Ôm Một Cái Nha!

Chương 9: Yêu đương




Khóe miệng của nam nhân cách đó không xa nhếch lên. Rõ ràng thời tiết đã cuối thu, trên người anh lại chỉ mặc một áo sơmi màu đen.
Bởi vì là cuối tuần, áo sơ mi trên người Tần Việt thoạt nhìn tương đối đơn giản hơn so với lúc đi làm rất nhiều. Anh kỳ thật rất thích hợp với áo sơmi màu đen, sườn mặt tinh xảo, ngũ quan lập thể, khí chất trên người là loại hình trầm ổn bá đạo, màu đen càng có thể làm cho mị lực của nam nhân trưởng thành trên người Tần Việt bày ra.
Cũng khó trách, trong công ty không ít phụ nữ đều có ý với Tần Việt.
Điều kiện bên ngoài của người này quá tốt.
Trì Bối nhẹ nhàng mà chớp mắt, nhìn mèo nhỏ từ bên kia chậm rãi đi đến trước mặt mình, hoảng hốt giây lát.
Dưới lầu nhà cô rốt cuộc có loại mèo này hay không thì cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng cô rõ ràng biết tối hôm qua khi mình về nhà đã thuận miệng trả lời lung tung. Trì Bối thường ở trường học rất ít về nhà, chỉ ngẫu nhiên lúc Trì Bảo ở nhà sẽ trở về. Cho nên đừng nói là cho mèo ăn, cô chính là nhà hàng xóm có mèo hay không cũng không biết.
Mèo nhỏ đi đến trước mặt cô, dùng móng vuốt vươn tới chạm vào ống quần của cô, hương tới cô kêu " meo " một tiếng, thật dễ thương thật dễ thương.
Đôi mắt mèo nhỏ không phải rất lớn, nhưng rất sáng. Là mèo nhỏ màu quýt. Trì Bối biết chủng loại này, quất miêu, một loại mèo nhỏ rất phổ biến, thích ăn.
Cô chần chờ một lát, ngồi xổm xuống xoa xoa đầu mèo nhỏ, cười: "Ai dạy em đây. Như thế nào lại ngoan như vậy."
Mèo nhỏ tiếp tục kêu " meo meo meo ", làm người có cảm giác muốn ôm một cái.
Nghĩ như vậy, Trì Bối cũng làm như thế.
Cô ngửa đầu nhìn về phía nam nhân đang đến gần, chỉ chỉ hỏi: "Tôi ôm một chút, nó sẽ không cào người chứ?"
"Sẽ không."
Trì Bối sờ sờ đầu mèo nhỏ, có chút vui vẻ. Mèo nhỏ như là biết được, ở trên cánh tay Trì Bối cọ cọ, vẻ mặt lười nhác, vô cùng hưởng thụ.
Cô cúi đầu nhìn một hồi lâu, mới nhìn về phía Tần Việt: "Mèo từ đâu ra?"
"Nuôi."
"Anh nuôi?" Trì Bối trừng mắt lớn, có chút không thể tưởng tượng: "Tần tổng còn nuôi mèo?"
Tần Việt nhướng mày, cong khóe miệng: "Rất kỳ quái?"
Trì Bối lắc đầu không nói chuyện. Kỳ quái, quả thực là không thể tin được.
Dưới sự đánh giá của cô về Tần Việt, nghĩ như thế nào cũng không thể đem Tần Việt cùng mèo nhỏ liên hệ với nhau. Một người ngày thường ở thương giới tùy ý, máu lạnh vô tình, thế nhưng lại ngầm nuôi một sinh vật mềm như bông như thế.
Trì Bối không quá che dấu cảm xúc, trong lòng nghĩ gì tất cả đều biểu hiện trên mặt, Tần Việt hơi nhìn mặt cô một cái liền biết trong nội tâm cô đang suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không giải thích nhiều.
Lúc mặt trời buổi sáng loá mắt nhưng một trận gió thổi qua vẫn làm người ta cảm thấy lạnh căm căm như cũ.
Hai người đứng ở tại chỗ một hồi, Trì Bối ôm mèo nhỏ, nhìn anh: "Tần tổng, đợi lát nữa còn cho mèo ăn sao?"
Tần Việt nhướng mày, liếc nhìn cô: "Xem nó muốn chạy đi đâu."
Một câu đơn giản như vậy trực tiếp đem vấn đề muốn hỏi của Trì Bối bóp chết, ý tứ của anh thật rõ ràng.
Trì Bối cười cười, không rối rắm Tần Việt vì sao xuất hiện ở dưới lầu nhà mình, cô đưa mèo nhỏ cho Tần Việt, nhẹ giọng nói: "Kia ngài tiếp tục cho mèo ăn, tôi đi siêu thị trước."
"Ừ."
Anh ôm mèo, sờ sờ đầu nó. Vẻ mặt mèo nhỏ thích ý, trở mình trên cánh tay Tần Việt, lười biếng mà ngủ.
Trì Bối: "......"
Cô đi về phía trước hai bước, cảm thấy có chút hồ nghi. Tần Việt...... Thật sự không phải tới tìm mình??
Trì Bối nghĩ nghĩ, cúi đầu bước nhanh mà hướng cửa tiểu khu đi đến, loại vấn đề này vẫn là không nghĩ cho thỏa đáng, vô luận là loại khả năng nào, khả năng nào cũng sẽ không phải khả năng mình có thể tiếp thu.
......
Tần Việt nhìn bóng dáng dường như trốn tránh của cô, không tiếng động cong cong khóe môi.
Anh sở dĩ không đuổi theo là cảm thấy hai ngày này kích thích vậy là đủ rồi. Lại tiến một chút, khả năng thứ hai đi làm cô lại đi từ chức.
Đối với loại chuyện này, Tần Việt tuy rằng không thuần thục, nhưng lại hiểu đạo lý trong đó, có một số việc không nhanh được, từng bước từ từ tới mới tốt.
Về việc buổi sáng gặp được Tần Việt, lập tức đã bị Trì Bối nhanh chóng vứt đến sau đầu.
Cô ở siêu thị mua đồ về nhà, đến buổi chiều Trì Bảo đã trở lại, hai chị em vui sướng ăn cơm chiều, ghé vào cùng nhau xem TV, đàm luận các loại bát quái.
Còn hẹn nửa đêm đi xem phim điện ảnh mới. Chủ nhật trực tiếp ngủ đến giữa trưa, ăn cơm xong từng người lại bận rộn.
Thời gian trôi qua khá thích ý cùng thỏa mãn.
Đến thứ hai đi làm, trong khoảng thời gian này Trì Bảo cũng không cần đi công tác, buổi sáng còn cố ý đưa Trì Bối đi Thần Việt, chẳng qua là ở phía trước một trạm xe liền đi xuống.
Trước khi xuống xe, Trì Bảo còn không quên dặn dò: "Tan tầm về nhà sớm một chút, nếu là tăng ca nhớ phải cùng chị nói rõ một tiếng, chị làm tài xế lại đây đón em."
"Không cần đâu chị, em lại không phải còn bé." Trì Bối có chút bất đắc dĩ: "Em đã hơn hai mươi tuổi, về nhà là điều không thành vấn đề."
Trì Bảo nghẹn, hừ một tiếng: "Đừng ngồi xe với người bụng dạ khó lường về nhà."
Nghe vậy, Trì Bối cười.
Cô bất quá chính là ngày hôm qua cùng Trì Bảo nói chuyện phiếm, nói đến Tần Việt đưa cô về nhà, bị Trì Bảo nhắc mãi cả đêm, còn không tính dừng lại.
"Được được được, em đã biết." Trì Bối ôm cánh tay cô làm nũng, cọ cọ: "Em xuống xe trước đây, chị đi công ty đi."
"Ừ."
Trì Bảo quay đầu lái xe rời đi, Trì Bối đứng ở tại chỗ nhìn mới cười đi về phía trước.
Mới vừa đi không đến vài bước, cô liền gặp Tôn Hân Nhiên.
Tôn Hân Nhiên hướng Trì Bối giơ giơ tay, vẻ mặt kinh ngạc: "Trì Bối."
"Sớm."
"Sớm." Tôn Hân Nhiên nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy ý cười: "Em như thế nào cũng đi sớm như vậy, hôm nay sao không ngồi xe điện ngầm."
Trì Bối thuận miệng giải thích: "Chị của em vừa lúc có thời gian, thế là đưa em đến đây."
"Ra là thế." Tôn Hân Nhiên cười cười, chuyển đề tài: "Đúng rồi cuối tuần trôi qua thế nào, cảm giác cuối tuần thật sự làm người ta quá hưởng thụ, thật hy vọng mỗi ngày đều là cuối tuần."
Hai người nói nói cười cười, theo dòng người cùng nhau vào công ty.
Thứ hai, đại đa số đi làm đều khó có thể vực tinh thần lên.
Trong công ty, đại bộ phận người đều có vẻ mặt buồn ngủ, biếng nhác.
Trì Bối nghe xong một buổi sáng bát quái cùng các loại tin tức lung tung rối loạn, đến buổi chiều, cuối cùng thì nhân viên mới như bọn họ đã có việc phải làm.
Thần Việt chuẩn bị khai phá một khoản sản phẩm, là luyến ái người máy, đây là cái khi Trì Bối còn chưa vào công ty đã biết, trong nghề cũng vẫn luôn có đủ loại lời đồn.
Động tác lớn của Thần Việt đại đa số đều phát ra tại đây, người máy Thần Việt làm thật tốt, tuy rằng không tính là là nhóm đầu tiên mắt thị trường, nhưng ở một ít đại số liệu phương hướng cùng chi tiết phương diện của Thần Việt so với khoa học kỹ thuật công ty khác lại tốt hơn. Thần Việt làm sản phẩm rất nhiều, không ít sản phẩm mới đều có đề cập, nhưng bản thân Tần Việt lại càng chuyên chú với trí tuệ nhân tạo này.
Liền ví dụ như sắp tới anh muốn nghiên cứu phát minh người máy luyến ái.
Người máy luyến ái lại nói dễ dàng, nhưng yêu cầu đại lượng số liệu làm thí nghiệm, lặp đi lặp lại, một lần lại một lần tính toán đều không đơn giản.
Lần này hội nghị tạm thời thật ra làm mọi người có chút hưng phấn.
Trì Bối cùng Tôn Hân Nhiên và vài vị đồng nghiệp mới ngồi cùng nhau an tĩnh nghe nội dung hội nghị. Nội dung đại khái đều là quay chung quanh cái hạng mục này làm triển khai, chỉ là mỗi người một nhiệm vụ có chút bất đồng thôi.
Đang nghe đến biên trình ngôn ngữ của mình với tiểu bàn ca, Trì Bối hoảng hốt, đối đầu với ánh mắt giám đốc: "Có vấn đề?"
Trì Bối lắc đầu: "Không có."
Giám đốc hơi hơi gật đầu, đem toàn bộ an bày bàn giao sau đó tan họp.
Tiểu bàn ca nhìn Trì Bối, cười hỏi: "Làm sao vậy, khi cô nghe được làm biên trình ngôn ngữ cả người đều ngây ra."
Trì Bối suy nghĩ: "Loại này hẳn là phải làm điều tra nghiên cứu, dù sao thì người máy luyến ái cùng người chân thật là không giống nhau."
"Kia là đương nhiên." Tiểu bàn ca nhắc nhở: "Tối nay sửa sang lại một phần câu hỏi, chúng ta bớt thời giờ đi làm điều tra nghiên cứu."
"Được."
Về người máy luyến ái, nói như thế nào đây. Lúc trước muốn làm cái này có hai cái lập ý, một cái là cảm thấy ở xã hội đương đại kỳ thật có rất nhiều người trẻ tuổi, vô luận là nam nữ đều có người không muốn yêu không muốn kết hôn. Bởi vì cùng người yêu đương, ở một mức độ nào đó mà nói kỳ thật rất mệt, yêu cầu suy xét đồ vật rất nhiều, nhưng ngẫu nhiên..... Khi không yêu cũng sẽ tịch mịch, chính là có người máy luyến ái rồi thì ở mỗi một phương diện nào đó kỳ thật có thể giải quyết bối rối này, đương nhiên đây là nhằm vào với người muốn độc thân, tạm thời không muốn tìm đối tượng, lại ngẫu nhiên sẽ cảm thấy tịch mịch, là một loại nhu cầu có khả năng kéo dài.
Cái thứ hai, người máy luyến ái kỳ thật cũng có thể thực tốt việc trợ giúp cảm giác trong tình yêu như một cái điều hòa, người máy luyến ái có thể đọc hiểu cảm xúc của con người, có thể biết được càng nhiều nội tâm ý tưởng của con người. Tình lữ cãi nhau, nó có thể hiểu ngữ nghĩa của hai người và cảm xúc của hai người, dĩ nhiên, ngẫu nhiên nó có thể giúp mọi người có một tình yêu tốt hơn, chương trình sẽ được thiết lập cao cấp hơn.
Tóm lại, đây là một cái ý tưởng ban đầu, làm ra sẽ như thế nào tạm thời không biết.
Kỳ thật Trì Bối cảm thấy người máy luyến ái rất thú vị, hẳn là cũng dễ bán.
Ở phương diện thị trường, chỉ cần là có nhu cầu, là có thể sinh sản, có thể cung cấp, có thể thỏa mãn.
Không lâu sau, tiểu bàn sư liền đem một ít số liệu toàn bộ cho Trì Bối, kêu cô sửa sang lại.
Cô gật đầu đáp ứng.
Cái mà Tôn Hân Nhiên phụ trách cùng cô không phải một loại, bọn họ là làm một mặt trình tự khác.
Cô ấy nhìn, có chút táp lưỡi.
"Trì Bối, các người làm số liệu biên trình ngôn ngữ cũng quá nhiều đi."
Trì Bối cười: "Kỳ thật em có chút ngốc, cái ngôn ngữ này khẳng định phải thiết trí đối thoại linh tinh, nhưng em không hiểu lắm."
"Baidu cùng với điều tra nghiên cứu." Tôn Hân Nhiên vui vẻ nhìn cô, dừng lại một chút hỏi: "Em có nói qua chuyện yêu đương chưa?"
"Chưa." Trì Bối cười cười trả lời, nếu là đã yêu đương, khả năng về phương tiện này còn vào tay một chút, nhưng hiện tại là --
Cô căn bản là chưa có yêu đương qua.
Cả thích người nào cũng không có, càng đừng nói về giả thiết những sự dung động đó của người máy luyến ái, những cái đó có thể làm cho bạn gái hoặc là bạn trai đối thoại vui vẻ.
Tóm lại...... Không thuần thục.
Đối diện là một nữ đồng nghiệp đã kết hôn, bọn họ đều gọi cô ấy là chị Vương. Cô ấy nhìn Trì Bối cùng Tôn Hân Nhiên cười, nói: "Em có thể nói chuyện yêu đương, yêu đương cũng khá tốt."
Cô cho Trì Bối một ý nghĩ, "Người máy luyến ái sẽ thiết lập nam nữ, em có thể từ góc độ nữ tính mà xuất phát, xem mình muốn cùng nam nhân kiểu gì yêu đương. Trước đem tính cách thiết lập cho tốt, mỗi một khoản người máy tính cách không giống nhau, lời nói tự nhiên cũng bất đồng."
Trì Bối gật đầu: "Cái này em đã nghĩ tới, bất quá hiện tại tương đối rối rắm chính là em tiếp xúc cùng nam nhân không nhiều lắm, làm không được."
Phía số liệu chính thức không có thiết thân kinh nghiệm tới chân thật. Chính cô đối với liên tưởng như vậy cùng giả thiết cũng tỏ vẻ tán đồng.
"Như vậy đi. Gần nguyên tắc, Tần tổng đi, Tần tổng là một bạn trai chất lượng tốt, có thể căn cứ từ tính cách với thân phận của Tần tổng làm một khoản giả thiết thực nghiệm."
Trì Bối: "............"
Tôn Hân Nhiên ở một bên tán đồng, phi thường hưng phấn nói: "Liền chọn Tần tổng đi, ai không muốn cùng Tần tổng nói chuyện yêu đương đâu."
Cô liền vô cùng suy nghĩ.
"Em muốn không?"
"Em muốn không?"
Trì Bối nhìn chằm chằm máy tính của mình, đầu cũng không nâng, không hề nghĩ ngợi phản bác: "Em không muốn."
Tiếng nói vừa dứt, phía trước truyền đến ho khan, có người nhìn người đột nhiên xuất hiện ở bộ nghiên cứu, hơi xấu hổ hô: "Tần tổng."
"Tần tổng ngài đến đây lúc nào?"
Tần Việt cười nhẹ, đối với thần sắc mất tự nhiên của Trì Bối, cong môi trào phúng một câu: "Cô không muốn sao?"
Trì Bối: "............."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.