Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ

Chương 19: Tại sao Mao Mao… lại biến thành sâu lông rồi




Cậu sắp tham gia báo danh trường quân sự tinh cầu Darkness, vậy Mao Mao phải làm sao bây giờ?
Mang theo Mao Mao bên cạnh và nhập học cùng cậu ư?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Tước Thu phủ định ngay lập tức.
Chưa nói đến chuyện trường học có đồng ý với hành vi mang theo người nhà đi cùng không, thân phận của cậu trong thế giới này là Omega, đến lúc đó nhất định sẽ được phân tới ký túc xá cho Omega, nuôi một đứa trẻ Alpha trong ký túc xá Omega thực sự làm một chuyện bất tiện. Nhưng cậu cũng không thể gửi Mao Mao đi đâu được, cậu đã đồng ý với cậu nhóc rằng cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì đều sẽ không vứt bỏ cậu nhóc.
Làm thế nào cũng không ổn, nhất thời Tước Thu cảm thấy hơi khó xử.
Dường như Mao Mao cảm nhận được điều gì đó, ngẩng gương mặt nhỏ bé đáng yêu nhìn Tước Thu, cất giọng non nớt hỏi: “Mẹ có chuyện gì thế ạ?”
Tước Thu khẽ chau mày, đôi mắt trong veo toát lên vẻ khó xử.
“Ừm…” Cậu nhỏ giọng nói với vẻ sầu não, “Mẹ không biết nên dẫn em vào kiểu gì…”
Vừa nghe thấy lời này, Mao Mao tức thì trở nên căng thẳng, vội vàng kéo chân Tước Thu, hai mắt rưng rưng: “Không cần biết có chuyện gì xảy ra, mẹ không thể bỏ rơi con được.”
Tước Thu mềm lòng xoa xoa sợi râu của cậu nhóc.
Mao Mao ngay lập tức nói tiếp: “Mẹ đừng lo, con sẽ có cách.”
Mắt hoa hồng nhỏ tức thì sáng lên.
“Mẹ, mẹ có sợ sâu lông không?” Mao Mao bỗng dưng trở nên mất tự nhiên, cậu nhóc ngượng ngùng vặn xoắn vạt áo của mình, nhỏ giọng sợ sệt: “Con nghe nói Omega đều sợ sâu lông.”
Nhắc tới chuyện này, trong đầu Trước Thu lập tức hiện lên hình ảnh dáng vẻ của sâu lông mà mình đã nhìn thấy khi còn ở trái đất. Những điểm loang màu đen phân bố trên cơ thể màu xanh lục mềm mại, mỗi lần mấp máy muốn bò lên phiến lá của cậu là lại bị cậu ghét bỏ hất mạnh xuống.
Bấy giờ cậu rùng mình một cái, da gà da vịt nổi hết cả lên.
Ấy vậy mà khi nhìn thấy ánh mắt mong mỏi của cậu nhóc nhà mình, từ “sợ” đến bên miệng lại chẳng thể nói ra. Hầu kết tinh xảo khẽ giật giật, khi mở miệng câu nói lại biến thành: “Mẹ rất sợ con sâu lông, nhưng Mao Mao thì khác, vậy nên mẹ không sợ Mao Mao.”
Sau khi chờ được câu trả lời khẳng định với mình, Mao Mao vui vẻ tới mức không khống chế được sợi râu lắc lư sang trái rồi sang phải. Cậu nhóc kéo tay Tước Thu, ra vẻ thần bí lôi cậu tới một góc điểm mù kín đáo. Đôi mắt to màu xám bạc cẩn thận quan sát xung quanh, căng thẳng nói: “Mẹ không sợ con là được rồi, con khác với những con sâu lông xấu xí kia, về sau con sẽ biến thành chú bướm nhỏ xinh đẹp.”
Vốn dĩ Tước Thu muốn nói cậu nhóc vừa đấm vừa xoa như vậy cũng được hả, nhưng ngay sau đó, toàn thân Mao Mao lóe lên luồng ánh sáng bạc. Cậu vô thức nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, Mao Mao ngoan ngoãn đứng trước mặt cậu đã biến mất.
Tước Thu sững người, nghi ngờ rằng mình nhìn nhầm rồi. Cậu ngó trước ngó sau, xung quanh đều là vách tường kín mít không có lối rẽ, làm gì có nơi nào để giấu một cậu bé bốn tuổi kia chứ?
Mao Mao đã biến mất trong hư không ư?!
Đúng lúc Tước Thu đang ngẩng tò te, chợt bên dưới truyền tới một loạt âm thanh sột soạt, tai cậu cũng giật giật theo, cậu cúi đầu, đôi mắt bỗng trừng to, kinh ngạc “a” lên một tiếng.
“Đây là…”
Nơi Mao Mao vừa đứng giờ đây chỉ còn lại một đống quần áo, một con sâu nhỏ toàn thân màu trắng bạc lóng lánh trong suốt giống như thủy tinh chui ra từ đống quần áo.
Tước Thu nhìn thấy ngay hai sợi râu quen thuộc trên đầu của chú sâu nhỏ. Cậu gọi một tiếng “Mao Mao” thử thăm dò, hai sợi râu kia bèn vui vẻ đong đưa qua trái qua phải.
Nhìn thấy động tác chiêu bài của Mao Mao, Tước Thu càng chắc chắn đây là cậu nhóc hơn. Cậu vội ngồi xổm xuống, đặt Mao Mao vào trong lòng bàn tay giơ lên cao, đối diện với đôi mắt màu xám nhỏ như hạt đậu kia.
“Momo!”
Rõ ràng chỉ là hai tiếng gọi không có nghĩa, nhưng Tước Thu lại nghe ra hai từ “mẹ mẹ”.
Cậu cảm thấy kinh ngạc trước phát hiện của mình, lẽ nào cậu có thể hiểu được Mao Mao nói chuyện kiểu vậy ư?
Trong lòng đang suy nghĩ, Mao Mao lại “momo” thêm mấy tiếng nữa, nhõng nhẽo cọ cọ gương mặt sâu mềm mại vào lòng bàn tay Tước Thu.
Lúc này đây, Tước Thu chắc chắn rằng mình có thể nghe thấy Mao Mao nói chuyện.
Mấy tiếng “momo” kia đang nói rằng mẹ đừng rối rắm nữa, cậu nhóc có thể biến thành dáng vẻ sâu lông để ở bên cạnh mẹ, như vậy sẽ không bị bất cứ ai phát hiện ra.
Tước Thu đang nghĩ nguyên nhân khiến mình nghe hiểu lời Mao Mao nói, lẽ nào… bởi vì mình từng ăn vỏ của cậu nhóc nên mới nhận được năng lực đối thoại với côn trùng mà không gặp trở ngại gì ư?
Thần kỳ ở chỗ, rõ ràng Tước Thu rất sợ loại sâu bọ sẽ ăn những chiếc lá mơn mởn của cậu như sâu lông, nhưng nhìn con sâu lông trong lòng bàn tay, chẳng những cậu không sợ hãi mà còn cảm thấy rất đáng yêu.
Khụ… phải hình dung thế nào đây nhỉ…
So với những con sâu lông mềm mại và dính nhớp nháp, hình thái của Mao Mao lúc này giống với một con rồng nhỏ chạm vào hơi lành lạnh.
“Những Alpha khác có thể biến về hình thú giống như nhóc không?” Tước Thu khẽ vuốt ve dọc theo phần lưng của Mao Mao, tò mò hỏi.
Angelie chỉ hóa thú được một nửa, hơn nữa còn là do phát tác bệnh gen, vậy hóa thú hoàn toàn như Mao Mao thì sao?
Mao Mao: “Momo~”
‘Những Alpha khác đều không giỏi như con, chỉ có mình còn mới biết được về hình thú thôi ~ con là một con non Alpha vừa đỉnh lại còn độc nhất vô nhị, mẹ mau khen con đi.’
“Momo~”
‘Sau này trưởng thành rồi, con sẽ biến thành chú bươm bướm xinh đẹp~’
Tước Thu ấn ấn vào chiếc đầu nho nhỏ của Mao Mao, nhét cậu nhóc vào trong túi áo của mình. Sau khi giải quyết được vấn đề rắc rối, cậu bèn đi ra khỏi góc, bước thẳng về phía cổng chính trường quân đội.
Còn chưa đến gần, Tước Thu đã nhìn thấy cổng trường quân sự tinh cầu Darkness đen ngòm một mảng, người người chen chúc lẫn nhau. Nhìn qua đó hầu hết là những Alpha cao lớn khôi ngô, có đặc điểm của đủ loại động vật.
Mặc dù bọn họ mất kiên nhẫn, nhưng không thể không xếp ngay ngắn thành một hàng dài. Thoạt nhìn ngoài cổng xếp thành năm, sáu hàng, hơn nữa đứng cuối của mấy hàng ấy đều là Beta, không một ngoại lệ.
Tước Thu cẩn thận quan sát một vòng, trong đám người đi tới đi lui kia, không ngờ chẳng có lấy một Omega nào.
Một người xinh đẹp như cậu đứng ở đó, giống như một viên ngọc quý sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cậu vừa mới xuất hiện chưa bao lâu, đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Vô số những ánh mắt nhìn thẳng hay lén lút rơi trên người Tước Thu. Có người chỉ đơn thuần là tán tưởng, cũng có những ánh nhìn dò xét không có ý tốt. Nhưng cậu chẳng hề quan tâm, dưới những ánh nhìn chòng chọc ấy, cậu thản nhiên bước tới nơi đăng ký chiêu sinh của học viện.
Một Alpha sư tử với vòng lông xù xếp hàng tới mức mất kiên nhẫn bên cạnh vừa mới mắng mỏ đuổi một Beta ý định chen hàng. Vừa quay đầu, lại nhìn thấy một “Beta” không biết tốt xấu khác, Alpha cảm thấy địa vị của bản thân bị khiêu chiến một cách sâu sắc, lập tức vươn tay cản đường Tước Thu lại.
“Nhìn cái gì mà nhìn, xếp hàng ra phía sau. Một Beta như cậu, ngoại trừ đẹp ra thì còn biết gì nữa? Vậy mà cũng dám báo danh trường quân sự tinh cầu Darkness, tôi thấy cậu đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không biết trời cao đất dày.”
Thấy một bàn tay bất ngờ vươn ra phía trước, Tước Thu khẽ cau mày, Mao Mao nằm ở trong túi cũng không chị yên, cậu nhóc tức giận dùng cọng râu đụng vào áo, giống như đang muốn đụng chết Alpha đã không lịch sự còn ăn nói liên thiên.
Tước Thu còn chưa kịp nói gì, lại có thêm không ít người bắt đầu hùa theo Alpha sư tử kia. Mỗi người một câu, nói không ngừng nghỉ, nhưng so với sự cáu kỉnh của Alpha sư tử, trong mắt những người hùa theo tràn ngập vẻ giễu cợt, tựa hồ đang cố ý đẩy Beta thoạt nhìn yếu ớt này vào tình cảnh xấu hổ.
“Beta cũng tới báo danh à? Nếu tôi không nhớ nhầm thi trong số những Beta báo danh năm nay đến bây giờ còn chưa một ai được nhận vào đúng không nhỉ?”
“Đúng vậy, tôi thấy cậu đừng nên tốn công nữa. Xếp hàng đúng chuẩn thì có ích gì, cậu không được chọn vào đâu, chi bằng về sớm thì hơn.”
“Beta? Ha ha ha, không ngờ còn dám chen hàng nữa, đúng là nghé con không sợ hổ.”
“Chậc, mọi người nhìn Beta này xem, còn cao không tới ngực tôi nữa là, trông còn yếu ớt xinh đẹp hơn cả Omega, thế này mà cũng muốn báo danh trường quân sự á? Lẽ nào muốn trùng tộc đau lòng đến chết? Đám trùng tộc dã man chưa từng khai hóa không biết cách thương hoa tiếc ngọc đâu.”
“Nếu là Beta, vậy thì chắc hẳn không thể thông qua kiểm tra cấp bậc gen cơ bản nhất đâu nhỉ.”
Nghe thấy danh từ quen thuộc, Tước Thu dễ dàng lên tưởng đến những chuyện mình từng trải qua trên tàu Elibiz, cậu đảo mắt, nhanh chóng tìm được Alpha nói ra câu này trong đám người.
Đó là một Alpha linh dương với cặp sừng nhọn chắc khỏe, cao hơn hai mét, đứng trước mặt Tước Thu thì chẳng khác nào người khổng lồ.
Không chỉ cậu, tất cả Alpha có mặt ở hiện trường, đến cả Beta cũng đều cao ít nhất hai mét, khiến cho vóc dáng nhỏ bé của Tước Thu thêm phần nổi bật.
Chiều cao của Tước Thu ở địa cầu cũng không thể coi là thấp, song đứng trước mặt đám Alpha có gen động vật, vậy mà có thể hình dung cậu bằng bốn từ “nhỏ bé, yêu kiều”.
Thậm chí cho với đa số Omega được biết đến với vóc dáng nhỏ gầy thì nhìn cậu còn cao hơn một chút.
Alpha sơn dương kia còn cố ý so sánh khoảng cách chiều cao giữa hai người, kéo theo một tràng cười hóng hớt. Alpha sư tử thấy nhiều người hưởng ứng mình như vậy lại càng hưng phấn hơn, cái đầu tóc vàng xù xù lay động trong gió, thoạt nhìn vô cùng uy phong.
Hắn đắc ý chống nạnh, nói với Tước Thu bằng vẻ cao ngạo: “Sao nào, còn không mau ngoan ngoãn xếp xuống cuối hàng? Đây là nơi cậu nên đứng ư?”
Liếc thấy nhân viên phụ trách đăng ký thông tin cuối cùng cũng chậm chạp đi về phía này, Tước Thu nãy giờ không nói gì chợt hành động.
Cậu chậm chạp vươn tay lên, những Alpha kia lại cho rằng cậu định đánh nhau, ngay lập tức mọi người đều nghiêm túc chuẩn bị sẵn sàng, dường như có thể xông lên dạy dỗ cho Beta không biết tốt xấu này bất cứ lúc nào.
Nhất là Alpha sư tử lại càng vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm Tước Thu: “Sao nào, còn muốn ra tay nữa hả?”
Sau đó Tước Thu lại chỉ chỉ về một hướng.
Cậu chỉ vào bảng thông báo ở trước mặt mình, trên đó có viết dòng chữ uốn lượn màu hồng “Đường dành riêng cho Omega”, còn bảng thông báo tương tự bên cạnh cậu thì lại ghi, “Đường dành riêng cho Beta hoặc Alpha”.
Tước Thu không nhìn sắc mặt của những Alpha kia thay đổi, chỉ thờ ơ nói: “Tôi xếp hàng trên đường của Omega.”
Nhìn biểu cảm của Alpha sư tử chuyển dần từ kiêu ngạo sang phức tạp, cậu từ từ ngước mắt lên, để lộ đôi mắt màu vàng sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời: “Nếu tôi không nhìn nhầm, đường này chỉ có mình tôi thôi, vậy nên…”
“Anh muốn tôi đi xếp hàng ngay ngắn ở hàng nào thế?”
Chỉ một câu hỏi ngược lại đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn, lại làm dấy lên sóng to gió lớn.
Dù là Alpha châm chọc hay Beta im lặng có mặt ở đây thì bấy giờ đều mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Tước Thu…
Má ơi, đây đâu phải là Beta, rõ ràng là Omega mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.