Ôm Một Cái Nha!

Chương 24:




Bầu không khí, ánh đèn trong phòng xem phim đều vừa đúng, vô cùng thích hợp để hôn.
Trong khoảnh khắc Tần Việt hôn xuống, Trì Bối không đẩy anh ra mà trực tiếp nhắm nghiền hai mắt, chính là ngầm cho phép hành động đó của anh.
Ban đầu cô thốt ra câu đừng làm bậy kia là đang nói với Tần Việt, cũng như đang nói với chính mình.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Trên thực tế cô không biết mình ở trước mặt Tần Việt có được bao nhiêu tự chủ, miệng thì nói là để anh theo đuổi, nhưng hai người bọn họ cũng không giống như ai đang theo đuổi ai, cái thứ gọi là tình cảm này đôi khi theo đuổi hay không thật ra không quan trọng. Cô cũng không quá để ý chuyện này, còn đối với Tần Việt mà nói, chủ yếu là muốn để cô hưởng thụ quá trình được theo đuổi một lần.
Ở một mức độ nào đó cũng coi như là hạn chế hành động của Tần Việt. Bây giờ còn đang trong giai đoạn theo đuổi đã dám ôm hôn rồi, lỡ như chính thức qua lại Trì Bối đoán chừng bản thân mình có khi còn phải….
Cô không tin Tần Việt có thể nhịn được.
Nghĩ đến đây, cô cảm nhận được hơi thở của người trước mặt, mi mắt khẽ run một cái, tay theo bản năng siết chặt quần áo của Tần Việt, ngửa đầu đón nhận nụ hôn của anh.
Cũng may trong lòng Tần Việt vẫn có giới hạn, anh chỉ hôn một lúc thì buông người ra.
Trước khi Trì Bối kịp phản ứng, một tay anh ép người cô ấn vào trong ngực mình.
Hơi thở hai người giao thoa, tiếng hô hấp hết đợt này đến đợt khác vang lên rõ ràng trong phòng xem phim, một cao một thấp, một nặng một nhẹ.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tần Việt không dám hôn nhiều, cho dù muốn cũng sẽ nhịn xuống. Anh sợ mình không khống chế nổi mà dọa cô sợ, hiện tại vẫn chưa tới lúc.
Trì Bối mới bắt đầu tiếp nhận anh, cô cũng còn nhỏ.
Ôm nhau một lucs Tần Việt mới buông cô ra, mượn ánh sáng mờ tối nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Còn muốn xem phim không?”
Trì Bối suy nghĩ hai giây, lắc đầu: “Không xem nữa, mấy giờ rồi?”
Tần Việt lấy điện thoại ở một bên qua nhìn: “Năm giờ.”
Trì Bối sững sờ, nhanh chóng đứng dậy từ trên mặt thảm, lắp bắp nói: “Em đã hẹn với chị em buổi tối cùng đi ra ngoài dạo phố.”
Tối hôm qua lúc ở nhà cô đã thương lượng với Trì Bảo, thời gian của hai chị em đều eo hẹp, cũng tương đối bận rộn, rất lâu rồi chưa cùng nhau dạo phố ăn cơm, đúng lúc hôm nay Trì Bảo có thời gian, Trì Bối cũng chán nên lên lịch đi chơi với nhau.
Mà bây giờ...
Cô đang còn ở nơi này với Tần Việt.
Tần Việt nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, cong cong môi: “Đừng căng thẳng, hẹn ở đâu, anh đưa em qua.”
“Đừng.”
Trì Bối mím môi nhìn anh, buồn bã nói: “Nếu chị em nhìn thấy anh, có thể sẽ muốn tìm liều mạng với anh đó.”
Trong miệng Trì Bảo nói là để cho hai người tự do phát triển, nhưng sự phát triển này quá chóng vánh, chị ấy nhất định không chấp nhận được.
Tần Việt: “…”
Trì Bối đứng dậy, vội vàng nói: “Em bắt xe ở cửa ra vào là được rồi.” Sợ bị Tần Việt từ chối, Trì Bối kiên quyết nhìn anh: “Anh ở nhà nghỉ ngơi một ngày thật tốt đi, nếu anh đưa em đi em sẽ giận đó.”
Tần Việt biết cô bướng bỉnh, ngẫm nghĩ giây lát nói: “Anh đón xe cho em nhé?”
Trì Bối suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được.”
Lúc chạy về tới nhà, Trì Bảo đã mở một túi đồ ăn vặt ra ngồi xếp bằng trên mặt đất ăn, TV trong phòng khách cũng mở.
Trì Bối chột dạ, đổi giày đi tới bên cạnh Trì Bảo, làm nũng với cô ấy: “Chị, sao sớm như vậy mà chị đã về rồi?”
Trì Bảo lạnh lùng nhìn cô, ngoài lạnh trong nóng “hừ” một tiếng, cắn khoai tây chiên ở trước mặt vang lên tiếng răng rắc răng rắc, dùng khoai tây chiên để phát tiết cơn giận của mình.
Trì Bối bật cười, ôm cánh tay cô ấy tiếp tục nũng nịu: “Có mệt không? Có muốn uống nước không? Hôm nay công ty không có việc gì chứ?” Cô nói, chầm chậm chạy vào phòng bếp rót cho Trì Bảo một ly nước ấm, nhịn không được nói: “Chị, buổi tối chị muốn ăn gì?”
Cô ấy nhận lấy nước nhấp một hớp, lạnh lùng nói: “Không ăn.”
“Giảm cân?” Trì Bối “ôi chao” một tiếng: “Đừng giảm, dáng người bây giờ của chị rất tốt rồi, cần cái gì là có cái đó.”
Nghe vậy, Trì Bảo thật sự là không nhịn được cười, đưa tay nhéo nhéo mặt Trì Bối, lườm cô một cái: “Thành thật khai báo cho chị, hôm nay đi đâu!”
Ban ngày cô ấy tương đối bận rộn, tuy là thứ bảy nhưng Trì Bảo vẫn để ý đến công ty, bình thường chỉ cần không đi công tác hoặc không có chuyện khẩn cấp, Trì Bảo đều sẽ đến công ty xem một vòng. Bởi vì tối hôm qua đã hẹn đi ăn cơm dạo phố với Trì Bối nên hôn nay Trì Bảo còn cố ý làm xong việc ở công ty sớm, kết quả lúc gọi điện thoại cho em gái lại không ai bắt máy.
Cô ấy suy nghĩ một chút, Trì Bối không nhận điện thoại của cô ấy chỉ có một nguyên nhân là đang ở chỗ của Tần Việt. Sau khi cô ấy gửi mấy tin nhắn cũng không đấu tranh nữa, về nhà chờ tới bây giờ.
Trì Bối đối diện với ánh mắt của Trì Bảo, chột dạ đưa ánh mắt lung tung: “Ờmm… hôm nay giữa trưa em buổi liên hoan bạn học chị biết nhỉ?”
“Sau đó thì sao?”
“Tần Việt về rồi…” Cô nhỏ giọng nói: “Sau đó em đến nhà anh ấy ăn cơm.”
Trì Bảo cười lạnh một tiếng, giương cằm lên: “Tiếp tục.”
Trì Bối ho một tiếng, hơi chột dạ: “Sau khi cơm nước xong xuôi thì xem phim… sau đó không cẩn thận ngủ thiếp đi.” Càng nói đến sau, cô càng chột dạ.
Sau khi nói xong, trong phòng yên tĩnh một lúc, không một ai nói chuyện.
Trì Bối nhìn vẻ mặt Trì Bảo, có chút lo lắng: “Chị… chẳng lẽ chị giận rồi sao? Em và Tần Việt không làm gì cả… chỉ là ăn cơm rồi không cẩn thận ngủ thiếp đi, tuyệt đối không làm chuyện gì lộn xộn.”
“Trì Bối!”
“Em đây.”
Trì Bảo nhìn cô, nghiêm túc nói: “Chị không ngăn cản em kết bạn, bất kể là bạn trai hay là bạn bè khác, nhưng trong lòng em phải có mức độ. Tần Việt tạm thời không nói, chị đại khái cũng biết anh ta sẽ không làm loạn, nhưng nếu như đổi lại là người khác, em không thể vô tư như thế được. Thế giới này có rất nhiều người tâm tư không đứng đắn, ngoài mặt không nhìn ra gì cả, nhưng em không biết trong lòng người ta đang suy nghĩ gì đâu. Em vừa bước ra xã hội, rất nhiều loại người em đều chưa tiếp xúc, nhưng chị gái của em thì khác, chị đã thấy quá nhiều rồi. Xã hội này rất loạn, bất luận là làm gì em đều phải giữ đầu óc tỉnh táo một chút, hiểu ý của chị không?”
Cô ấy thật ra không ngại Trì Bối kết bạn, mặc dù cuồng em gái nghiêm trọng, nhưng Trì Bảo vẫn có giới hạn. Mọi thứ Trì Bối làm cô ấy đều sẽ ủng hộ, chỉ cần là điều đúng đắn, là việc em gái thích và muốn làm. Nhưng ở cương vị một người từng trải, cô ấy phải nói cho em gái mình biết một vài thực tế khắc nghiệt.
Trì Bối yên lặng nghe, ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết, chị yên tâm đi.”
Ánh mắt cô trong veo, nhìn về phía Trì Bảo: “Nếu đổi lại là người khác, em cũng sẽ không đi theo.”
Cô chẳng qua là… thật sự rất tin tưởng Tần Việt.
Trì Bảo hừ một tiếng: “Ai biết trong lòng Tần Việt kia có tâm tư xấu gì, lòng dạ đàn ông vô cùng thâm sâu, em…” Cô ấy liếc Trì Bối một cái, suy nghĩ hồi lâu cũng không bật ra được nửa chữ: “Được rồi, em và Tần Việt chị mặc kệ, nhưng sau này đến nhà anh ta vẫn nên chú ý nhiều một chút, còn chưa qua lại đâu, con gái nên rụt rè môt chút.”
“Được.” Trì Bối ôm cánh tay cô ấy nũng nịu: “Chị, chị đừng giận có được không, lần sau em nhất định sẽ chú ý hơn.”
Trì Bảo nheo mắt nhìn cô một cái, ngoài lạnh trong nóng “hừ” một tiếng: “Tối nay em mời cơm.”
“Không thành vấn đề.”
“Phải mời chị uống trà sữa nữa.”
“Được.”
“Tối nay phải ăn lẩu.”
“Được!”
Hai chị em nói xong, trong phòng đều là tiếng vang giọng của bọn họ.
Trì Bảo vẫn luôn cưng chiều bảo vệ Trì Bối rất tốt, nhưng em gái cũng sẽ phải bước vào trong xã hội, cô ấy hiện tại cũng chỉ hy vọng có thể có một người che chở Trì Bối sau này.
Hai chị em bọn họ đã bắt đầu sống nương tựa lẫn nhau từ năm mười tuổi đến tận bây giờ, ai cũng không thể sống thiếu người kia.
Buổi tối, Trì Bối đáp ứng tất cả những gì Trì Bảo muốn, sau khi hai chị em ăn lẩu còn đi dạo phố.
“Muốn mua gì không?”
Trì Bối lắc đầu: “Không biết.”
Trì Bảo bật cười: “Đi, đi mua quần áo cho em.”
Trì Bối: “Thôi, em có rất nhiều quần áo còn chưa mặc kìa.”
“Vậy thì sao chứ?” Trì Bảo nói: “Em là em gái chị, mua nhiều quần áo một chút thì làm sao.”
Cô ấy kéo Trì Bối đi về phía một bên khác, hai người tiến vào trong cửa hàng tổng hợp, bởi vì là thứ bảy, cửa hàng lúc sáu, bảy giờ là đông người nhất.
Người đến người đi, còn hơi chen chúc.
Bây giờ đã sắp bắt đầu vào đông, thời tiết cũng dần lạnh, trang phục của cửa hàng cũng đổi mới toàn bộ rồi. Trì Bảo kéo Trì Bối đi đến cửa hàng quen thuộc, vừa mới đi vào đã có người chạy ra đón, giọng nhỏ nhẹ chào hỏi: “Cô Trì.”
Trì Bảo gật đầu, đẩy Trì Bối qua: “Chọn một vài quần áo thích hợp cho em gái tôi, đồ hằng ngày và đồ đi làm đều cần.”
“Được, mời đi bên này.”
Trì Bối: “…”
Trì Bối cảm thấy bản thân mình chính là con dê béo mặc cho chị mình làm thịt, hơn một tiếng đồng hồ vẫn đang thử đồ và soi gương, còn phải để Trì Bảo chụp ảnh.
“Bộ này đẹp, mua đi.”
“Cái này cũng không tệ.” Trì Bảo nhìn cô: “Tiểu Bối Bối thích không?”
Trì Bối cúi đầu nhìn váy trên người mình, nhíu mày hỏi: “Không thích hợp với mùa này đâu.”
“Vào lễ Giáng sinh các em sẽ có tiệc thường niên, đến lúc đó có thể mặc.”
Trì Bối: “… Chuyện này chị cũng biết?”
Trì Bảo nhướng mày, tự tin nói: “Đó là đương nhiên, tốt xấu gì cũng là công ty đối thủ, chị chú ý rất nhiều đấy.”
Trì Bối hoàn toàn cạn lời, lặng lẽ thu hoạch được không ít chiến lợi phẩm.
Sau khi hai người từ trong cửa hàng đi ra ngoài thì chuẩn bị quay về, cô mới vừa đi hai bước, Trì Bảo bỗng ngừng bước chân.
Trì Bối dừng lại theo: “Chị?”
Trì Bảo không đáp, cô nghi ngờ liếc nhìn, thuận theo ánh mắt của Trì Bảo… chỉ thấy bóng lưng của mấy người lẫn vào trong đám đông bên kia, Trì Bối hoảng hốt chốc lát, không chắc chắn hỏi: “Nhìn thấy người quen sao?”
Trì Bảo khẽ giật mình, mím môi môi: “Không có.”
Cô ấy kéo Trì Bối đi về phía một bên khác, giọng điệu lạnh lùng: “Về nhà ngủ.”
Trì Bối: “…”
Bên kia, một người đàn ông nhìn quanh dừng lại, có chút chần chờ: “Làm sao vậy?”
Người nọ quay đầu liếc nhìn, không nhìn thấy gì. Anh ta nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: “Không có việc gì.”
Sau đó nhìn xung quanh: “… A, mau tới đây, chọn một chút quần áo cho con gái tôi đi.”
“Ừm.”

Sau khi đến nhà, Trì Bối rõ ràng cảm giác được cảm xúc của Trì Bảo có chút thay đổi, nhưng lại không nói rõ ra được là làm sao. Cô hỏi chị ấy cũng không nói, vừa về nhà Trì Bảo đã đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc trở ra, Trì Bối còn đang ở phòng khách dọn dẹp linh tinh.
“Chị.”
“Ừm.” Trì Bảo nhìn cô một cái, mím môi hỏi: “Có buồn ngủ không?”
“Vẫn ổn.” Trì Bối nói: “Chị buồn ngủ rồi à?”
“Có chút.”
“Vậy chị đi ngủ trước đi.”
“Được.” Trì Bảo sờ lên đầu cô: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Trì Bối nhìn chằm chằm bóng lưng chị gái thật lâu mới thu dọn đồ ở phòng khách rồi quay về phòng.
Trong phòng bật chiếc đèn bàn nhỏ, Trì Bối vùi trên giường nói chuyện phiếm với Tần Việt, cô chỉ là nảy sinh ý nghĩ bất chợt muốn hỏi xem Tần Việt đang làm gì.
Tần Việt: [Đang xem một bài kiểm tra đánh giá, đi ngủ rồi sao?]
Trì Bối: [Vừa định ngủ.]
Tần Việt: [Dạo phố mua cái gì?]
Trì Bối: [Mua một chút quần áo các loại, tất cả đều là chị của em bảo em mua, em có thể hỏi anh một chuyện không?]
Tần Việt: [Được.]
Trì Bối: [Công ty chị em gần đây gặp phải chuyện gì sao? Em cảm thấy tâm tình của chị ấy không tốt lắm.]
Loại vấn đề này cho dù cô hỏi Trì Bảo, chị ấy cũng sẽ không nói cho cô biết, Trì Bảo sẽ chỉ nói không sao cho Trì Bối yên tâm. Nhưng dù là như thế, cô vẫn không yên lòng.
Tần Việt suy nghĩ chốc lát, trực tiếp gọi điện thoại cho cô.
“Alo.” Trì Bối đè nén giọng nói, che điện thoại: “Sao anh còn gọi điện thoại cho em.”
“Công ty của chị em hẳn là không có chuyện gì.”
Trì Bối “À” một tiếng, không mấy vui vẻ: “Vậy tâm tình chị ấy không tốt thì phải làm sao?”
Tần Việt: “…”
Anh nhức đầu xoa xoa mi tâm, nhẹ giọng hỏi: “Em nói cho anh nghe một chút, sao lại tâm tình không tốt? Bởi vì em đến chỗ anh?”
“Không phải.”
Trì Bối nghẹn lời, có chút bất đắc dĩ: “Chị em cũng không phải là người hẹp hòi như vậy.”
Cô nghĩ đến sự thay đổi tối nay của Trì Bảo, ánh mắt sáng lên nói: “Hình như là gặp được ai đó ở cửa hàng, sau đó cảm xúc bỗng thay đổi.”
“Bạn trai?”
“Chị em không có bạn trai.” Trì Bối vừa nghe đến cái này liền hơi xù lông lên: “Bạn trai của chị em ở đâu ra chứ?”
Tần Việt: “…”
Anh trầm mặc.
“Chờ một chút.” Trì Bối cũng là người thông minh, cô từ trong chăn chui ra, ngồi trên giường suy nghĩ: “Chị em có bạn trai rồi????”
Giọng nói của cô lên cao không ít, đừng nói là khiếp sợ đến mức nào!! Vì sao chị cô có bạn trai mà cô lại không biết.?
Tần Việt ho một tiếng, chậm rãi nói: “Anh đoán.”
Trì Bối nhẹ nhàng thở ra: “Anh làm em sợ muốn chết.”
Hai người trầm mặc một lúc, Trì Bối cũng không biết phải hỏi gì nữa, cảm thấy hỏi Tần Việt không hợp lý lắm. Cô suy nghĩ một chút, dịu dàng nói: “Anh còn phải tiếp tục xem bài kiểm tra đánh giá sao?”
“Xem sau.”
Trì Bối “Ồ” một tiếng: “Vậy em đi ngủ.”
“Em ngủ với chị em, tâm trạng chị ấy không tốt.”
Nghe vậy, Tần Việt trầm ngâm chốc lát, uể oải nói: “Tâm trạng của anh cũng không tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.