Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ

Chương 50: Hoàng tộc của đế quốc




Viện nghiên cứu gen.
Blint cầm tập báo cáo trong tay, bước vội về phía phòng thí nghiệm số 1 nhưng bị hai bảo vệ ngăn ở trước cửa.
“Tôi có việc gấp.”
“Viện trưởng đang thực hiện một thí nghiệm cực kỳ quan trọng. Ngài ấy đã dặn không ai được phép lấy bất cứ lý do gì để quấy rầy, khi ngài ấy chưa hoàn thành thí nghiệm.”
Blint liếc khe cửa một cách không cam lòng, nhưng chỉ thấy bóng dáng của Liễu Trường Minh ở trước bàn điều khiển, hắn đành phải lùi bước. Tuy rất nôn nóng nhưng cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi thí nghiệm kết thúc.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Liễu Trường Minh nhẹ nhàng thở ra, tay phải đeo bao tay giơ một lọ thuốc thử lên lắc qua lắc lại trước ánh đèn.
“Blint? Vào đi.”
Giọng anh ta vọng qua khe cửa, nghe như thoắt gần thoắt xa.
Hai mắt Blint sáng rỡ, vội đẩy cửa vào trong.
Còn chưa đến gần Liễu Trường Minh, hắn đã giở tài liệu vừa đi vừa nói: “Thưa viện trưởng, tình trạng của vật thí nghiệm số 41 bỗng dưng xấu đi, hiện tại bộ phận tay đã bắt đầu xuất hiện dị biến cục bộ, chuyên gia nghiên cứu liên quan nhờ tôi…”
Nhưng không ngờ Liễu Trường Minh lại ngắt lời báo cáo: “Suỵt, hãy tạm gác vật thí nghiệm số 41 sang một bên đã. Cậu mau đến xem cái này.”
Blint nhất thời sửng sốt, sau đó vâng lời đi đến cạnh Omega.
“Viện trưởng có phát hiện mới ạ?”
“Cậu nhìn đĩa nuôi cấy số 1 đi.”
Blint cúi đầu xuống nhìn theo lời Liễu Trường Minh, thấy nhóm vi khuẩn màu vàng nhạt đã sắp tràn ra cả bên ngoài đĩa nuôi cấy. Thậm chí hắn chưa từng trông thấy loại màu vàng này bao giờ, chúng tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt. Và nhóm vi khuẩn màu đen vốn chiếm lĩnh đĩa nuôi cấy đã bị xâm chiếm gần hết, không còn diễu võ dương oai như lúc trước nữa mà bị dồn đến một góc, thu mình trong tuyệt vọng nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự tấn công bủa vây của nhóm vi khuẩn màu vàng.
Blint ngơ ngác, lại nghe Liễu Trường Minh nói: “Cậu nhìn tiếp đĩa nuôi cấy số 2 và đĩa nuôi cấy số 3 đi.”
Trong đĩa nuôi cấy số 2 là nhóm vi khuẩn thông thường màu lục nhạt, bị nhóm vi khuẩn màu đen áp đảo hoàn toàn về mặt số lượng và đang đấu chọi lẫn nhau; trong đĩa nuôi cấy số 3 là nhóm vi khuẩn màu lục đậm, đang tiến công mạnh mẽ giống như nhóm vi khuẩn màu vàng trong đĩa nuôi cấy số 1 và đã xâm lấn hai phần ba địa bàn của nhóm vi khuẩn màu đen.
Blint không khỏi nín thở: “Đây là…”
“Thí nghiệm so sánh tác dụng của ba loại thuốc xoa dịu đối với bệnh gen. Ba đĩa nuôi cấy này là các nhóm đối chiếu lẫn nhau, kết quả trực quan lắm đúng không?”
Blint vô thức gật đầu, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra điều bất thường, lập tức ngẩng đầu nhìn Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh đặt ống thuốc thử xuống, tháo găng tay ra và khẽ mỉm cười, “Nhóm vi khuẩn màu vàng trong đĩa nuôi cấy số 1 có biểu hiện rất nổi bật đúng chứ? Cậu có biết nó đến từ mẫu thuốc xoa dịu nào không?”
Nói xong, anh ta khẽ nép người để lộ ra một dãy những thuốc xoa dịu có màu sắc khác nhau.
Blint nhìn chằm chằm vào một lọ trong số đó với vẻ khó tin, “Không, không thể nào! Tại sao trên tinh cầu Darkness lại có thuốc xoa dịu có tác dụng tốt hơn thuốc do viện nghiên cứu làm ra vậy?”
Hắn biết mấy ngày trước viện nghiên cứu đã nhận được hai mẫu thuốc xoa dịu đến từ tinh cầu Darkness, nhưng công việc chủ yếu của hắn là theo dõi những vật thí nghiệm nên không quá chú ý đến chuyện này, mà giờ đây nó lại khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Liễu Trường Minh đẩy cặp kính mắt gọng mỏng: “Nhóm vi khuẩn trong đĩa nuôi cấy số 1 và đĩa nuôi cấy số 3 đều được lấy từ hai lọ thuốc xoa dịu mang về từ tinh cầu Darkness; còn nhóm vi khuẩn trong đĩa nuôi cấy số 2 được lấy từ loại thuốc xoa dịu mới nhất mà viện nghiên cứu chế tạo ra. Kết quả như cậu thấy đấy, giữa ba loại có sự khác biệt vô cùng rõ rệt.”
Blint có dự cảm chẳng lành, hắn khó tin hỏi, “Chẳng lẽ người bán thuốc xoa dịu trên tinh cầu Darkness, chính là Omega khiếm khuyết đó?”
Liễu Trường Minh nhìn Blint khen ngợi, “Không sai. Hơn nữa thuốc xoa dịu mà cậu ta bán cũng không giống nhau.”
Blint còn chưa tỉnh táo trước nỗi kinh ngạc mà Tước Thu mang đến, lại nghe Liễu Trường Minh bổ sung càng làm hắn như lọt giữa sương mù: “Không giống ư? Ý anh là…”
Liễu Trường Minh xoay người, cong ngón tay gõ nhẹ lên tờ giấy bên dưới.
Anh ta thản nhiên nói: “Nhóm vi khuẩn trong đĩa nuôi cấy số 1 là từ lô thuốc xoa dịu đầu tiên mà cậu ta bán, nhưng đến lô thuốc thứ hai thì nguyên vật liệu đã bị đổi sang loại khác. Tuy hiệu quả không chênh lệch nhiều, nhưng trước mắt không tìm thấy gen thực vật lấy ra từ lô thuốc xoa dịu đầu tiên trong ngân hàng gen. Nói cách khác thì…”
Nói cách khác nguyên liệu của lô thuốc xoa dịu đầu tiên mà Omega khiếm khuyết kia bán là một loại thực vật mà đế quốc chưa phát hiện ra!
Blint giật mình, mở to mắt hết cỡ, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Hắn không dám hoài nghi năng lực của Liễu Trường Minh, có điều…
“Nhưng mà từ khi các loài thực vật đứng trước nguy cơ tuyệt chủng, đế quốc tiến hành việc can thiệp bảo vệ và cũng nhập hết gen của tất cả các chủng loại thực vật hiện có vào kho dữ liệu gen. Cho đến nay, đã hai mươi năm không phát hiện một giống mới nào, về cơ bản có thể kết luận là chúng ta đã hoàn toàn nắm giữ kho thực vật trong vũ trụ, sao lại…”
Sao lại bỗng dưng xuất hiện một loài thực vật mới?
Hơn nữa, biểu hiện của loại thuốc xoa dịu này trong việc ngăn chặn bệnh gen vô cùng xuất sắc, dễ dàng áp đảo thuốc xoa dịu mà viện nghiên cứu phải mất bao mồ hôi công sức mới chế tạo thành công.
Liễu Trường Minh nhếch khóe môi, mái tóc đen xõa ngang vai khiến cho đôi môi mỏng của anh ta càng thêm đỏ tươi. Toàn thân anh ta toát lên một cảm giác bí ẩn rất kỳ dị, khiến người khác vô thức cảm thấy anh ta tựa một khu rừng rậm tĩnh lặng, vừa bình tĩnh lại vừa nguy hiểm.
“Nhóc Omega này càng lúc càng mang đến nhiều điều bất ngờ.”
Blint khẽ đảo mắt, hỏi dò: “Vậy hay là, chúng ta bắt cậu ta…”
Liễu Trường Minh bình thản nhìn Blint, tuy gương mặt kia không có biểu cảm gì nhưng cảm giác lạnh lẽo giống như bị một con rắn trườn qua tay khiến cho hắn không khỏi run rẩy.
Biết mình lỡ lời, Blint lập tức ngậm miệng.
Liễu Trường Minh cười lạnh, “Lúc cậu cảm thấy một Omega khiếm khuyết hệ chữa trị dễ dàng điều khiển, thì cũng đừng quên cậu ta còn là một Omega hệ chiến đấu cấp S nữa. Với cả cậu ta đâu phải là Omega khiếm khuyết, cậu rõ điều này hơn bất cứ ai mà nhỉ.”
Blint tinh tế cảm nhận được trong giọng Liễu Trường Minh có chút không vui: “Cậu cho rằng tất cả Omega đều yếu đuối nhu nhược, mặc cho người khác muốn làm gì thì làm sao?”
“Khi chúng ta vẫn chưa biết mục tiêu là gì, điều cậu cần làm không phải ra tay hấp tấp, mà nên giăng sẵn tấm lưới để dù cậu ta mọc cánh cũng khó bay.”
Cả người Blint vã mồ hôi lạnh. Chết tiệt, sao hắn lại đi hạ thấp Tước Thu là Omega khiếm khuyết trong khi người trước mặt này cũng là Omega chứ!
Liễu Trường Minh không định lãng phí biểu cảm với Blint, liếc xong thì nhìn chỗ khác.
“Đương nhiên viện nghiên cứu sẽ không bỏ qua một mẫu vật nghiên cứu tốt như vậy, nhưng giờ chưa phải lúc.”
Dù sao tinh cầu Darkness cũng cách tinh cầu Capital quá xa, lại có phe phái riêng, viện nghiên cứu không thể vươn tay ra xa đến vậy.
“Đã lâu không tham gia giải đấu trường quân sự rồi. Gần đây hoàng thất đã gửi thư mời đến viện nghiên cứu rồi nhỉ?”
Liễu Trường Minh bất ngờ hỏi, ban đầu Blint còn chưa hiểu nhưng hắn rất nhanh vỡ lẽ, vội vàng nói: “Vâng, tôi sẽ lập tức xử lý cho anh.”
Liễu Trường Minh cười ẩn ý rồi nói tiếp: “Hình như bên cạnh cậu ta thường xuyên xuất hiện một Alpha, có thể đó là người mà đám quý tộc đang tìm kiếm. Để mắt đến người đó nữa, đúng lúc có thể một mũi tên trúng hai đích.”
Blint vội nói: “Tôi hiểu ạ, tôi sẽ bố trí ngay.”
Liễu Trường Minh xoay người nhìn xấp tư liệu ở trên tay anh ta.
“Dựa theo số liệu các cậu cung cấp, chẳng phải tình trạng của số 41 tương đối ổn định rồi à? Sao bỗng dưng mất kiểm soát?”
Lúc này Blint mới nhớ tới lý do mà mình đến đây. Hắn trình bày: “Vẫn là vấn đề cũ ạ. RDRG (Radiation Defence Related Genes, gen liên quan đến phòng chống bức xạ) chiết xuất từ thực vật, sau khi được tiêm vào trong cơ thể vật thí nghiệm sẽ có khả năng tấn công rất mạnh mẽ, hơn nữa lại có tính ngẫu nhiên rất cao. Kết quả thí nghiệm quan sát được lúc trước tương đối ổn định, rất có thể chỉ là do RDRG chưa được kích hoạt. Mà hiện tại nó đã được kích hoạt và bắt đầu gây ô nhiễm gen của chính cơ thể thí nghiệm, xuất phát điểm là phạm vi hoạt động của nó, dẫn đến sự biến dị cục bộ. Chúng tôi đã thử lấy gen dung hợp mà Mallow để lại để tiêm vào bộ phận dị biến của cơ thể thí nghiệm, vốn định can thiệp vào nhận thức của RDRG thông qua gen dung hợp thành công, ép nó chấm dứt tấn công, nhưng mà…”
Nói được một nửa, Blint bắt đầu ấp úng, cúi đầu không dám nhìn Liễu Trường Minh.
“Nhưng mà, gen dung hợp lại tăng cường tính công kích của RDRG đối với vật thí nghiệm nên lại thêm một vật thí nghiệm nữa thất bại, đúng không?” Liễu Trường Minh chăm chú nghịch bút, vẻ mặt không biết là tức giận hay bình tĩnh.
Nhưng càng như vậy, Blint lại càng sợ hãi, hắn nơm nớp đáp: “Đúng, đúng là vậy ạ.”
“Vậy thì trừ Mallow, những vật thí nghiệm khác đều bị hỏng rồi sao?” Giọng Liễu Trường Minh nhẹ bẫng.
“…Vâng.” Blint nhắm mắt đầy tuyệt vọng.
“Còn vật thí nghiệm dự trữ nào không?”
Đối mặt với câu hỏi của Liễu Trường Minh, Blint căng thẳng đến toát mồ hôi, chỉ có thể cắn răng kiên trì nói: “Vốn, vốn dĩ có, nhưng… nhưng mà bọn họ đã thất bại.”
Liễu Trường Minh tạm dừng động tác vuốt bút, nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, anh ta mắng thẳng: “Đồ ăn hại.”
Blint lập tức đứng thẳng người, trong khoảnh khắc tim hắn như ngừng đập, chẳng dám thở mạnh.
“Kế hoạch phải được tiến hành tiếp. Nếu không có vật thí nghiệm thì cậu phải đi tìm. Tôi không cần biết cậu dùng cách gì, tóm lại thí nghiệm không được phép dừng lại.”
“Vâng!”
“Ngoài ra, hãy tiêm gen thực vật lấy từ lọ thuốc xoa dịu kia vào cơ thể của vật thí nghiệm số 41, để xem kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.”
Bỏ lại những lời này, Liễu Trường Minh ném chiếc bút máy vào trong ngực Blint, bước khỏi phòng thí nghiệm số 1 mà không ngoảnh đầu.
*
Trường quân sự tinh cầu Darkness.
Sau khi kết thúc buổi huấn luyện cường độ cao, nhóm Tước Thu đến căng tin ăn cơm. Hơn nữa vì mỗi ngày cậu đều đến nên từ một nơi không có ai ngó ngàng, căng tin trường quân sự tinh cầu Darkness bỗng chốc trở thành miền đất hứa đối với đám học viên.
Để có thể nhìn thấy công chúa nhỏ của hệ chiến đấu trong lời đồn, những Alpha và Beta đó đã nghe ngóng rành mạch tất cả hành trình của cậu mỗi ngày, thường xuyên canh sẵn ở những nơi như sân huấn luyện và căng tin.
“Phù, suýt nữa không chen vào được rồi. Thật chẳng hiểu sao đã lâu vậy rồi mà bọn họ vẫn chưa ngắm đủ nhỉ? Sao bảo chỉ là cảm giác mới mẻ thôi mà?” Đường Bất Điền bưng khay ăn ngồi chen xuống bên cạnh Figo, dù trong miệng đang ngậm dịch dinh dưỡng nhưng vẫn không ngăn được cậu ta nói chuyện.
Hứa Phong lặng lẽ nhìn xung quanh, thấy có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm sang bên này. Tuy biết không phải nhìn mình nhưng cậu ta vẫn đỏ mặt.
“Nhiều người nhìn quá…” Dù là lần thứ mấy, cậu ta vẫn chưa thể quen được.
Mà ngược lại Tước Thu, người trong cuộc nhắm mắt làm ngơ, bình chân như vại trước những ánh mắt cuồng nhiệt đó.
“Quen được là tốt rồi.” Cậu đang hút lọ dịch dinh dưỡng, hai má phồng lên trông đáng yêu như một đứa trẻ vẫn còn nét phúng phính, khiến người khác nhìn thôi cũng thấy ngon miệng.
Thế nhưng ngay sau đó, mọi người trong căng tin đều bị thu hút bởi màn hình ở chính giữa căng tin.
Màn hình nhấp nháy mấy lần, sau đó một thiếu niên ăn mặc sang trọng xuất hiện giữa màn hình. Cậu ta mỉm cười theo khuôn phép, kiên nhẫn lắng nghe câu hỏi của phóng viên.
Vốn dĩ Tước Thu cũng không quan tâm, nhưng khi cậu ngẩng đầu nhìn thì bỗng sững sờ.
Không phải vì điều gì khác, mà quả thực tướng mạo của thiếu niên trên màn hình quá giống Morfa.
Đều có mái tóc bạc và đôi mắt bạc, ngoại hình cũng tương tự đến 60%, có điều thiếu niên này trông non nớt hơn, ánh mắt cười như không rất khác biệt so với Morfa. Nếu đặt cậu ta và Morfa ở cạnh nhau thì người lạ sẽ không thể phân biệt được ai là ai.
Tước Thu ngẩn ngơ nhìn bóng dáng trên màn hình hồi lâu.
“Xin hỏi sự vắng mặt của Thượng tướng Đoàn liệu có ảnh hưởng gì đến giải thi đấu trường quân sự bốn năm một lần của đế quốc năm nay không ạ?”
“Tất nhiên không ảnh hưởng gì. Giải đấu trường quân sự không chỉ nhằm mục đích cung cấp một sân khấu để thế hệ học viên mới phô diễn bản thân, mà còn là dịp để công dân của đế quốc kiểm duyệt lực lượng quân dự trữ của đế quốc. Chúng tôi luôn tin tưởng rằng những thế hệ học viên mới có đủ trí tuệ, lòng dũng cảm, năng lực và không thể thiếu tinh thần trách nhiệm. Họ sẽ là đại biểu của hàng ngàn hàng vạn học viên, sẽ chứng minh cho cả đế quốc thấy họ có thể phát triển thành một đội quân thép khiến cho cả đế quốc tự hào.”
“Ngài là nhị hoàng tử của hoàng gia, ngài sẽ thay thế Thượng tướng Đoàn Trầm Sâm trở thành người phụ trách chính của giải đấu trường quân đội đế quốc đúng không ạ? Tất cả mọi người đều biết chỉ có người kế thừa ngôi vua mới có quyền này, điều này có nghĩa là ngài sẽ trở thành người thừa kế ngôi vị thay thế Thượng tướng đúng không ạ?”
“Thượng tướng vắng mặt, là em trai của anh ấy, tất nhiên tôi sẽ gánh vác trách nhiệm này. Còn về việc kế thừa ngôi vị, các vị có thể hỏi Thượng tướng khi anh ấy trở về sau khi chấp hành xong nhiệm vụ. Nhưng có một điều tôi phải nói rõ, giữa tôi và Thượng tướng không bao giờ xảy ra việc tranh giành ngôi vị.”
Các phóng viên bị phản công đành phải câm nín: Ai dám hỏi Đoàn Trầm Sâm câu hỏi này chứ? Làm vậy chẳng phải là tìm đường chết à?
Cả hiện trường im lặng trong giây lát, rồi có người hỏi: “Vậy chính sách quan trọng mà lúc trước ngài thông báo sẽ tuyên bố trong lúc tiến hành giải đấu trường quân sự là gì ạ? Ngài có thể tiết lộ chút được không?”
“Đây sẽ là động thái chưa từng có trong mấy trăm năm nay. Sẽ có người không chấp nhận, có người cảm thấy thất vọng, cũng có thể gây ra sự tranh cãi rất lớn, nhưng xin hãy tin tưởng điều này chắc chắn sẽ mang lại lợi ích cho tất cả mọi người.”
Mặc dù thiếu trên màn hình còn rất trẻ, trong như vừa mới thành niên nhưng khi đối mặt với làn sóng nghi vấn dồn dập, cậu ta không hề nao núng, mỗi câu nói ra đều hợp lý và logic khiến những kẻ muốn bới móc cũng không tìm được điểm để công kích.
Nhưng Tước Thu không bận tâm đến điều này. Điều cậu quan tâm nhất chính là, tại sao diện mạo của người này lại giống Morfa đến vậy.
“Gen của hoàng tộc quả thực rất ưu tú. Thượng tướng Đoàn Trầm Sâm và nhị hoàng tử Đoàn Trầm Lâm không hổ là anh em.” Có người bên cạnh ca ngợi.
Tước Thu nén nỗi kinh ngạc trong lòng, hỏi Figo: “Người trên màn hình lúc vừa rồi là ai vậy?”
“Là nhị hoàng tử của hoàng tộc đế quốc, Đoàn Trầm Lâm.” Figo nhìn cậu hỏi: “Sao vậy, cậu có hứng thú với cậu ta à?”
“Anh trai của cậu ta là Đoàn Trầm Sâm? Nhưng sao người phóng viên này không gọi anh ta là đại hoàng tử, mà gọi là Thượng tướng?”
Figo giải thích rằng: “Thượng tướng Đoàn Trầm Sâm không thích tham gia vào đấu đá chính trị, nên sau khi trưởng thành và nhập học trường quân sự, ngài ấy vẫn luôn phục vụ trong quân đội, đảm nhiệm vai trò lãnh đạo quân đoàn số 1 quanh năm đóng quân ở biên giới để đánh nhau với lũ trùng tộc đến xâm lược. Mọi người biết điều cấm kỵ của ngài ấy, và ngài ấy cũng đã tỏ rõ thái độ rằng không được gọi ngài ấy là đại hoàng tử ở nơi công cộng. Thế nên phóng viên, người nhà, và những người bình thường như chúng tôi đều đã quen gọi ngài ấy là Thượng tướng.”
Tước Thu bỗng nhớ tới lúc cậu mới đến thế giới này, cũng từng nhìn thấy Đoàn Trầm Sâm ở trên TV. Phong thái lạnh lùng của người đàn ông đó đã để lại cho cậu ấn tượng vô cùng sâu đậm.
Cậu không kìm được mà hỏi: “Người của hoàng thất đều có tóc bạc mắt bạc sao?”
Figo gật đầu, “Hoàng tộc của để quốc là một chủng tộc đơn nhất. Bọn họ chỉ sinh ra hậu duệ Alpha. Ngoại hình đặc trưng nhất chính là mái tóc và đôi mắt màu bạc. Thượng tướng Đoàn Trầm Sâm còn được mệnh danh là vầng trăng của đế quốc.”
Tước Thu nhớ tới Morfa, tim cậu như thắt lại, “Vậy trong hoàng thất, ngoài Đoàn Trầm Sâm và Đoàn Trầm Lâm ra thì bọn họ còn có anh em nào nữa không?”
Lúc này Đường Bất Điền nói xen vào: “Đương nhiên là không. Hoàng tộc thế hệ này cũng chỉ có hai người bọn họ mang dòng máu trực hệ, nhị hoàng tử cũng chính là hoàng tử út. Hai người bọn họ hơn kém nhau gần mười tuổi đó.”
Trái tim của Tước Thu như nghẹn lại. Cậu hỏi dồn dập, giống như bắt được manh mối duy nhất, “Nhị hoàng tử năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Cậu ấy mới đến tuổi trưởng thành. Chỉ có hoàng tử đã trưởng thành mới có tư cách chủ trì giải thi đấu đế quốc.” Đường Bất Điền đáp lời.
Nói cách khác Đoàn Trầm Lâm chỉ mới mười tám tuổi, mà Đoàn Trầm Sâm khoảng hai mươi tám tuổi. Tước Thu nhanh chóng tính nhẩm.
Lúc này cậu lại không khỏi nghĩ đến Morfa.
Nhìn thế nào cũng thấy Morfa không giống một người đàn ông trưởng thành hai mươi tám tuổi. Nhưng tướng mạo của cậu ta và Đoàn Trầm Sâm, Đoàn Trầm Lâm lại rất giống nhau. Điều này khiến cậu không thể không hoài nghi quan hệ giữa Morfa và hoàng tộc của đế quốc.
Tước Thu tự nhủ, phải thật tỉnh táo.
Nếu Morfa thực sự là người của hoàng tộc…
Cậu nhớ tới chuyện những quý tộc đã tàn sát thực vật và Omega mà Bạch Thiên Tinh đã kể cho mình nghe, nhất thời không biết nên đối diện với Morfa với tâm trạng thế nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.