Ôm Ấp Yêu Thương (Phần 2)

Chương 2:




Cứ như vậy, Hạ Thiệu Nhiên mang theo Tiểu Anh đi tới Nhật Bản. Từ chỗ Thạch Nam điều tra, tìm được thị nữ Hạ Nguyệt - cửa đột phá này.
Bên trong nhà trệt kiểu Nhật nghèo khó, hai thiếu nữ xấp xỉ tuổi hai mặt nhìn nhau, Hạ Thiệu Nhiên ở sau lưng Tiểu Anh khiến đáy lòng Hạ Nguyệt sinh ra một cỗ áp lực trước nay chưa từng có. Cái loại khí thế đó vô cùng cường đại, dọa cô sợ đến nhất thời quên cả nói chuyện, cũng may cô làm việc ở trang nguyên Đằng Nguyên đã một thời gian, đi theo bên cạnh đại tiểu thư gặp qua không ít nhân vật lớn nên bình phục tâm tình rất nhanh, lễ phép khom lưng, nhẹ nói: "Chào hai người."
"Xin chào, là Hạ Nguyệt đúng không?" Thầy giáo dạy Tiểu Anh kỹ thuật chụp ảnh là người Nhật Bản, Tiểu Anh không chỉ học được chụp ảnh từ chỗ của ông, còn học được cả tiếng Nhật. Nói chuyện với người Nhật Bản rất thoải mái tự nhiên, cũng hiểu rất rõ thói quen cuộc sống của bọn họ.
Hạ Nguyệt trả lời: "Vâng"
Tiểu Anh quan sát cô ta, nói: "Không cần khẩn trương, chúng tôi không có ác ý, chỉ là muốn làm một giao dịch với cô thôi." Nói xong, móc từ trong ba lô ra một tờ chi phiếu đưa cho cô ta. Hạ Nguyệt nhận lấy, cúi đầu nhìn con số mê người phía trên, chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, tay cô ta đang phát run. Cẩn thận nhìn Tiểu Anh một chút, lại nhìn Hạ Thiệu Nhiên sau lưng cô một chút.
Tiểu Anh nói: "Xin giúp chút việc nhỏ, đưa tôi đến bên cạnh đại tiểu thư Đằng Nguyên làm thị nữ thiếp thân."
Hạ Nguyệt không hề nghĩ ngợi, lập tức cự tuyệt: "Các người muốn làm cái gì? Đến gần đại tiểu thư có mục đích gì? Tôi không thể làm như vậy, trả lại cho cô."
Hạ Nguyệt đưa chi phiếu tới trước mặt Tiểu Anh. Tiểu Anh cười, hỏi ngược lại: "Tôi giống người xấu ư?"
Khuôn mặt phấn phấn xinh đẹp đáng yêu, dáng dấp rất giống phu nhân Mỹ Tuyết. Mắt tròn, hàng lông mi cong, bộ dáng cười lên rất dịu dàng. Cô gái này cho Hạ Nguyệt cảm giác không giống người xấu, Hạ Nguyệt lắc đầu một cái nói: "Đại tiểu thư đối với tôi rất tốt, tôi không thể làm chuyện có lỗi với cô ấy."
"Đại tiểu thư đối với cô rất tốt, có thể bằng tấm chi phiếu này sao? Có số tiền kia, bệnh em trai của cô rất nhanh có thể được chữa trị, từ đó về sau một nhà các người sẽ không lo cơm áo. Cô giới thiệu tôi đến bên cạnh đại tiểu thư cũng không phải là làm trái với nguyên tắc. Tôi cam đoan với cô, tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương cô ấy một chút nào, hơn nữa còn có thể bảo vệ cô ấy, cô tốt nhất suy nghĩ một chút đi."
Cần tiền gấp vì tiền thuốc thang của em trai, Hạ Nguyệt trải qua một phen giãy giụa, rốt cuộc không thể chống cự được chi phiếu hấp dẫn, cuối cùng quyết định trợ giúp Tiểu Anh. Cô gọi điện cho nữ quản gia Cao Mộc Thanh Sa, nói dối mẹ bệnh nặng, trong thời gian ngắn là không về được nhà Đằng Nguyên, nhưng có nhờ chị họ là Anh Tỉnh Dữu Nguyệt đi chăm sóc đại tiểu thư. Cao Mộc Thanh Sa đồng ý gặp qua Anh Tỉnh Dữu Nguyệt rồi quyết định có để cho cô ở lại bên cạnh đại tiểu thư hay không?
Tiểu Anh không chỉ lấy được lời giới thiệu từ chỗ Hạ Nguyệt, còn hỏi được từ trong miệng cô ấy sở thích và bí mật không thể cho ai biết của đại tiểu thư. Thay vì nói là hỏi ra, không bằng nói là Hạ Nguyệt chủ động nói với cô, hơn nữa bắt cô thề không tiết lộ chuyện của nhà Đằng Nguyên cho bất luận kẻ nào.
Đến tột cùng bí mật không thể cho ai biết của đại tiểu thư Đằng Nguyên là cái gì chứ?
Giấy khai sinh, CMND, thành viên gia đình, kinh nghiệm lớn lên, còn có một khuôn mặt cực kỳ giống Đằng Nguyên Mỹ Tuyết. . . . . . Thạch Nam dùng tốc độ nhanh nhất ngụy tạo ra người Anh Tỉnh Dữu Nguyệt không tồn tại mà Tiểu Anh muốn sắm vai này. Thạch Nam làm một trò đùa dai, biến Tiểu Anh Dữu Nguyệt khi còn bé thành mặt bánh bao mập mạp, vóc người tròn vo như thùng nước.
Sau khi Tiểu Anh thấy ảnh chụp, tức giận dùng đầu ngón tay đâm khuôn mặt biến thành khí cầu, đòi Thạch Nam đổi lại. Hạ Thiệu Nhiên nhìn tấm hình một chút, bàn tay vuốt vuốt đầu Tiểu Anh, nói: "Thật đáng yêu!" Đáng yêu! Đâu có!
Trang viên Đằng Nguyên rất lớn, quang cảnh đình viện không tồi. Tiểu Anh ở trong nhà, dưới sự hướng dẫn của người làm xuyên qua hành lang dài trong đình viện, đi tới chỗ của đại quản gia. Cô thân là nhiếp ảnh gia, thấy được cảnh sắc xinh đẹp cũng sẽ ngứa tay mà muốn chụp lại vài tấm. Tiểu Anh móc máy chụp hình trong ngực ra, vừa đi vừa vì lưu cảnh đẹp làm kỷ niệm.
Nữ quản gia xử lý việc trong nhà Đằng Nguyên, Cao Mộc Thanh Sa. Cha cô ta là quản gia đời trước của nhà Đằng Nguyên, sau khi qua đời vào hai mươi năm trước, liền do Cao Mộc Thanh Sa tiếp quản chức quản gia, đã qua hai mươi năm. Cao Mộc Thanh Sa là một người phụ nữ trung niên ba mươi tám tuổi, vóc người vừa cao lại cường tráng, lại còn mập, bộ mặt dữ tợn, mắt là một khe hở nhỏ. Chỉ là da mặt không thích hợp, dùng lời nói chính là mắt không chuẩn liền thành bề trên rồi.
Cao Mộc Thanh Sa như một cao thủ đấu vật, mặt nghiêm túc đứng ở ngay giữa phòng, sau khi nhìn thấy khuôn mặt rất giống phu nhân Đằng Nguyên phu nhân, lộ ra bộ dáng hơi giật mình một chút. Trừ Cao Mộc Thanh Sa, lúc ấy trong nhà còn có một người đàn ông, vòng tay dựa vào ở cạnh tường cau mày. Hắn cao hơn đàn ông Nhật Bản nhiều, gầy teo, bộ dáng thật đẹp mắt, chỉ là sắc mặt âm trầm. Người đàn ông này rõ ràng là loại không muốn thân cận với người khác, giống như Hạ Thiệu Nhiên.
Tiểu Anh biết hắn gọi là Hắc Trạch Lương, là thị vệ cận thân của Đằng Nguyên Ái hương.
"Cô là Anh Tỉnh Dữu Nguyệt?" Vóc người đại quản gia hung hãn, giọng nói cũng là hùng hậu có lực. Tiểu Anh đóng giả Tiểu Anh Dữu Nguyệt nhỏ giọng nói: "Vâng" Kẻ trộm xuất sắc phải là tên lường gạt xuất sắc, tên lường gạt xuất sắc phải là diễn viên xuất sắc.
Diễn viên phải diễn như thế nào, lúc này Tiểu Anh hạ mi mắt, an tĩnh đứng ở trước mặt Cao Mộc Thanh Sa, bộ dáng khéo léo hiền lành thật sự là người làm nghe sai bảo.
Đôi mắt nhỏ của Cao Mộc Thanh Sa lóe sáng nhìn cô từ trên xuống dưới. Đôi mắt nhỏ sáng loáng khiến Tiểu Anh nghĩ đến một người, hình cảnh quốc tế Tiểu Ngũ Lang. Cũng là mặt bánh bao, đôi mắt nhỏ sáng loáng. Đúng là tướng vợ chồng trong truyền thuyết mà!
Cao Mộc Thanh Sa cẩn thận thẩm tra đối chiếu tài liệu thân phận, rất hài lòng khi trong tư liệu viết biết một chút thái quyền. Đại tiểu thư Đằng Nguyên ba ngày năm bữa liền gặp được tất cả các chuyện bắt cóc lớn nhỏ, người bên cạnh không có chút công phu quyền cước sao được.
Cao Mộc Thanh Sa lật xem hồ sơ, nhìn chằm chằm tấm hình bị Thạch Nam sửa thành mặt bánh bao mập mạp thật lâu mới mở miệng đơn giản hỏi thăm mấy vấn đề. Tiểu Anh mồm miệng lanh lợi, người cũng cơ trí, Cao Mộc Thanh Sa thật thích cô, liền mở miệng nói: "Nhà Đằng Nguyên không thể so với những địa phương khác, tới đây phải tuân thủ quy củ của nơi này. Công việc của cô là hầu hạ bên cạnh đại tiểu thư, chăm sóc cuộc sống thường ngày của đại tiểu thư. Đồng thời cô phải luôn giữ vững cảnh giác, đề phòng những người có mưu đồ bất chính với đại tiểu thư, phát hiện có người và sự việc khả nghi. Trước tiên liền hồi báo với Lương Quân, nhớ chưa?"
"Nhớ rồi, đại nhân Thanh Sa."
Cứ như vậy, Tiểu Anh dễ dàng xâm nhập vào nhà Đằng Nguyên.
Đầu mùa xuân lộ ra khí se lạnh, hoa anh đào trong vườn cây đã bắt đầu dự trữ lực lượng, cành lá đón gió chập chờn, thỉnh thoảng có thể ở trong cành cây màu nâu tìm được nụ hoa nhỏ tí tẹo. Ở bên trong hành lang dài, Hắc Trạch lương không nói cười tùy tiện đi ở phía trước, Tiểu Anh cũng bước đi theo. Nơi xa, mấy vị phụ nữ trung niên vừa nói vừa cười đi tới.
Là Đằng Nguyên Mỹ Tuyết!
Thấy bà, Tiểu Anh kích động đến không bước chân được, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng nhanh như vậy liền gặp được bà ta, khối trái tim màu đỏ trong lồng ngực vẫn co rút lại. Trong đôi mắt rõ ràng lộ ra vẻ khát vọng và căm hận, bị hận ý đảo loạn tâm trí. Trong lúc nhất thời, Tiểu Anh đã quên mất mình đang ở chỗ nào, quên mất thân phận của mình, chỉ ngây ngốc nhìn phu nhân Đằng Nguyên ở phía trước đang chậm rãi đi tới.
Lương cúi đầu hành lễ với Đằng Nguyên Mỹ Tuyết và bạn bè của bà, Đằng Nguyên Mỹ Tuyết mỉm cười gật đầu đi ngang qua từ bên cạnh hắn, nhưng bị ánh mắt oán trách trên mặt Lạc Tiểu Anh hấp dẫn qua, đáy lòng sinh ra loại cảm giác đã từng quen biết. Đằng Nguyên Mỹ Tuyết khẽ kinh ngạc, thị nữ Ma Lý đi sau lưng bà sững sờ nhìn chằm chằm Tiểu Anh, chán ghét hành động lỗ mãng không hiểu lễ nghĩa của cô, đồng thời vì dung mạo của cô mà âm thầm kinh hãi.
Thị nữ Ma Lý cũng mới vừa tiến vào nhà Đằng Nguyên, chải tóc dài ngang vai để che gò má trái, chỉ lộ ra gò má phải xinh đẹp. Sau này Tiểu Anh mới từ trong miệng thị nữ khác biết được, gò má trái của Ma Lý có một vết sẹo lớn.
Tiểu Anh nhìn chằm chằm chủ tớ hai người, Lương chú ý tới cô luống cuống, nhanh chóng nói: "Còn không mau hành lễ với phu nhân."
"A!" Tiểu Anh hồi hồn, cúi đầu, cúi người chào 90 độ: "Phu nhân, người khỏe chứ, tôi là thị nữ mới tới, Anh Tỉnh Dữu Nguyệt."
Đằng Nguyên Mỹ Tuyết cũng khôi phục lại từ trong kinh ngạc của mình, mỉm cười nói: "Dữu Nguyệt sao?"
Giọng nói rất dịu dàng! Đây chính là giọng nói của mẹ ư? Tiểu Anh rất nhanh trả lời: "Vâng"
Đằng Nguyên Mỹ Tuyết dịu dàng khách khí nói: "Sau này Ái Hương phải nhờ cậy cô rồi."
"Chăm sóc đại tiểu thư là công việc của tôi, phu nhân ngài khách khí." Tiểu Anh cứng nhắc nói ra lời này, cô có thể diễn trò ở trước mặt Cao Mộc Thanh Sa và Hắc Trạch Lương, nhưng ở trước mặt Đằng Nguyên Mỹ Tuyết, cô lại không cách nào tâm bình khí hòa được.
Tính tình Đằng Nguyên Mỹ Tuyết ôn hòa như tên, cũng không quá để ý giọng điệu nói chuyện của Tiểu Anh, khóe miệng cong lên một đường cong đẹp mắt, nói với mấy người bạn của mình: "Chúng ta đi bên kia xem một chút đi!"
Tiểu Anh cúi người nhìn Đằng Nguyên Mỹ Tuyết đi qua từ bên cạnh mình, nói không ra tư vị trong lòng là gì, tóm lại là đặc biệt khó chịu.
Lương nhìn cô chằm chằm, bất mãn nhướng lông mày.
Lương mang theo Tiểu Anh tiến vào gian phòng chỗ ở của thị nữ, lạnh lùng nói: "Đây chính là phòng của cô, phòng của đại tiểu thư ở sát vách với cô, nên làm cái gì, không nên làm cái gì, không cần tôi tới nói cho cô biết chứ?"
Lương và Hạ Thiệu Nhiên giống nhau ở điểm rất lạnh, điểm khác biệt là hắn nói nhiều hơn Thiệu Nhiên một chút. Tiểu Anh không ghét hắn, muốn chọc hắn nên liền lớn mật nói: "Tôi không hiểu lắm! Nếu không anh tới nói cho tôi biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm đi."
"Được, vậy tôi sẽ tới nói cho cô biết." Lương dứt lời, rút đoản đao ra, đặt lên cổ của Tiểu Anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.