Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ

Chương 23: Chuẩn bị nghênh đón ánh sáng và sự cứu rỗi!




Hase đi ở đằng trước, không khỏi cảm khái: “Có lẽ cậu là học viên nhập học nhanh nhất trong lịch sử của trường chúng tôi, cũng là Omega duy nhất từ trước tới nay theo hệ chiến đấu đó.”
Trước khi gặp Tước Thu anh ta chẳng hề hay biết trên thế gian lại có một Omega xinh đẹp đến như vậy, lại càng không biết vẫn có một Omega vừa xinh đẹp vừa có thể chiến đấu.
Tước Thu vỗ nhẹ túi áo để an ủi Mao Mao, đáp: “Tiếp theo là bố trí ký túc xá sao?”
Hase gật đầu, “Khu nhà ở của trường học được chia làm ba bộ phận riêng biệt là ký túc xá của Alpha, ký túc xá của Omega và ký túc xá của Beta. Mỗi một khu ký túc xá đều được gia cố lá chắn cách ly pheromone để tránh khỏi phát sinh ngoài ý muốn.”
Trong lúc trò chuyện bọn họ đã đến khu vực ký túc xá, đập vào mắt đầu tiên là ký túc xá của Alpha.
“Học viên Alpha chiếm đa số trong trường học, vì vậy số tòa nhà ký túc xá của bọn họ cũng đông nhất, mỗi phòng có bốn người ở.”
Tước Thu ngẩng đầu quan sát quần thể kiến trúc trước mặt. Tổng thể mang màu đen, bề mặt tường có chút thô ráp giống như vừa sửa chữa xong đã được đưa vào sử dụng, thậm chí còn không được trang trí làm đẹp.
Tiếp sau đó là khu ký túc xá Beta. Nó giống hệt với khu ký túc xá Alpha đằng trước, chỉ có điều nếu so sánh về số lượng tòa nhà thì ít hơn một chút.
Hai người đi xuyên qua hai khu nhà. Tuy đang là giờ học, không có nhiều học viên ở trong ký túc xá, nhưng bọn họ đi đến đâu cũng đều thu hút khá nhiều người chạy ra xem.
Tước Thu đi giữa một đám Alpha mang những đặc trưng của động vật và Beta bình thường. Mặc dù có Hase giúp duy trì trật tự nhưng vẫn không tránh khỏi vô số ánh mắt đổ dồn về phía cậu.
Có tò mò, có ngưỡng mộ, có say mê…
Bọn họ giống như tín đồ cuồng tín nhất tận mắt chứng kiến phép màu xảy ra, dùng ánh mắt khát khao Omega đầy mãnh liệt nhìn cậu.
Nhất là Alpha.
Trong ánh mắt của tất cả Alpha đều tràn ngập sự khát khao.
Tước Thu hơi nhíu mày. Cậu cũng không thấy phản cảm trước ánh mắt của những người này nhìn mình, mà chỉ nảy sinh một cảm giác hoang mang.
Loại ánh mắt này… giống như một cái cây sắp chết vì khô hạn, dường như từ lúc nảy mầm nó đã chưa từng được hấp thụ một chút nước nào.
Thậm chí trong lòng Tước Thu còn dâng lên một loại cảm giác hoảng hốt. Cậu không biết rốt cuộc những Alpha này đã bị bệnh gen dày vò bao lâu, đã phải đè nén bao lâu mới có thể bộc lộ sự khát vọng đến bệnh hoạn như vậy.
Hase tưởng rằng Tước Thu không thể chịu được khi bị nhiều người nhòm ngó. Vì thường Omega ghét nhất bị Alpha nhìn chằm chằm. Anh ta vội nói: “Cậu đừng để ý nhé. Mỗi lần có Omega nhập học là những tên nhóc này lại như vậy. Bọn họ chỉ đơn giản là quá vui mừng thôi, cũng không biết nên biểu đạt thế nào, chứ không có ý xấu gì đâu.”
Tước Thu lại tin lời này. Tạm thời chưa nói đến Alpha đại bàng đen làm nhiệm vụ thẩm tra ở cửa thành vừa nghe nói cậu là một Omega đã lập tức cho qua, chỉ nói đến những học viên Alpha vừa gặp thôi, tuy ánh mắt của họ nhìn cậu quá mức nồng cháy nhưng cậu cảm nhận được họ không hề có ác ý gì.
“Không sao đâu.” Tước Thu bình thản nói.
Hase thở phào nhẹ nhõm, không ngờ thoạt trông Omega trước mặt mình có vẻ hơi xa cách nhưng khi tiếp xúc thực tế lại dễ gần như vậy, so với tất cả những Omega mà anh ta từng tiếp nhận đều tốt tính hơn nhiều.
Trong lúc ánh mắt nóng bỏng của những Alpha nhìn Tước Thu thì cậu cũng đồng thời quan sát bọn họ.
Cậu phát hiện dường như trên cổ mỗi Alpha đều đeo một chiếc vòng màu đen bằng da có móc khóa trông vô cùng bình thường, giống với loại vòng cổ đeo chó mà cậu từng nhìn thấy. Có lẽ vì vòng cổ siết quá chặt mà chỗ trái cổ của nhiều Alpha đều phồng hẳn lên, chỉ nhìn cũng đã cảm thấy khó thở.
Tước Thu nhíu mày hỏi: “Đấy là thứ gì vậy?”
Hase nhìn thoáng qua rồi nói với vẻ thản nhiên: “À, cái đó à? Đó là vòng cổ kiểm soát được phát minh riêng cho Alpha. Theo quy định của luật pháp đế quốc thì mọi học viên Alpha sau khi trưởng thành và nhập học trường quân sự đều phải đeo.”
“Vòng cổ kiểm soát?”
Hase giải thích: “Vòng cổ này được trang bị một thiết bị phản ứng phát hiện pheromone bé bằng hạt gạo ở gần tuyến thể của Alpha. Nó có thể đồng thời thu được pheromone của Alpha và Omega. Khi thiết bị phản ứng phát hiện ra Omega ở xung quanh người đeo, nếu kiểm tra thấy nồng độ pheromone trong cơ thể của Alpha được sản sinh ra quá cao trong một thời gian ngắn thì nó sẽ tiết ra một lượng chất ngăn cách nồng độ cao thông qua việc đâm vào tuyến thể của Alpha, để ngăn ngừa Alpha vì quá mức kích động khi nhìn thấy Omega mà làm ra chuyện không thể cứu vãn. Hiệu quả của chất này có tác dụng gần giống với thuốc ức chế, chỉ có điều so với thuốc ức chế thì nó an toàn vô hại hơn.”
An toàn vô hại sao?
Tước Thu nhìn những Alpha đeo vòng cổ kiểm soát kia. Vì mép ngoài của chiếc vòng bằng da quá cứng nên chỗ tiếp xúc với da thịt của nhiều người trong số họ đã bị ma sát thành vết chai dày. Thậm chí có những người dùng hết miếng băng dán vết thương này đến miếng băng dán vết thương khác để dán lên đó. Không khó để tưởng tượng phía dưới lớp băng dán đó là lớp da đã bị mài đến mức đỏ ửng, thậm chí còn chảy máu.
Ngoài nỗi đau về thể xác mà lẽ ra họ không nên chịu đựng thì quan trọng nhất chính là, tuy làm người nhưng họ lại phải đeo một chiếc vòng chẳng khác gì vòng cổ cho chó.
Cậu không biết nên phản ứng ra sao với điều này.
Đau xót hay phẫn nộ?
Nhưng bản thân những Alpha này cũng chưa từng cảm thấy có vấn đề gì. Tuy bọn họ cũng sẽ vì vòng cổ siết quá chặt nên cảm thấy khó thở mà móc tay vào kéo ra để đạt được sự “tự do” trong giây lát, nhưng cũng chỉ giới hạn ở hành động này mà thôi.
Tước Thu nhìn Hase nói: “Nhưng anh không đeo.”
Hase nói: “Lúc còn đi học tôi cũng từng đeo chiếc vòng cổ như vậy, bốn năm.”
“Lúc mới bắt đầu sẽ thấy rất khó chịu, thậm chí nuốt cơm cũng trở thành một việc khó khăn chứ chưa nói đến huấn luyện nữa. Ngay cả khi đi ngủ vào ban đêm tôi cũng sẽ tỉnh lại từ trong cơn ác mộng vì đột ngột khó thở, giống như bị ngạt thở vậy. Nhưng mà lâu rồi cũng thành thói quen.”
“Có đau không?” Tước Thu nhẹ nhàng hỏi.
Hase không nghe rõ nên hỏi lại: “Sao cơ?”
Trước đây chưa hề có ai quan tâm liệu vòng cổ kiểm soát có mang đến tổn thương cho người đeo hay không. Mà Omega trước mặt này lại chỉ vào cổ của anh ta, dùng giọng nói non nớt của thiếu niên nhẹ nhàng hỏi: “Lúc thiết bị phản ứng đâm vào và tiêm chất ngăn cách, tuyến thể có đau không?”
Theo lời nói của Tước Thu, Hase vô thức giơ tay sờ vào phía sau gáy của mình, cảm nhận được làn da mềm mại vốn có bề mặt trơn nhẵn lại trở nên xù xì. Anh ta cười khổ nói: “Đương nhiên vẫn sẽ đau, dù sao thì cũng là bị tiêm mà. Hơn nữa trong lúc cơ thể đang tiết ra pheromone vì vui sướng lại bất chợt bị chất ngăn cách nồng độ cao ngăn lại, sẽ sinh ra một loại cảm giác choáng váng đến buồn nôn, sau đó sẽ không cảm nhận được pheromone của Omega nữa.”
“Cảm giác này nói sao nhỉ, ừm… giống như đang tận hưởng phong cảnh thì bất chợt bị mù ấy, giống như cảm giác sợ hãi khi hoàn toàn rơi vào trong bóng tối.”
Hơn nữa cảm giác đau đớn và sợ hãi ấy sẽ không chỉ có một hai lần, những Alpha giống như Hase sẽ không ngừng bị bắt ép chịu đựng cảm giác ấy vô số lần trong suốt bốn năm học.
Rõ ràng là một chuyện rất khó chịu, nhưng Hase miêu tả hết sức sơ sài. “Trải qua nhiều lần huấn luyện lặp đi lặp lại như vậy, sẽ đảm bảo các Alpha dù không chịu sự kiểm soát của vòng cổ cũng sẽ không sinh ra những hành động quá khích, cũng sẽ không cần đeo vòng cổ kiểm soát nữa. Hơn nữa nếu như một Alpha không trải qua loại huấn luyện này thì suốt đời anh ta sẽ phải tiêm thuốc ức chế trong thời gian quy định, kể cả là trong kỳ phát tình.”
Tước Thu không nói nữa. Cậu im lặng đi theo sau Hase, không khỏi nghĩ đến những Alpha đeo vòng cổ kiểm soát mà cậu vừa nhìn thấy.
Lúc nhìn thấy cậu, bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra được biểu hiện kích động của họ. Nhưng liệu phía sau sự kích động theo bản năng này có phải họ cũng đang chịu đựng sự đau đớn mà Hase mô tả hay không?
Sau khi nhìn thấy Omega, Alpha sẽ nảy sinh cảm giác vui sướng theo bản năng. Cảm giác vui sướng ấy giống như một cây hoa hồng sau khi được ánh nắng mặt trời mơn trớn, được cơn mưa gột rửa, được làn gió mát xoa dịu. Đây là một loại bản tính không thể khống chế, là sự lựa chọn của trực giác đã khắc sâu trong gen của họ
Sự huấn luyện giải mẫn cảm nhân tạo để kìm nén bản tính có khác gì huấn luyện chó chứ? Như vậy sao có thể không dẫn đến tỉ lệ bộc phát bệnh gen cao ở Alpha?
Hai người im lặng bước đi, chẳng mấy chốc đã đến khu ký túc xá cuối cùng dành cho Omega. Hoàn toàn khác biệt với hai khu vực ký túc xá đằng trước, tuy số tòa nhà của khu kiến trúc này ít nhất nhưng chỉ nhìn thoáng qua bên ngoài cũng đã thấy được là nó được chăm chút nhất, mức độ hoa lệ có thể so sánh với tòa lâu đài, hoàn toàn áp đảo “khu ổ chuột” của Alpha và Beta.
Khác với sự “hoang tàn” của hai khu ký túc xá kia, trước khu ký túc xá của Omega lại được trồng một ít cây cối. Đa số là xương rồng, cũng có lẻ tẻ một vài loại cây khác như cúc họa mi.
Không giống với những thực vật sắp chết khô trong khu đô thị chính, tình trạng của cây cối ở đây đỡ hơn nhiều. Ít ra thì trông chúng không trụi lủi như vậy nữa, nhưng vẫn còn kém xa so với vẻ tươi tốt trong ấn tượng của Tước Thu.
Omega nhỏ bé nhìn chăm chú vào những thực vật này. Hase lộ ra biểu cảm thỏa mãn “biết ngay mà”, nói: “Quả nhiên Omega đều yêu thích thực vật hơn.”
Tước Thu không phủ nhận. “Những cây này do các Omega trong trường trồng sao?”
“Đúng vậy. Cũng chỉ có các Omega mới có thể chăm sóc tốt các thực vật yếu ớt này.”
Anh nói nghiêm túc sao?
Theo lời Hase, Tước Thu nhìn qua những cây cối kia lần nữa. Dù cây xương rồng gầy guộc hay cây cúc họa mi lá vàng non nửa, làm gì có chỗ nào phù hợp với lời nói của Alpha cá sấu này?
Là những thực vật suy dinh dưỡng này được chăm sóc rất tốt sao? Hay là vì xương rồng và cúc họa mi rất khó trồng?
Đối diện với ánh mắt trong veo tràn ngập kỳ vọng của Hase, Tước Thu thực sự không biết nên trả lời anh ta thế nào.
Hoa hồng nhỏ: “…”
“Ừm, anh nói rất đúng.”
Hase cảm thấy vô cùng thỏa mãn, tiếp tục giới thiệu: “Trong số tất cả học viên trong trường thì số lượng Omega là ít nhất. Cho nên cậu đừng thấy khu ký túc xá của Omega là nhỏ nhất, trên thực tế cho dù mỗi phòng chỉ có một người thì vẫn không ở hết đâu.”
Tước Thu nghĩ đến những lời mà Dương Thụ nhắc đến lúc trước, rằng khắp tinh cầu Darkness chỉ sợ cũng chỉ có khoảng hai ba mươi Omega trẻ tuổi, mà tất cả đều tập trung trong trường quân sự tinh cầu Darkness, có thể nói là “đất rộng người thưa”.
Ngoài số lượng ký túc xá ít hơn rõ rệt thì sự thay đổi rõ nét nhất chính là, vừa bước vào trong khu vực ký túc xá Omega này cậu đã không còn nhìn thấy những Alpha và Beta đứng bu khắp nơi mà cậu gặp ban nãy nữa. Tổng thể lộ rõ vẻ yên tĩnh.
Hase tiếp lời: “Khu vực ký túc xá của Omega không cho phép học viên Alpha và Beta vào trong, ngoại trừ các giáo viên. Kể cả những nhân viên không thể không bố trí để phục vụ cho việc duy trì học tập và sinh hoạt hàng ngày cũng bắt buộc phải là Beta. Bao gồm cả những lá chắn trong suốt mà cậu vừa thấy trên đường đi qua những khu ký túc xá trước nữa, cũng có tác dụng ngăn chặn phản ứng xảy ra giữa pheromone của Alpha và Omega, tránh cho việc tạo thành hỗn loạn pheromone.”
Tước Thu lặng lẽ đánh giá tòa lâu đài hoa lệ màu hồng trước mặt, tự nhiên phát hiện ra ngôi trường này đề phòng học viên Alpha giống như đề phòng tai họa thảm khốc vậy.
Cậu lại nhìn về phía Hase. Rõ ràng bản thân anh ta là một Alpha, nhưng khi giảng giải những nội quy học viện nhằm vào Alpha này, từ đầu tới đuôi anh ta đều không hề có chút biểu hiện bất mãn nào.
Thật giống như anh ta đã sớm quen với những quy định đó rồi vậy.
Một quy định coi Alpha là vật phẩm tiêu hao, coi Omega là thuốc đặc hiệu, coi Beta hoàn toàn không tồn tại.
Tước Thu từ từ siết chặt nắm tay.
Dường như Mao Mao cảm nhận được cảm xúc khác thường của cậu. Cậu nhóc ngoan ngoãn dùng chiếc đầu và sợi râu mềm mại cọ vào túi áo cậu, cố gắng đem lại cho cậu một chút giá trị tình cảm tích cực.
Nhưng hành động của nhóc khiến Tước Thu càng thêm buồn lòng.
Cậu không khỏi nghĩ đến Mao Mao.
Mao Mao cũng là một Alpha. Có phải sau khi trưởng thành cậu bé cũng sẽ giống như những Alpha đó, bị đeo vòng cổ dành cho chó, bị đè nén hoàn toàn bản tính, dần dần bị cải tạo thành một vật phẩm tiêu hao đủ tiêu chuẩn?
Cậu nhìn xuống đất chăm chú, đôi con ngươi màu vàng kim rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời giờ lại ẩn chứa một lớp sương mù.
Hase đi đằng trước. Anh ta không nhận ra được tâm trạng không ổn của Omega đi sau, vẫn không ngừng nói huyên thuyên: “Sắp tới phòng của cậu rồi. Cậu là người nhập học đầu tiên trong số những học viên mới năm nay đó. Những Alpha cùng khóa với cậu bây giờ chắc còn đang xếp hàng để làm kiểm tra đo lường gen.”
Nhưng anh ta vừa dứt lời thì có một Beta vội vã chạy đến, vừa dừng lại thì thở hổn hển nói: “Đợi, đợi đã!”
“Nhà, nhà trường vừa ra quyết định mới nhất, để cho Tước Thu ở, ở trong ký túc xá của Alpha!”
Nghe xong những lời này, Tước Thu còn chưa có phản ứng gì thì Hase đã kích động nhảy dựng lên, những mảnh vảy gần khuôn mặt đều dựng ngược lên. “Cái gì?! Để Omega ở trong ký túc xá Alpha?! Cậu đang nói chuyện hoang đường gì vậy!!”
Beta kia lắc đầu quầy quậy, “Tôi cũng không biết đâu, đây là quyết định của nhà trường.”
“Sao có thể như vậy! Hiệu trưởng Cloth và chủ nhiệm Nghiêm Vi Lễ đều điên rồi sao!”
Hase hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi một Omega bị bỏ vào trong ký túc xá Alpha sẽ gây ra chuyện long trời lở đất gì. Từ lúc sinh ra đến bây giờ anh ta cũng chưa từng được nghe ai nói để cho Alpha và Omega ở cùng một chỗ!
Đây có khác gì thả một con cừu mập mạp non tơ vào giữa bầy sói hung dữ tàn bạo chứ!
Cho dù Tước Thu là Omega hệ chiến đấu cấp S đi chăng nữa thì tiền đề cậu cũng chỉ là một Omega mà thôi. Khi đối mặt với Alpha, Omega vẫn sẽ có nhược điểm tự nhiên. Dù thế nào cũng không thể để cậu trở thành dê vào miệng cọp được!
Beta kia khóc không ra nước mắt. Anh ta có biết gì đâu chứ, anh ta cũng chỉ đến chuyển lời thôi mà!
Mà trái ngược với Hase, Tước Thu lại không hề kích động. Vốn dĩ cậu cũng không phải là Omega thực sự, ở đâu cũng giống nhau thôi. Vì thế mà tình huống hiện giờ có chút trái ngược, một Omega như cậu lại phải an ủi Alpha đang phát khùng.
“Không sao, chúng ta cứ nghe xem thầy giáo này nói gì đã.”
Tước Thu lên tiếng, Hase cũng dần bình tĩnh lại. Nhưng anh ta vẫn dùng ánh mắt sắc bén không gì sánh được nhìn chằm chằm Beta: “Cậu nói đi, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Beta nhìn Tước Thu đầy cảm kích, cố gắng bình ổn hô hấp rồi nói: “Hiệu trưởng Cloth bảo, nếu Tước Thu đã lựa chọn hệ chiến đấu thì phải dựa theo quy định nhất quán của trường học. Ký túc xá của hệ chiến đầu đều phải ở cùng một khu vực, không nên vì một người mà phá vỡ quy định được. Hơn nữa như vậy cũng rất có lợi cho mối quan hệ của Tước Thu và các học viên Alpha. Quân nhân trên chiến trường nên tin tưởng và giúp đỡ lẫn nhau, chứ không phải bị ngăn cách bởi thân phận Alpha và Omega. Sự ngăn cách lẫn nhau này sẽ không có lợi cho việc triển khai và phối hợp khi chiến đấu.”
Dường như Tước Thu có thể tưởng tượng ra biểu tình trên khuôn mặt của Cloth khi nói ra những lời này. Có lẽ ông ta vẫn đang cười tủm tỉm, nhưng lại nói ra một quyết định khiến tất cả mọi người đều không thể chấp nhận được.
Có vẻ như Hase cũng không ngờ quyết định này là do Cloth đề ra. Khí thế của anh ta thoáng chốc đã xìu xuống. Anh ta ngượng ngùng nói: “Hiệu trưởng Cloth à… Tôi còn tưởng là chủ nhiệm Nghiêm Vi Lễ đấy, dù sao ông ta…”
Beta chuyển lời kia cũng duy trì quan điểm giống với Hase.
Trong lúc Hase vẫn chưa load kịp thì Tước Thu đã nói với Beta kia: “Cảm ơn anh đã chạy đến báo tin cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ đến khu ký túc xá Alpha ngay bây giờ.”
Beta ngạc nhiên mừng rỡ. Dù anh ta là giáo viên nhưng cũng chưa có Omega nào nói chuyện lễ phép như vậy với anh ta, chứ đừng nói là cảm ơn.
Anh ta vội lắc đầu: “Không sao. Tôi chỉ là chân sai vặt giúp chuyển lời thôi. Các cậu có cần giúp gì không? Tôi có thể đi cùng.”
Tước Thu nói: “Tôi không có hành lý gì cả, cứ thế này đi luôn là được, không cần làm phiền anh nữa.”
Lúc này Hase cũng không thể không chấp nhận sự thực là một Omega như Tước Thu, sắp bị đưa sang ký túc xá của Alpha. Cảm xúc vốn tràn trề của anh ta bỗng chốc tụt dốc không phanh. Lúc đi trước dẫn đường anh ta cũng không còn điệu bộ ngẩng đầu ưỡn ngực như ban đầu nữa.
Anh ta hoàn toàn không nhận ra rằng, tuy mới chỉ ở bên cạnh Tước Thu trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi nhưng anh ta cũng đã bắt đầu đặt mình hoàn toàn vào góc nhìn của đối phương để xem xét vấn đề, giống hết hình tượng của một người cha hay lo lắng quan tâm đến con mình.
Đây là một sự thay đổi trong âm thầm nhưng lại vô cùng nhanh chóng.
Anh ta chán nản than thở: “Bắt Omega ở trong ký túc xá của Alpha. Sao có thể nghĩ ra được chứ! Có mắc bệnh gen mười năm cũng không thể nào ra một quyết định điên rồ như vậy.”
Ngược lại Tước Thu chấp nhận rất nhanh, theo sau Hase như bình thường.
Chỉ là sau khi những Alpha ban nãy nhìn thấy Tước Thu đi khỏi rồi lại quay trở về đều lâm vào nghi hoặc sâu sắc.
Lúc này bọn họ còn chưa biết nơi mà bọn họ sinh sống hàng ngày sắp sửa chào đón một Omega xinh đẹp yêu kiều. Họ càng không biết sau khi trải qua bóng đêm mịt mù không thấy đáy sẽ nghênh đón ánh sáng và sự cứu rỗi như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.