Ôm Một Cái Nha!

Chương 52:




Sau khi từ phòng tắm đi ra ngoài, Trì Bối quơ quơ cái tay hơi đau xót của mình, hờn dỗi liếc mắt nhìn Tần Việt.
Tần Việt ôm cô dỗ dành, hôn gò má cô một cái, cười: “Đi nghỉ ngơi một lúc, anh xử lý phần tài liệu xong chúng ta đi.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Ừm.”
Trì Bối ôm anh làm nũng: “Buổi tối em phải ăn cơm với chị em, chị ấy về rồi.”
Tần Việt: “…”
Anh dừng lại một chút, bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô “hừ” một tiếng: “Được, đưa em về nhà.”
Trì Bối cong cong môi cười: “Được.”
Mặt cô ửng hồng, chờ Tần Việt đi xử lý công việc Trì Bối mới có tâm tư xem điện thoại của mình. Cô hận được sự quan tâm của không ít người, đương nhiên cũng có người chúc phúc cho cô, cái gì mà hóa ra bạn trai cô là Tần Việt các loại, Trì Bối nhìn mà không trả lời.
Lý Tình Mỹ bọn họ cũng nhắn tin tới cho cô, trái lại cô nghiêm túc trả lời.
Lý Tình Mỹ: [Trì Bối, em không sao chứ? Sao em lại đánh nhau với mấy người bọn họ, một mình yếu không địch lại mạnh, sao không gọi người tới.]
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Trì Bối cười: [Chị cho rằng là đi đánh trận à, còn gọi người.]
Lý Tình Mỹ: [Cuối cùng cũng nhắn lại rồi, không sao chứ?]
Trì Bối: [Không sao đâu, chỉ là mặt hơi đau một chút, tức chết em rồi.]
Lý Tình Mỹ: [Đừng giận đừng giận, em biết không, vừa rồi cả văn phòng mình, rồi còn đồng nghiệp công ty nữa, tất cả đều đang thảo luận về em, khỏi phải nói, mọi người khiếp sợ chuyện em là bạn gái của giám đốc Tần đến mức nào!!]
Trì Bối: [Vẫn tốt chán ấy, chắc là cảm thấy Tần Việt sẽ không yêu đương công sở.]
Ít nhất là trước kia cô cảm thấy như thế, cô cho rằng kiểu người đàn ông giống như Tần Việt, chắc chắn loại tình yêu công sở không liên quan gì đến anh, người này quá cấm dục và lạnh lùng.
Đến bây giờ cô mới biết được, cấm dục gì đó tất cả đều là giả vờ, trên thực tế người này… không có một chút lạnh lùng nào, ngược lại da mặt dày lại dính người, giống như một đứa trẻ to xác vậy.
Nghĩ đến đây, Trì Bối nhẹ nhàng thở dài, đều do sắc đẹp làm mình nhìn lầm, khiến cô chỉ nhìn nhìn thấy bề ngoài của anh, không biết trong lòng anh “xấu xa” như thế.
Cô cúi đầu nhìn tay mình, lại nghĩ tới chuyện vừa rồi bọn họ làm trong phòng tắm, màu đỏ trên mặt vừa tan đi lại nổi lên.
Đang thất thần suy nghĩ, Tần Việt đột nhiên gọi cô: “Trì Bối.”
“Hửm?”
“Về nhà thôi.”
Trì Bối cười: “Được.”
Hai người đi ra ngoài, trên lầu bên này không có mấy người nhưng nhìn bọn họ tay trong tay thì vẫn hơi kinh ngạc, đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Tần Việt thậm chí còn bảo Trì Bối đến bộ phận nghiên cứu lấy túi xách.
“Anh đi cùng em à?”
“Không muốn anh đi cùng sao?”
Trì Bối nghẹn lời, có chút cạn lời: “Muốn.”
Cô biết ý của Tần Việt, nếu đã công khai rồi thì công khai hoàn toàn luôn.
Hai người từ trong thang máy đi ra, lần này mọi người đều vẫn chưa đi, còn năm phút nữa mới tan làm. Lúc trông thấy hai người một trước một sau đi ra từ trong thang máy, ai nấy đều trợn tròn mắt, nhìn một màn này, chỉ sợ chậm một chút là không nhìn thấy nữa.
Lúc bắt đầu Trì Bối có chút không quen, nhưng sau một lúc lại cảm thấy không có gì là không quen cả, dù sao thì cũng như vậy rồi.
Cô bị mọi người nhìn chăm chú, quay về phòng làm việc.
Vừa trở về, mọi người đều kinh ngạc nhìn qua cô.
“Trì Bối, không sao chứ?”
Trì Bối cười cười, vừa muốn trả lời, lại có người hỏi: “Giám đốc Tần cũng tới rồi.”
Tần Việt gật đầu, đảo mắt nhìn quanh: “Mọi người bận đi.”
Mọi người: “…”
Ý tứ của anh quá rõ ràng rồi, nói cho nhân viên biết… mấy người bận đi, không phải tôi đến tìm mấy người đâu, tôi chỉ là cùng bạn gái đến lấy đồ thôi.
Trì Bối cạn lời, liếc nhìn anh một cái, động tác trong tay không ngừng lại, cô thu dọn đồ đạc xong thì cầm túi nhìn về phía Tần Việt, lại quay đầu nhìn các đồng nghiệp đang nhìn mình chằm chằm, dừng lại một chút bổ sung một câu nói: “Mọi người vất vả rồi, tôi đi trước đây.”
Mọi người: “Đi đi, đi đi.”
Trì Bối rời đi trong sự trêu ghẹo của mọi người, cùng Tần Việt đi đến lầu một.
“Anh lái xe tới, đứng ở cửa chờ anh.”
Trì Bối: “…”
Cô không nói, bật cười: “Được.”
Hai người vừa đi, đám người trong công ty một lần nữa thảo luận.
“Giám đốc Tần đối xử với Trì Bối hình như khá tốt nhỉ.”
“Đó là tất nhiên, các cô không nhìn thấy ánh mắt giám đốc Tần nhìn Trì Bối à, là hoàn toàn không che giấu tình yêu đó, được không hả?”
“Trước kia sao lại không cảm nhận được nhỉ!! Không ngờ Trì Bối lợi hại như vậy, còn bắt được giám đốc Tần.”
“Tôi nghe nói hai người đã sớm quen biết rồi, hơn nữa có lẽ các cô không biết, lúc Trì Bối đến công ty chúng ta phỏng vấn, tôi nghe quản lý có mặt lúc ấy nói giám đốc Tần có thể hỏi Trì Bối một vấn đề, nói vì sao lại muốn đến Thần Việt, Trì Bối nói là bởi vì anh ấy, lúc đó bầu không khí rất mờ ám, nhưng ở đó đều là cấp trên nên cũng không ai nói nhiều, cho tới hôm nay quan hệ của bọn họ mới bị lộ ra nên mới có người nhắc đến.”
“Cho nên hai người này hoạt động bí mật lâu như vậy à? Nửa năm rồi đó!”
“Kích thích quá! Lần trước người của bộ phận nghiên cứu không phải còn chứng kiến Trì Bối và một người đàn ông ôm hôn trên đường sao!!! Má ơi má ơi, đó chính là giám đốc Tần đúng không!!”
“Ôi má!!”
Vừa nhắc tới chuyện này, đám người càng hưng phấn.
Trong lúc nhất thời, Trì Bối và Tần Việt trở thành đối tượng thảo luận hấp dẫn của công ty. Đương nhiên những chuyện này Trì Bối không biết.
Sau khi xe dừng ở dưới lầu, Trì Bối nhìn Tần Việt: “Vậy em đi lên trước nhé?”
Tần Việt trầm ngâm giây lát nói: “Được, ngày mai anh nhận lỗi với chị em sau.”
“Đừng.” Trì Bối cười nói: “Em bị đánh cũng không phải là lỗi của anh, là bản thân em xúc động mà.”
Cô cười nói, đưa tay ôm lấy Tần Việt, hôn anh một cái: “Em đi lên trước, buổi tối anh nhớ ăn cơm.”
“Ừm.” Tần Việt đưa tay vuốt vuốt tóc cô.
Sau khi nhìn người đi vào thang máy, Tần Việt mới lái xe rời đi. Chỉ có điều anh không về nhà, đi đến nơi đã hẹn với mấy người Hoắc Gia Hành.
Mấy nhân viên kia đương nhiên không phải đuổi việc là xong chuyện. Nếu bọn họ đi làm cảm thấy rảnh rỗi, thích nói huyên thuyên, thế thì không bằng sau này đều để cho bọn họ đến nơi nhiều người nói huyên thuyên. Ít nhất thì ở trong công ty khoa học kỹ thuật của thành phố này, bọn họ không còn có đất dụng võ nữa.
Tần Việt không tốt lành gì, cũng chẳng phải người lương thiện, bắt nạt người bên cạnh anh, một người anh cũng sẽ không bỏ qua.
Huống chi anh cũng không phạm pháp, chỉ là để cho người ta truyền tin tức đi mà thôi, mấy người đó bị Thần Việt bị đuổi việc vì nhân phẩm tồi tệ. Có tin đồn này, trên cơ bản không có công ty lớn chính quy nào dám nhận bọn họ, đây là cái giá mà bọn họ phải trả cho hành động của mình.
….
Lúc Trì Bối về đến nhà, Trì Bảo đang nằm trên ghế sô pha đắp mặt nạ.
“Chị, em về rồi.”
Trì Bảo “hừ” một tiếng, lập tức đứng dậy đi đến trước mặt cô quan sát tỉ mỉ cô một lát, sau khi nhìn thấy cô không bị thương tích gì mới xem như là yên tâm.
“Vẫn ổn vẫn ổn, không nghiêm trọng lắm.” Cô ấy đưa tay, vỗ vỗ đầu Trì Bối, có chút tức giận: “Sao em lại xúc động như vậy? Không thể nhịn một chút, em muốn đánh người ta thì cũng không có vấn đề gì, nhưng phải cần chú ý đừng để mình bị thương chứ!”
Cô ấy thực sự suy nghĩ vì Trì Bối.
Trì Bối nghe, nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Chị, em thật sự không có việc gì.” Cô cười nói: “Em cũng cho mấy người kia một bài học rồi, em cảm thấy sau này bọn họ cũng không dám nói lung tung thêm gì nữa.”
Trì Bảo hừ một tiếng: “Nếu như là chị, chị nhất định sẽ đuổi việc. Tần Việt giải quyết như thế nào?”
“Anh ấy nói đuổi việc.” Trì Bối trầm ngâm giây lát nói: “Có điều em cảm thấy… Tần Việt sẽ không buông tha bọn họ dễ dàng như vậy.”
Nghe vậy, Trì Bảo vui vẻ.
“Đó là chắc chắn, Tần Việt rất coi trọng em, nếu chỉ đơn thuần nói anh ta, anh ta có thể cảm thấy không quan trọng, đuổi việc nhắm mắt làm ngơ là được, nhưng mấy người này lại còn đánh em, với tính cách bao che người mình kia của Tần Việt thì không dễ dàng buông tha bọn họ như vậy đâu.” Trì Bảo cũng coi như là hiểu rõ Tần Việt.
Dù sao trước kia hai người từng hợp tác trong công việc, hơn nữa nhiều năm như vậy, nói thật cô ấy còn hiểu rõ sự coi trọng của Tần Việt đối với em gái mình hơn Trì Bối nhiều.
Trì Bối: “…”
Cô cũng biết, mặc dù thời gian chung đụng không lâu, nhưng cô vẫn hiểu rất rõ tính cách của Tần Việt. Chủ yếu là ở trước mặt cô Tần Việt đều không hề che giấu điều gì, là một người đàn ông vô cùng chân thực.
Trì Bảo cười cười, vỗ vỗ bả vai cô: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, thức ăn ngoài chị gọi sắp tới rồi, em đi rửa mặt đi, chúng ta ăn cơm.”
Trì Bối dở khóc dở cười đáp lời: “Được.”
Buổi tối, sau khi hai chị em ăn xong thì xúm lại cùng nhau xem TV, thuận tiện nói chuyện phiếm.
Đây là hoạt động thường ngày của bọn họ, bình thường đi làm đều quá bận rộn, vốn dĩ không có thời gian nói chuyện cùng nhau.
Sau khi hàn huyên, Trì Bối đột nhiên nói: “Đúng rồi, chị xem quà tặng kia chưa?”
Trì Bảo khẽ giật mình, liếc mắt nhìn cô: “Không xem, giống như trước kia?”
“Không khác nhau lắm.”
Trì Bảo “ừm” một tiếng, trầm mặc giây lát nói: “Bây giờ em có tò mò người tặng quà cho em là ai không?”
“Tò mò chứ.” Trì Bối kinh ngạc nhìn về phía chị mình, gần như lập tức tiếp thu được ý của cô ấy.
“Chị… có phải là chị biết không?” Cô nắm lấy tay Trì Bảo kích động hỏi: “Có phải chị biết người tặng quà cho em là ai không?”
Trì Bảo: “…”
Cô ấy suy nghĩ một chút: “Biết thì biết nhưng chị không thể nói cho em biết được.”
“Vì sao?”
“Sớm muộn gì cũng có một ngày, người tặng quà cho em sẽ chính miệng nói cho em biết.” Trì Bảo vỗ vỗ vai cô nói: “Đúng rồi, em còn nhớ chuyện khi còn bé đi nhà bà ngoại không?”
Trì Bối sửng sốt một chút, ừm một tiếng: “Nhớ, cái năm đi nhà bà ngoại ăn tết đúng không?”
“Ừm.” Trì Bảo nhìn cô: “Sau đó thì sao? Không phải lúc ấy bố mẹ nói em ở bên đó bị bắt nạt sao, sau này còn cắt đứt lui tới với thân thích bên đó, vẫn còn nhớ chứ?”
“Nhớ chứ.” Trì Bối cười, nhớ lại nói: “Khi đó mỗi ngày bọn họ đều bắt nạt em, em ăn gì cũng nói, sau này khi đi ra ngoài chơi còn bỏ em lại, sau đó em lại đụng phải một anh trai nhặt ve chai, đưa em về nhà…”
Chuyện trước kia, thật ra ấn tượng vẫn rất sâu sắc. Mặc dù sau này rời đi nhưng trong trí nhớ của Trì Bối, cô vẫn luôn cảm thấy biết ơn anh trai kia.
Lúc đó cô có tính tiểu thư, thái độ với anh trai kia không tốt, nhưng cô có đồ tốt gì vẫn sẽ cho anh ấy. Ở nhà bà ngoại gần một tháng, cô và anh trai kia đã chơi chung gần nửa tháng. Ngoại trừ ông bà ngoại ra thì những thân thích còn lại đều đối xử với Trì Bối không hề tốt, bởi vì nhà bà ngoại không tính là có tiền, khi đó bố mẹ Trì Bối là nhà đầu tiên lập nghiệp của gia tộc bọn họ, sau đó còn thành công, cho nên khó tránh khỏi bọn họ sẽ ghen ghét.
Đặc biệt là thân thích muốn nhét người trong nhà vào công ty, sau khi bị bố mẹ Trì Bối từ chối thì đối xử với cô ngày càng tệ.
Mặt ngoài thì rất tốt, nhưng sau khi đưa Trì Bối tới mới biết được bọn họ quá đáng với Trì Bối cỡ nào.
Trì Bối vốn là cô gái nhỏ được Trì gia nuông chiều, trên có bố mẹ chị gái che chở, tính tình tiểu thư đương nhiên là có, hơn nữa từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, đồ ăn đồ dùng đều tốt, mặc dù đến nhà mà ngoại không đến nỗi kén chọn nhưng cũng có yêu cầu nhất định.
Quần áo bị bẩn cô sẽ muốn đi thay, nhưng các thân thích cảm thấy không sao, có gì mà để ý. Trì Bối cũng không thích ăn đồ nguội lạnh, lần đó bà ngoại và nhà cậu ở chung với nhau, chỉ ở trong một gian nhà, cho nên ăn cơm cùng nhau.
Đối với những tính này của Trì Bối, bọn họ đều khó chịu ghét bỏ. Cảm thấy có gì mà soi mói chứ, cảm thấy là cô nhiều chuyện.
Sau đó, Trì Bối vừa đến cũng rất thích chơi với các bạn nhỏ, nhưng mấy anh chị lại không thích cô, cướp quần áo, đồ chơi và đồ ăn vặt cô mang tới thì không nói, lúc dẫn cô đi ra ngoài chơi còn bỏ cô lại. Lúc ấy Trì Bối khóc lên… cả con đường cũng nghe thấy được.
Là anh trai kia trông thấy mới dẫn Trì Bối đi tìm cảnh sát.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Trì Bối đột nhiên có một hình ảnh chợt lóe lên.
“Chờ một chút…” Cô dừng lại, nhìn về phía Trì Bảo: “Chị, vì sao chị lại đột nhiên hỏi vấn đề này?”
Trì Bảo: “… Chỉ nói chuyện phiếm hỏi một chút, em vẫn có ấn tượng với anh trai mỗi ngày cho em ăn kia sao?”
“Không nhớ rõ mặt mũi nữa.” Trì Bối nhíu mày nói: “Sau này lúc em tạm biệt, anh ấy cũng không ở con đường đó nữa, hơn nữa lúc ăn cơm với em, trên mặt đều vô cùng bẩn.”
Trì Bảo: “…”
Chẳng trách, Trì Bối ở chung với Tần Việt thời gian dài như vậy cũng chưa nhận ra.
Cô ấy nghĩ, cũng không biết nên tỏ vẻ đồng cảm với Tần Việt hay là cười trên nỗi đau của anh ta, cái này quá thảm rồi.
“Chị cười cái gì?”
Trì Bối ho một tiếng: “Không cười gì cả, chỉ cảm thấy cũng may lúc đó đụng phải cậu bé nhặt ve chai kia.”
“Ừm ừm.” Trì Bối dựa vào vai cô ấy cảm khái: “Cũng không biết lúc nào có thể gặp lại.”
Trì Bảo: “Em cũng không nhớ rõ mặt mũi, gặp được em cũng không nhận ra được.”
Nghe vậy, Trì Bối không nói nên lời.
Cô suy nghĩ một chút, tròng mắt xoay chuyển lắc đầu nói: “Không đâu, nếu như gặp được, em nhất định có thể nhận ra.”
Trì Bảo vui vẻ, nhìn vẻ mặt của em gái mình nói: “Vậy chúng ta đánh cược? Nếu em gặp được mà không nhận ra thì thế nào?”
Trì Bối trầm mặc giây lát, đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Trì Bảo hỏi: “Chị à.”
“Hửm?”
“Có phải chị biết người đó là ai không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.