Oan gia

Chương 5.1:




Tắm rửa xong, thay một thân quần áo sạch đẹp, Long Vũ cảm thấy tinh thần rất sảng khoái. Hiện tại quán chủ y quán đưa thức ăn tinh xảo tới, hắn ngoại trừ có chút phàn nàn ánh mắt lựa chọn quần áo của người khác quá kém, cũng không còn sở cầu.
Sau khi tinh thần hơi hơi thanh tỉnh, Đường Mặc Phi ăn ba chén cơm trắng lớn, uống dược. Tiếp đến Y thưởng thức trà lài ngon nhất, liếc mắt trộm dò xét Long Vũ, phát hiện hiện tại người này xinh đẹp hơn, nhìn rất là thuận mắt.
Ai, chỉ tiếc cho dù Long Vũ có xinh đẹp hơn nữa cũng cùng y bát tự không hợp! Này không được, ngay cả hái thảo dược chữa thương cũng hại thương thế của y nặng thêm, thiếu chút nữa vứt bỏ tánh mạnh! Từ nay về sau y có lẽ thật sự không thể cùng Long Vũ ở tại một chỗ. Nghĩ như vậy, trong lòng có một chút cảm giác không thoải mái khác thường.
Đường Mặc Phi không rõ vì sao lại có cảm giác như vậy, thường Long Vũ hơi thiếu tình người, nhưng thấy người này vì y chạy tới chay lui, lại phải nén giận, thật sự là hiếm thấy, thế nhưng vẫn phải vạch kế rời đi, trong lòng y không nhịn được khó chịu.
Bất quá, y phải làm như vậy cũng là do Long Vũ gây ra, không cần phải … cảm thấy có lỗi. Suy nghĩ chuyển đến đây, Đường Mặc Phi rất nhanh đem ý niệm có lỗi đang bốc lên trong đầu cưỡng chế xuống.
Người hầu bốn phía thấy hai người Đường – Long sau khi tắm rửa xong, một người tiêu sái tuấn dật, một người ngạo nghễ tú lệ, thật sự là một đôi công tử tiêu sái tuấn mỹ, trong lòng tất cả mọi người đều kêu lên một tiếng cảm thán, cảm giác ở cùng nhân vật suất chúng như vậy, còn được hầu hạ bọn họ, đúng là tam sinh hữu hạnh.
Hai người tại y quán này ung dung ở mấy ngày, quán chủ hầu hạ rất chu toàn, sai người đi cùng Long Vũ chọn y phục cẩm hoa cùng mỹ thực ngon miệng hợp ý ở trên đường; Đường Mặc Phi đối với phối chế dược của y quán rất thoả mãn, ngoại thương của y dưới điều dưỡng của dược rất nhanh chóng hồi phục, y vui vẻ rất nhiều thuận miệng khen đại phu của y quán hai câu, làm cho mọi người đã xem qua phương thuốc của y phải thở dài một hơi, cảm thấy không có mặt mũi nhận lời khen của cao thủ dùng dược trước mặt.
Nửa tháng sau, Long Vũ viết phong thư, trên phong thư có dấu hiệu của Long gia, để quán chủ đưa đến chỗ ngân hàng tư nhân của Long gia, để người ở đó tin tưởng đưa cho gã ba ngàn lượng hoàng kim dùng để tạ ơn.
Quán chủ cực kỳ cao hứng, gã bất quá chi ra mấy ngàn lượng bạc cho hai người Đường – Long, liền kiếm lại được một bút cự kim này, mặt mày rạng rở cười toe toé, không ngừng nói lời cảm tạ.
Sáng sớm hôm sau, Long Vũ phất tay đuổi quán chủ đang tới đưa tiễn, cùng Đường Mặc Phi nhảy lên ngựa mà quán chủ đã chuẩn bị cho bọn họ, vung roi nghênh ngang rời đi.
Bọn họ đi thẳng một đường, vội vàng đuổi tới thành trấn phồn hoa phía trước, Đường Mặc Phi tìm được ngân hàng tư nhân của Đường gia ở chỗ này, lấy ra một ít lộ phí, sau đó cùng Long Vũ đi vào một tửu quán lớn nhất để nghỉ ngơi.
Khi gọi món ăn, Đường Mặc Phi âm thầm tính toán lại trốn như thế nào. Lúc này công phu hai người đã khôi phục như lúc ban đầu, bởi vì trải qua chung hoạn nạn, Long Vũ không có nhắc lại trả thù, nhưng Đường Mặc Phi vẫn lo lắng. Trải qua chuyện này, y càng thêm nhận định mệnh số gặp gỡ Long Vũ liền gặp xui xẻo cùng vận xui. (=)))
Nhưng từ khi xảy ra chuyện cho tới bây giờ, mỗi lần nghĩ đến Long Vũ, trong lòng Đường Mặc Phi lại có một loại cảm giác là lạ, không nghĩ đối phương cũng có trọng lượng trong lòng của y. Chẳng lẽ nguyên nhân là vì gần đây Long Vũ cứ lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt y? Còn là vì một đêm kia y té xỉu trong sơn động, trong mơ mơ màng màng một mực nghe được có người khóc nức nở vì lo lắng cho y?
Bất quá, Long Vũ hẳn là không đối với y tốt như vậy a?
Đường Mặc Phi như có điều suy nghĩ nhìn về phía Long Vũ đang an nhàn cùng cười nhàn nhạt, trong lòng vẫn không xác định được cái y nhìn thấy có phải là ảo giác. Y biết rõ Long Vũ là loại người cận kề cái chết cũng sẽ không ở trước mặt người khác mà thất thố để bị mất mặt, như thế nào sẽ vì y mà hoàn toàn mất đi hình tượng?
“Ngươi ngốc hồ hồ nhìn ta làm gì?” Long Vũ đưa tay đến trước mắt của Đường Mặc Phi đang suy nghĩ đăm đăm mà lắc lắc, hé miệng cười nói: “Chẳng lẽ trên mặt ta có hoa sao?”
“Trên mặt người không có hoa, bất quá so với có hoa nhìn tốt hơn nhiều.” Đường Mặc Phi cười hì hì nói, thấy đôi mi thanh tú của Long Vũ chau lên, nguyên nhân là vì lời nói trêu chọc của y mà tức giận, vội vàng nói sang chuyện khác, “Chờ một lát, chúng ta nên đi dạo đại viện đi, ở đó khắp nơi đều có hoa tươi.”
“Nơi ngươi nói là nơi nào?” Long Vũ khó hiểu.
“Đại viên kia là nơi rất hay, bảo đảm trước kia ngươi tuyệt đối chưa từng đi.” Đường Mặc Phi vỗ ngực cam đoan.
Long Vũ nghi hoặc nhìn nhìn Đường Mặc Phi, đang định truy vấn thì tiểu nhị đem món ăn đưa lên, hắn đành phải tạm thời nhẫn xuống.
Ăn cơm xong, tính tiền, rời đi tửu quán, Đường Mặc Phi trước tìm một khách điếm, thuê phòng cùng gửi lại ngựa, sau đó kéo Long Vũ đầu óc không rõ ràng sải bước đi xuyên quá đường phố chợ. Không tốn bao nhiêu thời gian, hai ngươi đi tới một đường phố phi thường náo nhiệt, liền đứng lại.
“Ngươi nói nơi rất hay chính là chỗ này?” Long Vũ theo chỉ tay của Đường Mặc Phi nhìn sang, nhìn thấy một tiểu lâu tinh xảo.
“Thanh Yên lâu, nơi nổi danh để tiêu khiển!” Đường Mặc Phi cười nói: “Hiếm khi chúng ta đi qua nơi này, nhất định phải tới nhìn xem.”
Long Vũ thấy Thanh Yên lâu xây dựng rất tráng lệ, sáu trụ treo lụa hồng, phía ngoài lan can mơ hồ nhìn thấy vài nữ tử ăn mặc đẹp đẽ, trong mắt toả ra nghi kỵ. Lại nghiêng đầu nhìn nam nhân xuất nhập nơi đây, tất cả đều là quần áo ngăn nắp, trong lòng đại khái hiểu được vài phần, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Ngươi đối với những nơi này cực kỳ quen thuộc sao? Như thế nào? Ngươi thường xuyên cùng những ‘hồ bằng cẩu hữu’* đến Thanh Yên lâu tìm vui?” (* bạn xấu)
“Ta là vì ngươi mới cố ý đến Thanh Yên lâu.” Đường Mặc Phi nghiêm mặt giải thích.
“Vì ta?” Long Vũ cười lạnh, “Ta không nhớ rõ ta ham thích đi dạo kỹ viện.”
“Đường đường Long nhị công tử nói chuyện như thế nào khó nghe như thế? Ngươi tại sao không nói, ta cũng thường đi dạo tới Tướng Quân quán ngay bên cạnh Thanh Yên lâu?” Đường Mặc Phi lắc đầu, “Chẳng lẽ ngươi không nhớ rõ, tổng quản Long gia lựa chọn nha đầu cũng phải được ngươi xem qua mới có thể cho vào phủ nhậm chức sao? Ngươi đối với dung mạo của người hầu bên cạnh bắt bẻ như thế, ta bất quá là muốn mang ngươi thích nhìn mỹ nhân tới thưởng thức đoá hoa sinh trưởng trong thế tục, mở mang tầm mắt của ngươi mà thôi.”
“Mở mang tầm mắt? Hừ, ta có cái gì chưa thấy qua!” Mặt Long Vũ không nén được giận, phẫn nộ nói ra.
“Ngươi đã nói như vậy, như vậy cùng ta vào xem mỹ nhân ở đây cùng những nơi khác có gì bất đồng.” Đường Mặc Phi không khỏi phân trần, cầm tay Long Vũ lôi kéo hắn nghênh ngang hướng cửa chính Thanh Yên lâu đi đến.
Long Vũ vốn không nghĩ đi vào những nơi chướng khí mù mịt này, nhưng đây là lần đầu tiên – từ sau khi lớn lên thấy hắn là quay đầu bỏ chạy, tránh lui thật xa – Đường Mặc Phi chủ động nắm tay của hắn, cái này vượt xa với dự liệu của hắn.
Chờ Long Vũ trong lòng nhảy loạn thình thịch cùng đầu óc cũng có chút choáng váng, lấy lại tinh thần thì hắn phát giác đã đi theo Đường Mặc Phi vào đại sảnh của Thanh Yên lâu, trước mắt là những nữ tử trang phục xinh đẹp đủ màu sắc rực rỡ oanh oanh yến yến, còn có trên mặt đầy nét tươi cười, nữ tử trung niên sững sờ nhìn chằm chằm vào đôi mắt tím của Long Vũ, đoán người đó là chủ chứa của Thanh Yên lâu.
“Hai vị công tử là lần đầu tiên đến đây? Ta thấy rất lạ mắt, phải biết rằng Thanh Yên lâu chúng ta ….”
“Tốt, ngươi chuẩn bị hai gian phòng tốt nhất, để cho các tỷ tỷ này hầu hạ khách quý nghỉ ngơi một chút.” Đường Mặc Phi đầy kinh nghiệm phất tay, ngăn cản nữ tử trung niên nói tiếp.
Đút một xấp ngân phiếu vào trong tay chủ chứa, Đường Mặc Phi thấp giọng cười nói: “Nghe nói các tỷ tỷ trong lâu cầm kỳ thư hoạ không chỗ nào không thông, phiền mụ mụ chọn vài người nổi tiếng, hảo hảo hầu hạ Long nhị công tử, hầu hạ chu đáo sẽ có thưởng thêm, đây chẳng qua chỉ là lễ gặp mặt.”
Chủ chứa đã quen nhìn mặt đón khách, chưa từng gặp gỡ khách giống như Đường Mặc Phi vậy, vừa vào cửa đã thưởng mấy ngàn lượng ngân phiếu, khuôn mặt chủ chứa cười rạng rỡ như hoa, cũng không quản vì cái gì mà Long nhị công tử đi dạo kỹ quán, liền nghênh đón bọn họ vào Nhã Các, hầu hạ trà ngon nước hảo.
Một khắc sau, chủ chứa đánh giá khí độ thưởng thức của Long Vũ, đưa đến hai nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo, ăn mặc thanh nhã, khí chất xuất trần, còn dẫn theo vài người xướng khúc cao cấp nhất trong lâu đến.
“Tiểu Vũ mao, ngươi ở trong này từ từ thưởng thức, ta ở gian phòng bên cạnh chờ ngươi.” Đường Mặc Phi tán thưởng ánh mắt chọn nữ nhân của chủ chứa, xoay người nhìn Long Vũ khẽ cười nói: “Ngươi nếu sợ hãi hoặc là không biết như thế nào ở cùng với các tỷ tỷ một chỗ, thì đến tìm ta, ta nhất định sẽ hảo hảo chỉ dạy cho ngươi.”
“Chiếu cố tốt chính ngươi đi.” Long Vũ kiêu ngạo ngẩng đầu lên, đối với “quan tâm” của Đường Mặc Phi chẳng thèm để ý tới.
Đường Mặc Phi mỉm cười đưa tay nhéo nhéo mặt Long Vũ, vốn còn muốn trêu ghẹo thêm vài câu, nhưng phát giác da thịt được nắm dưới tay vừa láng mịn vừa mềm mại, trong lòng của y bất giác rung động lên, nhịn không được nhéo mạnh thêm vài cái.
Trước khi Long Vũ nổi giận, Đường Mặc Phi lập tức vung tay, bước nhanh rời đi, đi vào phòng bên cạnh. Y vui sướng hài lòng nhắc bầu rượu trên bàn lên, rót một chén rượu, bắt đầu thưởng thức; nhớ lại bộ dáng Long Vũ vừa rồi đứng ngồi không yên nhưng vẫn cố gắng duy trì tỉnh táo, còn đối với y bày ra một bộ dáng kinh nghiệm già đời, y liền ôm bụng cười ha hả.
Giờ phút này còn không phải là thời cơ tốt nhất để chạy trốn sao, Đường Mặc Phi biết rõ tâm phòng bị của Long Vũ chưa hoàn toàn tiêu trừ, y phải chờ tới khi Long Vũ uống rượu say, thừa dịp đối phương bị chúng mỹ nhân bao quanh, không thoát thân được, là lúc y thành công bỏ chạy.
Trong lòng tính toán hoàn mỹ, chợt cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, một vị nữ tử xinh đẹp thiên kiều bá mị chậm rãi đi tới.
“Vị mỹ nhân này tới rất đúng lúc, qua đây cùng ta uống vài chén.” Tâm tình Đường Mặc Phi rất tốt, tiếp đón nồng nhiệt, chỉ chờ Long Vũ bị nữ tử trong Thanh Yên lâu khiến cho chóng mặt hồ hồ, là thời điểm y rời đi.
“Đường lục công tử, xem ra ngài đối với rượu ngon trong lâu chúng ta rất hài lòng.” Nàng kia cười mỉm, nói: “Ngài có cần Như Hoa đem đến cho ngài thêm một bình?”
“Nàng gọi là Như Hoa? Tên này không tồi, quả nhiên kiều hoa xinh đẹp.” Đường Mặc Phi ra vẻ kinh ngạc nhìn nàng, “Nàng biết ta sao?”
“Tiểu nữ nào có phúc khí cùng Đường lục công tử quen biết?” Như Hoa cười nói: “Long nhị công tử ở phòng bên cạnh phát ngân lượng cho mọi người từ cao xuống thấp trong lâu, sau đó lệnh ta hảo hảo hầu hạ Đường lục công tử, chờ ngài sai khiến bất cứ lúc nào.”
“Tiểu Vũ mao có nhiều bạc như vậy sao?” Đường Mặc Phi kinh ngạc, nghĩ đến Long Vũ không có chân tay luống cuống như trong dự liệu, y cảm giác say đều không có, đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài mà sững sờ.
“Đường lục công tử, nếu ngài rời đi lúc này, thiếp chỉ cần gọi lớn một tiếng.” Như Hoa ung dung thở dài.
“A? Vậy đây cũng là vị Long nhị công tử khẳng khái kia phân phó nàng làm a?” Đường Mặc Phi khoé miệng nổi lên nhất mạt tươi cười tiếu phi tiếu, y xoay người đi đến trước mặt Như Hoa, “Nếu như ta điểm huyệt đạo của nàng, nàng nói xem cái miệng nhỏ nhắn của nàng có thể kêu ra tiếng sao?”
“Thỉnh công tử không cần phải lo lắng, nếu tiểu nữ không trông coi được công tử, thì Thanh Yên lâu này từ trên xuống dưới, trước trước sâu sâu cũng ít nhất còn có hơn mười ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào gian phòng này, chỉ cần công tử hơi có động tĩnh, thiếp nghĩ Long nhị công tử ở phòng bên cạnh chắc chắn biết được trước tiên.”
“Động tác hắn thật mau lẹ, khi nào thì đem hết mọi người trong lâu mua trọn?” Đường Mặc Phi nghe nói như thế, trong lòng không khỏi có cảm giác buồn bực, nhưng trên mặt tươi cười càng thêm sáng lạn.
Y đưa tay nhẹ nhàng nâng chiếc cầm khéo léo của Như Hoa lên, ghé vào trước vành tai nữ tử, ôn nhu nói: “Không bằng chúng ta làm cái thương lượng a, nàng muốn như thế nào mới chịu ngậm miệng không nói? Chẳng lẽ nàng thật tâm muốn để cho ta thất vọng?”
Như Hoa đảo mắt, đôi mắt xinh đẹp tại trên mặt Đường Mặc Phi đảo tới đảo lui, cuối cùng vẫn là vô hạn tiếc nuối bứt lui phía sau vài bước, che miệng cười duyên.
“Thiếp cũng rất thích tuấn dung cùng dáng người cường kiện của Đường lục công tử, chỉ tiếc Long nhị công tử lúc cho bạc đã từng buông lời nói: tỷ muội trong Thanh Yên lâu ai cũng không được phép đến gần bên ngài, nếu chúng ta đụng vào nơi nào của công tử, ngài ấy sẽ cho người lấy đao chém rơi bộ phận đó trên người chúng ta.”
Thấy mỹ nam kế vô dụng, Đường Mặc Phi một đầu hắc tuyến, khuôn mặt rốt cuộc cũng bày không ra nổi tươi cười.
“Ngài đừng nhìn gương mặt xinh đẹp của Long nhị công tử như vậy, mà nghĩ ngài ấy đau thương người khác, chúng ta cũng biết bản tính thật sự của ngài ấy, có chuyện gì mà ngài ấy không dám làm?” Như Hoa cười nói: “Thiếp cho dù vừa ý Đường lục công tử, cũng không dám tiếp cận ngài. Không bằng chúng ta cứ ở trong này nâng cốc nói chuyện vui, cười cười nói nói cũng rất tốt, chờ ngài tận hứng, lại cùng Long nhị công tử rời đi a.”
Đường Mặc Phi thở dài một tiếng, nghĩ đến tuỳ hứng cùng độc chiếm dục của Long Vũ chỉ cảm thấy đau đầy.
“Thiếp thấy công tử cũng đừng quá để ý. Nam nhân thì đã sao, cũng phải biết nhường nhịn lão bà của mình một chút, ngài đừng cùng Long nhị cộng tử giận dỗi nữa.” Như Hoa ung dung mở miệng khuyên nhủ.
“Không phải như nàng nghĩ, chúng ta …”
“Cùng tân nương đến nơi bướm hoa để giải sầu, cũng thật kỳ. Chuyện của các ngài, những người đáng thương như chúng ta thế nào biết được? Bất quá nếu bởi vì công tử không cẩn thận trêu chọc Long nhị công tử, sau đó không muốn cúi đầu nhận sai, liên luỵ đến người bên ngoài sẽ không tốt.”
“Ta thấy nàng không cần đợi ở trong này nữa, đi ra ngoài làm việc của mình đi.” Đường Mặc Phi tư duy nhanh nhẹn, rất có tài ăn nói, nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác làm cho nghẹn lời, vô pháp nói tiếp, hơn nữa cũng là bởi vì Long Vũ tiến vào Thanh Yên lâu liên tiếp an bài bối trí, làm cho trong lòng của y càng cảm thấy ấm ức.
“Dạ”. Như Hoa lên tiếng. Mở cửa, nàng nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé của Long Vũ ở trước cửa đứng lại, liền xoay người cười, nhẹ nhàng đối với hắn thi lễ.
“Ngươi đối với chiêu đãi của ta vừa lòng không?” Long Vũ ngạo nghễ nhìn Như Hoa khoát tay, rảo bước tiến vào phòng, đi đến nhìn Đường Mặc Phi ngồi một mình không nói gì, trong mắt nhịn không được nổi lên ý cười mà không sao che dấu hết, “Hiện tại ngươi đã thưởng thức hết 『 hoa tươi 』ở nơi đây chưa?”
“Không nghĩ tới tiểu Vũ mao đối với việc phong nguyệt rất thoả mãn cùng tâm đắc a, ta xem như ăn xong.” Đường Mặc Phi ngồi ở bên cạnh rất nhanh ngẩng đầu, như trước tươi cười sáng lạn, “Ngươi có phải hay không khi viết phong thư gửi cho ngân hàng tư nhân Long gia, thuận tiện bảo quán chủ giúp ngươi lấy ra ít bạc đưa tới cho ngươi?”
“Chẳng lẽ chỉ cho phép ngân hàng tư nhân của Đường gia có mặt trên cả nước sao? Sẽ không cho phép ngân hàng tư nhân của Long gia ta mọc lên như nấm sao?” Long Vũ chọn chọn mi, gò má xưa nay thanh tươi không biết sao nhiễm một tầng ửng đỏ xinh đẹp, “Ngươi hiện tại mới biết được cũng đã quá muộn! Ta biết tên thối tha như ngươi sau khi vết thương lành sẽ tìm cách bỏ trốn!”
“Ngươi uống rất nhiều rượu ở nơi đây sao?” Đường Mặc Phi kinh ngạc đứng dậy.
Long Vũ phất ống tay áo bước đến bên cạnh bàn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt kinh ngạc của nam nhân, đôi mắt tím ẩn ẩn quang, óng ánh sáng long lanh, đúng là rất liêu nhân.
“Ngươi quản được ta sao?” Long Vũ oán hận trách mắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.