3
Bữa cơm đầu tiên ăn ở nhà họ Tần rất không được tự nhiên, ánh mắt của các trưởng bối luôn đo lường qua lại giữa tôi và Tần Tử Ngữ.
Chỉ có mẹ Tần liên tục biểu đạt tình cảm với tôi, anh trai hờ của tôi chỉ lo quan tâm em gái là nữ chính.
Thái độ với tôi rất lạnh lùng và xa cách.
Tần Tử Thư trong sách là một công tử thanh lãnh cao quý, yêu em gái như mạng.
Mỗi một lần có xung đột giữa Lâm Vãn Nguyệt và Tần Tử Ngữ, anh ta đều đứng về phía Tần Tử Ngữ, rất chán ghét em gái ruột là Lâm Vãn Nguyệt.
Cũng đúng, đứa em gái ruột đột nhiên nhảy ra, khẳng định kém hơn em gái cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Nhưng, tôi rất ghét Tần Tử Thư, bởi vì anh ta chưa bao giờ có sắc mặt tốt với Lâm Vãn Nguyệt.
Vào buổi tối, có những vị khách đến nhà.
Nam chính xuất hiện.
Nam chính Trần Lạc và Lâm Vãn Nguyệt có hôn ước từ nhỏ, nhưng từ sau khi nữ phụ bị kẻ thù dẫn đi không rõ tung tích, nhà họ Tần nhận nuôi Tần Tử Ngữ, hai nhà liền chấp nhận hôn ước giữa nam chính và nữ chính.
Hiện tại thiên kim chân chính của nhà họ Tần đã trở lại, hai nhà đều có chút xấu hổ.
Vốn là hai nhà định không nhắc tới chuyện đính hôn từ nhỏ trước mặt Lâm Vãn Nguyệt, ngầm tiếp tục chuyện đính hôn giữa nam chính và nữ chính.
Ai ngờ lần đầu gặp mặt, nam chính đã không chút khách khí nói với Lâm Vãn Nguyệt:
"Tôi mặc kệ ai là đại tiểu thư nhà họ Tần, tôi chỉ chấp nhận Tần Tử Ngữ, vị hôn thê của tôi chỉ có thể là em ấy."
"Tôi quyết sẽ không đồng ý kết hôn với cô."
Nói xong, lạnh lùng liếc Lâm Vãn Nguyệt một cái, xoay người rời đi.
Ngoại hình Trần Lạc rất xuất chúng, lại xuất thân từ gia tộc giàu có, là nam sinh mà Lâm Vãn Nguyệt chưa từng gặp trong quá khứ.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy thấy Trần Lạc liền có chút rung động.
Một câu nói của Trần Lạc khiến mặt cô trắng bệch.
Cô ấy vốn ghét việc nữ chính thay thế cuộc đời mình, lúc này càng thống hận cô ta hơn, tính phần nhục nhã này của Trần Lạc lên đầu nữ chính.
Bắt đâu gieo hạt giống của sự hận thù.
4
Lúc này đây, Trần Lạc đi tới trước mặt tôi, khinh miệt nói:
"Tôi mặc kệ ai là đại tiểu thư nhà họ Tần, tôi chỉ chấp nhận Tần Tử Ngữ, vị hôn thê của tôi chỉ có thể là em ấy."
"Tôi quyết sẽ không đồng ý kết hôn với cô."
Vẻ mặt tôi hoang mang nhìn cậu ta, có chút không biết làm sao nhìn Tần phu nhân.
Tần phu nhân tái mặt, vẻ mặt Tần Tử Ngữ cảm động và áy náy, cô ta dịch đến trước mặt tôi, đỏ mắt nói.
"Vãn Nguyệt, tớ và Trần Lạc yêu nhau, chúng tớ đã đính hôn rồi, cậu đừng cướp anh ấy đi có được không."
Tôi nhìn vở kịch của nam nữ chính mà mệt mỏi thiệt sự luôn.
Tôi nhìn Trần Lạc hỏi: "Cậu là ai đấy, tôi có quen cậu hả?"
Hai người trước mặt ngu người.
Tôi xoay người nói với Tần phu nhân: "Ngồi xe cả ngày, con rất mệt, con có thể đi ngủ trước hay không."
Tôi đứng dậy lễ phép nói lời tạm biệt với trưởng bối ở đây, lướt qua nam nữ chính đứng ở một bên, chẳng thèm để ý họ.
Tuy rằng hành vi của nữ phụ trong sách không tốt, nhưng giai đoạn trước đó đám nhân vật chính cũng rất quá đáng với cô ấy.
Ví dụ như bây giờ, tự nhiên lại bị chỉ trích,
Hơn nữa còn tự nhiên đội nồi cho nữ phụ.
Tôi không muốn trêu chọc nam nữ chính, chỉ muốn tìm cách thoát thân và trở về thế giới của mình.
Cho nên tôi hi vọng họ cũng không tự nhiên chạy tới gây rắc rối cho tôi.