Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ

Chương 42: Thuốc xoa dịu hoa hồng Canary




Trong ký túc xá Alpha.
“Haiz, thỏ lầm lì, cậu biết gần đây Thu Thu đang bận rộn gì không?” Đường Bất Điền kéo Hứa Phong sắp đi đánh răng rửa mặt lại.
Hứa Phong bưng chiếc chậu rửa mặt bé thỏ, thành thật lắc đầu: “Không biết, sao thế?”
Lúc nói chuyện, đôi tai gấu của Đường Bất Điền thỉnh thoảng giật giật, cậu ta lo lắng nói: “Gần đây hễ về ký túc xá là Thu Thu nhốt mình trong phòng, cậu ấy không bị gì đâu đúng không?”
“Thu Thu thì có chuyện gì chứ, cậu ấy ổn mà, đừng tự mình dọa mình.” Sau khi kết thúc buổi sát hạch mô phỏng, gan của Hứa Phong đã lớn hơn chút, ít nhất bây giờ cậu ta đã dám cãi với Đường Bất Điền.
Nói xong cậu ta xoay người vào phòng tắm, để lại Đường Bất Điền nhìn chằm chằm cửa phòng đóng kín của Tước Thu, rầu rĩ sờ tai mình: “Vậy sao… mong rằng cảm giác của mình sai.”
Thực ra cảm giác cậu ta không sai chút nào, khoảng thời gian này Tước Thu đều bận nghiên cứu cách chế tạo thuốc xoa dịu.
Từ Bạch Thiên Tinh, cậu biết được nguyên lý cơ bản của thuốc xoa dịu nên cậu đã áp dụng cách đơn giản và trực tiếp nhất, hái lá của mình xuống để trích xuất dịch gen nồng độ cao nhất.
Chiếc lá xanh mơn mởn của hoa hồng Canary mọc từ đầu ngón tay cậu, hân hoan đong đưa theo gió, ngay sau đó bị ngắt cuống lá, nhét vào trong bình.
Morfa chống cằm, nhìn không chớp mắt toàn bộ quá trình: “Có đau không ạ?”
Tước Thu lại thuận tay bứt một lá đút cho cậu ta ăn: “Con người không thể tưởng tượng được khả năng chịu đau của thực vật đâu. Hơn nữa bứt lá chỉ giống như cắt móng tay, cắt tóc vậy thôi.”
Morfa dừng nhai, ngơ ngác dòm cậu.
Tước Thu vỗ đầu cậu ta: “Tôi đang ví dụ, lát nữa cậu phải biểu hiện thật tốt đấy nhé.”
Trải qua mấy ngày thử nghiệm, cậu đã hiểu được đại khái. Đối với Omega, hiệu quả của thuốc xoa dịu tương đương với dịch dinh dưỡng, thậm chí xét về khẩu vị thì nó còn không sánh bằng dịch dinh dưỡng hương vị phong phú đa dạng. Nhưng đối với Alpha, nó là một sự tồn tại khó cầu.
Vậy nên, Morfa thuận theo lẽ thường trở thành chú chuột bạch thử thuốc cho Tước Thu.
“Cậu thử dùng thuốc xoa dịu mà Figo cho tôi trước.” Tước Thu đưa thuốc xoa dịu trường học cung cấp miễn phí cho Morfa. Cậu hỏi xin thuốc của Figo, chính vì muốn dùng để so sánh với thuốc xoa dịu mà mình chế ra.
Morfa ngồi bên mép giường, ngoan ngoãn ngửa đầu uống sạch, sau đó đánh giá: “Đây là thuốc xoa dịu cấp thấp, hiệu quả khá kém để ngăn chặn bệnh gen và khôi phục thể lực. Có điều vật tư trên tinh cầu Darkness thiếu thốn, cách trung tâm đế quốc quá xa nên toàn thuốc xoa dịu loại này thôi.”
Tước Thu gật đầu, đưa thuốc xoa dịu mình điều chế cho cậu ta.
“Phải uống thật hả? Con không nỡ chút nào.” Morfa trân trọng vuốt ve thành ống lành lạnh. Khác với thuốc xoa dịu màu xanh nhạt vừa rồi, chất lỏng bên trong mang một màu xanh biếc, còn lấm tấm ánh vàng tựa như cực quang xanh biếc đang chuyển động.
Tước Thu khó hiểu nhìn cậu ta với ánh mắt hoài nghi: “Có gì mà không nỡ? Nếu cậu lo uống hết rồi sẽ không còn thì tôi điều chế thêm mấy lọ nữa.”
“Nó tương đương với máu của mẹ ư?” Morfa hỏi.
Tước Thu trả lời: “Thực vật không có máu, nhưng nếu cậu coi chất lỏng này là máu thì cứ coi vậy đi.”
Morfa cầm thuốc xoa dịu chiết xuất từ lá hoa hồng Canary quan sát tỉ mỉ. Trong lúc mê đắm trước màu sắc kỳ diệu thần bí này, cậu ta không nhịn được mà nghĩ, nếu uống máu Tước Thu vào bụng, phải chăng nó sẽ hòa lẫn vào máu của mình, sau đó dung nhập thành một thể thống nhất?
Cậu ta bùng nổ hưng phấn, tuyến thể đã trưởng thành tỏa ra pheromone vị rỉ sắt vì động tình. Nó lan ra giống như bàn tay vô hình, bao trọn Tước Thu vào bên trong.
Hoa hồng nhỏ ngây thơ không hiểu gì về chuyện này nên không rõ cậu ta chất chứa bao nhiêu tình cảm, thấy Morfa chần chừ mãi mà không chịu uống thuốc xoa dịu mình điều chế, cậu học theo Đường Bất Điền thẳng tay nhấc cằm Morfa lên, bắt cậu ta uống sạch hết.
“Khụ, khụ khụ, mẹ mẹ, mẹ chậm thôi, con không uống được nhiều vậy đâu.” Morfa sặc trào cả nước mắt, đôi mắt màu xám bạc sáng long lanh bị Tước Thu ép uống thuốc với tư thế khá gay go, vô ý thức nói ra những lời thoại nghe còn gay go hơn thế.
Tước Thu mặc kệ, cậu chỉ nhìn Morfa đang bị sặc với ánh mắt chờ mong, vội vàng nói: “Cảm thấy sao rồi?”
Tước Thu đổ thuốc quá nhanh quá gấp, Morfa chưa nếm được hương vị của thuốc xoa dịu từ hoa hồng Canary. Cậu ta cố gắng lục lọi trong ký ức vừa rồi, đánh giá: “Hơi lành lạnh, hương vị rất thơm, không có mùi cỏ tanh hay đất tanh của thuốc xoa dịu thông thường, giống như vị ngọt của một loài hoa nào đó, cảm giác nuốt xuống cũng rất mượt.”
Tước Thu: “…”
“Tôi không bảo cậu đánh giá hương vị.” Cậu lùi ra sau ngồi lại ghế, nghiêm túc nói: “Tôi đang hỏi cậu, thuốc xoa dịu mà tôi tự làm và thuốc an ủi trường quân sự tinh cầu Darkness cung cấp miễn phí có gì khác nhau?”
Morfa vội nghiêm túc hơn, cậu ta ngồi thẳng lưng, đáp rõ ràng: “Mẹ không thể mang thuốc xoa dịu này giao dịch ở chợ đen.”
Tước Thu sửng sốt: “Tại sao? Xảy ra vấn đề ở đâu hả?”
Cậu luôn nghĩ cách mình điều chế thuốc xoa dịu hẳn không có vấn đề, nhưng không ngờ lại bị Morfa phủ định.
“Không, con không nói thuốc xoa dịu của mẹ không ổn mà hoàn toàn ngược lại, nó quá tốt…”
Tước Thu khó hiểu.
“Ý con là, chất lượng của nó tốt đến mức trên thị trường không có bất cứ thuốc xoa dịu cấp bậc nào có thể so sánh được, thậm chí nó còn vượt quá xa. Đây là thứ không nên xuất hiện ở đế quốc này, nhưng nó lại xuất hiện ở chỗ mẹ, vậy thì mẹ sẽ thành người có công nhưng mắc tội.”
Morfa không biết nên hình dung thay đổi mà cơ thể mình cảm nhận được trong khoảnh khắc ấy thế nào, nó giống như chiếc giếng sắp khô cạn đang đứng bên bờ vực tuyệt vọng chợt đợi được một cơn mưa khiến vạn vật hồi sinh. Mỗi một viên đất đá khô khốc đến cực hạn đều nhận được ân điển như nhau, bộ phận khiếm khuyết đều được lấp đầy.
Tinh thần căng thẳng ngay lập tức được xoa dịu, cảm giác mệt mỏi cũng bị đánh bay, hiệu quả vô cùng nhanh chóng.
So ra thì loại thuốc xoa dịu cậu ta uống trước đó chẳng khác nào gì thùng nước bùn. Mặc dù cũng có thể ứng cứu khẩn cấp, nhưng không chỉ tác dụng hữu hạn mà còn khiến vách giết vốn sạch sẽ dính một lớp bùn, hít thở cũng thấy khó khăn.
Trước khi bước vào thời kỳ phản tổ kết kén yếu ớt kia, bản thân Morfa là một Alpha đẳng cấp rất cao, nên cậu ta có thể cảm nhận một cách trực quan chênh lệch như trên trời dưới đất giữa loại thuốc xoa dịu hoa hồng Canary với loại thuốc xoa dịu kém chất lượng.
Tước Thu trầm tư nhìn lọ thuốc xoa dịu đã uống sạch: “Cậu muốn nói là…”
Mắt Morfa sáng lấp lánh, kiên định bảo với Tước Thu: “Mẹ nhất định không thể sử dụng chất lỏng chiết xuất với nồng độ này để làm thuốc xoa dịu, càng không thể dùng nó để giao dịch với người của chợ đen, bằng không rất dễ bị người ta để ý.”
Rất nhiều người trên đế quốc vì muốn chữa khỏi bệnh gen đã điên tới mức độ mất đi lý trí. Nếu để bọn họ phát hiện trên thị trường bỗng dưng xuất hiện một loại thuốc xoa dịu mới, không chỉ xoa dịu bệnh gen mà còn khôi phục tinh thần lực đã tiêu hao ngay lập tức, vậy thì cho dù đào ba tấc đất, bọn họ cũng nhất định tìm cho ra người ở đầu nguồn lưu thông.
Khi ấy, Tước Thu sẽ rơi vào tình huống hết sức nguy hiểm.
Morfa không muốn để Tước Thu mạo hiểm.
“Nếu vậy thì…” Tước Thu trầm ngâm suy nghĩ lúc lâu, chợt nảy ra ý tưởng: “Tôi có thể dùng dịch dinh dưỡng để pha loãng nồng độ gen chiết xuất từ lá của tôi không?”
Morfa sửng sốt, cân nhắc lời Tước Thu: “Theo lý thì được. Vì dịch dinh dưỡng là vô hại, có thể làm dung dịch pha loãng. Nhưng mẹ cần điều chỉnh tỉ lệ hai loại dung dịch này sao cho hiệu quả đừng quá khác với thuốc xoa dịu trong trường, mới không bị người ta phát hiện.”
Đây là lần đầu Morfa thấy có người đi pha loãng thuốc, bởi vì thường người ta toàn nghĩ cách nâng cao hết mức độ tinh khiết thôi, còn Tước Thu thì khác, cậu đi ngược với xu hướng thời đại, nghĩ cách để giảm độ thuần khiết của thuốc xoa dịu, đúng thật là lụt cũng chết mà hạn cũng chết mà.
Mỗi khi Tước Thu làm việc đều vô cùng tập trung, nghe xong đề nghị của Morfa thì lập tức bắt tay vào làm thí nghiệm. Cậu tiếc nuối lấy dịch dinh dưỡng mà mình đã cất giấu bấy lâu, hòa nó cùng gen lá hoa hồng Canary ở những mức độ khác nhau, lần lượt làm ra năm sản phẩm thí nghiệm với tỉ lệ không đồng nhất.
Nhìn bề ngoài những lọ thuốc xoa dịu khác biệt rất rõ. Từ trái sang phải, màu xanh từ lợt đến đậm, đại diện cho hiệu quả và nồng độ tăng dần, giống y như kết quả của máy kiểm tra cấp bậc gen trên tàu Elibiz.
Morfa bắt đầu thử từ lọ có màu sắc đậm nhất, mỗi lần uống xong một lọ đều dừng lại, cảm nhận thật kỹ sự khác biệt của nó với thuốc xoa dịu trong trường. Tước Thu nghiêm túc lắng nghe, ghi lại các chỗ cần sửa đổi.
Thử đến lọ cuối thì mặt Morfa bắt đầu tái xanh rồi, hai sợi râu hình chiếc cánh đong đưa trái phải, đùi trái và đùi phải cậu ta bắt chéo nhau như cố nhịn gì đó.
Tước Thu đang tập trung vào các lọ thuốc nên không phát hiện Morfa bất thường, cậu lẩm bẩm: “Vậy tỷ lệ cuối cùng là 10 (dịch dinh dưỡng): 1 (Dịch chiết xuất gen trong lá hoa hồng Canary) đúng không? Thuốc xoa dịu điều chế theo công thức ấy sẽ được khống chế trong phạm vi an toàn, có công dụng như thuốc xoa dịu nhưng không quá gây chú ý.”
“Chẳng qua nó không thể giống y chang được, vì dù phần có nồng độ thất nhất thì cấp bậc ưu tiên cũng cao hơn thuốc xoa dịu của trường.”
Tước Thu thấy không ai đáp, cậu gọi khẽ: “Morfa?”
“Mẹ, con rất hiểu tâm trạng nôn nóng muốn nhanh khôi phục thực lực của mẹ. Nhưng mẹ cũng nên hiểu cho sự gấp gáp của con, mẹ cho con chút thời gian để xử lý việc cá nhân được không ạ?” Morfa cất giọng đáng thương.
“Hả?” Cuối cùng Tước Thu cũng ngẩng đầu nhìn cậu ta, “Sao thế?”
Morfa không kịp trả lời mà lao qua mặt cậu như một cơn gió.
Tước Thu nhìn Alpha trẻ tuổi lao thẳng vào nhà vệ sinh, đóng cửa cái “rầm”, sau đó bên trong truyền tới tiếng ma sát quần áo ‘loạt soạt’ gấp gáp, tiếng ‘rào rào’ nước xả lên bồn cầu hết sức mạnh mẽ, kéo dài tận một phút.
Tước Thu hiểu ra gì đó thì mặt bỗng đỏ gay, hai má nóng bừng, bối rối nhìn chỗ khác.
Thật, thật là…
Quá trình chờ đợi rất dài, nhất là trong không gian mập mờ thế này càng khiến người ta đứng ngồi không yên.
Mới vài phút mà Tước Thu ngỡ như trôi qua nửa tiếng rồi vậy. Morfa thoải mái ra khỏi nhà vệ sinh, vẩy nước trên tay rồi đi tới ngồi trước mặt Tước Thu.
Cậu ta nhận ra Tước Thu là lạ.
“Ơ? Mẹ, sao mặt mẹ đỏ vậy?”
Dường như cậu ta không biết, lại giống như biết rõ còn cố hỏi.
Tước Thu quay mặt đi, chỉ để cho Morfa góc sườn mặt xinh đẹp: “Cậu đâu còn là trẻ con nữa, không cần chuyện gì cũng báo cáo với tôi, như… như chuyện vừa rồi.”
Nghe vậy Morfa cười cười, mái tóc bạc tôn lên vẻ lưu manh: “Trước khi chưa được sự đồng ý của mẹ, con sẽ không…” Cậu ta rướm người về phía trước, ghé sát tai Tước Thu nói nhỏ như đang hà hơi.
“!” Tước Thu tức giận trừng cậu ta, vội kéo giãn khoảng cách hai người.
“Trước khi nói những lời mà trẻ con không được nói, phải chăng cậu đã quên mình vẫn còn là ấu trùng trong thời kỳ kết kén?”
Dường như sợ câu này chưa đủ mạnh, Tước Thu còn cố ý dài giọng gọi tên thân mật của Morfa: “Đúng không hả, Mao Mao?”
Nghe thấy cái tên xấu hổ bật ra từ miệng người quen thuộc thì Morfa chẳng giữ nổi thể diện nữa, cậu ta lúng túng ôm mặt, hai sợi râu trên đầu cũng rủ xuống.
“Mẹ, xin mẹ đấy, đừng gọi con vậy nữa.”
“Nếu cậu không ngoan thì tôi sẽ gọi vậy.”. Truyện Full
Morfa buông tay ra, ngồi xổm trước mặt Tước Thu, gác cằm vào lòng bàn tay cậu, khi đồng tử màu xám trắng ngước nhìn từ dưới lên, mang cảm giác thuần khiết và vô tội: “Tất nhiên, tất nhiên con sẽ ngoan ngoãn. Morfa vẫn luôn là chú cún con nghe lời mẹ nhất.”
Tước Thu bóp bóp sợi râu của cậu ta: “Biểu hiện của cậu hôm nay rất tốt, cậu có muốn phần thưởng gì không?”
Cuối cùng Tước Thu đã điều chế ra loại thuốc xoa dịu thích hợp nên tâm trạng khá tốt.
Morfa cảm nhận được sự ngứa ngáy truyền tới từ sợi râu, kéo theo góc nào đó trong trái tim cũng rục rịch.
Cậu ta chớp mắt: “Vậy mẹ thưởng cho chú cún con nghe lời một nụ hôn nhé.”
Tước Thu không do dự, cúi người hôn lên trán Alpha, một cái hôn nhẹ không mang theo tình dục.
Cánh môi lành lạnh chạm vào rồi như chưa chạm giống như chuồn chuồn lướt nước, chỉ nhẹ nhàng sượt qua mặt nước thôi nhưng lại khiến cả mặt hồ gợn sóng.
Morfa giữ nguyên tư thế này không nhúc nhích, chẳng dám thở mạnh, sợ rằng mình sẽ quấy nhiễu con chuồn chuồn mẫn cảm kia.
“Con rất vui vì mẹ đã đáp ứng nguyện vọng của con, mẹ ạ.” Morfa nói, và còn một nguyên nhân quan trọng khác nhưng cậu ta chỉ có thể chôn giấu trong lòng.
Tước Thu vỗ vai Alpha: “Đứng dậy trước đã.”
Chờ Morfa ngồi nghiêm chỉnh, cậu lại nói: “Tôi dự định khi nào rảnh rỗi sẽ đến chợ đen một chuyến, xem thử thuốc xoa dịu tư nhân điều chế có đường tiêu thụ hay không.”
“Nơi đó hỗn tạp đủ loại người, quá nguy hiểm, để con đi cùng với mẹ.”
“Vậy…” Tước Thu cau mày: “Có khiến cậu bị lộ không?”
“Chúng ta có thể giả thành cặp đôi Beta.” Morfa nói, “Không chỉ con mà mẹ cũng phải vậy. Dù sức mẹ có thể cân được Black Alpha nhưng tốt nhất cẩn thận thì hơn.”
Tước Thu ngẫm thấy Morfa nói cũng đúng, nên đồng ý với đề nghị kia.
“Nhưng Omega và Alpha phải ngụy trang thành Beta thế nào?” Tước Thu chưa từng nghe cách này bao giờ.
Morfa trả lời: “Mẹ hỏi Omega hoa sao thử xem. Con nghĩ cậu ta có rất nhiều kinh nghiệm trong việc giả thành Beta để trốn ra ngoài trường.”
Đây quả thực là ý kiến hay, bàn bạc xong kết hoạch thì Tước Thu chế thêm mấy lọ thuốc xoa dịu từ lá hoa hồng Canary theo tỷ lệ đã nghiên cứu, đến lúc đó mang tới chợ đen giao dịch và…
Trả thuốc cho Figo như lời mình đã hứa.
Ngoài ra, Tước Thu còn muốn chia cho Đường Bất Điền và Hứa Phong một ít.
“Lạ thật đấy, sao các cậu đều có thuốc xoa dịu dự trữ, chỉ mình tôi là không?” Đường Bất Điền cảm thấy chính là người đáng thương nhất cái phòng này.
Figo vả trán cậu ta một phát: “Có đồ xịn vầy uống là ngon rồi, cậu quan tâm chi nó đâu ra làm gì? Kiếm chỗ mát mà lượn đi.”
Đường Bất Điền xoa trán, ôm thuốc xoa dịu như ôm bảo bối, lầm rầm quay về phòng mình: “Gì chứ, cậu ỷ mình mạnh mà bạo lực học đường với bạn gấu nhỏ vô tội cùng ký túc xá đó hỏ…”
Figo tức suýt cười, chợt nghe Tước Thu hỏi: “Tiểu Phong đâu? Sao không thấy cậu ấy.”
“Cậu ấy thường ngủ sớm nên giờ chắc đang ở trong phòng, cần tôi đưa giúp thuốc xoa dịu vào đó không?”
Tước Thu lắc đầu: “Không cần phiền đến cậu đâu, tôi tự đưa là được rồi.”
Cậu đứng trước cửa phòng Hứa Phong, co ngón tay gõ cửa: “Tiểu Phong, cậu có bên trong không?”
Bên trong yên tĩnh vài giây, sau đó truyền ra giọng nói hơi khác thường của Hứa Phong, nghe như bị cảm, âm mũi rất nặng.
“Thu Thu hả? Vào đi, tôi đang ở trong phòng.”
Tước Thu mở cửa, Hứa Phong đang hoảng loạn dọn dẹp gì đó, đôi mắt đỏ ửng còn long lanh ánh nước như mới khóc xong.
Cậu ta tránh ánh mắt Tước Thu, mặc dù đang cười nhưng trông vô cùng miễn cưỡng: “Cậu tự nhiên ngồi nhé, phòng tôi hơi bừa bộn, cậu đừng để ý.”
“Không sao.” Tước Thu lắc đầu, Hứa Phong là người hướng nội thích sạch sẽ điển hình, phòng ai bừa bộn chứ phòng cậu ta thì chẳng bao giờ.
Dường như Hứa Phong đang tránh mình, Tước Thu nghĩ.
“Tôi tới đưa thuốc xoa dịu cho cậu.”
Tước Thu nhìn cậu với vẻ cảm kích: “Cảm ơn.”
Tước Thu im lặng đánh giá Hứa Phong, cứ cảm thấy có gì không ổn: “Cậu bị sao thế?”
“Hả? Tôi, tôi đâu có sao.” Hứa Phong cố gắng ra vẻ tự nhiên, “Chắc do gần đây học áp lực quá nên thấy hơi căng thẳng.”
“Tôi ổn mà, cảm ơn Thu Thu nhé.”
“Cậu không ổn.” Tước Thu nhìn thẳng vào mắt Hứa Phong: “Lúc tôi chưa vào đây nghe giọng cậu như đang khóc, mới nãy cậu còn tránh né tôi. Cậu biết giờ mắt cậu có bao nhiêu sợi máu không?”
Hứa Phong lặng thinh.
Nếu đổi thành Figo hoặc bất kỳ ai khác, chắc là sẽ thôi không hỏi tiếp nữa. Nhưng Tước Thu không phải người, cậu không hiểu nhân tình thế thái, có gì thì cậu sẽ nói thẳng ra, mặc kệ người đó có muốn bị phát hiện hay không.
Cậu chỉ nghĩ bản thân đang trần thuật một sự thật. Còn Hứa Phong im lặng thật lâu, cúi đầu trông có vẻ không muốn nói.
Tước Thu cũng không ép, đặt thuốc xoa dịu xuống rồi toang rời khỏi phòng: “Nếu cậu gặp khó khăn gì thì tôi, Figo, Đường Bất Điền đều sẵn lòng giúp cậu.”
Tay Tước Thu đã đặt lên nắm cửa, đang tính đẩy thì chú thỏ cụp tai sau lưng bỗng cất tiếng gọi.
Nhưng Tước Thu đợi rất lâu mà chỉ nghe được câu: “Cậu không giúp được tôi… Figo và cả Đường Bất Điền cũng không thể.”
Tước Thu nghe rất rõ ràng, giọng Hứa Phong cũng chuyển sang nghẹn ngào.
Cậu dừng bước, xoay người đến ngồi xuống cạnh cậu ta: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Hứa Phong lại lặng câm, sau cùng mới rặn từng chữ nghẹn trong cổ họng: “… Không phải tôi, mà là…”
“…Anh trai tôi.”
Hứa Phong nói xong thì cúi đầu thấp xuống, mân mê chiếc nhẫn cà rốt trên ngón đeo nhẫn.
“Anh trai cậu?” Tước Thu chưa từng nghe cậu ta nhắc đến anh trai.
Hứa Phong gật rất nhẹ: “Ừm, anh trai tôi, Hứa Hoa.”
Khi nhắc đến anh trai, Alpha thỏ cụp tai vốn dĩ đã dè dặt giờ càng nhạy cảm hơn, giống như chú ốc sên cuộn mình thật sâu vào lớp vỏ.
“Anh ấy là Omega hệ chữa trị mang gen thực vật, lớn hơn tôi bốn tuổi, là một Omega rất dịu dàng tốt bụng.” Hứa Phong ngẩng đầu, vành mắt đỏ hoe nhìn Tước Thu: “Giống như cậu vậy.”
Tước Thu linh tính sau đây không phải chuyện hoan hỉ gì.
Hứa Phong nhìn cậu rồi cúi đầu xuống, không muốn ai thấy dáng vẻ yếu ớt của mình.
“Lúc cậu hỏi tôi đã trốn tránh, không muốn nói ra.” Cậu ta tự cười nhạo chính mình: “Tôi yếu đuối lắm đúng không?”
“Trước giờ tôi chưa từng nghĩ cậu tệ, cậu không mạnh nhưng chưa bao giờ cậu bắt nạt những người yếu hơn mình. Cậu đã dựa vào sức bản thân vượt qua cuộc sát hạch mô phỏng mà rất nhiều người không thể hoàn thành, điều này chứng minh cậu không giống như lời cậu nói.” Tước Thu nói đúng sự thật.
Cậu cảm thấy mình chỉ nói ra sự thật, nhưng Hứa Phong nghe xong lại thấy đó là lời an ủi vô cùng ấm áp chân tình.
“Chưa từng có ai khẳng định tôi như vậy, tôi không muốn tiếp tục yếu ớt thế này nữa. Chuyện của anh trai đè nặng trong tim tôi, bốn năm rồi, chẳng ai biết lòng tôi đau đớn đến thế nào. Nếu không tìm được người xoa dịu, tôi sợ tôi sẽ điên mất.” Hứa Phong nghẹn ngào, dù không nhìn thấy mặt nhưng bờ vai run bần bật đã chứng minh cậu ta đang nén giọng khóc nức nở.
Tước Thu gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
“Tôi đang ở cạnh cậu, cho nên cậu không phải sợ đâu.”
Hứa Phong sụt sịt, sau khi xả hết nỗi lòng thì tâm trạng đã ổn hơn chút.
Cậu ta cất giọng run run: “Anh tôi…”
“Bốn năm trước, anh ấy theo học trường quân sự tinh cầu Darkness, vào năm thứ ba, anh ấy đột ngột mất tích bên ngoài trường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.