Ôm Một Cái Nha!

Chương 22: Đừng hối hận




Cho đến lúc xuống xe rồi, mặt Trì Bối vẫn đỏ.
Son môi bôi xong cũng đã không còn, trên mặt cũng nhiễm đỏ ửng.
Cô quay đầu lại nhìn người cùng đi xuống, hơi có chút bất đắc dĩ.
"Anh thật sự muốn theo tôi đi ăn liên hoan bạn học?"
Tần Việt nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc: "Không muốn anh đi?"
Trì Bối mím môi, không nói quá ngay thẳng. Cũng không phải không muốn anh đi, chính là cảm thấy không thích hợp.
Cô ngước mắt nhìn về phía Tần Việt, ánh mắt trong veo, mang theo điểm nghiêm túc: "Cũng không phải không muốn anh đi, chỉ là không quá thích hợp."
Tần Việt nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, tâm tình khó được vui vẻ một chút. Anh trầm thấp cười, cong cong môi: "Đùa em, anh không đi."
Anh chỉ chỉ: "Ăn cơm mất bao lâu?"
Trì Bối sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: "Anh muốn chờ tôi?"
Tần Việt không lên tiếng.
Anh gắng sức đuổi theo chính là vì có thể về sớm một chút nhìn cô.
Mấy năm trước đều phải nhịn, hiện tại mọi thứ đã mở ra, ngược lại có chút nhịn không nổi.
Trì Bối nhìn thần sắc anh, chạm đến đến đáy mắt ủ rũ của Tần Việt, cô giật mình một lát, hàng mi dài nhẹ rũ, ngăn cản lại suy nghĩ, hô hấp thật sâu: "Nếu không anh về nhà nghỉ ngơi trước? Sau khi bên này kết thúc tôi sẽ gọi điện thoại cho anh?"
Tần Việt liếc nhìn cô, lời ít mà ý nhiều cự tuyệt: "Không cần, anh ở trong xe chờ em."
"Nhưng anh như vậy..." Câu nói kế tiếp cô không hoàn toàn nói ra.
Cô sẽ có áp lực.
Nếu đổi lại là trước đây, Trì Bối khả năng sẽ không có. Nhưng hiện tại có cảm giác gì đó nói không nên lời, đối với Tần Việt đối với tình cảm của mình. Ban đầu Trì Bối không dám xác định nhưng đến bây giờ đáy lòng cô giống như đã nắm chắc.
Tần Việt không nói khi nào thích mình không quan trọng, cô cảm thấy được loại tâm tư này, rất sâu cũng rất nặng.
Tần Việt quan sát thần sắc của cô, hơi hơi dừng lại nói: "Đi theo bạn học liên hoan vui vẻ, anh về trước."
Trì Bối há to miệng nhìn anh: "Vậy anh chú ý an toàn, tối nay sẽ gọi điện thoại cho anh."
"Ừm." Tần Việt duỗi tay, xoa xoa tóc cô, cử chỉ thân mật.
"Đừng uống rượu."
"Được." Cô nhẹ giọng đáp ứng.
Nhìn Tần Việt lái xe rời đi, Trì Bối mới xoay người lên lầu.
Lần này bọn họ liên hoan bạn học, người tới không ít.
Lúc Trì Bối đến, Vu Tòng Hạm đã đến cửa thang máy chờ cô.
Cao ốc Chanh Hòa nhiều người, đặc biệt là vào lúc cuối tuần, tầng dưới tất cả đều là cửa hàng và trung tâm mua sắm, từ tầng năm hất lên đến tầng bảy phần lớn là nhà hàng.
Lần này nơi bọn họ ăn cơm là ở tầng bảy, một nhà hàng Thái Lan, hương vị vô cùng ngon, coi như là nhà hàng rất nổi danh, giá cả xa xỉ.
Hôm nay liên hoan là bọn lớp trưởng tổ chức, bạn học tới có mười người cùng lớp, Trì Bối không nghiêm túc đi tính.
Vu Tòng Hạm nhìn cô từ thang máy đi ra, nhẹ nhàng cười: "Cuối cùng đã tới."
Trì Bối mắt trợn trắng, nhỏ giọng hỏi: "Đợi lát nữa mình có thể sẽ đi sớm một chút không?"
"A?" Vu Tòng Hạm kinh ngạc nhìn cô: "Vì sao?"
Trì Bối nghiêng đầu trầm tư một hồi, nghẹn ra một câu: "Muốn tâm sự với đại lão bản."???
Vu Tòng Hạm vẻ mặt mộng bức nhìn cô.
Trì Bối cười hắc hắc, không giải thích nhiều, "Có thể không."
Cô vừa mới đi lên, trong đầu tự nhiên lại hiện lên ánh mắt bị thương của Tần Việt, còn có ủ rũ trên khuôn mặt anh.
Người nọ vừa thấy chính là từ sân bay trở về gấp, bởi vì một câu của mình. Cô đến đây tham gia liên hoan bạn học là vì đã đáp ứng trước, cho nên vừa mới ở dưới lầu cũng không thể trực tiếp đi theo Tần Việt rời đi.
Nhưng hiện tại ——
Trì Bối nghĩ, chào hỏi một tiếng hoặc là uống ly rượu thì đi, hẳn là cũng không xem như phất tâm ý bạn học.
Lo lắng duy nhất chính là Vu Tòng Hạm.
Hai mắt Vu Tòng Hạm nhìn cô, gật đầu: "Đi, cậu phải đi cùng Tần Việt a."
Cô chớp chớp mắt với Trì Bối, đưa qua một ánh mắt ý vị thâm trường, đè nặng giọng hỏi: "Hiện tại tiến hành đến bước nào rồi?"
Nghe vậy, Trì Bối mặt không đổi sắc nói: "Bí mật."
Chủ yếu là cô cũng không biết nên nói thế nào, chuyện của cô với Tần Việt hiện tại có chút nói không rõ. Cô đáp ứng để Tần Việt theo đuổi nhưng hình thức ở chung hiện tại này của họ cũng không phải cặp đôi thật, càng không giống như kiểu người đang theo đuổi.
Ôm hôn còn cùng nằm trên một cái giường mặc dù cái gì cũng chưa xảy ra.
Tưởng tượng đến đây, Trì Bối lại đau đầu.
Vu Tòng Hạm a một tiếng. chỉ chỉ khóe miệng cô: "Tô son, không lau sạch."
Trì Bối: "....."
Cô cho Vu Tòng Hạm một cái liếc mắt, nói thầm: "Không biết nói thế nào, tối nay nói cho cậu, đi trước đi."
"Đi."
Khi hai người tiến vào, những bạn học còn lại trong phòng bao gần như đã ở đó, trong ban của bọn Trì Bối thì bạn học nam chiếm đa số, hơn bốn mươi bạn học nam trong ban, chỉ có mười nữ sinh, lần này tới có bốn người.
Mới vừa đi vào, đã có người nhiệt tình chiêu đãi, là lớp trưởng ban bọn họ, Hoa Hạo, cũng là nam sinh Vu Tòng Hạm thích.
Hoa Hạo nhìn về phía hai người, trên mặt treo nụ cười ôn hòa: "Rốt cuộc cũng tới, còn tưởng rằng Trì Bối bị kẹt xe đấy."
Trì Bối ngượng ngùng cười cười: "Xin lỗi, có chút việc chậm trễ."
"Không có việc gì không có việc gì." Bạn học bên cạnh bắt đầu nói: "Ngồi xuống trước đi."
"Được."
Một đám người ngồi cùng nhau, đều là bạn học, thảo luận đơn giản là việc thực tập hiện tại. Kỳ thật Trì Bối đến bây giờ vẫn không hiểu lắm lớp trưởng vì sao lại tổ chức bữa ăn cơm này, nhóm người bọn họ có người đang thực tập, cũng có người xem chừng không đi thực tập mà muốn thi lên thạc sĩ, đề tài kỳ thật không thống nhất một chỗ.
Trì Bối ngồi hai phút, cùng nói chuyện với bạn học bên cạnh, vừa định vào nội dung chính uống chén rượu trước mặt một ngụm rồi nói chuyện điện thoại thì bị đánh gãy.
"Trì Bối."
"Hửm?" Trì Bối nhìn về phía vị bạn học nam kia, "Có chuyện gì sao?"
Người nọ cười nhạt nói: "Công ty các cậu gần đây đang làm sản phẩm nghiên cứu phát minh mới nhỉ, cảm giác thế nào?"
Trì Bối hoảng hốt một lát, nhoẻn miệng cười nói: "Mình chỉ là một thực tập, còn chưa tiếp xúc với tầng sâu hơn đâu, cảm giác thực tập rất thú vị."
Hỏi một đằng cô trả lời một nẻo.
Người nọ cười cười, trên dưới liếc mắt đánh giá cô một cái: "Trường học chúng ta cũng có vài người tiến vào Thần Việt thực tập, có cùng một chỗ với cậu không?"
"Có một học tỷ cùng bộ phận với mình."
Còn lại người nào cô cũng không rõ.
"Không tồi không tồi, có thể đi vào Thần Việt đều là nhân vật lợi hại."
Trì Bối kỳ thật không quá thích đối thoại như vậy, cô mím môi uống ngụm nước trái cây, liếc nhau với Vu Tòng Hạm rồi sau đó bưng chén rượu đứng lên, nhìn bạn học đang ngồi chung quanh một vòng nói: "Cái kia…… Mình kính mọi người một ly, hôm nay mình còn có chút chuyện khác, không ăn cơm cùng mọi người được."
Mọi người kinh ngạc mà nhìn cô.
Hoa Hạo kinh ngạc nhìn cô: "Sao vậy, chưa ăn cơm đã đi?"
Trì Bối gật đầu: "Có chút việc gấp phải xử lý, xin lỗi mọi người, lần sau về trường học lại cùng nhau tụ tập."
Nói xong, Trì Bối uống ly rượu vang đỏ, nhìn chung quanh cười cười.
Cô đã nói như vậy, Hoa Hạo tự nhiên cũng không kiên trì nữa, xem chừng cô thật sự có chuyện gì đó, hắn nhìn một nam sinh bên cạnh, khụ một tiếng: "Mạnh Khải, cậu đưa Trì Bối đi xuống đi."
Mạnh Khải là nam sinh coi như diện mạo thanh tuyển, có loại khí thiếu niên, nhưng là người không biết nói chuyện, người tương đối chất phác, rất dễ dàng thẹn thùng, nhưng ở chung cũng không tệ lắm.
Hắn đáp ứng một tiếng, nhìn về phía Trì Bối: "Được."
Đứng ở cửa thang máy, Trì Bối mím môi nhìn về phía Mạnh Khải, chỉ chỉ: "Không cần đưa mình đi xuống đâu, tự mình cũng có thể đi."
"Không được." Mạnh Khải tỏ vẻ cự tuyệt: "Đáp ứng lớp trưởng đưa cậu xuống, khẳng định phải đưa đến chỗ cậu gọi xe."
Mạnh Khải nhìn về phía Trì Bối, trầm mặc một lát hỏi: "Cảm giác đi làm ở công ty thế nào?"
Trì Bối cười cười: "Cũng không tệ lắm, ông chủ khá tốt." Cô ghé mắt nhìn về phía nam sinh bên cạnh, "Cậu thì sao."
Mạnh Khải mặt đỏ, tạm dừng giây lát mới nói: "Còn…… Cũng cũng không tệ lắm."
"Cố lên."
Mạnh Khải kiên trì đưa Trì Bối đến dưới lầu, đưa cô đi gọi xe. Chẳng qua cô không nghĩ tới, vừa mới xuống lầu đã thấy được xe quen thuộc, Trì Bối hoảng hốt, mới quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Khải đưa mình đi đón xe, thấp giọng nói: "Mạnh Khải, cậu về trước đi, bạn mình đã đến đây đón mình."
Cô duỗi tay chỉ chỉ một chiếc xe đen cách đó không xa, ngữ khí ôn hòa: "Cảm ơn cậu."
Mạnh Khải ngẩng đầu nhìn, khi nhìn đến xe xong đồng tử bỗng nhiên rụt lại, lắp bắp đáp ứng: "Được, xác định là bạn cậu sao?"
"Đúng vậy."
Trì Bối vẫy vẫy tay, nói: "Mình đi trước."
Nói xong, cô lập tức đi qua chiếc xe cách đó không xa rồi dừng lại, cũng bỏ qua ánh mắt hồ nghi của Mạnh Khải.
Mạnh Khải nhìn chiếc xe kia lái đi rời khỏi đây mới thu hồi tầm mắt xoay người trở về.
Lên xe, Trì Bối kinh ngạc mà nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, trầm mặc sau một lúc lâu mới nói: "Anh gạt người."
Có trời mới biết vừa rồi khi cô ở dưới lầu nhìn thấy cái xe này có biết bao nhiêu kinh ngạc…… Cô rõ ràng nhìn Tần Việt lái xe đi, kết quả nháy mắt người này đã ở dưới lầu.
Tần Việt ghé mắt xem xét cô một cái, đảo quanh tay lái lái xe vào làn, người bên kia điện thoại nói ngắn gọn hai câu: "Ừm, trước cứ như vậy."
"Tối nay nói."
Tắt điện thoại, Tần Việt bỏ tai nghe xuống, giải thích đơn giản một câu: "Không lừa em, vừa mới có việc bây giờ mới trở lại."
Ban đầu anh đúng là định đi, kết quả Ôn Nhiên đột nhiên gọi điện thoại tới, nói là có cái gì phải cho anh, công ty Ôn Nhiên cách đây không xa, lái xe qua đi chỉ mười phút, Tần Việt suy nghĩ một lát trực tiếp đi qua. Đến bên kia không đến vài phút anh đã cầm đồ đi.
Nhìn thời gian, cũng đã qua nửa giờ.
Anh nghĩ Trì Bối liên hoan với bạn học khả năng sẽ uống rượu, cho nên dứt khoát tới dưới lầu chờ cô. Mới vừa lái xe về đây, Tần Việt liền nhìn thấy người này đi cùng một chỗ với một người đàn ông.
Tần Việt nghĩ, lơ đãng hỏi: "Người vừa nãy là bạn học?"
"Ừm." Trì Bối nhìn anh: "Xin lỗi, anh đến đây sao không gọi điện thoại cho tôi?"
Tần Việt mỉm cười, nhướng mày nói: "Sợ em có áp lực."
Trì Bối: "……"
Cô liếc xéo Tần Việt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh không gọi cho tôi nếu tôi ở bên trong ăn một hai giờ mới ra thì sao."
Tần Việt lười biếng đáp lời: "Anh có thể chờ."
Cái này, là đến phiên Trì Bối á khẩu không trả lời được.
Tần Việt nói là theo đuổi cô, bức cũng là thật sự gấp. Nói như thế nào đây, là cái kiểu này trong vô hình tạo ra áp lực, có đôi khi Trì Bối cảm thấy rất hạnh phúc, có lắm lúc cũng sẽ cảm thấy chút áp lực.
Đặc biệt là người đàn ông theo đuổi mình còn ưu tú như vậy.
Cô mím môi, nói: "Anh đừng nói nói như vậy, tôi sẽ làm thật đấy."
Tần Việt nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên, cũng không cho cô áp lực, trực tiếp dời đề tài đi: "Ở bên trong ăn no chưa?"
"Đồ ăn còn chưa có lên đâu…… Tôi đã đi ra."
Nhà hàng nang thức ăn lên thật sự rất chậm, lúc Trì Bối đi mới lên được hai món, các bạn học ghé vào nhau càng nhiều hơn là nói chuyện phiếm uống rượu, thật sự có chút nhàm chán.
Cô nhìn về phía Tần Việt: "Anh đói sao?"
"Còn tốt, muốn ăn gì?"
Trì Bối nhìn thẳng vào anh, mím môi nói: "Không muốn ăn."
Cô dựa vào sau ghế, mang theo ánh mắt hơi nghi hoặc nhìn Tần Việt, nói lời khinh người: "Đi nhà anh nghỉ ngơi đi."
Tần Việt: "……"
Xe chợt dừng lại, ngừng ở ven đường.
Tần Việt kinh ngạc nhìn cô gái vẻ mặt bình tĩnh bên cạnh, đuôi lông mày hơi chau lại, hoài nghi tự mình xuất hiện ảo giác.
"Em nói cái gì?"
Trì Bối ngạo kiều quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Nếu là lần này anh còn không có nghe thấy tôi sẽ không nói lần thứ ba." Ánh mắt cô trong veo, mang theo một chút kiên định, từng câu từng chữ nói: "Tôi nói đi nhà ngươi nghỉ ngơi đi, anh có phải từ sân bay trực tiếp chạy tới không?"
"Ừm."
"Mệt không?" Trì Bối không có ý nghĩ gì khác, vẻn vẹn cảm thấy về nhà trước, để Tần Việt nghỉ ngơi cho tốt.
Hầu kết Tần Việt lăn lăn, ánh mắt sáng quắc dừng ở trên mặt cô, chuyển qua môi đỏ của cô, ánh mắt cực nóng như là muốn nuốt cô.
Bên trong xe an tĩnh một lát, tiếng nói Tần Việt trầm thấp rơi xuống: "Đừng hối hận."
Trì Bối: "……"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.