Ôm Chặt Đùi Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 1:




1
Thành phố Lâm Hải, trời nắng.
Một chiếc xe màu đen đang chạy trên con đường núi quanh co.
Tôi ngồi ở ghế sau, nhìn ra khu rừng rậm bên ngoài cửa sổ xe, thở dài thườn thượt.
Ba ngày trước, tôi về nhà sau kỳ nghỉ hè năm thứ hai, lúc đang dạy kèm cho em họ học lớp ba của mình, tôi đã tìm thấy quyển ngôn tình mà con bé giấu ở trong góc.
Cuốn sách đó có tên là Thiên Kim Ngữ, tôi đọc sơ qua, khóe miệng không nhịn được co giật.
Nội dung chính kể về nữ chính là một đóa hoa trắng nhỏ, được một gia đình giàu có họ Tần nhận nuôi.
Nhà họ Tần có một thiên kim, khi còn bé bị kẻ thù bắt đi không rõ tung tích, Tần phu nhân đau đớn vì mất con gái cưng mà trở nên điên khùng khùng khùng.
Vì để giảm bớt bệnh tình của Tần phu nhân, nhà họ Tần tìm được nữ chính ở cô nhi viện rồi nhận nuôi cô ta.
Mà thiên kim chân chính, được một gia đình bình dân nhận nuôi.
Vì kẻ thù vẫn còn lương tâm nên không cách nào xuống tay với một đứa bé, nên đã ném cô bé đến một khu ổ chuột, cô bé được cặp vợ chồng hiếm muộn nhà họ Lâm nhận nuôi.
Mười mấy năm sau, thiên kim thật được nhà họ Tần tìm về.
Phát hiện thiên kim giả chiếm đoạt cuộc sống giàu sang phú quý vốn nên thuộc về mình, còn có vị hôn phu đẹp trai giàu có.
Trong lòng có cô không cam lòng, tiến hành kịch bản chém giết lẫn nhau với nữ chính.
Cuối cùng, cô bị đuổi về ngôi nhà trong khu ổ chuột của cha mẹ nuôi với tư cách là một nữ phụ độc ác.
Mà nữ chủ hoàn toàn chiếm đoạt thay thế cuộc sống của cô.
Tôi nhìn quyển sách rồi chửi em họ: "Máu chó như vậy, mà em cũng mê được."
"Quyển sách này rất hot, đứng đầu bảng xếp hạng tiểu thuyết mạng đó!"
"Em đọc đến kết cục rồi, rất sảng, nữ phụ này quá ác độc, bị đuổi trở về rất đáng đời."
Em họ hào hứng bừng bừng kể cho tôi nghe cảm giác sau khi đọc.
Tôi lắc đầu: "Em cảm thấy nữ phụ ác độc, là vì cảm thấy cách làm của cô ấy không tốt, hay là chỉ vì nhìn từ góc độ của nữ chính."
"Nếu em là nữ phụ, em còn có thể cảm thấy hành vi của cô ấy ác độc không?"
Em họ bị nghẹn lại, "Chị, em chỉ đọc truyện thôi mà, chị đừng dạy đời em nữa."
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một đoạn phim nhỏ, nào ngờ ngày hôm sau tỉnh lại, tôi xuyên qua rồi.
Xuyên thành nữ phụ thiên kim thật, Lâm Vãn Nguyệt.
2
Chỉ vì tôi nhiều chuyện nói câu kia sao?
Cho nên trực tiếp cho tôi xuyên qua?
Cơ thể này rất ít khi ngồi trên xe hơi, cho nên nó làm cho dạ dày của tôi khó chịu, rất muốn buồn nôn.
Tôi kéo cửa sổ xuống, để không khí trong lành tràn vào, thoải mái hơn rất nhiều.
Trong khóe mắt, tôi liếc thấy ánh mắt tài xế lóe lên sự khinh bỉ trong gương chiếu hậu.
Ừm, nữ chính trong sách có thiết lập là tiểu bạch thỏ người gặp người yêu, trên dưới nhà họ Tần đều thích cô ta.
Coi cô ta là đại tiểu thư chân chính.
Ngoại trừ mẹ Tần.
Chỉ có bà chưa bao giờ quên đứa con gái ruột của mình, cũng chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm, bà luôn có thái độ lạnh lùng thản nhiên với nữ chính được nhận nuôi.
Thời điểm hiện tại chính là, tôi, thiên kim chân chính của nhà họ Tần đang trên đường được đón về nhà họ Tần.
Nhớ lại cốt truyện trong cuốn sách, tôi đã có chút đau đầu.
Mười lăm phút sau, tôi bước vào cửa nhà họ Tần.
Ngay sau khi xuống xe, một quý bà lao về phía tôi rồi ôm chặt tôi.
Giọng nghẹn ngào: "Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt của mẹ, rốt cuộc cũng chờ được con trở về."
Tâm trạng Tần phu nhân rất kích động, một hồi lâu mới buông tôi ra, khuôn mặt dù nước mắt giàn giụa vẫn duyên dáng.
Chắc hẳn khi còn trẻ phải rất đẹp.
Khi Tần phu nhân vuốt ve mặt tôi, tôi nhìn thấy có vài người đứng phía sau.
Ông Tần, bà Tần, ba Tần, cháu trai Tần Tử Thư, cũng chính là anh trai của tôi.
Còn có người mặc váy hồng, mắt nai, khoác cánh tay Tần Tử Thư đó là nữ chính Tần Tử Ngữ.
Bọn họ đi về phía trước nói chuyện với tôi, đối mặt với người thân đột nhiên xuất hiện, biểu hiện của tôi khách khí lại xa cách.
Trong sách, trong nhà họ Tần chỉ có mẹ Tần thương Lâm Vãn Nguyệt, những người khác đều thiên vị Tần Tử Ngữ.
"Vãn Nguyệt, hoan nghênh cậu trở về."
Tần Tử Ngữ rụt rè mỉm cười với tôi.
Trong nguyên tác, ánh mắt nữ phụ nhìn cô ta có hâm mộ, có phẫn hận, còn có cảm giác tự ti do sự chênh lệch tầng lớp bao nhiêu năm mang đến.
Trước mặt mọi người nói một câu khiến nữ chính cắn môi rưng rưng, "Cô chính là cô nhi lấy trộm cuộc sống của tôi."
Một câu nói, làm cho ấn tượng đầu tiên khi gặp của người nhà họ Tần đối với cô giảm đi rất nhiều, càng làm cho bọn họ đau lòng nữ chính.
Tôi không trả lời, chỉ thẹn thùng mỉm cười với Tần Tử Ngữ.
Cô ta sửng sốt, dường như rất bất ngờ với biểu hiện của tôi.
Phản ứng của cô ta làm cho tôi không khỏi cảnh giác trong lòng, trong nháy mắt đầu tôi hiện lên các tình tiết xuyên sách, sống lại gì đó.
Không phải vậy chứ? Không đâu, phải không?
Chẳng lẽ không chỉ có Lâm Vãn Nguyệt thay đổi linh hồn thôi ư!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.