Ôm Một Cái Nha!

Chương 20: Nửa đêm




Khắp nơi đều là bầu không khí náo nhiệt.
Bởi vì thời gian sắp đến cho nên rất nhiều người chen đứng ở vị trí tốt nhất xem pháo hoa, mà Trì Bối với Tần Việt cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên không giống nhau duy nhất chính là hai người là đứng ở trong một góc, bên cạnh đó là một núi giả, cũng không có người, mà bên kia cũng bị sau lưng Tần Việt chặn, không ai nhìn thấy bộ dáng với tư thế của hai người bọn họ hiện tại.
Trong miệng cô tất cả đều là vị ngọt của trà sữa với tàn lưu hơi thở của Tần Việt.
Môi anh có chút lạnh, ước chừng là do ở bên ngoài bị gió thổi lâu, băng băng lành lạnh, có chút giống như thạch trái cây đặt ở tủ lạnh, lạnh lạnh nhưng rất mềm, làm cho người ta ăn một cái còn muốn ăn cái thứ hai.
Trì Bối hiện tại --
Liền có thể là cảm giác này.
Lông mi cô run rẩy, chớp chớp nhìn người đàn ông trước mắt, trong hai mắt anh còn đè nặng ý cười, khóe môi giương lên nhìn cô, chờ mong câu trả lời của cô.
Trong ánh mắt kia có sự bỡn cợt, chế nhạo, tất cả làm Trì Bối thẹn thùng, muốn tránh đi.
Nụ hôn này, vượt qua phạm vi quan hệ trước mắt của bọn họ.
Cô trầm mặc một lát, cũng không chịu thua, trước mặt Tần Việt nhấp một ngụm trà sữa, nghiêm túc nói: "Trà sữa này cũng không ngọt lắm."
Tần Việt nhìn chằm chằm cô, cong cong khóe môi cười.
"Phải không."
"Đúng vậy."
Tần Việt gật đầu, đôi tay cho vào trong túi đứng ở bên cạnh cô, thật nghiêm túc nói: "Lần sau mua cho em cái ngọt hơn."
Trì Bối hoảng hốt, ừ một tiếng: "Được."
Pháo hoa cách đó không xa nở rộ, đem toàn bộ bầu trời đêm đen nhánh chiếu sáng.
Chung quanh đều là người giơ điện thoại nỗ lực quay một màn cảnh đẹp quay lại, Trì Bối cũng cầm điện thoại chụp mấy tấm, lưu lại chuẩn bị tối nay trở về gửi cho Trì Bảo. Cô chụp ảnh, lực chú ý của Tần Việt không ở trên pháo hoa, mà ở trên người bên cạnh.
Bộ dáng cô cong cong khóe môi, chính là một đứa trẻ. Vừa thấy được thứ mình thích liền vui vẻ ra mặt, một khi không thích, lại có thể biểu đạt trắng ra cảm xúc của bản thân.
Pháo hoa có châm một hồi lâu mới tiêu tán, khi Trì Bối cười khanh khách quay đầu lại, trùng hợp đụng phải ánh mắt Tần Việt, ánh mắt kia quá mức trực tiếp, làm cô hơi có chút không thích ứng.
Cô ho một tiếng, giả vờ không thấy được bộ dáng này hỏi: "Hình như sắp hết rồi, chúng ta về đi."
Tần Việt gật đầu, che chở cô không cho cô bị người ta gạt ra.
Hai người cùng dòng người đi ra ngoài công viên, tuy rằng có chút chậm, nhưng tốt xấu cũng thuận lợi lên xe.
Vừa lên xe, Trì Bối đã có chút mệt mỏi.
Cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, vừa mới kết thúc bữa tiệc pháo hoa, đại bộ phận người chơi cũng toàn bộ đều ra ngoài, con đường có hơi đông đúc. Xe đi đi dừng dừng, chạy rất thong thả.
Trì Bối nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một hồi lâu, mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người đàn ông ở một bên: "Anh mệt không?"
"Còn tốt."
Tần Việt rất hiếm khi tới những nơi này, cũng không quá thích nơi nhiều người, nếu không phải Trì Bối thích, cả đời này khả năng Tần Việt cũng sẽ không tới.
Trì Bối gật gật đầu, nhịn không được nói: "Tôi cảm thấy cái này kỳ thật cũng có thể làm một chút hạng mục, hôm nay cặp đôi trong công viên giải trí thật nhiều, rõ ràng không phải cuối tuần."
Tần Việt: "......"
Cô nhắc đến cái này, đột nhiên lại nổi lên hứng thú, hứng thú bừng bừng mà nói một đống thứ hôm nay mình quan sát thấy, thảo luận với Tần Việt.
Sau khi nói xong, Trì Bối liếc anh: "Anh cảm thấy thế nào?"
Tần Việt trầm tư giây lát, ngón tay nhẹ nhàng gõ tay lái, liếc xéo cô: "Cảm thấy rất hứng thú?"
"A?" Trì Bối sửng sốt: "Anh nói hạng mục này sao?"
"Ừ."
"Cảm thấy hứng thú." Trì Bối nhịn không được nói: "Đây là hạng mục đầu tiên tôi tiếp xúc khi vào công ty, khẳng định là hy vọng mình có thể làm tốt."
Huống chi bản thân cô đã thích mấy thứ này, ban đầu khi học mấy cái này rất nhiều khả năng là vì công ty của nhà, vì trợ giúp chị cô. Nhưng tiếp xúc xong, Trì Bối phát hiện mình kỳ thật thật sự rất thích nó, có thể tự mình khống chế người máy mình thiết kế ra, thậm chí còn còn có thể tự mình đối thoại với người máy, tự mình đặt tên gì đó, ai không thích đâu.
Tần Việt nhàn nhạt gật đầu, nhắc nhở cô: "Về rồi nói, hôm nay là thời gian nghỉ ngơi."
Trì Bối: "......"
Lúc này cô mới phản ứng lại, mình vừa mới nói chuyện công việc tất cả là mười phút. Cô nghẹn cười, quay đầu nhìn về phía nơi khác: "Được, nói cái gì nha."
Tần Việt ném cho cô một câu: "Tự mình nghĩ."
......
Loại chuyện nghĩ đề tài này, không thích hợp với Trì Bối. Cô là một người tương đối thích giới trò chuyện[1], vô luận cùng ai.
Giới trò chuyện[1]: ý chỉ lúng túng khi nói chuyện phiếm, làm bầu không khí đóng băng.
Khi ở trường học, Trì Bối trên cơ bản hiếm khi chủ động giao lưu với người khác, coi như là muốn nói cái gì, cũng nhất định là người khác tìm đề tài tới nói với cô, cô chậm nhiệt không phải một chút hai chút. Trong ký túc xá khi thảo luận đề tài cũng dùng không đến cô, trên cơ bản một người Ôn Điềm Nhã là có thể khởi động nguyên một trận đùa giỡn.
Nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, Trì Bối rất thành thật lắc đầu: "Không nghĩ ra."
Tần Việt dở khóc dở cười, duỗi tay xoa xoa tóc cô, sủng nịch nói: "Nghỉ ngơi đi, thuận theo tự nhiên."
"Ừm. Anh chán à."
"Còn tốt."
Lộ trình trở về còn xa, hơn nữa có kẹt xe, Trì Bối cảm thấy mình nếu không nói gì cũng khô quá rồi.
Cô nghĩ nghĩ, mí mắt càng ngày càng mệt, cuối cùng cái gì cũng chưa nghĩ ra được đã ngủ rồi, ngủ một đường trở về khách sạn mới chậm rì rì tỉnh lại. Khi tỉnh lại bên trong xe chỉ có ánh đèn mỏng manh, Tần Việt không ở trong xe.
Trì Bối cầm áo che kín trên người lên, trên áo còn có hương vị mát lạnh của trên người Tần Việt, cô nói không ra, đây có chút chút cảm giác giống bạc hà, nhưng lại không hoàn toàn giống.
Cô cúi đầu nhẹ ngửi, mới duỗi tay đẩy cửa xe ra.
Tần Việt đang gọi điện thoại, một bàn tay cầm điện thoại, một tay khác còn kẹp một điếu thuốc, thần thái anh đạm mạc, thanh âm đê đê trầm trầm, không có cảm xúc dư thừa. Lời nói ra cũng vô cùng ít mà ý nhiều.
"Ừ."
"Cứ xử lý như vậy."
"Tối nay đem tư liệu gửi cho tôi."
Anh nhìn về phía Trì Bối đứng ở cách đó không xa đang cầm quần áo của mình, ánh mắt trầm xuống, nhanh chóng kết thúc điện thoại: "Trước cứ như thế, tối nay lại nói."
Anh tắt điện thoại, điện thoại để vào trong túi, còn thuận tay dập tắt thuốc lá trong tay.
"Dậy rồi."
Trì Bối gật đầu nhìn anh, trong tay còn cầm quần áo anh, tầm mắt cô đi xuống, nhìn chằm chằm thuốc lá trong tay Tần Việt, "Không hút?"
"Ừ."
Tần Việt xoay người ném vào thùng rác ở một bên, lúc này mới hỏi cô: "Có đói bụng không?"
Hai người ở công viên giải trí ăn rất sớm, hơn nữa hương vị trong đó không ngon lắm, Trì Bối tuy nói kén ăn không nghiêm trọng, nhưng hương vị không tốt cũng ăn không vào, không ăn nhiều.
Trì Bối lắc đầu, đưa quần áo cho Tần Việt, nhẹ giọng nói: "Trước mặc áo vào đi, tôi không phải rất đói bụng, anh đói sao?"
"Còn tốt." Tần Việt duỗi tay chụp đầu cô, "Bây giờ đi nghỉ ngơi?"
"Được."
"Đói bụng nhắn tin cho anh."
"Ừm."
Trở lại khách sạn, hai người đều trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, không nhắc tới việc xảy ra ở công viên giải trí.
Nhìn Trì Bối về phòng, Tần Việt mới trở về bên kia. Anh ném xuống còn có một đống lớn công việc chưa làm xong.
Hoắc Gia Hành nhìn người xuất hiện trong video, nhướng nhướng mày, nhẹ mỉm cười: "Làm xong rồi?"
Tần Việt giật giật môi, gật đầu: "Tạm thời thì phải, tìm tôi có việc?"
"Ừ." Hoắc Gia Hành nói ngắn gọn: "Cậu muốn tìm bác sĩ tôi đã tìm được cho cậu rồi, nhưng có vấn đề, hắn ta cũng không phải thật nguyện ý về nước hỗ trợ trị liệu, rất nhiều mặt trong nước còn chưa đủ hoàn thiện, nếu cậu kiên trì muốn người ta đến bên kia, khả năng cần cậu ra mặt cùng người ta nói chuyện cho tốt."
Nghe vậy, Tần Việt trầm mặc xuống.
Người ở bệnh viện kia, là bà ngoại Tần Việt. Bởi vì một lần ngoài ý muốn, bà hôn mê một đoạn thời gian rất dài, sau lại ngẫu nhiên sẽ có lúc thanh tỉnh, nhưng đầu óc lại không rõ ràng lắm.
Tuy rằng nói con người tới tuổi tác nhất định đều sẽ có cùng loại tật xấu, nhưng từ lúc kiểm tra đến xem kết quả xong, Tần Việt vẫn luôn tìm bác sĩ, muốn cho bà sống lâu thêm mấy năm.
Chỉ cần có một chút hy vọng, anh cũng không muốn từ bỏ.
Từ khi phẫu thuật xong, bà thường xuyên lâm vào trạng thái hôn mê, có đôi khi là một tuần, có đôi khi là nửa tháng, thời gian càng ngày càng dài. Tần Việt không quá yên tâm, cho nên vẫn luôn ở tìm bác sỹ khoa não tương đối có uy tín.
Khoảng thời gian trước vừa lúc nghe biết được, để Hoắc Gia Hành hỗ trợ liên hệ với người kia, mà hiện tại lại là kết quả như vậy.
Trầm mặc một lát, Tần Việt giương mắt nhìn hắn: "Đại khái khi nào thuận tiện?"
Hoắc Gia Hành cười: "Càng nhanh càng tốt, người qua một khoảng thời gian ngắn khả năng chạm vào không tới."
Tần Việt gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ: "Ngày mai tôi tới."
Nghe, Hoắc Gia Hành hơi có chút ngoài ý muốn, hắn nhướng mày, chế nhạo hỏi: "Mặc kệ tiểu cô nương?"
Người khác không biết, nhưng hắn rất rõ ràng. Ngay cả lần điền tra nghiên cứu này của Tần Việt, anh hoàn toàn không cần tham dự, nhưng vẫn là kiếm cái cớ tham gia vào, còn hao hết tâm tư sắp xếp hai người ở cùng nhau, có rắp tâm khác.
Tần Việt cười nhạo, liếc hắn: "Vợ cậu khoảng thời gian trước..."
Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Hoắc Gia Hành đánh gãy: "Nghỉ ngơi sớm một chút, tôi sắp xếp cho cậu gặp mặt ngày mai."
"Hành, cảm ơn."
"Khách khí."
Tắt video, Tần Việt ngồi ở trước máy tính thật lâu, mới đứng dậy đi vào phòng tắm.
Trở lại khách sạn, Trì Bối ngược lại không có việc sốt ruột gì cần hoàn thành. Tắm xong, cô một mình ngồi ở trước mặt bàn máy tính ghi chép lại những chỗ đã thấy, những thứ quan sát được, điều tra nghiên cứu vốn chính là như thế, yêu cầu thời thời khắc khắc ghi chép lại.
Viết xong cô cũng mệt mỏi, ban ngày tuy rằng chỉ chơi buổi chiều với buổi tối, nhưng tối hôm qua ngủ muộn, đây thật đúng là có chút mệt mỏi.
Cô cứ theo lẽ thường nhắn tin cho Trì Bảo xong thì tính đi nghỉ ngơi.
Vừa mới chuẩn bị tắt điện thoại, Trì Bối lại nhận được tin nhắn của Tần Việt, hơi hơi sửng sốt.
Tần Việt: [ Hiện tại anh có chút việc gấp phải ra nước ngoài, đại khái cần mấy ngày mới trở về, em muốn về nhà trước hay vẫn là ở lại bên này tiếp tục điều nghiên? ]
Trì Bối tự hỏi một lát, nhắn tin hỏi: [ Không có việc lớn gì chứ? ]
Tần Việt: [ Không có việc gì. Yên tâm. ]
Trì Bối: [ Tôi vẫn đi theo bọn họ tiếp tục điều nghiên, anh chú ý an toàn. ]
Tần Việt: [ Được, đêm nay đi ngủ sớm một chút. ]
Trì Bối trả lời một câu liền bỏ điện thoại xuống.
Nhưng bỏ điện thoại xuống xong, Trì Bối lại không ngủ được. Rõ ràng hồi nãy còn rất buồn ngủ, nhưng vừa nhìn thấy tin nhắn của Tần Việt, cô không thể hiểu được sao lại xuất hiện một chút cảm giác mất mát.
Đương nhiên kiểu mất mát này không phải bởi vì không yên tâm Tần Việt đi công tác, cô không phải là người như vậy. Chủ yếu là cô không quá yên tâm với việc Tần Việt muốn đi làm. Trong tình huống bình thường, Tần Việt hiếm khi bỏ lại công tác hiện tại xuống, mặc dù đây chỉ là một cuộc điều nghiên đơn giản, anh chỉ cần là tham dự, không có việc gấp sẽ không tạm thời rời đi, mà hiện tại...
Lại đột nhiên nói phải xuất ngoại.
Trì Bối nghĩ nghĩ, đánh giá nếu việc tư mới có thể như thế. Mà theo tin tức cô biết, Tần Việt hình như không có người thân nào, trừ bỏ còn có bà ngoại ở nằm viện ra, từ ban đầu khi có danh tiếng đến bây giờ không có người nào biết bất luận chi tiết gì về anh.
Lúc trước chị cô nói Tần Việt hình như là được bà ngoại nuôi nấng lớn lên, không có cha mẹ.
Nghĩ nghĩ, Trì Bối càng thêm cảm thấy không yên tâm. Loại không yên tâm này là kiểu nói không nên lời, lại đột nhiên ý thức được đau lòng đối với anh...... Tuy rằng Trì Bối cảm thấy kỳ thật khả năng Tần Việt cũng không cần. Cô là người rất rõ nội tâm ý nghĩ của mình. Một khi có cảm giác hoặc là muốn làm gì, sẽ lập tức đi làm việc đó ngay lập tức.
Cô duỗi tay ngăn trở ánh sáng trong phòng, bao trùm trên hai mắt của mình. Nhắm mắt giãy giụa hai giây xong thì từ trên giường bò xuống, không quan tâm đi dép lê đi sang bên cạnh.
Trì Bối đứng ở cửa, cùng người trong phòng nhìn nhau.
Ánh mắt Tần Việt nặng nề mà nhìn cô, không lên tiếng.
Cô bị nhìn thì có chút ngượng ngùng, tránh đi tầm mắt muốn ăn thịt người của Tần Việt, hơi khẩn trương chỉ bên trong phòng, kiên nhẫn hỏi: "Anh không mời tôi vào ngồi sao?"
Nghe vậy, Tần Việt nhìn cô. Sau một lúc lâu thì cười.
Anh khoanh tay, dựa ở cửa nhìn cô, tư thái lười biếng, nhưng lại có vẻ đẹp nói không nên lời. Tần Việt tắm xong mới ra, anh mặc áo tắm dài đứng ở trong phòng, áo tắm dài không hợp lại thật chặt, nếu cô trực tiếp nhìn sang mà nói...... Còn có thể nhìn thấy da thịt bên trong áo tắm dài.
Dáng người Tần Việt thật tốt, cứ như vậy vừa thấy đều làm cho người ta có chút không rời được mắt.
Ánh mắt cô trốn tránh, mím môi tiếp tục hỏi: "Anh chuẩn bị để tôi đứng cửa nói chuyện với anh sao?"
Tần Việt giật giật môi, khom lưng tới gần trước mặt cô, đè nặng giọng: "Trì Bối, ai dạy em hơn nửa đêm chạy sang phòng đàn ông?"
Nói đến phần sau, còn có chút hương vị nghiến răng nghiến lợi.
Tần Việt đại khái là cố ý muốn làm cô biết khó mà lui, để cô đừng tiến vào phòng mình, khoảng cách cả người đến Trì Bối rất gần, gần đến nỗi hô hấp hai người dây dưa cho nhau, gần đến cô chỉ cần nhón chân một chút là có thể hôn cằm Tần Việt.
Cô chớp chớp mắt nhìn Tần Việt, làm bộ cái gì nghe cũng không hiểu: "Anh đang thu dọn đồ?"
"Ừ."
"Muốn tôi hỗ trợ không?" Trì Bối khoe khoang nói: "Tôi dọn đồ rất khá."
Tần Việt ghé mắt nhìn cô, xùy một tiếng: "Trì Bối."
Anh nghiêm túc gọi tên cô, rất nghiêm túc.
Trì Bối một bộ dáng ngoan ngoãn: "Tôi đây."
Tần Việt thật sự là không còn biện pháp gì đối với cô, chỉ có thể tùy ý cho cô xằng bậy. Anh có chút đau đầu xoa xoa ấn đường, tiến hành giáo dục với cô.
"Nhìn xem hiện tại là mấy giờ."
Trì Bối: "Không biết, tôi không cầm điện thoại, cũng không đeo đồng hồ."
"......"
Tần Việt là thật bị bản lãnh giả ngu của cô chọc tức.
Trực tiếp xách người lên, kéo vào phòng. Cửa phanh một tiếng bị đóng lại, Trì Bối bị đè ở phía sau cửa, tiếng hít thở của nam nhân trước mặt rơi xuống, càng dựa càng gần...... Anh nghiêng nghiêng đầu, dừng lại ở bên tai Trì Bối, vào lúc Trì Bối chưa kịp phản ứng lại, Tần Việt trực tiếp há mồm cắn | vành tai cô......
Âm thanh anh rơi xuống.
"Biết hơn nửa đêm chạy vào phòng đàn ông sẽ xảy ra chuyện gì không, hửm?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.