Hơi thở của hắn từ từ đến gần, Lại Vân Yên trở về chỗ ngồi của mình, đôi mắt ẩn ẩn ý cười liếc mắt nhìn hắn, thấy ánh mắt âm u của hắn nhìn lại nàng, nàng không nhịn được bật cười thu hồi ánh mắt.
Nàng nói nàng sẽ quên nhưng Ngụy Cẩn Hoằng cũng không phải tên nhóc.
Nàng kích hắn, hắn sao lại dễ dàng mắc mưu.
Nàng vẫn nên thu liễm một chút, miễn cho người trước mặt chơi trò giỏ tre múc nước công dã tràng, chỗ tốt không chiếm được, ngược lại còn bị người ta chiếm tiện nghi.
**
Trở về Ngụy phủ, đi chủ viện thỉnh an Ngụy mẫu, sau khi lưu lại dùng bữa tối, Lại Vân Yên trở về sân viện Ngụy Cẩn Hoằng.
Về tới viện, nàng liền đuổi Đỗ Quyên và Bách Hợp đi ra ngoài.
Đỗ Quyên, Bách Hợp ở bên ngoài nghe thấy Xuân bà bà thông báo các nàng dọn ra khỏi viện, trong viện truyền ra thanh âm khóc rống.
Tiếng khóc lớn đến mức Lại Vân Yên ngồi ở gian phòng bên trong cũng nghe thấy, nàng hơi nghĩ nghĩ liền ra cửa, đứng ở nơi đèn lồng treo cao nói với người trong sân viện: "Không muốn đi tiền viện gác đêm thì đến phòng giặc y phục đi, nếu lại không hiểu lễ nghĩa đi sân viện của đại công tử mà khóc, để hắn tống cổ các ngươi trở về, đỡ cho người khác nói Lại phủ chúng ta quản người không nghiêm, đào tạo ra người không biết lễ nghĩa, Xuân bà bà, ngươi có nghe thấy không?”
Nàng đứng ở dưới đèn sáng ngời không nhanh không chậm mà nói những lời này, trong viện tức khắc đã không còn tiếng vang, chỉ còn nghe tiếng côn trùng không tên trên cây phát ra tiếng kẽo kẹt.
“Xuân bà bà?” Lại Vân Yên cười hỏi một câu.
“Nô tỳ biết được, liền đưa các nàng đi phòng giặc y phục.”
“Ừ.”
Lại Vân Yên xoay người, chân bước vào phòng, Lệ Hoa bưng trà nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đại tiểu thư, ngài làm như vậy có chút không ổn”
"Tại sao không ổn?” Lại Vân Yên tiếp nhận trà trong tay nàng ta cười hỏi.
“Người khác nghe thấy được, sẽ bàn tán về ngài.”
"Hả?”
Thấy đại tiểu thư không mặn không nhạt, Lê Hoa nóng nảy lên: “Ngài mang nô tỳ cùng Hạnh Vũ về, đem các nàng đuổi ra, không phải khiến ai cũng biết tâm tư của ngài sao?”
"Ta có tâm tư gì?” Lại Vân Yên buồn cười.
“Này, này……” Lê Hoa không ngờ Lại Vân Yên nhanh mồm dẻo miệng, lúc này bị Lại Vân Yên nói đến miệng lưỡi lắp ba lắp bắp, liên tục hít thở cho thông rồi mới nói: “Ngài biết nô tỳ đang nói gì mà.”
“Đều ổn hết, cứ làm theo ta là được.” Lại Vân Yên cười với Lê Hoa đang bất đắc dĩ kia, trong lòng đã lâu không xao động có chút chua xót.
Đúng là nha đầu ngốc, khi biết tin Lại Hoa Nguyệt có thai lại sắp gả vào Ngụy phủ, nàng liền đâm đầu chết trước mặt Ngụy Cẩn Hoằng, cho rằng làm như vậy Ngụy đại nhân sẽ không cưới Lại Hoa Nguyệt vào cửa.
Thật là nha đầu trung thành đến ngu trung, đi theo nàng cả đời, lại không có kết cuộc tốt.
Nàng vốn không nên mang hai nha Hoàn Lê Hoa và Hạnh Vũ về đây, nhưng hai người các nàng tuổi tác cũng đã lớn, cũng không phải nha hoàn già mà cho xuất phủ, cuối cùng các nàng vẫn sẽ bị Tống di nương gả làm tiểu tiếp cho mấy lão nô tài thôi, đến lúc đó lại ra tay không bằng nàng đón các nàng đi trước một bước.
Đi theo nàng, có lẽ họa phúc không lường, nhưng nàng sẽ tận lực khiến cho các nàng áo cơm không lo, không bị người ngoài khi dễ.
Nàng cũng sẽ không để các nàng vì nàng khóc rống, vì nàng chết thảm.
“Lê Hoa” Hạnh Vũ lôi kéo tay Lê Hoa, nhẹ giọng nói: “Ta nghe theo đại tiểu thư.”
“Tốt” Lê Hoa hướng Lại Vân Yên hành lễ, vẻ mặt lo lắng nhưng miệng vẫn nói “Nô tỳ nghe ngài.”
Lại Vân Yên buồn cười nhéo nhéo mặt các nàng: "Phải như vậy chứ.”
Không thông tuệ, đầu óc không nhanh nhạy bằng người ta thì như thế nào? Đối với nàng trung tâm là đủ.
Hiện tại đối với nàng mà nói, đầu óc của nàng đã đủ dùng, tấm chân tình thật lòng mới khó tìm, mới đáng quý.
**
Đêm nay Lại Vân Yên để hai nha hoàn về phòng nghĩ ngơi, bốn bà tử gác đêm như cũ chờ sai bảo.
Ngụy Cẩn Hoằng sau khi trở về, bên ngoài phòng thấy các nàng thi lễ với hắn, hắn quét mắt liêc các nàng một cái.
"Đứng lên đi.”
Ngụy Cẩn Hoằng đi đến trước bàn.
“Đại công tử, ta đi múc nước.” Thương Tùng cơ linh nói.
"Ừ”
Hạnh Vũ, Lê Hoa được Lại Vân Yên dặn dò trước, nói hầu hạ đại công tử không phải việc của các nàng, nếu hắn sai sử thì tiến lên hầu hạ, nếu không thì đứng một bên là được.
Các nàng từ nhỏ vào phủ được Lại Vân Yên chiếu cố, được nàng cho không ít chỗ tốt, xem nàng như chủ tử, càng coi nàng như ân nhân, từ trước đến nay đều nghe nàng phân phó, vì vậy đã được dặn dò trước mà hiện nay quy củ đứng một bên, cúi đầu nhìn mặt đất, không nghe thấy đại công tử sai sử, các nàng sẽ không liếc mắt một cái.
Các nàng vẫn luôn đứng thẳng ở đó, thẳng đến Ngụy Cẩn Hoằng rửa chân xong, vào gian trong, gã sai vặt bảo các nàng có thể đi nghĩ các nàng mới ngẩng đầu.
Trở lại giường ngủ cách bình phong Hạnh Vũ nhẹ nhàng nói với Lê Hoa “Muội tử, đại tiểu thư là người thông tuệ, nàng phân phó cái gì đều có nguyên nhân, chúng ta chỉ cần nghe theo. Nàng là chủ tử, ngươi về sau trăm triệu lần không thể đánh gãy lời nàng, chúng ta phải hiểu quy củ, mới có thể hầu hạ bên cạnh nàng lâu dài, điều này ngươi hiểu không?”
“Ta biết.” Lê Hoa gật đầu, nàng bò lên trên giường, đắp cùng ổ chăn với Hạnh Vũ, nghiêng tai cẩn thận nghe tiếng vang ở nội phòng, lúc này mới lắc đầu với Hạnh Vũ, nhắm hai mắt lại ngủ.
Trong gian trong, thấy Ngụy Cẩn Hoằng tiến vào, Lại Vân Yên gập quyển sách trên tay, đứng dậy hướng Ngụy Cẩn Hoằng hành lễ, ngượng ngùng nhẹ giọng nói: “Đại công tử, hai nha hoàn kia của ta không biết nghe lời nên ta đã tống cổ các nàng đến phòng giặt y phục, ngài nếu cảm thấy đau lòng, cảm thấy không ổn thì cất nhắc các nàng đến thư phòng của ngài hầu hạ, thiếp cũng sẽ không có gì bất mãn.”
Ngụy Cẩn Hoằng nghe vậy, bàn tay đang đỡ bàn ngồi xuống ngưng một chút, mới chậm rãi ngồi xuống ghế.
Nhiều năm như vậy, cách nàng đâm dao nhỏ vào lòng hắn chẳng sợ lâu năm không dùng bị mai một, nhưng mức độ ngoan tuyệt đúng là không hề kém.
Một hồi hắn ân ái ở thư phòng, ở trong mắt nàng, hắn giống như một người thích cùng nha hoàn ở thư phòng làm loạn.
Nàng luôn không quên nhắc nhở hắn, ở trong lòng nàng, hắn là có bao nhiêu xấu xa dơ bẩn, thấp kém hạ lưu.
Thấy Ngụy Cẩn Hoằng nhìn đèn bàn không nói, tâm trạng chưa xót của Lại Vân Yên cho Lê Hoa và Hạnh Vĩ chậm rãi tốt lên, thấy Ngụy Cẩn Hoằng không nói gì, nàng cười khẽ hai tiếng, trở về giường.
Nàng cùng hắn đời trước dây dưa, nhận hết tra tấn, nhưng không phải không có chỗ tốt.
Hắn khiến nàng sống không tốt, nàng cũng có thể nhắc nhở hắn, khiến hắn sống không thoải mái, nàng vẫn biết được.
Kết quả tốt nhất của bọn họ chính là nàng rời khỏi Ngụy gia, sống cuộc sống của riêng nàng, Ngụy Cẩn Hoằng nếu không muốn kết thù với Lại gia, căn cứ vào những sự việc hắn biết được từ đời trước hắn càng có năng lực hoá giải, không cần kéo nàng xuống nước.
Nhưng hắn không ra điều kiện với nàng, Lại Vân Yên chỉ còn cách nhắc nhở hắn sớm mà nói ra.
Ngụy Cẩn Hoằng cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lại Vân Yên.
Lại Vân Yên cười đón nhận ánh mắt hắn.
“Còn muốn xem thư?” Ngụy Cẩn Hoằng nhàn nhạt hỏi.
Lại Vân Yên khóe miệng cười bởi vậy chậm rãi phai nhạt.
“Ta đây sẽ để nến lại cho nàng.” Ngụy Cẩn Hoằng không chút để ý mà phiết quá mặt, nhìn ánh nến nói một tiếng.
Giá cắm nến lúc này lóng lánh mê ly, Lại Vân Yên không nói gì, đem thư đặt lại trên án, ngã đầu xuống ngủ.
Không gian vang lên một tiếng phụt, ngọn nến đã bị dập tắt.
Trong lòng liền rơi vào trạng thái đen tối, Lại Vân Yên mặt liền dần dần lãnh đạm xuống.
Ngụy Cẩn Hoằng hiện nay, nàng thật là không nhìn ra ý đồ của hắn.
Hắn quá trầm ổn.
Đương nhiên, không ngoài ý muốn chính là, cho dù về sau nàng có chặt bao nhiêu gốc rễ nguyên khí của hắn, người nam nhân này cuối cùng vẫn lướt qua đủ loại chức vị mà bước lên vị trí thừa tướng.
Mà đời này, hắn thật sự muốn cùng nàng giảng hoà, thù oán trước đâu tất cả đều không đề cập tới?
Bọn họ hai người đồng thời trọng sinh, đây là trùng hợp? Vẫn là, nàng thượng còn ở đáng sợ ở cảnh trong mơ?
**
Sáng sớm ngày thứ tư giờ Dần, Ngụy Cẩn Hoằng ngủ dậy đúng giờ.
Lại Vân Yên cũng trong bóng đêm mở bừng mắt.
Nàng nghe được tiếng động rất nhỏ tiếng người ma sát mặc y phục, nàng mở to mắt nghe động tĩnh, không lâu sau, Ngụy Cẩn Hoằng ở giường bên kia mở miệng, thanh âm hắn trong bóng đêm có vẻ cực kỳ trong trẻo, điều này nhắc nhở nàng thiếu niên cùng nàng mới vừa thành hôn không lâu vẫn là một công tử trẻ tuổi: "Ta đi thư viện, ngươi cứ ngủ tiếp."
“Đa tạ Ngụy đại nhân.” Lại Vân Yên cũng không định giả bộ ngủ.
“Ừ.” Ngụy Cẩn Hoằng đi ra ngoài, sau đó cửa gian ngoài bị đẩy ra, nàng nghe được thanh âm hai cái gã sai vặt của hắn, cũng nghe được tiếng nha hoàn của nàng thỉnh an.
Nghe được tiếng Hạnh Vũ, Lê Hoa thỉnh an, Lại Vân Yên ngáp một cái, tinh thần tuy rằng có chút không tốt nhưng tâm tình lại là sung sướng.
Ngụy Cẩn Hoằng tuy rằng không nói một lời, nhưng Lại Vân Yên cũng biết trong lòng hắn chắc chắn không phải không nổi lên gợn sóng như vẻ bề ngoài.
Một cái Lê Hoa đâm cột mà chết trước mặt hắn, một Hạnh Vũ từng hạ đọc hắn, hiện tại ba người các nàng ở trước mặt hắn, nhắc nhở hắn từng bị chủ tớ càng nàng căm ghét sâu sắc, nàng không tin trong lòng Ngụy Cẩn Hoằng cảm thấy dễ chịu.
Nếu hắn muốn thoát khỏi các nàng, hoặc là là nghĩ cách lộng chết các nàng, hoặc để các nàng rời khỏi nơi này, từ đây người chướng mắt chướng tai không còn nữa, mới có thể thật thống khoái.
Lại Vân Yên nằm thêm một lát, qua giờ Dần là nàng phải đến thỉnh an Ngụy mẫu.
Nhóm nha hoàn nghe nàng phân phó tiến vào thu thập đệm chăn, cho dù sợ các nàng sớm bị báo cho Lại Vân Yên nghỉ ở trên giường có khác hắn ý, nhưng Lê Hoa khi thu thập đệm chăn bỏ vào hòm xiểng liền rớt nước mắt, cho rằng Lại Vân Yên gả vào, đại công tử trước kia còn đối với chủ tử tốt nay bị hai ả Đỗ Quyên Bách Hợp làm cho mê mẩn, khiến cho chủ tử chịu ấm ức.
Nàng thấp thấp kéo khóc, cho dù có sở che giấu, ngồi ở gương đồng trước Lại Vân Yên cũng là nghe được đến, nhưng nàng không mở miệng khuyên giải an ủi nàng cái gì.
Chỉ cần nàng không rời khỏi Ngụy phủ, chỉ cần Ngụy Cẩn Hoằng không dọn khỏi cái viện này, nàng cũng phải sống những ngày tháng như vậy, nha hoàn khó hiểu, nàng cũng không thể giải thích cái gì, các nàng tốt nhất phải thuận theo thói quen của nàng, ngày qua ngày càng lâu, liền không cảm thấy kỳ lạ nữa.
Việc gì đều là có thể thành quen, đều có thể thay đổi, tựa như nàng nhiều năm trước thói quen yêu thương Ngụy Cẩn Hoằng, biến thành thói quen căm ghét hắn, sau lại hận hắn, rồi trở nên không còn hận nữa, chỉ toàn tâm nghĩ đối phó hắn.
Đây là thời gian lực lượng, không có gì là không thể thay đổi.
“Đại tiểu thư.” Hạnh Vũ lúc này mở miệng nói nhỏ: "Ta búi tóc cho ngài, ta trước đó vài ngày có tìm bà tưt chải đầu trong phủ học qua.”
"Ừ,” Lại Vân Yên cười đáp, “Xuân bà bà các bà ấy cũng biết rất nhiều thứ, quay đầu lại ta phân phó các bà một tiếng, ngươi cùng Lê Hoa đi theo phải chú ý học hỏi nhiều hơn, về sau việc chải đầu làm tóc cho ta đều giao cho các ngươi.”
“Nô tỳ biết được.” Hạnh Vũ nhấp miệng cười một tiếng, liền không hề phát ra tiếng, chuyên chú mà làm tóc cho Lại Vân Yên.
Nàng ta chính là như vậy, không nói nhiều nhưng mỗi việc đều đem nàng đặt lên đằng trước, sau lại thấy được tất cả đau đớn của nàng, muốn cho tên đầu sỏ nhận hậu quả, lại chưa bao giờ suy tính cho kết cục của bản thân.
Ngụy Cẩn Hoằng nói nha hoàn của nàng quá mức âm ngoan, hắn ngoài miệng thì nói đau lòng cho nàng muốn bảo vệ nàng, nhưng hắn còn không làm được bằng một nha hoàn mà hắn cho rằng quá mức. âm ngoan
Con người thường bị tướng mạo và ngôn ngữ che mắt, thường không biết tính tình thật sự bên trong, thẳng đến khi bản thân ăn đau khổ, thương tích đầy mình mới nhận ra rõ chân tướng là dạng gì.
“Ngài cũng cho phép ta học cái này chứ?” Lê Hoa nghe chủ tử nói vậy, trộm trộm lau khô nước mắt, quay đầu lại đi tới hỏi Lại Vân Yên.
“Cũng cho phép ngươi học.” Lại Vân Yên mỉm cười.
“Thật tốt quá, nô tỳ nhất định cố gắng học thật tốt.” Lê Hoa vừa nghe, cười nói một tiếng, liền lại quỳ xuống nhìn Lại Vân Yên giày, ngẩng đầu cùng nàng nói: “Đôi giày lụa thêu hoa kia ngài còn cất trong hòm xiểng sao?”
"Không cần lấy ra.”
"Vậy nô tỳ cho ngài đi lấy đôi khác cho ngài nhé?”
“Đi đi.” Lại Vân Yên nhịn không được duỗi tay sờ sờ đầu nàng, nói: “Thuận đường lấy chút điểm tâm hôm qua mang về, ngươi và Hạnh Vũ theo ta đi thỉnh an.”,