Ôm Chặt Đùi Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 11:




19
Ân Tiện ôm lấy tôi, đầu ngón tay vuốt tóc dài sau lưng tôi.
"Lâm Vãn Nguyệt, em ngoan một chút, ở lại bên cạnh tôi đi."
"Em không hề có ý định rời khỏi anh." Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh với đôi mắt chân thành.
"Em thừa nhận, em muốn trở về thế giới ban đầu, về mặt tình cảm thì chuyện này cũng tha thứ được mà, đó là nơi em lớn lên từ nhỏ."
"Ở chỗ này em bị Tần Tử Ngữ ức hiếp, còn là nữ phụ có kết cục thê thảm, em đương nhiên muốn chạy rồi."
"Chỉ là từ khi có anh, em không sợ nữa, em biết anh nhất định sẽ bảo vệ em, em tuyệt đối không muốn rời khỏi anh."
"Về chuyện ra nước ngoài, em chỉ muốn tránh xa Tần Tử Ngữ và Trần Lạc, em cũng đã nói cho anh biết, không gạt anh, nếu thật sự muốn rời khỏi thì em đã không nói rồi."
Ân Tiện trầm mặc nghe tôi giải thích, vẻ mặt u ám thật lâu mới phun ra một câu: "Nhưng em vẫn muốn trở về thế giới cũ."
Tôi cười khổ: "Em không về được, anh trói em cũng vậy thôi, em là hồn xuyên."
Có lẽ từ Hồn Xuyên đã kích thích anh, anh có chút mất khống chế không cẩn thận kéo đến tóc tôi, tôi đau đến phát ra tiếng.
Anh ngay lập tức nới lỏng.
Ánh sáng trong ánh mắt anh biến mất, cuối cùng lấy chìa khóa ra cởi bỏ trói trên chân tôi.
"Em nói không sai, nhưng ở thế giới này em phải luôn ở bên cạnh tôi."
Tôi lập tức gật đầu, nói thật, tính tình Ân Tiện khó chìu, nhưng điều kiện và các phương diện khác của anh đều thuộc hàng top.
Quan trọng nhất là anh rất tốt với tôi, anh bình thường hơn những nhân vật bệnh kiều tôi từng đọc trong sách rất nhiều.
Dỗ dành người khác dỗ đến cùng, tôi khẽ hôn nhẹ lên môi anh.
Mây mù cuồn cuộn trong mắt anh, lòng bàn tay anh giữ chặt ót tôi, cúi người xuống, tôi đột nhiên lại bịt miệng, đôi mắt sợ hãi.
"Không xong, em vẫn chưa đánh răng!"
Ân Tiện cứng đờ, sắc mặt âm trầm.
Tôi vội vã đẩy anh ra, lẻn vào nhà vệ sinh.
20
Ân Tiện cởi trói cho tôi, nhưng cũng không có ý định thả tôi đi.
Cố tình trong khoảng thời gian này trường học lại cho nghỉ, cái cớ chính đáng duy nhất để ra ngoài đã không còn.
Rơi vào đường cùng tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho Tần phu nhân, bịa ra một lý do giải thích tôi không trở về.
Tần phu nhân không nói gì, chỉ hỏi tôi một câu: "Cậu ta có tốt với con không?"
Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, trả lời: "Rất tốt."
Tôi ăn no uống say ở nhà họ Ân, cân nặng cũng tăng lên một chút.
Nhưng cứ tiếp tục không làm gì hết như vậy, tôi sẽ tự kỷ mất.
Gọi điện thoại xong tôi đi vào phòng bếp muốn lấy một chai nước giải khát, Ân Tiện đứng trước bồn rửa chén đưa lưng về phía tôi.
Nghe được tiếng bước chân của tôi, anh quay lại, vẻ mặt bình tĩnh, hai tay kia lại dính đầy màu đỏ của m á u, tôi sợ tới mức dừng chân.
Đầu óc hiện lên hình ảnh khủng bố của bộ phim kinh dị mà anh đã dẫn tôi đi xem đêm đó, khuôn mặt lập tức trắng bệch.
Anh nhìn thấy phản ứng của tôi, giơ tay lên rồi lật chúng lại, mỉm cười ẩn ý.
Anh có vẻ hứng thú, cứ đi về phía tôi như vậy, vết máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn nhà.
Tôi cảm thấy như mỗi bước chân của anh đều đang giẫm lên trái tim tôi.
Lý trí nói với tôi rằng hãy bình tĩnh, nhưng cơ thể lại căng thẳng.
Ân Tiện đi tới trước mặt tôi, giơ tay lên tới gần mặt tôi, màu đỏ tươi đập vào mắt làm tôi lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
"Tay anh…”
Anh ngồi xổm xuống, tâm tình tốt nở nụ cười: "Cái này hả, anh đang gi/ế/t cá."
"Gi/ế/t cá?".
Tôi đứng dậy bước nhanh đến bồn rửa chén, bên trong có một vài con cá bị mở bụng.
Tôi thở dốc như trút được gánh nặng, sau đó tức giận trừng mắt nhìn anh: "Anh trêu em à!"
"Anh nào có?"
"Chỉ là m á u cá mà thôi, chẳng lẽ em cho rằng là...", lời sau tôi không muốn nghe, tôi lấy tay che miệng anh lại.
Mắt anh rũ xuống, tiếp đó cảm giác ướt át mấp máy ập tới nơi lòng bàn tay khiến tôi phải rút nó lại với tốc độ ánh sáng, cả người tôi nóng hổi tản ra khí nóng.
Vừa xấu hổ vừa giận: “Anh, anh, lưu manh!"
Anh cười hạnh phúc, còn tôi thì lập tức chạy xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.