là người như thế.
"Cười cái gì?” Lại Vân Yên vẫn luôn lấy khăn che miệng, Ngụy Cẩn Hoằng nhìn nàng vài lần, vẫn mở miệng hỏi.
Lại Vân Yên lắc đầu không đáp, lấy khăn tay thả xuống dưới, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn hắn.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Ngụy Cẩn Hoằng lại hỏi một tiếng.
“Ngài nhất định không muốn biết đâu.” Nàng kiều kiều khóe miệng, lại ý cười ngâm ngâm mà nhìn hắn.
“Muốn nói gì cứ nói.” Ngụy Cẩn Hoằng rũ mắt bắt gặp bàn tay ngọc nhỏ dài trắng trẻo của nàng, nhưng không nhớ nổi khi hôn lên đôi tay ấy sẽ có tư vị gì.
"Thiếp là đang suy nghĩ, đề nghị của ngài cũng rất tốt, thiếp cũng không muốn huynh trưởng và ngài đối địch……” Nói đến đây Lại Vân Yên tới gần Ngụy Cẩn Hoằng, ở bên tai hắn khẽ cười nói: "Nhưng lần này thiếp trăm triệu lần sẽ không vì ngài chắn dao nữa, khi ngài bị người ta thiên đao vạn quả, thiếp ở sau lưng cũng chỉ có thể tìm người thổi trúc gảy đàn mà thôi.”
Nghe được lời này, Ngụy Cẩn Hoằng nhắm mắt cười khẽ một tiếng, hơi hơi quay đầu đi, giương mắt nhìn đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng ngay trước mắt: “Phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.