Tước Thu an ủi Figo thêm lát thì Đường Bất Điền và Hứa Phong mới trở về từ sân huấn luyện.
Nghe tiếng mở đóng cửa, Tước Thu đứng dậy vỗ vai Alpha hổ: “Đi thôi, ra ngoài đã, đừng để bọn họ lo lắng.”
Figo gật đầu, có chút ngượng ngùng. Vì gìn giữ hình tượng người anh cả, cậu ta rửa mặt xong xuôi rồi mới theo Tước Thu ra ngoài phòng khách.
Vừa thấy Figo, Đường Bất Điền lập tức bổ nhào tới, dòm từ trên xuống dưới, hưng phấn nói: “Cậu không sao! Thực sự tốt quá!”
Hứa Phong cũng muốn hỏi han Figo nhưng lại nhát gan, rụt rè đứng ở một bên, không dám đi lên.
Dưới sự giúp đỡ của Tước Thu, Figo đã bình tĩnh hơn, giờ đối diện với nhóm bạn cùng phòng cậu ta đã khôi phục dáng vẻ tự tin hào phóng như ban đầu.
“Cảm ơn các cậu quan tâm, tôi rất là ổn.” Figo nhìn Tước Thu đầy cảm kích, “May mà có Thu Thu, nếu không…”
“Thu Thu?” Đường Bất Điền nhìn hai người đầy thắc mắc.
“À, tôi cảm thấy Thu Thu rất đáng yêu, cho nên mới buột miệng gọi cậu ấy như vậy.” Figo xấu hổ, hai tai run lên trong vô thức, dường như trên lớp da lông còn lưu giữ lại cảm giác mát lạnh từ đầu ngón tay của Omega.
Tước Thu đè tay lên miệng túi áo ngực của bộ đồng phục huấn luyện, ấn con sâu lông đang cựa quậy lung tung xuống. Đối với cách xưng hô mà Figo dành cho mình, cậu thản nhiên gật đầu, “Các cậu muốn gọi tôi như vậy cũng không sao, tôi không thấy phiền đâu.”
Cậu vừa dứt lời, Alpha gấu nâu đã vội vã kêu một tiếng: “Ô kê Thu Thu! Biết rồi Thu Thu!”
Hứa Phong cũng gom hết can đảm, nhỏ giọng gọi ‘Thu Thu’.
Nhất thời bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng hòa hợp. Figo đề nghị, “Chúng ta mới nhập học hai ngày, vẫn chưa đến căng tin đúng không? Hay là tối nay đi căng tin xem thử nha?”
Đường Bất Điền là người đầu tiên nhảy cẫng lên đồng ý: “Được đó! Nghe nói hàng tuần căng tin trường đều phát quả cục đá cho Alpha và Beta. Sao chúng ta có thể bỏ lỡ thứ vừa quý lại vừa ngon như thế được!?”
Có lẽ vì đẳng cấp gen bản thân quá thấp, còn là một Alpha thỏ không có sức uy hiếp gì nên Hứa Phong rất thích ở cạnh một người thoạt nhìn lành tính như Tước Thu. Từ trước tới nay cậu ta vốn không có chính kiến, lần này cũng vậy, chỉ biết gật đầu trước lời đề nghị của Figo.
“Mỗi tuần Alpha và Beta chỉ được nhận quả cục đá một lần sao?”
Tước Thu ngạc nhiên. Cậu nhớ tới lời Orfei khi anh ta đến đưa dịch dinh dưỡng cho mình: Mỗi ngày Omega đều được cung cấp quả cục đá. Nhưng Alpha và Beta chỉ được cung cấp mỗi tuần một lần. So ra mới thấy đãi ngộ của hai bên đúng là chênh lệch một trời một vực.
Nếu nói như vậy, bác sĩ trường tỏ vẻ căm phẫn cũng không có gì lạ.
Figo hỏi Tước Thu: “Thu Thu, cậu có muốn đi không?”
“Đi.”
Tước Thu đương nhiên muốn đi. Nghe nói dịch dinh dưỡng ở căng tin có thể lĩnh nhiều lần. Đồ miễn phí như vậy không lấy thì quá uổng phí.
Bốn người nhất trí. Trước khi xuất phát, Đường Bất Điền lại muốn làm chuyện khác người, cậu ta bảo mọi người đừng đi vội, chờ cậu ta một lát. Dưới ánh mắt nghi hoặc của cả nhóm, Alpha gấu nâu chạy vèo vào trong phòng mình, không biết cậu ta bày trò gì mà cứ lách ca lách cách mãi. Đợi đến khi cậu ta ra ngoài, trên tay bất ngờ xuất hiện bốn cặp kính râm.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của ba người, Đường Bất Điền ưỡn ngực đầy đắc ý: “Phòng chúng ta có một Alpha cấp A, vua muông thú, một công chúa hệ chiến đấu, Omega duy nhất của khóa. Riêng tổ hợp này thôi, chẳng lẽ còn chưa khiến mấy phòng khác thèm thuồng sao? Thực lực rõ rành rành ra đấy, ngu gì không ra oai chứ?! Nào nào nào, mau đeo thần khí làm màu mà tôi đặc biệt chuẩn bị vào đi. Bốn đứa tụi mình vừa bước ra, đảm bảo san bằng tất cả!”
Figo vừa nhận kính râm vừa khịa: “Tôi và Thu Thu phụ trách san bằng, cậu và Hứa Phong phụ trách cổ vũ đúng không?”
Hứa Phong nghe vậy mặt đỏ bừng, xấu hổ không chịu đeo kính vào, cuối cùng Đường Bất Điền dùng tư thế “ức hiếp con trai nhà lành” để đeo cho cậu ta.
Đường Bất Điền đưa cặp kính râm cuối cùng cho Tước Thu, bản thân cũng đeo một cặp. Cậu ta nhếch miệng để lộ mấy chiếc răng trắng bóc, cất giọng siêu ngầu: “Tôi phụ trách làm đoàn kỵ sĩ của công chúa điện hạ, bảo vệ vinh quang của công chúa.”
Mặc dù Tước Thu mang khuôn mặt vô cảm nhưng trong bầu không khí vui nhộn thoải mái này, cậu cũng không khỏi cong khóe miệng, phối hợp với mọi người cùng đeo kính râm.
“Á đù! Mặt Thu Thu nhỏ ghê á!” Đường Bất Điền bất chợt chửi thề rồi kéo cả Figo và Hứa Phong ngắm nghía.
Hai người Alpha cũng sửng sốt.
Kính râm bọn họ đeo khá vừa nhưng Tước Thu thì gần như bị che khuất nửa mặt trên, tôn thêm vẻ thanh tú nhỏ nhắn ở phần dưới.
Tước Thu khẽ xoa cằm, “Vậy sao?”
Đường Bất Điền gật đầu lia lịa.
Cậu ta lại dòm Figo và Hứa Phong. Hai người kia cũng gật đầu theo.
Tước Thu bất đắc dĩ mỉm cười, “Đi thôi, muộn nữa e là căng tin sẽ hết chỗ đó!”
Bốn người sánh bước đi cùng nhau. Vừa ra khỏi cửa ký túc xá, tạo hình chất chơi của bọn họ đã thu hút hàng loạt ánh mắt của Alpha và Beta đi ngang qua.
Đồng phục huấn luyện của Alpha là màu đen, kiểu dáng tương tự phong cách workwear (quần áo lao động) nhưng nhẹ nhàng và ngầu lòi hơn, cộng với ngoại hình nổi bật, tay dài chân dài, tỉ lệ vượt trội. Bộ đồng phục huấn luyện của trường quân sự tinh cầu Darkness mà ai ai cũng có, nhìn đâu cũng thấy, khi mặc trên người họ lại cho cảm giác giống như người mẫu nam xuống phố.
Nhất là cặp kính râm mà Đường Bất Điền đề nghị đeo, càng tôn thêm khí chất phi phàm của ba Alpha, không chỉ chất chơi mà còn quá mức sang chảnh. Hơn nữa khí chất ba người cũng không giống nhau. Alpha hổ cao nhất, chững chạc nhất, Alpha gấu nâu thì hay cười, tính cách gần gũi thân thiện. Alpha thỏ cụp tai tuy hướng nội nhưng mang vẻ trầm tĩnh nho nhã thuộc về trí thức.
Mà điều nổi bật nhất chính là, ở giữa ba Alpha đã vốn rất xuất chúng còn có một Omega vóc dáng nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp, được ba người nâng niu trong lòng bàn tay giống như những vì sao ôm lấy mặt trăng.
Khí thế này, thật không khác gì siêu sao ra đường.
Mượn lời của Đường Bất Điền: Tước Thu là công chúa, nhóm kỵ sĩ bọn họ đương nhiên phải bảo vệ niềm kiêu hãnh của “công chúa” mọi lúc mọi nơi rồi!
Tổ hợp thực sự quá bắt mắt, ai đi ngang qua cũng ngoái đầu lại nhìn. Đập vào mắt đa số người là ba Alpha mỗi người một vẻ, nhưng cuối cùng tầm mắt vẫn dừng ở Omega được vây chính giữa.
Mà lần biểu hiện của Tước Thu vào buổi sáng đã khiến toàn bộ học viên trường biết đến sự tồn tại của cậu, ngoài ra còn biết khóa mới lần này chỉ có duy nhất một Omega nhập học, hơn nữa còn phá lệ chọn hệ chiến đấu.
[Diễn đàn nội bộ học viện quân sự tinh cầu Treasurer -Tâm sự đời sống.]
[Chủ đề: Báo cáo! Hình như công chúa mang theo nhóm kỵ sĩ đi về phía căng tin!
<Hình ảnh> <Hình ảnh>(Hình ảnh chỉ sử dụng nội bộ, vui lòng không chia sẻ lên mạng tinh cầu.)
Ảnh hơi mờ do tui không dám tới gần quá, sợ bị ba Alpha kia ăn tươi nuốt sống. Nhưng Omega bé bỏng đáng yêu lắm hiu hiu hiu nãy cậu ấy mới dòm tui xíu thôi mà tim tui đã nhảy tứng từng tưng rồi
Tóm lại, giờ ai cũng đổ xô xuống căng tin hết, thôi tui cũng té đâyyyyyy!]
[Lầu 1: Omaica! Đội ơn người anh em, tui phắn ra liền đây!]
[Lầu 2: Hu hu hu, tui cũng muốn làm bé cún iu của công chúa nữa QAQ, chả nhẽ Alpha husky không được tính là cún saooooo QAQ]
[Lầu 3: Ba tên nhóc kia hên vcl, má nó tức muốn trào máu. Cứ chờ đến lúc huấn luyện chiến đấu đi, đàn anh đây sẽ thay mọi người dạy cho các chú bài học!]
[Lầu 4: Hi lầu trên, hổng biết cưng có thấy Alpha hổ lông vàng ngoài rìa bên trái không nhở? Đó là học viên lưu ban của khóa trước đấy, Alpha hệ chiến đấu cấp A. Cưng có chắc là sẽ đấm thắng được cậu ta hơm?]
[Lầu 5: =))))))))) Mấy tía còn ở đây tám nhảm à? Tui đang cầm thẻ cơm chạy như phất cờ tới căng tin này, canh me Omega đi ngang qua.]
…
[Lầu 67: Không liên quan nhưng công chúa mà các cậu nói là Omega trong ảnh kia hả? Sao lại gọi cậu ta là công chúa vậy?]
[Lầu 68: Nghe phát biết ngay lầu trên là Beta hệ chỉ huy luôn. Thôi để tôi thông não cho nhé! Đa số người đang phát cuồng trên diễn đàn đều là Alpha hệ chiến đấu. Bọn họ ngày ngóng đêm trông mãi mới có một Omega bé bỏng yêu kiều tới, còn gia nhập hệ chiến đấu nữa. Một Omega nhỏ bé xinh đẹp đáng yêu ở giữa bầy đàn ông to xác, không phải công chúa nhỏ thì là gì?]
…
[Lầu 308: “Công chúa nhỏ” mà khóa chân đúm Alpha cấp A té lăn cù á hả? Cái đám Alpha hệ chiến đấu này đúng là ngu lâu dốt bền khó đào tạo, chẳng khác gì bật cả mười lớp filter…]
[Lầu 309: Ê lầu trên ghen ăn tức ở đúng không? Tôi biết cậu là Beta hệ chỉ huy. Omega khóa lớn nhất của các cậu sắp tốt nghiệp, ba khóa dưới lại không có Omega nào. Rảnh rỗi ghen tị hệ chiến đấu bọn tôi có Omega, chi bằng xem lại cách ăn ở của hệ chỉ huy các cậu đi =)))))))]
….
[Lầu 578: Chưa đầy một phút mà spam hơn 500 cmt rồi. Gì đây, bệnh gen lây từ người sang người rồi à?]
Tước Thu không hề biết mọi hành vi cử chỉ của mình đều đang bị chú ý trên diễn đàn trường, bàn tán cực kỳ sôi nổi. Hễ cậu đi vài bước về hướng căng tin là lại có người phát vị trí theo thời gian thực.
“Ảo giác hả ta? Sao tôi cứ thấy trên đường càng lúc càng đông thế nhỉ?” Đường Bất Điền gãi đầu thắc mắc.
Figo âm thầm đánh giá những Alpha và Beta đang giả vờ tình cờ đi ngang qua, bật cười thành tiếng: “Không phải ảo giác đâu.”
Đột nhiên phía trước có tiếng kêu “Ái u” nghe khá đau. Cả bọn nhìn về nơi phát ra âm thanh, có một Alpha husky ngã lộn mèo từ trên bờ tường, đang ôm mông nhăn nhó, thấy ai cũng dòm mình thì cậu ta vội vàng giấu cái ống nhòm trong tay, huýt sáo giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tước Thu: “…”
Chưa được mấy bước, bọn họ lại gặp Beta đang giả vờ đọc sách trong chòi nghỉ mát, Alpha tinh tinh đang múa quyền khoe cơ bắp, miệng thì “hây ha hây ha” độc lạ vô cùng, vân vân…
Đường Bất Điền giật giật khóe miệng: “Bày đặt ra vẻ, khổng tước xòe đuôi, giữa ban ngày ban mặt không ra thể thống gì!”
Figo bất lực lắc đầu, vỗ nhẹ vai Alpha gấu nâu, “Thấy chưa, có Tước Thu ở đây không cần kính râm của cậu mà ai cũng phải ngước nhìn rồi. Lần sau ra ngoài bớt huênh hoang lại nha.”
Đường Bất Điền ủ rũ tháo kính râm xuống, xụ mặt oán trách: “Ai biết bọn họ cứ như tám đời chưa thấy Omega vậy chứ, còn làm mấy trò đội quần mất hết mặt mũi Alpha chúng ta.”
“Thôi bớt giọng “pick me Alpha” đi, coi chừng ăn phốt bây giờ!”
Hứa Phong nhìn Tước Thu với vẻ mặt bình thản, gom hết can đảm nói: “Trong trường có Omega nhưng không có Omega hệ chiến đấu, Tước Thu là người duy nhất cho nên… cho nên mới quý hiếm như vậy.”
Đường Bất Điền vui vẻ ôm vai bá cổ cậu ta, “Ối chao, con thỏ lù lì, không ngờ cậu biết ăn nói vậy luôn đó!”
Hứa Phong lập tức đỏ mặt, cố gắng dùng đôi tai thỏ dài che khuất hai má đang ửng hồng của mình.
Bốn người vừa nói vừa cười, chẳng mấy chốc đã đến căng tin. Vốn dĩ bọn họ là tốp học viên đến sớm nhưng do tình huống đặc biệt nên căng tin đã chật kín người. Tình huống quá mức khác thường, ngay cả ông chú Beta phụ trách ô cửa phát dịch dinh dưỡng cũng hơi choáng váng, khó hiểu hỏi đồng nghiệp bên cạnh: “Chuyện gì vậy? Chẳng phải bọn nhóc này ghét ăn cơm ở căng tin nhất sao? Kể cả lúc phát quả cục đá cũng chỉ có một phần ba học viên đến, sao hôm nay tụ tập đông vậy?”
Đồng nghiệp lắc đầu, “Tôi cũng có biết đâu. Nãy đông quá làm tôi tưởng quả cục đá với dịch dinh dưỡng không đủ, nên báo quản lý gửi thêm lô hàng trong kho đến đây. Kết quả chả thấy đứa nào tới ô cửa lĩnh đồ. Cả đám nhốn nháo chen chúc đứng dòm cái gì không biết.”
Ngay cửa ra vào căng tin, đông đảo Alpha và Beta đang xúm xuýt hưng phấn xoa tay.
“Đến chưa?”
“Đến rồi đến rồi!”
“Nhỏ xíu à, cậu ấy là Omega hệ chiến đấu thật sao? Nom còn nhỏ hơn các Omega bình thường nữa.”
“Thiệt đó, không phải bịa đâu. Sáng nay tôi có mặt ở hiện trường mà, cậu ấy chính là Omega đã chọn hệ chiến đấu đó!!!”
“Yeah!!!! Ẻm dòm tụi mình kìa! Đôi mắt màu vàng đẹp quá xá! Giống y hệt quả cầu thủy tinh trong suốt, bên trong có những ngôi sao nhỏ mà tôi hay chơi lúc còn bé vậy!”
“Clm đứa nào mới đẩy bố?”
“Sao bên cạnh cậu ấy lại có ba Alpha đi theo nhỉ, coi bọn họ lườm chúng ta như muốn ăn tươi nuốt sống kìa!”
“Nói thừa, người ta là công chúa nhỏ của hệ chiến đấu, bên cạnh sao thiếu mấy con chó trung thành được?”
Tước Thu bình tĩnh bước vào căng tin trong tiếng thì thầm ca tụng. Tuy những học viên đến xem mặt Omega đã vây chật cứng trong và ngoài căng tin, nhưng khi thực sự nhìn thấy cậu thì ai nấy đều quên hết các phản ứng mà con người nên có, tất cả đều nín thở, mở to mắt, tập trung tinh thần, không dám thở mạnh, sợ tiếng hít thở quá lớn sẽ quấy rầy Omega bé nhỏ.
“Ừm, phiền mọi người nhường đường một chút được không?” Tước Thu lịch sự hỏi.
Thoáng chốc, cả căng tin như muốn nổ tung.
“Cậu cậu cậu, cậu ấy đang nói chuyện với tôi đó…”
“Vớ vẩn, rõ ràng đang nói với tôi!”
“Xuỳ, tại các cậu hễ có hai hột lạc là lại lấy ra nhắm cùng dịch dinh dưỡng, nếu không cũng đâu có lú đến vậy. Công chúa đang nói chuyện với tôi thì có!”
“Ôi ôi ôi Omega mới nhìn tôi đó! Huhuhu giờ có bị bệnh gen chết luôn cũng đáng!”
“Bớt khùng đi mấy con giời ạ! Người ta đang xem hôm nay dịch dinh dưỡng có vị gì thôi.”
“Alpha các cậu đều thuộc phong cách ngáo vợ này à?”
Nhưng dù xung quanh sôi sục ra sao, miễn Tước Thu lên tiếng là bọn họ đều nghe lời mà nhường đường cho cậu.
Còn Figo, Hứa Phong và Đường Bất Điền bên cạnh thì không bình tĩnh được như vậy. Bọn họ vốn nghĩ kỵ sĩ chỉ là nói đùa, nhưng thực tế bọn họ lại trở thành vệ sĩ thật. Bọn họ không những phải bảo vệ Tước Thu, tránh cho cậu bị đám đông cuồng nhiệt chen lấn, mà còn phải giả vờ hung dữ trừng mắt lườm các Alpha và Beta đang to mồm nói ra mấy lời đội quần rớt liêm sĩ trước mặt.
May nhờ cấp bậc Figo cao và nhóm bọn họ cũng đông, nếu không e là thất thủ rồi.
Cuối cùng bốn người vất cả tìm được một góc nhỏ và ngồi xuống. Chẳng mấy chốc, nơi vốn vắng vẻ đã chật kín người.
“Không sao, đợi đến lúc cảm giác mới lạ qua đi là ổn thôi.” Tước Thu an ủi ba Alpha.
Qua đi sao?
Ba Alpha đưa mắt nhìn biển người cuồn cuộn, trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác tuyệt vọng, hận không thể lập tức hủy diệt tất cả.
Cảm giác mới lạ này liệu có biến mất được không?
Theo bọn họ thấy, e là khó lắm!
Mãi mới tìm được chỗ ngồi, để tránh chen không nổi lúc Tước Thu vừa xuất hiện, Figo ngăn hoa hồng nhỏ đang nôn nóng muốn đi lấy dịch dinh dưỡng lại, nói với vẻ cam chịu: “Cậu đừng đi, để tôi lấy giúp cậu. Cậu muốn uống vị gì?”
Tước Thu ngẫm nghĩ, đối với vấn đề dịch dinh dưỡng, cậu luôn mang một tâm thái rất nghiêm túc, “Vị đào đi, tôi chưa nếm qua vị này bao giờ. Tôi muốn mười lọ, có được không?”
Figo vui vẻ gật đầu ngay tắp lự, cho rằng Tước Thu muốn lĩnh cho cả bữa ăn đêm và sáng mai, mọi người cũng thường lĩnh luôn một lần vậy cho đỡ phiền, đâu có ai ngờ trên đời lại có Omega quất hết 10 dịch dinh dưỡng trong một bữa chứ!?
Tước Thu thì tỏ vẻ hết sức tiếc nuối. Mười lọ dịch dinh dưỡng đã là hạn mức cao nhất mà cậu tính được sau khi căn cứ vào lượng thức ăn của một Omega trong thế giới này, chứ không phải hạn mức cao nhất của bản thân cậu. Vì muốn nhanh chóng bổ sung nhiều linh khí nhất có thể, thậm chí cậu còn tính ngâm mình trong dịch dinh dưỡng luôn ấy.
Đường Bất Điền cũng bắt chước Tước Thu, nói với Figo: “Go Go à, Gấu Gấu cũng không muốn đi nữa, cậu lấy giúp Gấu Gấu một phần dịch dinh dưỡng vị đào được không nè? Moa moa~”
Tước Thu xinh đẹp lại ngoan ngoãn, tuy mặt hơi lạnh nhưng riêng đôi mắt trong trẻo long lanh kia nhìn người khác khi nói chuyện, dù cậu không làm nũng thì cũng giống như đang làm nũng, khiến người khác khó lòng từ chối yêu cầu mà cậu đưa ra.
Còn Đường Bất Điền cao to thô kệch, làm nũng mà người ta cứ tưởng mặt cậu ta bị rút gân. Còn yêu cầu… miễn cưỡng thì vẫn duyệt được.
Trừ Đường Bất Điền thì ba người còn lại đều nổi gai ốc, nhất là Figo, nạn nhân trực tiếp của pha công kích tinh thần. Vì ngăn không cho Đường Bất Điền tiếp tục làm trò, Figo vội vã nhận lời: “Được rồi được rồi, cậu đừng làm tôi buồn nôn nữa, bằng không lát nữa ăn nhiêu ói hết nhiêu đó.”
Đường Bất Điền hài lòng, đắc ý cười khoái chí.
Lát sau, Figo và Hứa Phong chiến thắng trở về. Figo thả mười lọ dịch dinh dưỡng đã đóng gói xuống trước mặt Tước Thu, còn chu đáo mở nắp ra, cắm ống hút giúp cậu.
Tước Thu nhận lấy, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn rồi ngoan ngoãn ôm dịch dinh dưỡng lên hút. Hai má cậu phồng phồng giống như chú sóc nhỏ đang ôm hạt thông, khiến kẻ cho ăn ngắm đến mãn nhãn.
Đường Bất Điền dòm dòm, tính bắt chước Tước Thu nữa, nhưng cậu ta chưa kịp gọi “Go Go” thì đã bị nhét ống chất lỏng vào mồm.
“Ầm!” Figo siết nắm tay, gõ xuống bàn sắt dội lên âm thanh chói tai.
“Cậu ngoan ngoãn ăn cơm cho tôi, làm khùng làm điên nữa tôi sẽ chém đứt tay cậu mang đi bán giò gấu đấy! Lấy mật gấu cũng được! Cậu tự chọn đi!”
Đường Bất Điền lập tức thụt vòi, không dám bày trò nữa, ngoan ngoãn ôm dịch dinh dưỡng.
“Ối, không đúng, đây không phải dịch dinh dưỡng.” Đường Bất Điền vội đưa ra xa nhìn, sau đó văng tục, “Clm, chất xoa dịu!”
“Trường quân sự tinh cầu Darkness lắm tiền nhiều của vậy sao? Ngay cả chất xoa dịu cũng được phát miễn phí?!”
“Chất xoa dịu?” Tước Thu dừng uống dịch dinh dưỡng, ngước mắt nhìn sang Figo.
Hứa Phong cũng mở to đôi mắt thỏ màu hồng nhìn cậu ta.
Alpha hổ đã học ở trường này nhiều hơn bọn họ một năm, giải thích chi tiết: “Sở dĩ Omega hệ chữa trị có năng lực chữa khỏi bệnh gen, chính là vì bọn họ có gen thực vật. Mà gen thực vật có khả năng ức chế bệnh gen rất hiệu quả, giống như quả cục đá vậy. Chất xoa dịu là dung dịch chiết suất nồng độ cao từ gen thực vật. Căn cứ vào nồng độ để phân loại thành cấp thấp, cấp trung và cấp cao, dù là chất xoa dịu cấp thấp nhất cũng có hiệu quả cao hơn quả cục đá rất nhiều.”
“Đúng là trường học sẽ phát miễn phí chất xoa dịu cho học viên, nhưng mỗi học viên chỉ được một lọ cấp thấp mà thôi.”
“Cấp thấp cũng là nhặt được của quý rồi…” Đường Bất Điền ngơ ngác nhìn chất xoa dịu sắp uống hết một nửa trong tay, lẩm bẩm: “Nếu ở bên ngoài, giá một lọ chất xoa dịu cấp thấp đủ để mua cả trăm bình dịch dinh dưỡng đó.”
Hứa Phong khẽ gật đầu.
Figo an ủi: “Không sao, sau này ở trong trường ngày nào cũng được lĩnh một lọ.”
Nỗi buồn và niềm vui của mỗi người không giống nhau, thứ mà các Alpha nếm được chính là nỗi chua xót vô hạn, mà trong lòng Tước Thu thì đã bắt đầu âm thầm tính toán.
Thì ra ở đế quốc chất xoa dịu lại được săn đón như vậy, một lọ chất xoa dịu cấp thấp có thể đổi được một trăm lọ dịch dinh dưỡng sao? Quan trọng nhất là nguyên liệu hết sức đơn giản, chỉ cần lấy gen thực vật ra là được.
Cậu là gì nào?
Cậu chính là thực vật! Như vậy chẳng phải cậu có thể tự chế tạo ra chất xoa dịu, để đổi lấy lượng dịch dinh dưỡng lớn à?
Ánh mắt của hoa hồng nhỏ sáng bừng, ngay cả dịch dinh dưỡng vị đào dường như cũng ngọt ngào hơn.
Đúng lúc này, trong đám đông bỗng vang lên những tiếng kêu hoảng hốt. Ngay sau đó, trên bàn cơm trước mặt Tước Thu bỗng xuất hiện bóng người.
Một giọng nói dễ nghe nhưng hết sức kiêu ngạo vang vọng trên đỉnh đầu cậu: “Cậu chính là Omega gia nhập hệ chiến đấu sao?”
Giọng điệu người nọ không hề thân thiện, Tước Thu ngẩng đầu lên…
Đối phương đang đứng chống nạnh đầy kiêu căng, trên đầu có trang trí điểm xuyết những bông hoa sao màu trắng. Chỉ xét bề ngoài thì trông cậu ta khá thanh tú, nhưng mở miệng ra lại toàn những lời đanh thép: “Cậu, là, đồ, O, me, ga, phản, bội!”
“Mau đi theo tôi về hệ chữa trị. Bây giờ, ngay và luôn.”