Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ

Chương 40: Tước Thu, top 1 hệ chiến đấu




“Đây ít nhất cũng là kim loại cấp sắt đặc, đương nhiên có thể dễ dàng đỡ được đòn tấn công của Alpha cấp B.”
Hóa ra là vậy, chẳng trách khi ấy Omega không hoảng loạn chút nào, ngược lại làm bật lên sự sợ hãi vô tri của bọn họ.
Alpha sư tử và Alpha sói đen thoáng thở phào.
Tước Thu liếc Hoắc Đỉnh đã hôn mê: “Cậu ấy sao rồi?”
Alpha sư tử sợ Tước Thu sẽ truy cứu Hoắc Đỉnh, dè dặt lên tiếng giải thích: “Dị năng phải dựa vào tinh thần lực để thúc đẩy, dị năng của cậu ấy thuộc loại bùng nổ, sát thương càng cao thì càng cần nhiều tinh thần lực. Giờ tinh thần lực cậu ấy cạn kiệt nên mới hôn mê thôi. Nghỉ ngơi chút là khỏe, không có gì đáng ngại.”
Tước Thu gật đầu, chẳng trách tỉ lệ phát bệnh gen của Alpha lại cao như vậy.
Một trong những nguyên nhân dẫn tới phát tác bệnh gen là do tinh thần lực hỗn loạn. Như Tước Thu mới vừa biết, đa số Alpha ra chiến trường đều ỷ lại vào dị năng của mình để chiến đấu, mà dị năng bắt buộc phải dựa vào tinh thần lực để phát động. Cho nên những Alpha thường xuyên sử dụng dị năng và cạn kiệt tinh thần lực như Hoắc Đỉnh, về lâu về dài, cơ thể nhất định sẽ xảy ra vấn đề.
Nghĩ đến đây, Tước Thu chợt nhớ tới một chuyện. Đối với Alpha, thứ thúc đẩy sử dụng dị năng chính là tinh thần lực, mà trong quá trình cậu chiến đấu, thứ thúc đẩy sử dụng dị năng lại là linh lực. Phải chăng điều này đang chứng minh, sau này khi giải thích với bên ngoài, cậu có thể che giấu sức mạnh vốn có của mình và nói rằng mình sử dụng tinh thần lực?
Nói cách khác, linh lực của cậu tương đương với tinh thần lực của thế giới này. Chỉ khác nhau ở chỗ diện tích mà tinh thần lực của Alpha, Beta và Omega ảnh hưởng không được lớn như cậu và chức năng cũng chỉ có một. Biểu hiện cụ thể trên các quần thể khác nhau sẽ mang lại những tác dụng khác nhau. Ví dụ Alpha và Beta dựa vào tinh thần lực để phát động dị năng, mang tác dụng chiến đấu. Còn Omega thì dựa vào tinh thần lực tiến hành điều trị xoa dịu cho Alpha và Beta, kiềm chế phát tác bệnh gen cho bọn họ. Nhưng linh lực của Tước Thu không bị giới hạn như vậy, cậu không chỉ có thể dùng nó để chiến đấu mà còn có thể dùng nó để điều trị. Phát hiện này tình cờ ăn khớp với việc bản thân là Omega nhưng kiểm tra ra gen chiến đấu.
Hơn nữa, so với tinh thần lực thì linh lực của Tước Thu còn có một ưu điểm khác, đó chính là nguồn cung cấp linh lực đến từ các loại năng lượng, có thể bổ sung thêm. Ví dụ như dịch dinh dưỡng cung cấp cho cậu linh khí luyện hóa, bổ sung linh lực đã tiêu hao trong cơ thể.
Nguyên lý giống nhau, hiểu được điểm ấy Tước Thu lại có thêm nhận thức mới về thế giới này, càng thuận tiện cho cậu che giấu thân phận thực sự của mình.
Alpha sư tử và Alpha sói đen thấy cậu cứ im lặng mãi thì nhìn nhau, cuối cùng Alpha sư tử đánh bạo, thử lên tiếng thăm dò: “Ba người chúng tôi tự nguyện nhận thua, cậu, cậu định xử lý Hoắc Đỉnh thế nào đây?”
Mặc dù biết khả năng cao Hoắc Đỉnh sẽ không có kết cục tốt, nhưng dù sao hai người bọn họ cũng quen biết Hoắc Đỉnh đã lâu, không nhẫn tâm nhìn cậu ta cứ thế mất đi tương lai rộng mở, trở thành tên tội phạm với tội danh tổn thương Omega.
Nghe có người gọi mình thì Tước Thu mới hoàn hồn, nghi hoặc nhìn ba người: “Hả?”
“Hoắc Đỉnh, cậu ấy, cậu ấy vì thấy chúng tôi bị thương cho nên mới nhất thời mất khống chế, chúng tôi muốn…” Rõ ràng bọn họ sai trước, bây giờ còn muốn Omega bỏ qua, Alpha sư tử áy náy không biết nói sao cho phải.
Dòm dáng vẻ khó xử của cậu ta, Tước Thu đã đoán được mấy phần, không cần cậu ta phải khó xử thêm nữa, cậu nói thẳng: “Đây là màn diễn tập mô phỏng, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Trước khi tôi có được thân phận Omega thì vẫn là học viên mới của hệ chiến đấu, cạnh tranh công bằng với các cậu ở cùng một vị trí. Cho dù trong quá trình cạnh tranh xảy ra bất cứ chuyện gì, miễn nằm trong phạm vi quy tắc cho phép thì đương nhiên phù hợp với thủ tục và chính xác tuyệt đối.”
Alpha sư tử và Alpha sói đen sững người, dường như không ngờ Tước Thu sẽ nói vậy.
Tước Thu không đếm xỉa phản ứng của bọn họ, nói tiếp: “Yên tâm đi, tôi sẽ không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào với cậu ấy đâu.”
Dứt lời, cậu xoay lưng bỏ đi một nước, chẳng hề lưu luyến, để lại bóng lưng mảnh khảnh cho hai Alpha.
Chiếc bóng của cậu đổ thật dài dưới bóng đèn điện trên trần hành lang, nó lay động, thu hút toàn bộ sự chú ý của hai Alpha. Bọn họ không ngờ Tước Thu là bên bị tấn công, mặc dù cuối cùng không tạo thành thương tổn thực sự nhưng cậu lại coi như chưa có chuyện gì, không trách móc bất cứ ai trong suốt quá trình.
Đối với Alpha sư tử và Alpha sói đen mà nói, đây là điều khó lòng tưởng tượng.
Trong ấn tượng của bọn họ, chẳng phải các Omega đều kiêu căng lắm sao? Kiêu căng đến mức, chỉ vì bọn họ không kiềm được nhìn thêm mấy lần mà bị quát tháo giữa chốn đông người, thậm chí còn bị sỉ nhục thậm tệ. Bọn họ chưa bao giờ gặp một Omega ôn hòa với Alpha và Beta như vậy, nên khi nhìn thấy cách xử lý của Tước Thu thì mặt ai cũng đần cả ra.
Bọn họ dám chắc rằng, hôm nay nếu đổi thành bất cứ Omega nào trong trường quân sự Darkness thì không có chuyện Hoắc Đỉnh được tha thứ dễ dàng vậy đâu. Đừng nói đến việc ở lại tinh cầu Darkness, e rằng thứ chờ đón cậu ta chính là tai ương ngục tù.
Nhưng Tước Thu thì khác.
Bọn họ nghĩ.
Omega này thực sự rất khác biệt.
Cậu không trách bất cứ ai trong số bọn họ, kể cả Hoắc Đỉnh đã ra tay mạnh với cậu. Ngay từ khi gặp gỡ, cậu cũng không cư xử với thái độ cao ngạo như những Omega khác mà đối thoại với bọn họ ở một vị trí bình đẳng ngang hàng nhau.
Càng nhận ra Tước Thu khác với đám đông, bọn họ càng cảm phục Omega lương thiện và đặc biệt này. Cậu giống như một tia sáng rực rỡ nhưng không chói lóa, dịu dàng xé rách màn đêm tối tăm tĩnh mịch dài lâu, mang tới hy vọng và cứu vớt cho những người đang đau khổ vùng vẫy trong vũng bùn lầy.
Mấy Alpha vẫn nhìn theo hướng cậu rời đi hồi lâu, chậm chạp không thể tỉnh táo lại. Cho dù nơi đó đã không còn bóng dáng nhỏ xinh của Omega, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy dường như cậu đang ở ngay bên cạnh mình.
Bọn họ có thể chắc chắn, cậu từng đến đây. Bởi vì có cậu từng đến, cho nên có thứ gì đó đã trở nên khác lạ.
Sau khi rời khỏi tầng năm, Tước Thu thẳng đường tiến công, liên tiếp xuống tầng bốn, tầng ba, tầng hai. Mỗi khi đến một tầng, cậu đều thể hiện thực lực đáng sợ, đánh bại từng Alpha khờ khạo cho rằng cậu rất dễ xử. Nhưng đến cuối cùng, những Alpha đó đều phải trả giá thảm thiết vì bản thân đã khinh địch.
Chuyện khiến người ta buồn cười nhất chính là, ngay từ đầu tất cả những Alpha đụng độ Tước Thu đều cho rằng mình rất may mắn, nhặt được túi kinh nghiệm từ trên trời giáng xuống mà không tốn chút sức lực nào, cảm thấy ván này quá dễ xơi, vui không chịu được.
Mà thường những Alpha nào nghĩ vậy thì sẽ bị đánh tàn tạ nhất. Chỉ trong mấy chục giây hoặc mấy trăm giây ngắn ngủi, đã bị “Omega mỏng manh” mà bọn họ coi thường đánh cho nhừ tử, chẳng có sức trả đòn.
Rõ ràng một Omega dáng dấp nhỏ xinh, khí chất cao quý, thoạt nhìn như chưa từng chịu khổ bao giờ, cũng không giống dạng người biết múa dao, bắn súng, mà sao lại giỏi đánh nhau như mang theo tool hack vậy?
Nhóm Alpha rơi vào hoài nghi vô tận.
Trải qua trận chiến này, về sau nếu còn Alpha ngu ngốc nào dám tới trước mặt những Alpha được đích thân Tước Thu rửa tội qua, nói xằng bậy rằng thân thể Omega mỏng manh yếu ớt, không có sức chiến đấu, vậy thì không cần đích thân Tước Thu ra tay, bọn họ sẽ trực tiếp xông lên cho đám Alpha ngu ngốc kia một bài học.
Có thể nói, hai trăm Alpha tại khóa 23 hệ chiến đấu thuộc tinh cầu Darkness, gần như đều được mở mang tầm mắt cái gì là vũ lực thống trị tuyệt đối của Omega. Giờ đây bọn họ đã biết, không phải gọi cậu là công chúa thì nghĩ cậu sẽ cần kỵ sĩ bảo vệ. Trên thực tế, sức chiến đấu của công chúa thực sự nằm ngoài thước đo.
Còn với Tước Thu mà nói, trận diễn tập mô phỏng này thực sự quá chán, dọc đường chỉ gặp toàn Alpha cấp thấp C hay B thôi, chẳng có cơ hội sử dụng dị năng máy móc ma thuật là bao. Từng trận đối chiến kết thúc như cưỡi ngựa xem hoa.
Tổng kết bằng ba từ: Chưa đã ghiền.
Có kinh nghiệm mấy lần trước đó, Tước Thu quen đường xuống dưới tầng một, muốn thử xem đối chiến với Alpha cấp A có tính thử thách hơn không.
Đến cuối hành lang, cậu nhìn cột thông tin trên màn hình lơ lửng theo lệ thường. Sau khi thấy cái tên quen thuộc, ánh mắt cậu hơi chững lại: Không nằm ngoài dự đoán, quả nhiên Figo đang ở tầng một. Nhưng khác với cậu nghĩ, cái tên Figo hiện màu xám, tầng một chỉ còn một cái tên đang sáng thôi.
Tước Thu đã chuẩn bị sẵn tâm lý cạnh tranh vị trí top 1 với Figo. Không ngờ Figo lại không thể chống chội đến cuối cùng.
Nhưng nghĩ đến những chuyện mình từng gặp, cậu nhanh chóng ghép thành sự thật: Hơn phân nửa khả năng là đám người này biết tác chiến đơn lẻ thì Figo mạnh nhất, là đối thủ khó xơi nhất, cho nên để giải quyết nhân tố không thể khống chế mang tên Figo, bọn họ đã kết liên minh tạm thời, loại cậu ta trước rồi mới chiến đấu sau.
Đê tiện không?
Đê tiện.
Mà dựa theo quy tắc của An Úy Nhiên, không cấm học viên làm vậy, thậm chí còn cổ vũ, điển hình cho câu “không nhìn quá trình, chỉ nhìn kết quả”.
Cách bồi dưỡng học viên như thế rất phù hợp với nhận thức của Tước Thu về đế quốc. Mặc dù cậu không đồng ý quan điểm này, nhưng đang ở trong cuộc, việc duy nhất mà cậu có thể làm là dốc hết sức lực chiến đấu thôi.
Tước Thu hít sâu, thở ra luồng khí vẩn đục, sau đó nhấc chân bước vào cửa tầng một. Cậu đánh thẳng từ tầng cao nhất xuống dưới, bây giờ năm tầng trên đã không còn người sống sót nữa rồi, chỉ còn duy nhất cái tên đang sáng. Nói cách khác, trong chiến trường sát hạch mô phỏng này chỉ còn lại hai học viên mới là Tước Thu và chủ nhân của cái tên đang sáng.
Hạng nhất trong cuộc thi sát hạch nhập học hệ chiến đấu trường quân sự tinh cầu Darkness sẽ thuộc về một trong hai người.
Người sống sót ở tầng một không bắt Tước Thu phải tốn công tìm kiếm, bởi vì vừa ngẩng đầu, Tước Thu đã nhìn thấy cậu ta ngay phía trước.
Alpha chim cắt bê một chiếc ghế, tùy ý ngồi ở lối ra vào như đang ôm cây đợi thỏ, ung dung chờ đợi đối thủ cuối cùng của mình.
Chẳng qua cậu ta không thể nào ngờ, người bước từ trên tầng xuống, trải qua “năm cửa chém sáu tướng” lại chính là Omega mà ai cũng cho rằng yếu ớt, mỏng manh và quý giá kia.
Ban đầu Alpha sửng sốt, sau khi tỉnh táo thì cậu ta bật cười.
Cậu ta vươn vai, lười biếng nói: “Tôi vẫn luôn chờ đợi người cuối cùng tới, đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón một Alpha bất kỳ nào đó, chả ngờ lại là cậu, công chúa nhỏ của hệ chiến đấu chúng ta.”
Tước Thu dừng lại cách cậu ta chừng ba mét, gật đầu nói: “Là tôi. Bắt đầu đi, kết thúc nhanh cuộc thi lần này.”
Vừa dứt câu, Alpha chim cắt đã giơ tay phải lên, Tước Thu lập tức đổi sang tư thế chiến đấu. Nhưng đối phương lại khẽ cười, giơ nốt tay kia, hai tay đồng thời giơ cao quá đầu: “Alpha chim cắt Du Bất Vi, lựa chọn bỏ cuộc.”
Cậu ta đầu hàng nhanh chóng lưu loát, nhanh tới mức đến cả Tước Thu cũng chưa load kịp. Cậu sửng sốt, buột miệng hỏi: “Lý do?”
“Cậu có thể đi từ tầng cao nhất xuống dưới tầng một đã đủ chứng minh thực lực của cậu rồi, không cần phải đánh thêm trận nữa đâu. Nếu đổi thành tôi, tôi không thể đảm bảo sau nhiều trận đối chiến như thế mà vẫn xuống đây với trạng thái tốt như cậu. Tôi thừa nhận thực lực của cậu, cũng biết cho dù đánh cũng chưa chắc thắng nổi cậu. Mà một khi thất bại sẽ giảm trạng thái chiến đấu của mình, trước giờ tôi không chơi cá cược, hơn nữa tôi cũng không muốn ra tay với Omega. Tóm lại, đầu hàng là lựa chọn có lợi nhiều nhất.”
“Hạng hai cũng đâu tệ, có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm*” Du Bất Vi chớp chớp mắt: “Không tin, cậu đọc tên tôi một lần mà xem?”
(Nguyên văn: hữu sở vi, hữu sở bất vi, chơi chữ với tên Alpha chim cắt Du Bất Vi)
“Quan trọng nhất là,” Cậu ta nhìn Tước Thu, cười nói, “Có kỵ sĩ nào lại ra tay với công chúa được chứ?”
“Cậu nghĩ có đúng không, công chúa nhỏ của tôi.”
Cậu ta xắn tay áo để lộ sợi ruy băng vàng trên cổ tay, khẽ hôn lên đó giống như đang hôn tay Tước Thu vậy.
Du Bất Vi ngước mắt, trong mắt có ánh sáng rực rỡ: “Yên tâm đi đi, cậu sẽ nghênh đón những ánh mắt kinh ngạc, chần chừ, kích động, mừng rỡ. Cũng sẽ nhận được tràng pháo tay và hoan hô thuộc về bản thân mình. Làm kỵ sĩ của cậu, tôi sẽ chiến thắng trong vòng kế tiếp, theo sát bước chân cậu.”
Mặc dù cảm thấy cách làm này y hệt như trò đùa, nhưng Tước Thu không có bất cứ lập trường nào chỉ trích đối phương. Dốc hết sức để chiến đấu rất quan trọng, nhưng làm một quân nhân chuẩn mực, nếu chưa tới bước đường cùng thì học được cách cân bằng thiệt hơn, bảo tồn sức mạnh cũng là điểm vô cùng quan trọng.
Hơn nữa Alpha chim cắt cũng nói được làm được. Không giống một số người, ngoài miệng thì nói không dám xuống tay với Omega, nhưng lại bắt Omega tự đầu hàng trước.
Tước Thu xoay người chuẩn bị đi: “Sau khi tôi ra ngoài, bao lâu nữa sẽ bắt đầu vòng diễn tập mô phỏng tiếp theo?”
Du Bất Vi trả lời: “Ngay lập tức.”
Tước Thu gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Dứt lời cậu không nán lại nữa, nhanh chóng tìm được lối ra. Cậu mở cánh cửa sắt nặng trịch, bước chân vào ánh sáng ngoài.
Đám người vây xem vẫn luôn rất kiên nhẫn chờ ngoài sân huấn luyện ngay lập tức xôn xao, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về cánh cửa đang chậm rãi mở ra, trong ánh mắt chứa đựng sự chờ mong nhiệt liệt.
“Ra rồi, ra rồi!”
“Người thắng cuộc đầu tiên của khóa này ra nhanh vậy hả? Chưa đến một giờ mà nhỉ? Mấy khóa trước toàn hai tiếng đồng hồ mới ra!”
“Chứng tỏ sức chiến đấu của top 1 khóa này siêu mạnh.”
“Vậy chưa biết chừng, năm nay lại có đại biểu học viên mới cho cuộc thi đấu liên hiệp giữa các trường quân sự đế quốc rồi!”
“Top 1 chắc chắn là Figo!”
“Tôi cá là Du Bất Vi!”
“Đứng đây chả biết bên trong đánh đấm thế nào, hồi hộp xỉu.”
“Êeeee mau dòm, dòm kìa!”
“Cửa mở rồi!”
Có tiếng la hốt hoảng không biết tới từ đâu, đám đông đang ồn ào nhốn nháo bỗng chốc im phăng phắc. Mọi người nín thở tập trung tinh thần, trước khi người được chọn hoàn toàn lộ mặt, bọn họ nhao nhao vươn dài cổ nhìn về phía sân huấn luyện được mô phỏng thành phòng học.
Trước khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, mọi người đều có suy đoán riêng nhưng chẳng ai dám nghĩ đó là Tước Thu cả.
Thực ra cũng có những người tin tưởng Tước Thu không cần suy nghĩ, ví dụ như nhóm kỵ sĩ trung thành của cậu, nhưng ý kiến của bọn họ chẳng hề được công nhận, càng không có ý nghĩa tham khảo.
Trong lòng đa số người vây quanh hóng chuyện đều đoán người giành thắng lợi hoặc là Du Bất Vi hoặc là Figo, nếu không ít nhất cũng là Alpha bò tót. Tuy lựa chọn khác nhau, nhưng tiêu chuẩn vẫn thống nhất rằng top 1 sẽ là một trong ba Alpha cấp A.
Ôm tâm thái ấy, điều bọn họ chờ đợi dường như đã trở nên rõ ràng. Và khi cánh cửa mở ra, nhìn rõ ai là người đang đứng ngược sáng, nhóm Alpha và Beta có mặt ở hiện trường thoáng chốc lặng thinh.
Tước Thu?
Là ai chứ?
Một Omega.
Ồ, Omega hả?
Cái gì???? Omega?!
Không thể nào! Đó không phải là Omega nổi danh nhỏ bé, yếu ớt, mỏng manh dễ vỡ như búp bê thủy tinh sao?!
Đám Alpha và Beta thà nghi ngờ bản thân nhìn nhầm cũng không muốn tin rằng người đầu tiên bước ra khỏi chiến trường mô phỏng, lại chính là Omega mỏng manh mà tất cả mọi người đều không coi trọng.
Kết quả này quá bất ngờ, hơn nữa còn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Thậm chí đến cả An Úy Nhiên và đội kỵ sĩ của Tước Thu cũng ngỡ ngàng, không biết mình phải trưng biểu cảm gì cho phải.
Những người khác trợn tròn mắt, há mỏ rớt cằm.
Không đúng, chắc chắn vừa rồi mình nhìn nhầm, bọn họ dụi dụi mắt nhìn lại lần nữa.
Dụi lần thứ hai, thứ ba.
Lạ thật, tại sao vẫn là Tước Thu vậy?
Cả đám đồng loạt rơi vào trầm tư.
Nếu Tước Thu là người đầu tiên ra khỏi chiến trường mô phỏng, đồng nghĩa tất cả những Alpha trong đó đều thua cả rồi. Nhiều Alpha như vậy mà không đánh thắng được một Omega yểu điệu như Tước Thu sao???
Bọn họ lần nữa rơi sâu vào trong hoài nghi chính mình. Hoài nghi Alpha như bọn họ còn có giá trị không?
Trước đây bọn họ không thắng nổi năng lực chữa trị của Omega, bây giờ thì hay rồi, đến cả năng lực chiến đấu cũng không so nổi.
Nhưng Tước Thu không quan tâm suy nghĩ của những người không quan trọng với mình. Cậu cất bước ra ngoài, bước chân kiên định, từng bước rời khỏi chiến trường mô phỏng còn lớn hơn bản thân gấp mấy chục lần.
Ánh mặt trời chiếu xuống kéo bóng lưng của Omega thật dài, dát lên đường nét cơ thể cậu một lớp ánh sáng ấm áp, đến cả những sợi lông tơ nho nhỏ trên gương mặt đều hiện lên rõ nét dưới ánh sáng chiếu ngược. Ánh sáng vụn vỡ xuyên qua hàng mi dày đổ xuống gương mặt cậu, tôn lên đôi mắt màu vàng thuần túy càng thêm sáng ngời, còn trong trẻo hơn giọt sương đầu tiên trên cánh hoa sớm mai.
Cậu hơi ngửa cằm, gương mặt không mang cảm xúc nào, toát lên sự xa cách, dáng vẻ như không hòa hợp với thế giới này. Nhưng dẫu vậy, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần vẫn mang một sức hấp dẫn chí mạng khiến người ta chẳng thể rời mắt đi.
Tất cả những Alpha và Beta có mặt ở hiện trường đều nhìn tới ngây ngẩn, cho đến khi âm thanh lạnh lùng từ hệ thống vang lên cắt ngang, bấy giờ bọn họ mới giật mình hoàn hồn.
“Chúc mừng học viên Tước Thu nhận được hạng nhất của cuộc diễn tập mô phỏng lần này. Những học viên còn lại trong sân thi đấu vui lòng chú ý, cuộc diễn tập mô phỏng của mọi người vẫn chưa kết thúc, vui lòng chuẩn bị tiếp tục chiến đấu. Sau mười giây đếm ngược, cuộc diễn tập mô phỏng sẽ bắt đầu. Mười, chín, tám…”
Tình huống bên trong sân thi đấu mô phỏng, giờ chẳng còn là chủ đề mà mọi người quan tâm nữa. Lúc này đây bọn họ đã dần ý thức được một điều.
Tước Thu, hoàn toàn xứng đáng với vị trí hạng nhất của hệ chiến đấu trường quân sự tinh cầu Darkness khóa này.
Cậu là một Omega khiếm khuyết của hệ chữa trị, dùng thực lực bản thân chứng minh cho tất cả mọi người thấy, Omega không chỉ có thể ở lại hệ chiến đấu giống như Alpha, thậm chí còn vượt qua cả Alpha.
Sau mấy giây im lặng ngắn ngủi, cả hiện trường bùng nổ một tràng hoan hô, hò hét xuất phát từ đáy lòng, bất kể là Alpha, Beta hay thậm chí những Omega quan sát ở xa hơn nữa. Coi thắng lợi của cậu giống như ánh sáng của thần chiếu trên người mình.
Bọn họ cuồng nhiệt sùng bái Tước Thu giống những kẻ sùng bái thần linh cuồng nhiệt. Đây chính là Omega hệ chiến đấu ban đầu không được mọi người xem trọng.
“Hóa ra công chúa nhỏ của hệ chiến đấu là thật, Tước Thu thực sự là công chúa.”
“Hu hu hu, là tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, từ nay trở đi, tôi chính là kỵ sĩ chung thành nhất của công chúa nhỏ.”
“Công chúa cái gì?! Giờ cậu ấy chính là đại ca tôn kính của hệ chiến đấu.”
“Đỉnh vãi! Khoan nói hệ chiến đấu có gần hai trăm Alpha, chỉ tính riêng ba Alpha cấp A kia thôi thì đố ai dám chắc mình sẽ chiến thắng trong một tiếng đồng hồ.”
“Hơn nữa đây còn là trận đầu tiên, khi trạng thái của mọi người đều tốt nhất, độ khó cũng cao nhất, vậy mà biểu hiện của Tước Thu vẫn ung dung đến vậy.”
“Chứng tỏ thực lực cậu ấy còn mạnh hơn chúng ta tưởng tượng.”
“Tui thừa nhận ban nãy mồm tui hơi lớn, tui xin khép đít quỳ xuống dập đầu với công chúa.”
“Tước Thu! Top 1 hệ chiến đấu!”
Ngày hôm đó, không chỉ đám đông vây quanh sân huấn luyện, mà trong cả trường quân sự tinh cầu Darkness đều văng vẳng một câu:
Tước Thu, top 1 hệ chiến đấu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.