Ôn Lại Chuyện Xưa

Chương 1.1: Mở đầu




Anh ngồi trên sô pha chơi game, cầm switch ấn phím liên tục, tần suất rất nhanh, cực kỳ tập trung, xem chừng ưu thế áp đảo.
Tôi đi tới nhìn, ha, sắp bị knock out rồi. Vậy mà còn chơi hăng thế cơ chứ, tôi nói, "Anh chọn nhân vật này không được, vô dụng quá, sắp chết rồi kìa."
Người này hừ một tiếng, không để ý đến tôi.
"Cho em chơi một ván đi." Tôi ngồi xuống cạnh anh, giơ tay lên chuẩn bị nhận lấy. Quả nhiên chưa tới 5 giây, trò chơi kết thúc, thua thê thảm.
"Đây đây đây, đổi nhân vật khác chưa chắc em đã chơi được."
Anh đưa máy chơi game cho tôi rồi đứng dậy đi vào bếp. Tôi nằm ngả ra ghế, gác chân lên tường, nghe nói có tác dụng giảm sưng tấy.
Một lúc sau, nghe thấy âm thanh từ dưới bếp vọng ra: "Hôm qua bảo em rửa cốc đi, sao giờ vẫn còn ở trong bồn hả."
"A?" Lúc này tôi mới nhớ ra, ấp úng nói, "Quên mất... Đợi xíu em đi rửa ngay."
Bên kia thở dài, mở vòi nước, tự mình rửa cốc.
Tôi được hời nên đâu dám tỏ vẻ, nghiêm túc chơi game, khóe mắt thấy anh đi ra khỏi bếp, vòng vào phòng ngủ.
"Lại bày bừa quần áo nữa..." Làu bà làu bàu chẳng khác gì mẹ già.
Tôi đành giả điếc, lặng lẽ thả chân xuống, rụt mình vào trong góc, đổi sang tư thế khiêm tốn hơn.
Anh bận bịu trong phòng ngủ cả buổi, "rầm" một tiếng, có vẻ đóng cửa tủ quần áo. Chắc chắn là anh đã treo quần áo lên giúp tôi.
Sau đó là tiếng dép lê từ xa đến gần, anh đứng chắn ngang ngay trước mặt tôi.
"Em chơi xong ván này là đi dọn ngay." Tôi chột dạ cười xòa, dù biết anh đã dọn xong rồi.
"Có ma mới tin em."
"E hèm..." Lại là câu này, nói từ nhỏ đến lớn. Tôi đảo mắt, thấy anh đang đứng uống nước bên bàn, bỗng nhớ ra một chuyện.
"Nè anh biết gì không, hôm qua em nói chuyện với chị họ, chị ấy nói từ hồi tiểu học em đã để ý anh."
Anh ngẩn ra, đoạn bật cười, đặt cốc nước xuống: "Anh biết mà, giờ em mới biết hả?"
"Anh biết á? Xì." Trò chơi đang đến hồi gây cấn, tôi vừa điên cuồng bấm nút vừa tranh thủ ngước mắt, do dự nói, "Em dậy thì sớm vậy à?"
"Ừ."
"Không đời nào."
Anh đi tới, cúi người nhìn màn hình máy chơi game, chế nhạo ra mặt: "Nếu em không để ý anh từ hồi bé thì còn theo đuổi anh ghê thế sao?"
"Ai theo đuổi ai cơ?" Tôi bàng hoàng ngẩng đầu nhìn anh, đến khi cúi đầu, chỉ trong hai giây đó thôi mà đã bị đối phương kết liễu rồi.
"Anh cố ý phải không, đáng nhẽ ra là thắng rồi." Tôi lập tức đặt máy chơi game sang một bên, khoanh chân hỏi, "Anh nói ai theo đuổi ai? Em theo đuổi anh rất ghê? Mở mắt kiểu gì mà nói điêu thế?"
"Em nhớ lại đi." Anh đưa tay bóp mặt tôi, "Nếu không vì sao chị em lại nói như thế, ánh mắt người ngoài sáng hơn sao."
"Được, tới đây, bây giờ ôn lại chuyện cũ, để em xem ai mới là người bị che mắt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.